Tài nguyên của Yassin cách lãnh địa của bộ lạc Yassin chừng 10km, hành quân hơn mười phút mới đến nơi, nhưng các đại đội của Yassin đã xuất phát từ tối hôm qua, sáng hôm sau Tần Mạc cũng đuổi đến.
Tần Mạc ở thú hình chỉ cần dùng hai ba phút là đã có thể đến nơi, tốc độ nhanh như chớp. Nhưng trên người liệp báo còn đeo thêm một con gấu trúc ngốc manh be bé, nghĩ đến sự yếu đuối của ai đó, báo ta không thể không chậm lại, thành ra tốn tới tám phút đồng hồ mới đến nơi, nhân tiện phá luôn kỷ lục báo có tốc độ chạy chậm nhất thế giới.
Dù như vậy nhưng Thời Khanh cũng bị gió quét tới xây xẩm cả người, dù ngồi trên lưng báo ít xóc nảy, nhưng cậu trông như đứng ở trước mui thuyền không chắn gió, lông khắp người xù lên như quả cầu. Khi đến nơi Thời Khanh còn chưa tỉnh hẳn, chỉ cảm thấy mơ màng không thoải mái, đến khi cậu tỉnh táo lại mới thấy cơ thể mình hôm nay rất khác thường. Vừa gọi Tần Mạc, cậu đã bắt đầu xảy ra phản ứng.
Cơ thể cậu dần dần lớn lên, dường như có dấu hiệu kháng ấu hóa dược, sau đó Thời Khanh liền biến thành hình người. Tần Mạc cũng vội chuyển hóa đứng lên ôm cậu vào lòng, vừa cúi đầu nhìn cậu, y vừa nhíu mày.
Thiếu niên trong lòng y hai má ửng hồng, trong mắt có hơi nước quẩn quanh, làm cho đôi mắt trong veo sáng ngời trở nên mị hoặc hấp dẫn khôn lường, đôi môi nhạt màu vì nhiệt độ được nhuộm thành màu hồng phấn, cong lên quyến rũ, làm người ta muốn gặm cắn.
Vừa nghĩ như vậy, Tần Mạc cảm giác được trong lòng mình chợt xao động, dã tính và sức mạnh cuồn cuộn dâng lên trong cơ thể, nóng rực như núi lửa muốn bùng nổ. Y khẽ áp chế phản ứng cơ thể xuống, nói nhỏ: “Có lẽ là dao động lần thứ hai, cố chịu một lát.”
Thời Khanh nghe xong cũng hiểu được, Moya đã phổ cập cho cậu rồi, tuy cậu cảm thấy xuyên vào cơ thể này quá là nhọ, nhưng chuyện đã rồi chỉ có thể cố gắng giải quyết, cho nên nghiêm túc nghe lời.
Á thú bình thường dao động lần hai sẽ mãnh liệt hơn lần một một chút, nhiệt độ cơ thể dâng cao, giống như dùng thuốc kích thích vậy, sẽ nóng, rất nóng, cực kỳ nóng… Nhưng không kéo dài, chừng mười phút sẽ lắng xuống. Bình thường đều đến vào ban đêm, sau đợt dao động cơ thể thường tỉnh táo, không thể ngủ tiếp được.
Nhưng cơ thể của Thời Khanh không giống như thế, vừa sáng sớm đã gặp phải dao động, may mà Moya đã nhắc dao động của cậu sẽ mãnh liệt hơn mọi người một chút, cần phải chú ý. Khi đó Thời Khanh vừa nghe vừa thầm rủa, tuy kiếp trước của cậu là nai con
(mọi người hiểu đó)
, nhưng thời đại Internet như vũ bão, cậu cũng từng coi qua một chút, cho nên đại khá vẫn hiểu. Cái dao động kỳ này, nói trắng ra chính là uống lộn thuốc kích thích!
Tuy rằng Thời Khanh chưa từng uống thuốc kích thích, nhưng đọc nhiều truyện như vậy, cái này cơ hồ là quyển nào cũng có, hoặc nam chính uống nhầm hoặc nữ chính ăn phải, cũng có thể là nữ thứ nuốt trúng… Ăn xong rồi tất nhiên sẽ ây ẩy ầy ây. Mỗi lần đọc tới đây cậu đều có cảm giác nghi ngờ, hiệu quả dữ vậy sao? Còn phải… nghiên cứu chứng minh thêm.
Ai ngờ tuy kiếp trước cậu chưa từng trải, rốt cuộc bây giờ cũng dính chưởng rồi.
Thời Khanh tỏ vẻ mình không sao hết, còn bình tĩnh nói với Tần Mạc, “Yên tâm, để tôi ngồi xuống một chút, có mười mấy phút thôi, qua nhanh lắm.”
Sau đó cậu còn làm bộ thoải mái hỏi thăm: “Đội quân của Carter đã xuất phát rồi, anh đi trước đi, để tôi ở lại…”
Ánh mắt Tần Mạc nhìn cậu đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Thời Khanh nhạy cảm phát hiện, đằng hắng một tiếng rồi mới nói tiếp: “Tất nhiên nếu anh ở với tôi một chút cũng tốt.”
Tần Mạc chau mày nói: “Ngồi yên.”
Thời Khanh không lên tiếng nữa, thực ra là cậu không thể nói tiếp được, vì ngay sau đó một luồng khí nóng lan khắp người làm cậu trở tay không kịp.
Lúc đầu là cảm giác ngột ngạt bức bối, như bị nhốt trong phòng xông hơi, nóng không thở nổi, sau đó đầu óc choáng váng, nhiệt độ bên ngoài dâng cao đến mức làm cậu muốn chạy trốn. Sau đó nhiệt độ trong cơ thể cũng tăng lên, Thời Khanh càng lúc càng khó chịu, lục phủ ngũ tạng nóng như thiêu đốt, cơn nóng bức dâng lên đỉnh đầu, vừa nóng vừa tê dại như bị điện giật, ngứa ngáy khó nhịn.
Không thể trốn được.
Lúc này Thời Khanh không thể giả vờ bình tĩnh, cậu không ngồi yên một chỗ, bực bội đứng dậy đi qua đi lại, cuối cùng tự xé cổ áo của mình. Quần áo rộng rãi bị cậu kéo hơn nửa khỏi người, nhưng vẫn cảm thấy nóng như trước, chỉ hận không có ít nước đá ở đây giúp cậu hạ nhiệt.
Chết tiệt một điều là không biết vì sao, đột nhiên cậu cảm thấy một mùi hương khoan khoái thanh mát khó tả, giống như mùi kem ngọt mát trong ngày hè chói chang vậy, vừa có thể giải khát, cũng có thể dập tắt ngọn lửa dưới đáy lòng.
Thời Khanh nhịn không nổi, quay đầu tìm kiếm mùi hương đó, sau đó cậu nhìn thấy Tần Mạc, gương mặt xa lạ, đôi ngươi đen nhánh quen đến không thể quen hơn, lúc này cậu vẫn còn lý trí, biết y là kí chủ nhà mình, là nam nhân, dù đẹp hơn nữa thì… Nghĩ đến đây, thoáng chốc Thời Khanh nhìn thấy Tần Mạc, là Tần Mạc chứ không phải Aleck, gương mặt hoàn hảo đến không tì vết, đẹp đến làm người ta kinh thán, làm người ta động lòng.
Vừa nghĩ vậy, cậu cảm thấy không thể khống chế được mình, trong đầu bị hơi nóng đun tới bốc hơi, liếc nhìn về phía người kia qua làn sương mờ ảo. Thời Khanh lại gần y, ma xui quỷ khiến cậu kiễng chân vươn lưỡi liếm lên cần cổ trắng nõn kia, còn chưa kịp cảm thán mùi vị tan ra trên đầu lưỡi, cậu đã cảm thấy mình bị khóa chặt trong vòng tay đó. Nhưng Thời Khanh không thấy đau, chỉ cảm thấy gần gũi như vậy rất thích, rất thoải mái, thích đến tận xương tủy!
Moya là bác sĩ quân y, trong lúc chỉ huy trợ thủ sắp xếp đồ đạc đột nhiên ngửi được một mùi hương ngọt lịm, sau đó nhìn thấy hùng thú xung quanh đều trở nên mê muội khát vọng. Trong lòng giật thót người, chắc chắn xảy ra chuyện rồi!
Anh ta không nhìn đã lập tức chạy đến chỗ tù trưởng, đến lúc đẩy cửa ra nhìn thấy cảnh Aleck và IL đang quấn quýt lấy nhau. Mà mùi hương mãnh liệt trong phòng lúc này có thể làm cho tất cả hùng thú nổi điên, nhất định là dao động lần thứ hai!
Phải cách ly IL, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn!
Moya vừa muốn mở miệng, Tần Mạc đã ngẩng phắt lên nhìn anh ta, âm thanh khàn đục mà kiềm chế: “Cút!”
Ánh mắt này nóng rực đến đáng sợ! Moya bị ảnh hưởng toan mở miệng giải thích, lại bị Tần Mạc quát: “Đừng để ta giết ngươi.”
Sát khí làm Moya đổ mồ hôi ướt đẫm lưng, nhưng dù sao IL cũng là bạn tốt của anh, anh không thể để cậu bị phá hủy như vậy. Á thú trong giai đoạn này thực sự không thể phát sinh quan hệ, nếu trộm nếm trái cấm sẽ mất đi bảo vệ của thần thú, từ từ úa tàn rồi chết đi. Moya cắn răng, không sợ chết: “Xin ngài, đừng hủy cậu ấy.”
Đồng tử của Tần Mạc rụt lại, y kiềm dục vọng mãnh liệt như sóng cả trong lòng, nói: “Ta biết.”
Nếu Tần Mạc không chịu đi, Moya cũng không dám ở lại lâu hơn nữa, sợ lửa cháy đổ thêm dầu thì nguy to. Chuyện có thể làm đã làm, Moya chỉ đành đóng cửa xoay người đi.
Thời Khanh hoàn toàn không biết chuyện vừa xảy ra, cậu hưởng thụ khoái cảm được dán sát trên người Tần Mạc, không lâu sau liền cảm thấy thế này cũng không đủ, không thể giảm bớt bức bối, mà còn vì chiếm được ngon ngọt mà càng thêm tham lam lấn tới, miệng lưỡi khô khốc, thân thể ngứa muốn chết, mùi hương truyền vào chóp mũi quyến rũ không thể cưỡng.
Lý trí đã sớm bay xa, Thời Khanh khó chịu vì bị quần áo ngăn cản, giống như tường chắn làm cậu sờ không được. Tất cả tế bào trong cơ thể càng ngày càng thèm khát, kêu gào đòi thỏa mãn. Cậu tuân theo bản năng của mình, bắt đầu xé quần áo. Đến khi quần áo trước mặt không còn, cậu đụng phải một lồng ngực rắn chắc, si mê mà hôn hít…
Tần Mạc giữ chặt hông cậu, lãnh liệt trong mắt cũng bị nham thạch đốt không còn mảnh vụn. Y không tốt hơn Thời Khanh chỗ nào, hoặc chính xác hơn, phản ứng của y ngày càng mạnh mẽ.
Xét cơ thể này, thiếu niên quần áo xộc xệch mê loạn trước mặt là á thú nhà y, y có thể hoàn toàn đè nghiến cậu ta xuống, tiến vào, không cần nghĩ nhiều mà đâm rút, nghe âm thanh rên rỉ tuyệt vời, tiếng thét chói tai, cùng bạn lữ duy nhất thăng hoa đến thiên đường tình dục.
Kích thích sinh lý khơi gợi lên những khát vọng nội tâm của y.
Đây là người của y! Của duy nhất mình y! Hai người hấp dẫn lẫn nhau. Cậu thuộc về y, cho y chiếm hữu, điều khiển, dung nhập cậu vào trong cơ thể mình.
Dục vọng độc chiếm đến gần như biến thái điên cuồng, Tần Mạc có thể kiềm được những xao động của cơ thể, nhưng không cách nào dằn được những khao khát chấp niệm của bản thân mình.
Tiến vào trong cậu, các ngươi sẽ gần gũi không thể rời xa!
Chiếm hữu cậu, để cậu hoàn toàn thuộc về ngươi!
Dù có phải chết, cũng không bao giờ lìa xa ngươi!
Không phản bội, không vứt bỏ ngươi, luôn nằm ngoan trong lòng bàn tay ngươi!
Đây không phải là khao khát của ngươi sao?
“Tần Mạc, giúp… giúp tôi, tôi chịu không nổi.”
Âm thanh yếu ớt của Thời Khanh truyền vào trong tai y, như mời gọi, như khiêu khích, kéo y trở về từ vực sâu điên cuồng. Tần Mạc nhắm mắt, kìm lại tâm ma của mình, khống chế bản thân không đẩy người kia xuống giường, khàn giọng đáp: “Nhanh thôi, Thời Khanh, nhịn chút nữa thôi.”
Chỉ mười phút ngắn ngủi lại như một ngày bằng cả năm.
Sau đó Thời Khanh rốt cuộc cũng tỉnh lại. Cuối cùng cũng thoát khỏi nóng bức khó chịu, Thời Khanh nhũn cả người, vô lực tựa vào Tần Mạc, âm thanh vì kêu to mà trở nên khàn đục: “Tôi… không sao.”
Nam nhân đang ôm cậu cứng người lại. Nghe được âm thanh của Thời Khanh liền đẩy cậu ra, để cậu đối diện với y. Trong con ngươi đen như mực là nhiệt độ nóng cháy đông cứng cả tư duy hỗn loạn của cậu.
Tần Mạc nâng cằm ép cậu ngẩng đầu lên, mạnh mẽ lại bá đạo hôn lên cánh môi hồng nhạt.
Khát vọng đến điên cuồng, ham muốn tới loạn trí, cuối cùng cũng chạm được vào đôi môi ngọt ngào, hương vị còn tuyệt vời hơn cả tưởng tượng, nhưng vẫn không thể thỏa mãn dã thú trong lòng. Càng thêm khát vọng, càng thêm ham muốn, dục vọng bị kiềm nén rốt cuộc cũng giải phóng, y không chút cố kỵ liếm mút toàn bộ khoang miệng của cậu, bá đạo bắt lấy chiếc lưỡi mềm mại, cướp đoạt, giành giật, hận không thể nuốt vào!