Tề Tử Mặc ngủ rất say, bất luận ý thức của y cường ngạnh như thế nào, thì y cũng chỉ là đứa trẻ hơn mười tuổi, cố gắng chống đỡ lâu được như vậy, đã là đến cực hạn.
Bởi vì ký ức bị phong bế, nguyên bản Tần Mạc có một ít công pháp điều tức thân thể cũng đều quên sạch, bởi vậy không cách nào nhanh chóng điều dưỡng và khôi phục. Còn may là y đem tất cả điểm đổi lấy cường hóa thân thể, cho nên lúc này Tề Tử Mặc mới không bị hôn mê hay sinh bệnh gì cả.
Mặc dù y ngủ sâu trầm trầm, nhưng tay trái vẫn cứ gắt gao nắm chặt lấy Thời Khanh, lực đạo lớn đến nỗi khiến cho người trưởng thành như Thời Khanh cũng không thể nào gỡ ra được.
Đương nhiên Thời Khanh cũng không nghĩ sẽ gỡ ra, cậu ôm lấy Tần Mạc bế vào trong xe, trước hết phải cho y ngủ đủ giấc cái đã, nếu đi về nhà lúc này, tình trạng của hai người như vậy, cha Hạ mẹ Hạ sẽ bị kinh ngạc đến ngây người mất.
Nói là tiểu bằng hữu thì được rồi đó, nhưng tiểu bằng hữu tại sao nắm chặt lấy cậu chết sống không buông ra? Lại còn chấp niệm vô cùng tận đến nỗi ngủ vù vù thế kia mà không buông tay? Không biết phải nói sao cho tốt nữa.
Trên thực tế, Thời Khanh cũng không biết nên giải thích cùng Nhan Thất như thế nào luôn.
Bất quá Nhan Thất từ trước tới nay quen theo hầu Tề Tử Mặc, cho nên một câu cũng không dám hỏi nhiều.
Từ lúc buổi sáng mười giờ cậu về tới, Tề Tử Mặc ngủ thẳng đến bốn giờ chiều. Thời Khanh ở bên cạnh y, trừ bỏ có chút đói, còn lại thì không hề cảm thấy phiền, giống như nháy mắt, trời tự dưng từ sáng chuyển thành chiều vậy.
Tề Tử Mặc vẫn ngủ vô cùng an ổn, nhưng sau khi tỉnh lại, thì lại là mãnh liệt bừng tỉnh.
Một đôi mắt đen vụt mở ra, không một chút sương mù nào, sắc bén tựa như là lưỡi của một con dao lam. Tuy nhiên sau khi y nhìn thấy người ở bên cạnh mình, thì nháy mắt trầm tĩnh lại.
Tựa như liệp báo thu hồi móng vuốt, từ trạng thái công kích điên cuồng nháy mắt trở về thanh thản và thong dong.
—— đơn giản là con mồi của y không chạy trốn.
Thời Khanh thì lại không nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ trông thấy thiếu niên từ trong giấc mộng bừng tỉnh, không khỏi quan tâm lo lắng: “Gặp ác mộng sao?”
Tề Tử Mặc không để ý đến vấn đề của cậu, ngược lại bình tĩnh nhìn người trước mắt: tóc ngắn mềm mại, ánh mắt xinh đẹp, cái mũi kiều kiều cùng đôi môi hồng nhuận, dụng mạo thực xinh đẹp, nhưng chắc chắn khẳng định một điều, y chưa từng thấy qua.
Vì lý do gì mà đối với một người hoàn toàn không quen biết lại có một cảm giác quen thuộc mãnh liệt đến vậy? Sự mãnh liệt đó giống như người này là vật sở hữu thuộc về y, của độc một mình y, không thể nào chấp nhận việc người ấy rời đi, cho dù chỉ một phút đồng hồ.
Đây chắc chắn không bình thường, bởi vì nguyên nhân và hoàn cảnh sinh tồn, y đối với người xa lạ tính cảnh giác rất cao, chỉ là một người xa lạ, mà y lại sinh ra chấp niệm mãnh liệt như vậy, điều này làm cho bản thân y cảm thấy mạc danh kỳ diệu.
Nhưng dù sao, y một chút cũng không nghĩ buông tay, cũng tuyệt đối không thể buông tay.
Tề Tử Mặc không tự chủ được nắm chặt tay Thời Khanh, y không giải thích được loại cảm xúc này, tuy nhiên y không nghĩ sẽ bài xích nó, cứ như vậy đi, người này vốn là của y, y đã nói rồi.
Thấy Tề Tử Mặc không nói tiếng nào, Thời Khanh cho là mình nói trúng rồi, nhanh chóng trấn an: “Không có việc gì, không có việc gì, tôi ở chỗ này mà.”
Tề Tử Mặc ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó khẽ cười cười: “Ưm.”
Nụ cười này, Thời Khanh không khỏi hít một hơi sâu, sao… sao… sao lại đáng yêu đến không thiên lý vậy nè! Thật muốn nhéo nhéo vài cái trên khuôn mặt mềm mại kia!
Nhịn… Nhịn… Nhịn xuống! Mình không thể làm ông chú biến thái được! (*)
Thời Khanh hắng giọng một cái, vừa định lại nói vài câu hống trẻ nhỏ, lại đột nhiên nghe được thanh âm từ bụng ai đó vang lên ọt ọt ọt.
Cậu sủng nịch nhìn Tề Tử Mặc cười cười: “Đói bụng sao?”
Tầm mắt Tề Tử Mặc lại dừng trên bụng của Thời Khanh.
“Sủng nịch” trên mặt Thời Khanh có chút cứng ngắc … Không phải bụng của cậu đâu, nhất định không phải!!!
Để hưởng ứng cậu, bụng của cậu lại ọt ọt ọt vang lên một chút, lần này thanh âm bụng đói vang lên lớn hơn, cậu còn cảm giác được bụng nhoi nhói, đừng nói đói đến phát đau nha…
Trên mặt Thời Khanh có chút không biết làm sao, vừa đúng lúc nhìn thấy bên kia có một người đứng thẳng – Nhan Thất tiểu đồng học, Thời Khanh nhanh chóng mỉm cười rộng lượng: “Ha ha, ha ha ha, Nhan Thất đúng không, ha ha, Tiểu Thất cũng đói bụng đi, đều đói bụng, nào theo tôi, chúng ta cùng vào nhà ăn cơm.”
Nhan Thất: “…”
Tề Tử Mặc mỉm cười, nắm chặt tay Thời Khanh, nhẹ giọng đáp: “Được”.
Thời Khanh trên mặt toàn hắc tuyến, thật đặc biệt dọa người, như thế nào lại có loại cảm giác bị tiểu hài tử mười tuổi “sủng nịch”? Kịch bản có chút loạn nha!
Thời Khanh đã sớm gửi tin báo cho cha Hạ mẹ Hạ rồi, tùy tiện nói xạo một vài câu bảo mình giờ cơm buổi chiều mới có thể trở về. Cho nên lúc này, mẹ Hạ đã chuẩn bị xong một bàn cơm đầy những món ăn ngon, vừa bước vào cửa là mùi thức ăn đã xông lên mũi, làm cho cái bụng đói càng ọt ọt ọt kêu vang.
Giới thiệu qua lại một chút, cha Hạ mẹ Hạ thực kinh ngạc, dù sao Tề Tử Mặc là cái tên gần đây đang được bàn luận sôi nổi, con trai lớn của Tề Luật, năm nay sẽ bước vào thời kỳ giám định tư chất không gian, tất cả người dân ai cũng mong chờ lại xuất hiện một người có không gian cấp 8 nha.
Nên biết rằng, Tề gia bởi vì vấn đề huyết thống, mỗi một đời sẽ có 50% tỷ lệ sinh ra một người mang theo không gian cấp 5 trở lên. Gia gia của Tề Tử Mặc sinh ra sáu đứa con, lão đại là người có không gian cấp 6, lão nhị là cấp 4, lão tam là con gái không gian cấp 5, lão tứ và lão ngũ là đôi song sinh, cũng là hai không gian cấp 5, chỉ có mỗi lão lục, chính là cha của Tề Tử Mặc – Tề Luật, một lần bùng nổ lớn, là người trăm năm khó gặp, không gian tùy thân thuộc cấp 8!
Bọn họ tư chất đều rất cao, huyết thống cùng loại, lại thêm lượng nguyên liệu to lớn bồi dưỡng và thúc đẩy không gian trưởng thành cấp tốc.
Trong gia đình dân chúng bình thường, người có không gian tùy thân cấp 4 đã là chuyện hết sức ưu tú, nhưng trong Tề gia thì không giống vậy, cấp 4 là thấp nhất.
Thể chất hơn người như vậy, đúng là gốc rễ để thế gia sống yên ổn.
Cho nên mỗi kỳ giám định tư chất mỗi năm một lần, tất cả con cháu thế gia đến tuổi mười một, đều là tiêu điểm để mọi người chú ý, người dân ai cũng hân hoan bàn luận về tư chất của bọn họ, đồng thời cũng vạn phần chờ mong.
Thật sự ra cấp bậc tư chất không gian cao thấp, quyết định trực tiếp đến việc cung ứng tài nguyên trong khu vực. Nếu cấp bậc quá thấp, đây chính là ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai sinh hoạt tiêu chuẩn của gia tộc trong mấy chục năm tới.
Tựa như Tề Luật là không gian gieo trồng cấp 8, thời điểm vừa mới giám định ra, quả thực là đại hỷ sự của toàn khu vực, mọi người giăng đèn kết hoa suốt một tháng trời, mà Sau khi Tề Luật nhập học, càng được chú ý gấp đôi, mọi thứ đều phải tốt nhất, ưu tú nhất , cơ hồ mọi việc đều bị ánh mắt của dân chúng quan sát kỹ càng.
Mà Tề Luật cũng không phụ sự kỳ vọng, đầu óc thông minh, học hành nghiêm túc, không gian luôn vững bước trưởng thành, đến thời điểm tốt nghiệp, quy mô đã trưởng thành đúng mức.
Cho tới bây giờ, không chỉ kế nhiệm vị trí gia chủ Tề gia, mà càng thêm mở rộng số lượng dân cư, hấp dẫn rất nhiều dân chúng vào ở, lịch sử khu vực ghi lại đây là thời kỳ phồn thịnh nhất từ trước tới giờ.
Mà Tề Tử Mặc là con trai lớn của Tề Luật, người thừa kế của vị phụ thân ưu tú kia, từ lúc y sinh ra đời, đã được giao phó kỳ vọng rất cao.
Hơn mười năm chờ mong, mắt thấy chỉ còn hai tháng nữa là y đủ mười một tuổi, tên của Tề Tử Mặc càng thêm vang dội, lúc này mới chân chính gọi là vạn dân chú mục.
Nếu lại là một người có không gian tùy thân cấp 8… Hoặc là, hi hữu sinh ra một không gian cấp 9 cấp 10, quá hay rồi, quả thực khó có thể tưởng tượng nổi!
Cha Hạ mẹ Hạ thình lình nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết, khẩn trương là khẳng định có, bất quá Thời Khanh đã sớm nghĩ ra cớ sẵn, cậu giải thích nói mình được giáo viên đề cử, phụ trách trong hai tháng tới này giúp Tề Tử Mặc tiến hành phụ đạo kiến thức trước khi nhập học.
Đây là quy củ có sẵn trước đó, cũng đích xác có nhiều trường hợp như vậy rồi, bất quá bởi vì cuộc thi tốt nghiệp tương đối nặng nề, người có thể lựa chọn một nhiệm vụ như thế phải hết sức là ưu tú, như vậy mới không làm chậm trễ việc học hành thi cử.
Hạ Nặc đúng là có cơ hội này, thầy giáo đã từng đề cập qua rất nhiều lần, nhưng Hạ Nặc thật sự rất khẩn trương, rất coi trọng thành tích cuộc thi, cho nên không dám có chút chậm trễ, bởi vậy cho dù biết trong đó có cả con lớn nhà họ Tề, cậu ta cũng không dám mạo hiểm.
Dù sao chỉ có một Tề Tử Mặc, nhưng tân sinh lại hàng ngàn hàng vạn, loại tỷ lệ nhỏ chỉ có 1/10.000 này, cậu ta không thể nào đánh cược.
Nhưng việc này, Hạ Nặc trước đó còn chưa kịp cùng cha Hạ mẹ Hạ đề cập qua, cho nên lúc này Thời Khanh nói ra lựa chọn của mình cũng không có vấn đề gì.
Cha Hạ mẹ Hạ nghe cậu nói xong, sắc mặt lộ vẻ vui mừng, đây quả thực là vận may hiếm có. Mặc dù không suy xét đến sự tình chuẩn bị tốt nghiệp, nhưng mà bây giờ đảm nhiệm phụ đạo viên nhập học của Tề Tử Mặc, sau này cũng có thể lưu lại chút thanh danh.
Huống chi, Tề Tử Mặc hiện giờ tuổi nhỏ, tiểu hài tử tâm tính đơn thuần, chỉ cần thật lòng đối đãi với y, lưu lại vài phần tình nghĩa, sau này cũng vô cùng có lợi.
Cha Hạ mẹ Hạ không phải là người có thế lực, nhưng mà không phải không biết suy xét, đối với chuyện như vậy, không gặp gỡ thì không cưỡng cầu, nhưng gặp gỡ, thì phải biết quý trọng.
Mẹ Hạ đang muốn đi làm thêm vài món thức ăn, thì bị Thời Khanh ngăn lại, mẹ Hạ nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, nhưng vẫn mỉm cười với Tề Tử Mặc nói: “Có muốn ăn cái gì thì nói với A di, A di làm cho con”.
Hạ Nặc dung mạo giống hệt mẹ Hạ, Tề Tử Mặc đối với Hạ Nặc quen thuộc, cho nên đối với mẹ Hạ cảm giác cũng không tồi, khuôn mặt nhỏ nhắn bất cẩu ngôn tiếu cũng khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn nói: “A di, không cần phiền toái, đã rất tốt rồi”.
——— ————————
Buổi cơm chiều giữa khách và chủ xong xuôi, Thời Khanh giúp mẹ Hạ dọn dẹp bàn ăn, vừa mới đi vào phòng bếp đã bị mẹ Hạ đẩy ra: “Đã nói là không cần con giúp mà, đi ra ngoài chơi đi”.
Thời Khanh cũng không kiên trì, dù sao trong phòng khách còn có một “tiểu bờn hữu” đang ngồi ngay ngắn, hơn nữa ánh mắt của “tiểu bờn hữu” cứ dán chặt lên trên người của cậu, vì muốn cho cha mẹ không nghi ngờ, cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn dính chặt bên người tiểu ký chủ là tốt nhất.
Trở lại phòng khách, cha Hạ đang nhiệt tình chơi xếp gạch với Tề Tử Mặc, tuy biết thân phận của Tề Tử Mặc, nhưng cha Hạ cũng không quá câu nệ, dù sao y cũng là tiểu hài tử, hơn nữa bộ dạng của Tề Tử Mặc lại thật sự đáng yêu, làm người ta nhịn được mà yêu thích trong lòng. Cha Hạ tất nhiên cũng yêu thích trẻ con, nhìn thấy Tề Tử Mặc chỉ hơn mươi tuổi này, không khỏi nhớ lại Hạ Nặc khi còn bé, tình thương của cha bùng nổ, cong ánh mắt cùng Tề Tử Mặc chơi chơi. [hok chắc đoạn này nha]
Cha Hạ còn thường thường kể vài câu chuyện lúc Hạ Nặc cũng hơn mười tuổi như thế nào, mấy cái tiểu bát quái khiến cho Tề Tử Mặc nghe thập phần vui vẻ, đối với trò chơi ‘ấu trĩ’ này thì lại không hứng thú cho lắm.
Lúc Thời Khanh ra tới, cha Hạ vừa đúng lúc tiếp được gợi ý của không gian, nguyên lai là khoáng thạch đã đủ độ thành thục, có thể tiến hành thu thập .
Đây là một việc lớn, liên quan đến chi tiêu của cả gia đình, cha Hạ cũng không dám trì hoãn, liền nói: “Các con chơi vui vẻ, ta đi một lát.”
Thời Khanh trước kia cũng giúp đỡ cha Hạ thu thập khoáng thạch, biết rõ sự việc này không hề dễ dàng, rất muốn đi vào hỗ trợ, nhưng lại không thể ném Tần Mạc một mình ở nơi này.
Suy đi nghĩ lại, cậu hướng Tần Mạc nói: “Có muốn cùng vào xem sao không?”
Tề Tử Mặc hơi hơi sửng sốt, hỏi ngược lại: “Có thể chứ?”
Cha Hạ nghe được, có chút ngại ngùng mà nói: “Trong không gian tương đối bẩn …”
Con ngươi Tề Tử Mặc trầm xuống, Thời Khanh lại nói tiếp: “Không sao cả! Dù sao buổi tối cũng phải tắm rửa.” Nói xong cậu lại nhìn về phía Tần Mạc “Cậu sợ bẩn?”
Tề Tử Mặc nguyên bản tâm tình có chút thất vọng, lập tức tỏa sáng bừng bừng, y rất nhanh nói rằng: “Không sợ.”
Thời Khanh cong ánh mắt: “Vậy đến đây!”
Tề Tử Mặc kinh ngạc nhìn Thời Khanh, cũng cười theo.
Y chưa từng bước vào không gian của bất luận kẻ nào, đây là lần đầu tiên, cho dù không gian trước mắt vô cùng nhỏ hẹp, vả lại trong mắt đều là nham thạch xám trắng cùng bụi đất tứ tung, nhưng y lại cảm thấy tất cả những thứ này vô cùng mới mẻ
Tuy rằng Tề Luật có được không gian ngạo nhân cấp 8, nhưng ông thật sự quá bận rộn, hơn nữa không gian của ông cũng vô cùng trọng yếu, bởi vì lương thực sản xuất thật lớn, khiến cho Tề Luật trở thành đối tượng trọng điểm cần được bảo hộ, mà không gian bên trong lại có bộ đội hàng năm đóng quân, để phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn.
Phải biết, nếu như lượng thu hoạch trong một quý nào đó không tốt, thì đối với toàn bộ khu vực ảnh hưởng rất lớn.
Cho nên nói, Tề Tử Mặc căn bản không có khả năng tiến vào không gian của Tề Luật, mà mẹ của y chết sớm, càng không có cơ hội tiến vào không gian của mẫu thân.
Kế mẫu đối y không xấu, nhưng một chút cũng không thân cận, đệ đệ có thể tiến vào không gian của kế mẫu, nhưng y thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Trong không gian của Nhan Thất tất cả đều là gió xoáy, ngay cả bản thân Nhan Thất cũng không dám bước vô, đừng nói chi là người khác.
Cho nên nói, sắp bước sang tuổi mười một, Tề Tử Mặc đúng là chưa từng nhìn qua bộ dạng của không gian ra sao.
Đặt trong thế giới này mà nói, đúng là một chuyện ngạc nhiên, tuy rằng bọn nhỏ trước mười một tuổi thì chưa mở không gian của mình, nhưng phần lớn đều thấy qua không gian của cha mẹ hay anh em, hoặc là thân thích bằng hữu.
Giống như Tề Tử Mặc, cho dù trẻ mồ côi cũng không đến nỗi thế.
Thời Khanh vẫn luôn chú ý tới Tần Mạc, đối với tia cô đơn vừa rồi của Tần Mạc cậu nhìn thấy rõ, trong lòng cậu tuy có chút nghi hoặc, bất quá cũng không hỏi nhiều. “Chưa từng tiến vào không gian”, cũng không phải là chuyện đáng giá để chia sẻ.
Nói trắng ra là loại sự tình như thế ở trong thế giới này, quả thật rất mất thể diện, thực khó có thể mở miệng.
Điều này chứng tỏ ngươi là một cô nhi không cha không mẹ không người thân, hơn nữa cô nhi này còn có nhân duyên không tốt, chả có một người bằng hữu nào.
Nhưng trên thực tế, Tề Tử Mặc lại có cả cha lẫn mẹ, cũng có rất nhiều người vậy xung quanh, nhưng không có một ai chân chính quan tâm y .
Nghĩ đến đây, Thời Khanh thở dài trong lòng, vốn nghĩ Tần Mạc phong bế ký ức, sẽ hưởng thụ một chút sinh hoạt bình thản, nhưng thực đáng tiếc, cuộc đời Tề Tử Mặc cũng không phải là tốt lành gì… Còn không tốt bằng thời thơ ấu của Tần Mạc lúc xưa kia nữa.
Tự YY trong đầu như vậy, lại quay đầu nhìn Tề Tử Mặc đang chống cằm nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, Thời Khanh đã cảm thấy, lòng mềm ra như tương!
Vì thế, càng thêm chiếu cố y nhiều hơn.
——— ———————–
Không gian của cha Hạ là điển hình cho loại không gian khoáng thạch, sản sinh ra khoáng thạch chỉ có một thứ, chính là quặng sắt. Thời đại hiện giờ, quặng sắt vẫn rất có giá trị, ứng dụng công nghiệp rộng rãi, lượng tiêu thụ rất lớn. Nhưng vấn đề là, không gian thừa thãi quặng sắt cũng rất nhiều, việc này dẫn đến giá cả của quặng sắt không tính là cao, thậm chí có đôi khi còn sụt xuống.
Bất quá chính phủ khống chế điều tiết, hiện giờ giá hàng coi như cũng ổn định, quặng sắt dao động vững vàng, không gian quy mô nhỏ giống cha Hạ thì cũng có thu nhập ổn định.
Tuy nhiên công việc lại rất nặng nhọc, mỗi khi đến thời điểm thu thập, thì ngày đêm bận rộn, bởi vì tiếc tiền thuê công nhân, cho nên chỉ có thể một nhà 3 người xung phong ra trận.
Có sẵn ký ức của Hạ Nặc, cho nên Thời Khanh đối với công tác này giống như ngựa đi đường cũ, tốc độ thu thập rất nhanh và chuẩn xác. Cậu chủ ý là muốn cho Tề Tử Mặc ở trong này chơi đùa một chút, nhưng đại kí chủ mặc dù biến thành tiểu kí chủ, thì cũng vẫn là một tiểu bằng hữu trâu bò.
Đại khái là bởi vì Tần Mạc trước đó đã tiến hành cường hóa thân thể, vậy nên cho dù Tề Tử Mặc chỉ có mười tuổi, nhưng nhãn lực, thể thực cùng cường lực thì chẳng ai có thể khinh thường. Chẳng qua y phải đứng nhìn Thời Khanh thu thập một khối, thì y mới biết thu thập làm sao.
Tốc độ của y nhanh và chuẩn, làm một hồi so ra tốc độ còn muốn nhanh hơn cả Thời Khanh.
Thời Khanh cũng cảm thấy phục y thiệt, trong lúc nhất thời cũng hưng trí bừng bừng, hai người so tài thu thập, làm đến nỗi khí thế ngất trời.
Cha Hạ ở một bên thở hồng hộc, ngồi nghỉ mệt hút điếu thuốc, quay đầu nhìn hai tên tiểu tử kia hăng hái, ông không khỏi ha ha cười ra tiếng, cảm giác xa lạ với Tề Tử Mặc lúc trước cũng tiêu tan biến mất. Ông ngồi xổm ở đó hồi tưởng, nếu như mình cùng Tâm Nhi (Hạ mẫu) hồi trẻ cố gắng một chút nữa, sinh hai đứa nhỏ, thì tình huống bây giờ là hai anh em ấm áp rồi! Chỉ tiếc, lớn tuổi rồi!
Một giờ sau, cha Hạ không cho Thời Khanh và Tần Mạc làm nữa, thật sự đem hai đứa nhỏ đuổi ra ngoài, bảo bọn họ sớm tắm rửa ngủ nghỉ đi, hài tử còn nhỏ, nếu làm việc chút chút thì là rèn luyện thân thể, làm lâu thì không thể được, thương tổn đến gân cốt thì phiền toái.
Lúc đi ra ngoài, cha Hạ còn dặn Thời Khanh: “Lát nữa tắm xong, con xoa bóp tay chân cho Tiểu Mạc, làm lỏng cơ, miễn cho ngày mai ngủ dậy cả người đau nhức.”
Thời Khanh gật đầu nghe lời.
Ngược lại Tề Tử Mặc còn chưa làm đã tay mà, làm suốt một giờ không ngừng nghỉ, nhưng y không cảm thấy mệt, giống như có một cỗ lực lượng trong người, hơn nữa cỗ lực lượng này càng sử dụng càng tăng
Y không nhớ được, cho nên cũng không biết, đúng là bởi vì vận động mà khiến cho cỗ lực lượng trong thân bị đánh thức, từ từ dung hợp với cơ thể hiện tại, cải thiện thể chất, đồng thời cũng tăng cường tố chất ở các phương diện khác.
Bất quá y thấy cha Hạ kiên trì như vậy, lại nhìn trên trán Thời Khanh lấm tấm mồ hôi, thì không nói gì nữa, cùng Thời Khanh ra khỏi không gian.
Mà mẹ Hạ đã sớm chuẩn bị sẵn nước ấm, đem hai tiểu tử nhét vào phòng tắm xong bà quay đầu đi vào không gian phụ giúp cha Hạ.
Thời Khanh cùng Tề Tử Mặc vào phòng tắm, mới bắt đầu có chút chẳng biết làm sao … Cái này… vì sao không phải là tắm từng người? Cần gì mà cùng lúc như vậy?
Bên ngoài Nhan Thất nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, có cần hầu hạ không ạ?”
Tề Tử Mặc nói: “Không cần.” Nhưng ánh mắt lại chăm chú trên người Thời Khanh.
Lúc này, khiến cho Thời Khanh định nói câu ‘Tôi đi ra ngoài, cậu tắm trước đi’ đành phải ngậm miệng nuốt trở vào.
Nhưng mà … thật sự phải hai người tắm sao? Cùng ký chủ tắm chung? !
Thời Khanh bất giác đỏ mặt.
Mà Tề Tử Mặc cũng đã bắt đầu gỡ nút, đem áo cởi ra, sau đó tháo dây lưng.
Thời Khanh ở một bên tự niệm niệm, đó là một hài tử mười tuổi, không phải là Tần Mạc cao lớn xưa kia!
Tuy nhiên khi liếc mắt nhìn qua, da thịt trắng nõn nà, không có bờ ngực cứng rắn của Tần Mạc kia, cũng không có cái bụng cơ thịt rõ ràng như Tần Mạc kia, dĩ nhiên càng không có hai cái chân thon dài!
Nhưng sau đó, cái não cá vàng của cậu lại tự động YY tiểu ký chủ!
Tần Mạc xích lõa đứng trước mặt cậu … Rồi nhớ đến giấc mộng làm say chết người kia… Thời Khanh cả người đều như hỏa thiêu!
Ba phút đồng hồ sau, Thời Khanh tông cửa chạy trối chết, không được, cậu làm không được, đánh chết cậu cũng không thể cùng Tần Tiểu Mạc tắm rửa với nhau!
Tắm rửa xong, lại có chuyện càng phải làm.
Cha Hạ đã cố ý dặn dò, cậu phải mát xa cho Tần Tiểu Mạc …
Việc này Thời Khanh trốn không thoát, cậu cũng không thể để cho Tần Mạc cứ như vậy mà đi ngủ, nếu không ngày mai thức dậy cả người đau nhức không xuống giường được, cho nên cậu chỉ có thể kiên trì mát xa.
Lúc chân chính đối mặt, Thời Khanh ngược lại rất bình tĩnh, bản thân rốt cuộc cũng không phải là một tên biến thái, khoanh tay suy nghĩ một hồi, cậu tốt nhất vẫn phải đối mặt với Tần Tiểu Mạc .
Một bên ấn một bên cho não đi du lịch cõi thần tiên, Thời Khanh lại bắt đầu tìm lý do cho mình.
Giấc mộng kia, tựa hồ cũng không có gì quái dị, truy cứu làm chi, đó chắc là di chứng của thế giới thú nhân, cho dù ai bị gây sức ép một hồi như thế, cũng sẽ sản sinh ra ý nghĩ kỳ quái, huống chi bộ dạng Tần Mạc lại dễ nhìn đến như vậy… Cho nên nói, đây chắc chắn không phải chuyện to tát nhỉ?
Ừm, nhất định không phải chuyện đại sự!
Tưởng tượng như vậy, lại nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn qua Tần Tiểu Mạc, phát hiện y đã ngủ say.
Thời Khanh thật cẩn thận rời đi, nhưng vừa mới đứng dậy, còn chưa có kịp bước một bước, người nguyên bản đang ngủ kia mãnh liệt mở mắt, một đôi mắt đen như mực khóa chặt lấy cậu.
Thời Khanh sửng sốt không biết gì, tay phải đã bị nắm thật chặt.
“Ở đây”.
Thời Khanh thực do dự, cậu vừa mới kiến thiết tốt tâm lý, đã làm cho bản thân thoát khỏi hàng ngũ ông chú biến thái, nhưng nếu lại tiếp tục ngủ cùng một chỗ … cậu sẽ nhịn không được mà YY tùm lum nữa a!
Rối rắm nửa ngày, Thời Khanh vẫn quyết đoán nhịn xuống: “Nơi này rất nhỏ, tôi sang phòng cách vách”.
Tề Tử Mặc theo nhìn theo cậu, con ngươi đen trầm vào trong bóng đêm, nhìn không ra một tia cảm xúc nào, nhưng lực đạo trên tay lại từ từ tăng lớn.
Thời Khanh bi thúc phát hiện, bản thân thế nhưng không thể nào thoát ra được.
Cậu bị nắm phát đau, không khỏi nhăn chặt mày, thấp giọng kêu: “Tiểu Mặc?”
Một tiếng gọi nhẹ nhàng làm cho Tề Tử Mặc giật mình hoàn hồn, y khiếp sợ với những cảm xúc hắc ám nồng đậm trong lòng, không chịu buông ra, không thể buông ra, cảm xúc điên cuồng nghĩ nếu cậu muốn chạy trốn thì không bằng cứ hủy diệt …
Trong lòng y cả kinh, không tự giác buông lỏng tay Thời Khanh ra.
Tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng y buộc bản thân phải nói ra từ “Được”.
Thời Khanh nhẹ nhàng thở phào, ôn nhu nói: “Ngủ ngon.” Lúc này mới đứng dậy rời đi.
Mắt mở trừng trừng nhìn Thời Khanh đi ra ngoài, Tề Tử Mặc cực lực khắc chế xúc động muốn đuổi theo của bản thân, bởi vì khắc chế này, mà bàn tay không tự giác co rút lại, trong lòng giống như đang chôn giấu một con dã thú, nó đang không ngừng gào thét —— vì cái gì để cho cậu ta chạy trốn, vì cái gì để cho cậu ta rời đi, cậu ta đi rồi, ngươi cái gì cũng đều không có được!
Đuổi theo cậu ta, nắm lấy cậu ta, chưởng khống cậu ta, cậu ta thuộc về ngươi, cậu ta là của ngươi!
Cảm xúc kịch liệt này điên cuồng chạy tán loạn, y liều mạng mà chống cự lại, áp chế, nhưng càng đè nén lại càng bùng nổ, càng muốn quên đi lại càng không thể kiềm nén… Giống như nó được khắc cốt ghi tâm, nó là một loại cảm xúc của bản năng, y kháng cự không nổi.
Tình trạng giống hôm nửa đêm bừng tỉnh lại một lần nữa đánh úp lại, không khí lạnh lẽo như băng, lòng bàn tay trống rỗng, không thể nào ngủ được, không thể nào nhắm mắt.
Thời Khanh sang phòng cách vách, giở chăn lên thì chui ngay vào, cậu nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.
Thường ngày cậu ngủ rất dễ, nhưng buổi tối hôm nay không hiểu sao ngủ không được, lăn qua lộn lại nhiều lần, trong lòng cậu thật sự không yên.
Xoay qua xoay lại hết một giờ đồng hồ, vẫn không có chút buồn ngủ nào, Thời Khanh đơn giản xốc chăn lên, nhảy xuống giường, quyết định qua bên kia nhìn xem sao.
Nhẹ nhàng không gây ra tiếng động mà đi sang vách bên, thật cẩn thận mở cửa, cậu vừa bước vào phòng, thì ngây ngẩn cả người.
Trong phòng tối đen, thiếu niên lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở bên giường, động tác so với lúc Thời Khanh rời đi không có chút nào khác biệt, an tĩnh, lạnh lùng, giống như một pho tượng không có chút sinh khí.
Không thể nghi ngờ gì rồi, nếu Thời Khanh không có sang đây nhìn, thì y nhất định sẽ ngồi đó cả đêm.
Tựa như hai ngày ba đêm trước.
Một mình một người, cho đến bình minh.