Thời Khanh nói không nên lời, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn thiếu niên ở trước mặt.
Phạm vi sóng xung cập vừa rồi ghê gớm hơn nhiều so với trong tưởng tượng, mà thân thể Hạ Nặc dù sao cũng là con người, cho dù Tề Tử Mặc bảo vệ cậu thì cậu cũng sẽ bị thương nặng.
Cả người chỗ nào cũng là vết thương, toàn thân đau nhức khiến cậu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng Thời Khanh biết lần này thân thể không ổn rồi, nhưng cậu thực sự không nghĩ tới cái chết. Tề Tử Mặc vừa trải qua đả kích rất lớn, nếu cậu chết, cậu quả thực không dám tưởng tượng y sẽ biến thành bộ dạng như thế nào.
Mang theo sức mạnh kinh người như thế, lại thù hận toàn bộ thế giới, trong lòng không hề có bất kỳ một ánh sáng soi rọi nào, đây quả thực chính là bản chất của Tần Mạc khi trưởng thành.
Không, so với Tần Mạc còn nghiêm trọng hơn. Ít nhất trong thế giới của Tần Mạc, cậu vẫn còn sống, nhưng trong thế giới của Tề Tử Mặc thì cậu lại sắp chết.
Không được! Không được! Nhất định không thể chết được!
Thời Khanh liều mạng mở to mắt, cho dù linh hồn kêu rên đau đớn, nhưng vẫn cố ra sức chống cự. Dù vậy cũng ngăn không được tính mạng của thân thể này đang dần dần bị xói mòn.
Mà hiện tại, hệ thống – cậu đang dần dần thoát ly khỏi thân thể này. Cậu không nói ra được một âm một tiếng nào, chỉ có thể mở mắt nhìn trừng trừng, một lần nữa cảm nhận tư vị của tử vong, trong lòng ngập tràn hối hận.
Cuối cùng vẫn chống cự không nổi, rốt cuộc bị thân thể đuổi đi. Thời Khanh bay lên trên không, linh hồn nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại bị vật nặng ép tới thở không nổi.
Cậu… Cuối cùng vẫn phải chết…
Trong trạng thái linh hồn, nhìn xuống dưới, thì nhìn thấy đứa trẻ non nớt ôm một cái xác to lớn hơn nhiều so với thân thể y, nhẹ nhàng âu yếm một cách cẩn thận, tựa như chim non cuối cùng cũng trở lại tổ, trong lòng vạn phần thỏa mãn.
Thời Khanh kinh ngạc nhìn, chỉ cảm thấy hình ảnh này giống như là một lưỡi dao sắc bén, đem trái tim của cậu cắt thành từng mảnh, đau đớn đến tột đỉnh.
Đây không phải là kết cục mà cậu mong muốn… Không phải như vậy…
Từ từ! Cậu chợt bừng tỉnh!
Không thể chấm dứt như vậy! Tồn bàn! Còn có tồn bàn!
Cậu từ lúc bắt đầu gặp được Tề Tử Mặc thì đã định vị thời gian, cậu có thể quay ngược thời gian, cậu có thể một lần nữa sống lại! Có thể thay đổi hết thảy sự việc này! Hạ Nặc sẽ không chết, Tề Tử Mặc cũng sẽ không biến thành như vậy, bọn họ sẽ có kết cục tốt đẹp! Bọn họ sẽ giúp đỡ lẫn nhau, sẽ bù đắp cho nhau, sẽ cùng chung sống trọn đời!
Thời Khanh trở về không gian của hệ thống, cảnh tượng trước mắt lại giống như chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu cậu.
Cậu không vào được, không vào được không gian của Tần Mạc, cậu xuất hiện tại không gian của hệ thống, là nơi ban đầu cậu đến, một mảnh trắng xoá, ở giữa chỉ có duy nhất sổ tay hệ thống.
Đây là chuyện gì vậy? Không thể tiến vào không gian hệ thống của Tần Mạc thì không có cách nào quay ngược thời gian, thì sẽ không cứu vãn được cái gì cả!
Trong lòng Thời Khanh vô cùng khẩn trương, cậu thật tình không biết cách nào khác nữa, cậu nhanh chóng chạy đến trước sổ tay hệ thống, còn chưa kịp vươn tay, sổ tay đã tự động mở ra.
“Nhiệm vụ còn đang tiến hành, không có biện pháp đi vào không gian của kí chủ.”
Thời Khanh trong lòng lạnh lẽo, lúc này mới chợt nhớ tới, nhiệm vụ còn chưa chấm dứt! Tuy rằng cậu đã chết, nhưng Tần Mạc vẫn ở trong thế giới kia, chỉ cần kí chủ còn đó, như vậy nhiệm vụ vẫn tiếp tục tiến hành cho đến khi hoàn thành hoặc là thất bại.
Nhưng cho dù hoàn thành thì vẫn là thất bại, không thể nào quay ngược lại thời gian, cho nên kết cục đã định như vậy sao?
Hạ Nặc chết rồi, Tề Tử Mặc liền hóa điên, mọi thứ tới đó là chấm dứt?
Thời Khanh không có thân thể, nhưng vẫn có cảm giác lạnh đến thấu xương.
Hạ Nặc… Hạ Nặc không thể chết được a!
Vô số ký ức hiện lên trong đầu cậu, cha Hạ mẹ Hạ, còn có bạn tốt Hoàng Mao… Hạ Nặc có cuộc sống bình thường của chính mình, nhưng hiện tại, tất cả đều bị cậu làm hỏng.
Còn có Tần Mạc… Sao cậu có thể để y một mình ở lại thế giới kia được chứ?
Tần Mạc không có ký ức của mình, thậm chí y còn không biết mục đích của nhiệm vụ là cái gì, còn cậu bởi vì không có cách nào tiến vào không gian của kí chủ nên không thể đưa ra gợi ý của hệ thống.
Tần Mạc không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ, y căn bản sẽ không biết đến mục tiêu cần làm. Nếu cứ để Tề Tử Mặc chết đi như vậy, Tần Mạc cũng sẽ tự nhiên biến mất theo.
Suy nghĩ tiêu cực này khiến y luống cuống.
Chắc chắn… Chắc chắn còn có biện pháp khác!
Thời Khanh chợt hoàn hồn, nhìn về phía sổ tay hệ thống, cậu có thể tìm ra biện pháp, nhất định có thể!
Sổ tay dày như từ điển Khanh Hy, dưới bàn tay lật lật nhanh chóng của cậu, đã tìm được vài chỗ khả thi.
Bởi vì hệ thống có tính đặc biệt, cho nên nhân vật của cậu ở tại thế giới nhỏ kia tử vong, thì có thể lựa chọn chữa trị, nhưng cái giá phải trả là rất lớn. Đầu tiên phải nộp ba nghìn điểm, rồi sau đó lại cần rất nhiều thời gian.
Thời Khanh nhanh chóng xem xét, nếu như nộp ba nghìn điểm, để hoàn toàn có thể sống lại thì yêu cầu hai mươi năm…
Trong đầu choáng váng mắt hoa, Thời Khanh thiếu chút nữa chịu đựng không nổi mà ngất đi. Hai mươi năm, thời gian này quá lâu!
Tiếp tục nhìn xuống phía dưới, quả nhiên còn có biện pháp khác. Có hai cách rút ngắn thời gian chữa trị, một là tiếp tục nộp thêm một số lượng điểm rất lớn, hai là hệ thống nhập vào thân thể của nhân vật, ở trong đó mà tiến hành chữa trị.
Thời Khanh cắn răng một cái liền chọn cả hai cách.
Cậu dùng phần điểm thưởng còn lại rút ngắn thời gian đến còn mười năm, sau đó lại tiến vào trong thân thể của Hạ Nặc để tiến hành chữa trị, cứ như vậy đã rút ngắn thời gian còn năm năm.
Đây đã là đường cùng, thật sự không thể mặc cả thêm…
Thời gian năm năm, đến lúc đó Hạ Nặc có thể sống lại, cậu có thể gặp lại Tần Mạc một lần nữa!
Thời Khanh không suy nghĩ nhiều nữa, theo như phương pháp trong sổ tay hướng dẫn, trước tiên đem toàn bộ điểm nộp ra, sau đó nhập vào trong thân thể Hạ Nặc.
Chữa trị bên trong thân thể bất đồng với khi cậu xuyên đi vào, cậu không hề cảm giác được đau đớn của Hạ Nặc, đồng thời cũng không cách nào thông qua thân thể của Hạ Nặc lĩnh hội được sự tình xung quanh, nhưng cũng may, có cậu ở trong thân thể Hạ Nặc, cho nên Hạ Nặc vẫn còn một chút sự sống, không hoàn toàn chết đi, nhưng cũng vô pháp tỉnh lại.
Thời Khanh không nhìn thấy Tần Mạc, cũng không thể cùng y nói chuyện. Trong không gian bịt kín, cậu chỉ có thể dồn toàn bộ tâm sức vào việc chữa trị thân thể.
——— —————-
Tề Thụy chết, Tề Luật chết, Tề Tử Mặc là một quái vật!
Y phóng ra năng lực không gian, tạo thành trận nổ thật lớn khiến cho một tòa thành bị hủy diệt hoàn toàn!
Chuyện động trời như vậy làm cho cả một vùng lớn đều bị chấn động.
Mọi người công khai lên án, đòi giết chết Tề Tử Mặc, diệt trừ quái vật này báo thù rửa hận cho người đã chết.
Chính phủ phái những đội quân cường hãn đến chinh phạt y, các đại gia tộc cũng sôi nổi tiếp tay, tất cả các khu đều oanh động, huy động toàn bộ lực lượng, chỉ để bắt một quái vật mới có mười một tuổi.
Nhưng hoàn toàn không được.
Cho dù là những thứ vũ khí mạnh nhất, quân đội dũng mãnh nhất, dốc hết toàn nhân lực cũng không thể đả thương y.
Sức mạnh của Tề Tử Mặc giống như là vô tận, công kích cùng phòng ngự của y đều ngang đến trời, quả thực không giống như là người ở thế giới này.
Đúng vậy… Trong một năm ngắn ngủi y đã không là người, toàn bộ thế giới liên hợp lại công kích y nhưng y vẫn đứng vững, hơn nữa còn nhanh chóng tổ kiến một đội quân thuộc về mình.
Toàn bộ những người có không gian tùy thân vứt đi, đều trở thành những tinh quân cường hãn nhất.
Bọn họ bị bỏ rơi, bị toàn bộ xã hội vứt bỏ, cuộc sống của bọn họ tràn ngập đen tối cùng bất công. Nhưng khi Tề Tử Mặc xuất hiện , y chỉ dẫn bọn họ, hướng dẫn bọn họ sử dụng sức mạnh của chính mình, làm bừng lên ánh sáng trong đêm đen vô tận, đưa bọn họ từ trong vũng bùn lầy lôi kéo ra, đứng trên đám mây!
Không gian vứt đi không hoàn toàn là vứt đi.
Bọn họ có được lực lượng mạnh mẽ hơn so với bất kỳ ai, bọn họ có thể tùy ý phóng ra năng lượng này, khống chế loại năng lực này, đem những thứ gọi là ngạo mạn, vô lễ, tự cho là đúng dẫm đạp dưới chân! Khiến cho những người đó, nếm thử loại cảm giác dưới đáy của xã hội, nằm ở địa ngục vô vọng vĩnh viễn phải chịu đựng thống khổ!
Chiến tranh càn quét toàn bộ thế giới, người có không gian vứt đi quật khởi, bọn họ là chiến sĩ cường hãn nhất, bọn họ đảo điên hết thảy mọi thứ, thành lập chính quyền của bản thân, bọn họ rốt cục nắm giữ lực lượng đấu tranh của vận mệnh!
Tề Tử Mặc chính là người duy nhất mà bọn họ tín ngưỡng, là thần của bọn họ.
Đây là một thế giới hỗn loạn, là thời kì đen tối nhất của lịch sử, là thời điểm bắt đầu của những bi kịch và ác mộng.
——— —————— ————
Tuổi mười sáu là độ tuổi đẹp nhất..
Khuôn mặt Tề Tử Mặc vẫn giữ nguyên nét mượt mà nhưng lui đi vài phần non nớt, ánh mắt cũng hoàn toàn trưởng thành, hẹp dài lại thêm phần lợi hại. Dung mạo của y vẫn hoàn mỹ tinh xảo, nhưng bởi vì tuổi tác mà bớt đi vài phần trẻ con, chỉ có diễm lệ cùng đa tình.
Y vẫn ở lại Tề trạch, vẫn là gian phòng trước kia, không có chút nào thay đổi. Mỗi ngày, khi trở về, y sẽ ôm Thời Khanh ngủ chung.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, từ khe hở của bức màn mà tiến vào trong phòng, giống như đang nghịch ngợm, nhảy nhót trên giường, dừng trên người thanh niên đang ngủ say giấc, làm da thịt cậu chiếu rọi ra vài tia huyết sắc ấm áp.
Tề Tử Mặc yên lặng nhìn rồi mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ xuống trán cậu, sau đó nói nhỏ: “Thời Khanh, rời giường.”
Người trên giường không đáp lại, nhưng Tề Tử Mặc một chút cũng không tức giận, y xoay người ôm cậu đứng lên, giúp cậu mặc quần áo tử tế, ánh mắt từ đầu đến cuối đều là dịu dàng cùng âu yếm làm say lòng người, giống như chiều theo người yêu đang làm nũng.
Mặc quần áo tử tế, Tề Tử Mặc ôm cậu đứng lên, rồi sau đó hai người cùng ngồi xuống bên cửa sổ. Y ôm lấy cậu, để cậu tựa vào trong lòng y, nhẹ nhàng nắm tay cậu, đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thời Khanh, ngoài kia hoa nhỏ đã nở hết rồi.”
Người trong lòng không đáp lại.
Tề Tử Mặc cười cười, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói: “Nhưng hoa nhỏ dù đẹp cách mấy cũng không bằng ngươi.”
Nói xong câu thổ lộ tình cảm này, Tề Tử Mặc trong lòng có chút ngứa ngáy, nhịn không được lại hôn lên cần cổ trắng nõn kia một cái, rồi sau đó thỏa mãn tiếp tục ôm cậu, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Tề Tử Mặc khẽ nhíu mày nói: “Vào đi.”
Cửa phòng được mở ra, thanh niên có mái tóc ngắn đi tới. Năm năm trui rèn, nguyên bản thiếu niên có chút gầy nhỏ giờ đã cao lớn, bả vai to và cứng cáp, qua nhiều năm chinh chiến cũng làm cho gã phát ra khí thế trầm ổn.
Nhan Thất cúi thấp đầu, thấp giọng hồi báo tình hình chiến đấu ở tiền tuyến.
Tề Tử Mặc lên tiếng: “Đã biết.”
Nếu là bình thường, Nhan Thất sẽ lập tức rời đi, nhưng lúc này gã lại yên lặng đứng ở đằng kia.
Tề Tử Mặc nhíu mày, giương mắt nhìn gã: “Còn có việc?”
Nhan Thất vẫn đứng yên không nhúc nhích, cúi đầu nhìn xuống mặt đất. Trong thời gian năm năm đã xảy ra rất nhiều chuyện, toàn bộ thế giới đều thay đổi, riêng chỉ có tình cảm của Tề Tử Mặc đối với Thời Khanh là không đổi thay, ngược lại càng thêm sâu nặng.
Ban đầu, Nhan Thất cũng hy vọng Thời Khanh có thể tỉnh lại. Thời điểm bị bạn bè xa lánh, là Thời Khanh cứu chủ nhân. Gã biết, người nam nhân này đối với chủ nhân hết sức quan trọng.
Sau đó một năm, hai năm, ba năm… Cho đến bây giờ đã là năm năm, Thời Khanh vẫn chưa tỉnh lại.
Nhưng chủ nhân lại tự đem mình chìm sâu vào giấc mộng này, nếu cứ như vậy, gã sợ chủ nhân vĩnh viễn không thoát ra được, vĩnh viễn hãm sâu trong đó, không có cách nào tự kiềm chế.
Nhan Thất nắm chặt tay, quỳ rạp xuống đất, dáng vẻ anh dũng không sợ chết, gã khó khăn lắm mới có thể mở miệng: “Chủ nhân, xin cho tiên sinh nhập thổ vi an!”
Vừa dứt lời, một đạo ánh sáng màu đen sắc bén đột nhiên phóng tới. Cánh tay trái của Nhan Thất trong nháy mắt truyền đến cảm giác đau nhức, ngay sau đó máu tươi chảy ròng.
Tề Tử Mặc ôm Thời Khanh đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng tựa huyền băng, thanh âm phảng phất như hồ nước mùa đông đang từ từ vụn vỡ: “Cút! Cút ra ngoài cho ta!”
——— ———————