Thời Khanh ngượng ngùng cười cười, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Em vừa nhận được gợi ý của nhiệm vụ chính, để em truyền cho anh.”
Gợi ý của hệ thống: Thu thập thành công toàn bộ đầu mối, mục tiêu của nhiệm vụ chính – Lấy được thuốc kích thích tinh thần Omega.
Cái gợi ý này từ lúc quay ngược thời gian, Thời Khanh đã nhận được, bất quá khi đó cậu thật sự không hiểu được đây là có ý gì, lúc này nghe Tần Mạc nói, cuối cùng cậu cũng hiểu ra.
Lúc đầu Thời Nguyên, cha của Thời Vân và Thời Khanh sở dĩ bị hiệp hội Omega điên cuồng truy sát cũng không chỉ do sáng tạo ra loại thuốc ức chế Omega mạnh mẽ, mà quan trọng hơn là giai đoạn sau cùng có sự thay đổi mạnh của thực nghiệm.
Đó chính là nghiên cứu ra thuốc kích thích tinh thần Omega.
Ý nghĩa của thuốc như tên, đây là một loại thuốc dành cho Omega, hiệu quả kích thích khiến cho Omega tăng cường lực lượng tinh thần, loại năng lực này vốn chỉ tồn tại ít ỏi trên những cuốn sách cổ xưa.
Lúc đó, tỉ lệ Omega và Alpha cân bằng về số lượng, kể cả về tỉ lệ sinh sản và sinh tồn đều tương đương nhau, là một thời kỳ hưng thịnh, mỗi một Alpha đều tìm được Omega cho mình, mà Omega cũng có thể chọn được một Alpha mà bản thân thấy thích. Là một xã hội bình thường, hài hòa ổn định, tương lai rạng rỡ, chứ không phải là một xã hội duy trì trạng thái tuần hoàn ác tính như bây giờ.
Khi Thời Nguyên phát hiện ra giai đoạn lịch sử này, hắn đã dành mấy chục năm để thu thập tư liệu, tìm kiếm yếu tố tạo nên sự cân bằng ấy, sau đó lại phát hiện ra sự tồn tại của năng lượng tinh thần trong cơ thể Omega.
Tạo hóa rất công bằng, không thiên vị bất kỳ ai, Omega không có thân thể cường tráng, nhưng bọn họ sở hữu một loại lực lượng độc nhất của bản thân, một lực lượng mạnh mẽ khó thể dùng từ nào diễn đạt được.
Bọn họ dùng tư duy của bản thân để tác động vào người khác, thậm chí có thể điều khiển người đó.
Một loại năng lượng vừa cường đại vừa thần bí không giải thích được.
Mang năng lực siêu phàm ắt sẽ sinh ra dã tâm. Sự cân bằng hoàn mỹ dần dần bị phá vỡ, vào niên đại hai nghìn năm trước, một số Omega tràn ngập tham vọng đã dùng năng lực này để trở thành bá chủ thế giới, bọn họ nô dịch Alpha, tựa như sai sử con rối hay nô lệ, tùy ý khinh nhục Alpha.
Giai đoạn này là một đoạn trống của lịch sử, đã bị xã hội ngày nay dọn dẹp sạch sẽ không để lại dấu vết, nhưng ai cũng biết đó là một giai đoạn lịch sử cực kì nhục nhã, không lời nào miêu tả được, thậm chí không thể tưởng tượng ra.
Mất đi cân bằng, không thể tránh khỏi được bi kịch.
Những Omega điên cuồng ấy triệt để khơi lên sự phẫn nộ của dân chúng, Alpha hừng hực nổi dậy, Alpha giết hại Omega khắp nơi, mở ra một cuộc chiến hắc ám kéo dài mấy trăm năm.
Cuối cùng, Omega thất bại, lực lượng tinh thần của họ mãi mãi ngủ say, đồng thời cũng bị đánh dấu vĩnh hằng.
Chỉ cần có dấu hiệu thì Omega mãi mãi không thể phản bội lại Alpha.
Đây là do Alpha báo thù, bọn họ đảo ngược lại vực sâu thống trị, từng bước tiến vào một chế độ địa ngục khác.
Một thời đại mà Omega không thể sinh tồn.
Thời Nguyên thấy được cảnh này, hắn cũng không muốn Omega có cơ hội thứ hai mạnh lên để thống trị thế giới này, bọn hắn chỉ muốn Omega cho dù có đạt được năng lực này cũng chỉ cân bằng như xã hội ban đầu.
Omega sẽ bị đánh dấu, vĩnh viễn thuộc về Alpha.
Nếu Omega có được lực lượng tinh thần hay không cũng phải lưu lại bên Alpha của mình.
Trong lúc đó do nhu cầu lẫn nhau, không ai chỉ dựa vào ai, người giúp ta, ta cứu lại người, thế giới này sẽ dần dần tiến vào quỹ đạo.
Thời Nguyên không biết, nhưng hắn cho rằng đây là một con đường đầy hy vọng.
Hắn tiếp tục theo đuổi thêm mấy năm, cuối cùng cũng nghiên cứu thành công, nhưng sau cùng lại bị bán đứng, bị truy sát gắt gao không có đường thoát, ngay cả Alpha bạn lữ của hắn cũng bị giết chết.
Thuốc tinh thần được nghiên cứu thành công lúc đó cũng biến mất.
Nhiệm vụ bây giờ là tìm kiếm được loại thuốc này, Thời Khanh không khỏi nhíu mày: “Nên bắt đầu tìm từ đâu đây? Đã qua nhiều năm như vậy, thuốc kia cũng sớm bị hủy mất rồi.”
“Đúng vậy, thuốc đã sớm biến mất, bất quá,” Tần Mạc nhìn về phía cậu, tiếp tục nói, “Vẫn còn phương thuốc”
Mắt Thời Khanh sáng lên, nếu có phương thuốc, chỉ cần đem dược liệu phối lại không phải là được hay sao?
“Phương thuốc hiện đang ở đâu?”
“Hiệp hội Omega.”
Nghe đến cái tên này, Thời Khanh khựng lại, những ký ức không tốt ấy cũng không dễ dàng quên đi được, bất quá may mắn thay cậu chính là một chú gấu trúc nhỏ, không biểu lộ chút cảm xúc gì.
Cậu ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Thật sao? Như thế nào phát hiện ra?”
“Là nhờ Thời Vân, hắn theo di nguyện của Thời Nguyên, vẫn luôn tìm kiếm.”
Nghe đến đó, Thời Khanh mới chợt hiểu ra, thì ra là thế.
Đã nói như vậy thì hành động dễ hơn nhiều, cho dù hiệp hội Omega luôn canh phòng nghiêm ngặt, nhưng nếu muốn cản trở cậu và Tần Mạc, thì không thể.
Tuy nhiệm vụ chính đã rõ ràng, nhưng lần này điểm thưởng chủ yếu ở nhiệm vụ nhánh.
Nhớ lại mục đích của nhiệm vụ nhánh… Thời Khanh nhận ra, thì ra cậu và kí chủ vạn năng của mình cũng có lúc hao tâm tốn lực như vậy.
Nếu có chút nhầm lẫn thì thật sự hỏng hết mọi sự!
Kỳ thật chuyện cũng rất đơn giản, không phải là làm bà mối sao, chiếu theo tâm ý là được.
Nhiệm vụ nhánh thứ nhất … Đến nay xem ra đã ổn, nhiệm vụ nhánh thứ hai, kéo dài huyết mạch. Cái gì… Khụ khụ, nhiệm vụ gian khổ như vậy cũng chỉ có thể giao cho Diệp lão nhị. Bất quá nếu nhìn thấy Thời Vân không vui trong lòng thì nhiệm vụ này đành phải bỏ vậy.
Về phần nhiệm vụ nhánh thứ ba, đơn giản hơn rất nhiều a!
Ơ… Từ từ!
Thời Khanh giật mình nhớ đến, giờ này không phải là thời điểm Diệp Hân chạy trốn sao?
Người này hẳn là sẽ chạy tới cửa đi?
Ngẫm tới ngày mai sẽ rất náo loạn, cậu lập tức tỉnh táo lại, lúc này chính là một cơ hội tốt! Không thể để Diệp Hân khờ khạo tiếp tục giả vờ ngu ngốc nữa!
Cứ bắt lại cậu ta đã, sau đó bàn bạc kỹ hơn.
Cậu nhanh chóng biến lại thành người, ánh mắt cong lên nhìn Tần Mạc: “Chúng ta thực hiện nhiệm vụ đi, nhanh giải quyết xong ba nhiệm vụ này.”
Tần Mạc nhướng mày.
Thời Khanh nhanh chóng thuận mao, nhón chân hôn y một cái, nói thêm: “Thời gian khẩn cấp, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc nha.”
Nhìn thấy hệ thống nâng cấp kỹ năng thuận mao lên tới mãn cấp, kí chủ vươn tay kéo cậu qua, dùng sức hôn, đến khi cậu mơ mơ hồ hồ mới buông tay ra: “Đi thôi.”
Thời Khanh cứ như vậy lay a lay mà đuổi theo Diệp Hân.
Diệp Hân chân ngắn, trong mắt hai kẻ biến thái kia thì thật là…không vừa mắt.
Cậu ta chân trước mới bước qua cổng lớn của Diệp trạch, sau lưng đã bị hai người Thời Khanh đuổi kịp.
Diệp Hân hốt hoảng nhìn Diệp Mạc, lập tức cảm thấy khẩn trương, sợ Tam ca bắt về, ngay sau đó lại thấy Diệp Khanh, liền nghi hoặc vô cùng.
Sao Tam ca lại ở cùng với Tiểu Khanh?
Hai người này không phải rất ít nói chuyện với nhau hay sao?
Bất quá sau đó cậu ta thật sự không kịp suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này.
Thời Khanh túm chặt lấy Diệp Hân: “Cùng tôi trở về.”
Vốn quan hệ giữa hai người rất tốt, nhưng giờ phút này cậu ta nhìn Diệp Khanh cũng chỉ có thể QAQ.
Nhìn bộ dạng này của cậu ta, cũng không có phát cáu, bất quá lực tay lại rất lớn, kéo con gà ốm Diệp Hân thật dễ dàng, rất nhanh mang theo cậu ta trở về Diệp trạch.
Trở lại phòng ngủ của mình, Thời Khanh hỏi thẳng: “Anh đang muốn làm gì? Muốn tìm Lâm Túc?”
Diệp Hân trong lòng hoảng loạn thành một đoàn, nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, dù sao bên cạnh không phải còn Diệp Mạc hay sao… Cậu ta không thân quen với Tam ca như Diệp Khanh bây giờ.
Thấy Diệp Hân không trả lời, Thời Khanh tiếp tục nói: “Tìm được hắn thì như thế nào? Đánh dấu trước rồi kết hôn?”
Bị nhắc đến cái này làm Diệp Hân mặt đỏ bừng lên, không tự chủ cao giọng: “Mới…mới không phải!”
“Vậy thì nửa đêm anh đi tìm hắn làm gì?”
Diệp Hân nghẹn lời, chính bản thân cũng không biết muốn làm gì.
Thời Khanh thấy cậu ta ủ rũ, biết đã đả kích đủ, mới nói những lời thấm thía: “Anh biết rõ con người của Lâm Túc rồi, nếu cứ tùy tiện đi tìm hắn, hắn sẽ mang anh về nguyên vẹn mà thôi, còn có thể sẽ chúc anh tân hôn hạnh phúc.”
Khuôn mặt Diệp Hân thoắt cái trắng bệch.
“Nếu muốn rung động tên đầu gỗ kia, anh phải sử dụng đòn hiểm a.”
Thấy Thời Khanh định liệu trước, trong lòng Diệp Hân không khỏi dấy lên hy vọng, cậu ta ngửa đầu nhìn Thời Khanh: “Cậu có cách sao?”
“Ừm, có cách, nhưng trước hết anh phải qua cửa của cha đã.”
Diệp Hân lập tức mất hết sức lực, nếu có thể qua được Diệp Huyên, cậu ta cũng không phải hao tâm tổn lực như vậy.
“Cha sẽ không bao giờ đồng ý.”
“Anh đã từng thử qua?”
Một câu làm Diệp Hân khựng lại, cậu ta luôn tự nhận hiểu được cha mình, từ khi biết bản thân thích Lâm Túc, luôn suy nghĩ tới vô vàn khả năng, kết quả nào cũng là chọc Diệp Huyên tức giận, cuối cùng bị nghiêm khắc cự tuyệt. Cho nên cậu ta vẫn luôn không nói vì sợ một chút…
Hiện tại, Diệp Huyên lại tự mình sắp xếp cho cậu ta một mối hôn sự, Diệp Hân lại càng không dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Cậu ta luôn cho rằng nói ra là vô ích, ngoài việc chọc tức cha mình, thì không có bất cứ hiệu quả nào.
Nghĩ đến đây, cậu ta lắc lắc đầu: “Tiểu Khanh à, không được, cha không thể đồng ý. Do tuổi tác, thân phận, bất cứ điểm nào, cha cũng đều không thể chấp nhận.”
Thời Khanh nhìn cậu ta, thật sự giờ mới hiểu được thế nào là kẻ trong cuộc thì mê, người bàng quan thì tỉnh rồi.
Cậu nhìn chằm chằm vào Diệp Hân, nói vào ý chính: “Ai biểu anh dùng cứng để nói chuyện với cha? Đó là cha anh, anh dùng ít sức lực mà mềm dẻo không được sao? Làm gì có người cha nào lại không thương con mình? Chẳng lẽ trong hai mươi năm qua, cha không thương anh sao?”
Diệp Hân lại càng mờ mịt.
Thời Khanh thật sự muốn mắng tên đầu heo này, vội đem cậu ta kéo tới gần, thì thầm một lúc lâu.
Sau khi nghe xong, mắt Diệp Hân chớp chớp, không thể tin mà nhìn Thời Khanh: “Như vậy… Chỉ cần như vậy là được?”
Thời Khanh nghiêm túc, chững chạc nói: “Chỉ cần anh làm hết theo những gì tôi nói, nhất định sẽ đươc.”
Diệp Hân có chút không chắc chắn.
Thời Khanh liền mất hết kiên nhẫn: “Lề mề gì nữa, nếu không thì ngày mai anh chuẩn bị lập gia đình đi!”
Chỉ một câu nói khơi dậy được ý chí chiến đấu của Diệp Hân, cho dù việc này không hợp với phong cách của cậu ta, nhưng nếu thành công, thì việc gì cũng đáng!
Vì thế cậu ta đứng lên, mang tư thế tráng sĩ sắp bị chém đầu, đi về phía phòng ngủ của Diệp Huyên.
Tần Mạc đứng khá xa nên không nghe thấy cuộc trò chuyện của Diệp Hân và Thời Khanh, lúc này mới hỏi: “Như thế nào rồi? Cùng cậu ta nói gì đó?”
Thời Khanh cười hắc hắc: “Đến đây, chúng ta nhìn xem sẽ biết.”
Cậu lôi kéo Tần Mạc đi đến góc tường, vừa mới ra cửa, Tần Mạc liền nắm chặt lấy tay cậu.
“Không cần.”
Thời Khanh trợn mắt nhìn lên, “Sao cơ?”
“Nếu em đã nắm chắc, chúng ta đi tìm Lâm Túc, mau giải quyết nhiệm vụ này sớm một chút.”
Bị Tần Mạc kéo ra cửa, đầu Thời Khanh vẫn còn mơ hồ.
Sao lại cứ cảm thấy kí chủ nhà cậu có chút gấp vậy nhỉ?