“Cái gì?”
Diệp Trinh nhìn ra người đang nói, không phải Tam đệ thì là ai?
Tâm tình Tần Mạc không tốt đến nỗi lặp lại lần nữa, trong lòng giờ chỉ muốn tách hai người kia ra, sau đó đem gấu trúc nhỏ nhà y ủng vào trong ngực. Cho dù là anh em ruột thì ôm ôm ấp ấp như vậy còn ra thể thống gì.
Đại não Diệp Trinh đi du lịch Áp-ga-nít-tan chưa kịp về để suy nghĩ. Tam đệ của gã chỉ nói một câu, nhưng lượng tin tức lại quá lớn, lớn đến mức gã không thể nắm được ý chính là gì!
Tiểu Khanh không phải là em trai của gã, cậu là anh em song sinh thất lạc nhiều năm của Tiểu Vân Vân.
Tiểu Khanh không phải là Beta mà là Omega! Hơn nữa còn là Omega của Tam đệ nhà gã?
So với… So với việc Tiểu Khanh là Omega, thì việc song sinh cùng trứng … Thời Vân chẳng phải là… chẳng phải là…
Oh My God! Trọng điểm quá nhiều! Chỉ có một cái não căn bản tư duy không hết được!
Đột ngột tuôn ra nhiều thứ như vậy, gã rốt cuộc nên kinh ngạc đến ngây người hay là kinh hỉ đến nhảy tưng tưng đây?
Loạn thành đống cháo heo rồi.
Trong lúc gã còn đang hết sức khiếp sợ, Thời Vân thì ngược lại đã phục hồi xong tinh thần, vươn tay kéo lấy Thời Khanh muốn bỏ chạy, may mắn bị Tần Mạc ngăn cản một hồi, đợi cho Diệp Trinh hoàn được hồn.
Mặc kệ Tam đệ và Ngũ đệ đã xảy ra cái quái gì. Hai người đó dù sao cũng không phải là anh em ruột, nếu ngày mai họ kết hôn cũng không sao cả.
Trọng điểm nhất, Ngũ đệ là Omega, như vậy Thời Vân trăm phần trăm cũng là Omega.
Đây quả thực là kinh hỉ lớn nhất cuộc đời gã!
Diệp Trinh dùng sức giữ chặt lấy Thời Vân, ép buộc hắn nhìn vào mắt gã, trong đó hừng hực cảm xúc vui sướng điên cuồng.
“Cậu là Omega, cậu là Omega!”
Thời Vân… Mịe, chẳng biết nên giải thích làm sao?
Diệp Trinh hưng phấn đến mức nói không rõ ràng: “Cậu là Omega, tôi là Alpha, cậu … cậu sẽ không còn cớ để cự tuyệt tôi! Chúng ta… Chúng ta là một đôi trời sinh!”
Thời Khanh đứng một bên nhìn bộ dạng ngu ngốc của Diệp Trinh, cái ông anh này nói những lời dư thừa hết sức, biết thì tấn tới luôn đi còn hỏi làm quái gì nữa.
Thời Vân thì bị bộ dạng điên cuồng này của gã làm cho hết hồn, khiến hắn phản ứng chậm nữa nhịp, ai mà ngờ tới Diệp Trinh trước giờ luôn tỏ ra đáng thương lại tranh thủ thời cơ này ôm ghì lấy hắn, bắt lấy cổ Thời Vân, cúi đầu hôn lên đôi môi mà gã đã ước mơ từ bấy lâu nay, lực đạo lớn đến không tưởng.
Thời Vân trở tay không kịp, cũng may là thân thủ của hắn cao cường, cho nên một Omega như hắn mới có thể ngụy trang thành Alpha mà không ai phát giác. Thời Vân lui về phía sau, ra tay vô cùng ngoan độc , Diệp Trinh trốn tránh không kịp, bị đánh cho nửa bên mặt sưng phù, khóe miệng chảy máu.
Thời Khanh: (⊙v⊙) anh trai thật bạo lực.
Diệp Trinh (khóe môi thì chảy máu, vẻ mặt thì cười ngây ngô): vợ à, em giỏi quá!
Kỷ niệm Liên Bang 5210 năm lẻ 11 tháng.
Diệp lão gia tử cảm thấy mình thật sự đã già rồi.
Sự việc phát sinh trong một tháng nay cứ một sóng một sóng lại một sóng, liên tục đánh vào khiến người ta không thể thở nổi.
Đầu tiên là con trai thứ tư yêu đại tướng liên bang Lâm Túc hơn nó tận ba mươi tuổi, chưa kịp định thần thì hỗn đản Lâm Túc tới nhà gióng trống khua chiêng công khai cầu hôn, ông tức giận giơ chân đá hắn văng ra ngoài. Thế mà tên khốn này chẳng biết xấu hổ lại còn dám bén mảng tới, đường đường Đại tướng quân mà ở trước cửa Diệp trạch không ăn không uống tử thủ ba ngày ba đêm, cuối cùng Diệp Huyên mềm lòng nên đành phải đồng ý.
Sở dĩ nháo đến ồn ào huyên náo, trong lòng Diệp Huyên biết Lâm Túc làm thế chỉ vì muốn tốt cho Diệp gia mà thôi.
Đem bản thân hắn đặt vào địa vị thấp nhất, rồi đem Diệp Hân nâng lên tới trời, sự việc rành rành như vậy, rốt cuộc không ai dám nói ra nói vào một câu bảo là Diệp Huyên bán con nữa.
Lão gia tử than dài thở ngắn nhiều lần, ai ngờ đâu chưa xong trận này thì một quả bom lớn khác cứ thế mà châm ngòi nổ tung.
Con trai nhỏ ông nuôi mười tám năm đùng một cái thành không phải là con ruột!
Lúc đọc được di thư của bạn già để lại, Diệp Huyên kinh hãi nói không nên lời. Cho dù khiếp sợ thì cũng chỉ có thể tiếp thu, tuy Diệp Khanh không phải con mình, nhưng đã nuôi nấng nhiều năm như vậy, ông không thể nào buông xuống cho đành.
Ông trời chưa đả kích ông đủ, lại đùng một cái con trai thứ ba nói với ông y thích Thời Khanh, muốn kết hôn cùng cậu.
Lão gia tử chưa thoát ra khỏi hiện thực ‘không phải là con trai ruột’, hiên ngang lẫm liệt phán một câu xanh rờn: “Nó là em trai của mày!”
Con trai thứ ba vô cùng bình tĩnh: “Em ấy không phải là em trai ruột”
Lão gia tử chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng, mẹ kiếp, này không phải là… chính là… chính là nhiều năm ở cùng nhau … đột nhiên con trai biến thành con dâu…
Có chút kì quái a!
Ông bên này sắp thở không nổi, con trai thứ ba bên kia một mực quyết định mọi chuyện, mang cả đám cùng đi kiểm tra huyết thống ADN. Nhà họ Diệp là ai cơ chứ? Hơi có chút động tĩnh là đám chó săn – phóng viên đánh hơi tới ngay, kết quả kiểm tra vừa có thì cả thế giới cũng ngay lập tức biết luôn.
Ah~, con trai nhỏ nhà họ Diệp không phải là con ruột đâu, là con nuôi đó, còn là một Omega cực phẩm, cùng con trai thứ ba thanh mai trúc mã mà lớn lên, lưỡng tình tương duyệt, chuẩn bị đính hôn rồi kìa.
Đúng là danh gia vọng tộc, để con trai tìm con dâu nuôi từ bé, thật hạnh phúc a!
Đúng là lời đồn bớt một thêm hai, cho nên Diệp Huyên thân là cha mà lại chẳng biết cái mô-tê gì, còn bên ngoài thì oanh oanh liệt liệt truyền tai nhau Diệp Mạc và Thời Khanh tháng sau cử hành hôn lễ.
Thật CMN loạn càng thêm loạn!
Bất quá… Con trai thứ ba gần đây vội vàng cái gì thế nhỉ, sao mà ông không thấy được bóng dáng nó. Ông trời ơi, đừng còn kinh hỉ nào giáng vô đầu ông nữa!!!
Ba đứa con này đem tinh thần của lão gia tử ép đến không còn miếng nước, vài ngày sau ông lại nhận được một quả bom nhỏ nữa.
Bất quá trái bom này mang theo vi-rút cười, nổ khiến Lão gia tử cười toe toét.
Con trai thứ hai, cái đứa mà theo đuổi một Alpha đến nỗi cả dãy Ngân hà cũng không kéo lại được, quăng cho ông một kinh hỉ thiệt bự!
Vốn dĩ tên Alpha mà nó vẫn luôn theo đuổi bỗng chốc hóa thành Omega, còn là anh em song sinh của Tiểu Khanh, quá tuyệt vời! Thân càng thêm thân! Ông nhìn con dâu càng lúc càng vừa lòng (gào thét-ing).
Nhanh chóng kết hôn, nhanh chóng sinh con, nửa đời sau của lão gia tử cuối cùng cũng có hy vọng!
Một tháng náo nhiệt vô cùng cũng chầm chậm trôi qua, Diệp Huyên ngoài miệng thì nói bản thân già rồi không còn sức nữa, nhưng bây giờ ai mà nhìn vào ông, đều cảm thấy lão nhân ngoài tám mươi tuổi này khuôn mặt tỏa sáng vô cùng, cứ như trẻ ra thêm hai chục tuổi.
Nếu hai năm trước mà ông có được tinh thần như vậy, chắc chắn có thể ngồi trên vị trí đại soái thêm mười năm!
Mấy ngày nay Tần Mạc rất bận, Thời Khanh tuy rằng ẩn ẩn đoán ra được gì đó, nhưng đến lúc thực sự đối mặt, cậu mới cảm thấy như một giấc mơ.
Chiếc nhẫn làm từ bảo thạch trân quý được đeo vào ngón áp út trên tay trái, Tần Mạc nâng tay cậu lên, nhẹ nhàng hôn xuống, đôi mắt đen lóe sáng, giống như pháo hoa, nở rộ giữa đêm xuân.
“Thời Khanh, chúng ta kết hôn đi.”
Thời Khanh sửng sốt nửa ngày, cậu rất muốn ha ha đánh trống lãng cho qua … Có rất nhiều cớ nha, ví dụ như… đây cũng là vì muốn nhiệm vụ nhánh thứ nhất hoàn thành thuận lợi … Nhưng lời đến bên miệng lại không thể nào nói ra thành câu.
Thời Khanh cứ chăm chăm nhìn Tần Mạc, nhìn đến khi đầu nóng rực lên, cậu mới mở miệng: “Được.”
Lời vừa nói xong, cậu thấy cặp mắt đen xinh đẹp kia nháy mắt vỡ òa.
Rồi sau đó dường như trái tim Thời Khanh bắt đầu tạo phản mà đập thình thịch.
Tim đập thật nhanh, mặt thật nóng, đầu có chút quến đặc, nhưng khóe miệng thì lại rất chân thật, cười toe toét không ngừng, loại hạnh phúc này cho dù có muốn che giấu cũng không thể nào che giấu được.
Thật kỳ diệu, cậu luôn nghĩ cậu và kí chủ sẽ có được một ngày như thế này, ai ngờ nó đến quá nhanh, chân thật đến không dám tin.
Bọn họ sẽ kết hôn dưới sự chứng kiến của vô số người, dắt tay nhau cùng chung sống đến răng long đầu bạc.
Hợp pháp, được sự chấp nhận của xã hội, được người thân, bạn bè, thậm chí là những người xa lạ chúc phúc cho họ.
Lần đầu tiên, Thời Khanh cảm thấy thế giới này quá diệu kỳ, quá không tồi.
Ngày mười chín tháng mười một, đã định trước là một ngày hỗn loạn và bận rộn.
Tần Mạc hiệu suất cao, chuẩn bị suốt một tháng trời không bỏ sót bất cứ thứ gì.
An bày xong Diệp Hân cùng Lâm Túc, thu phục được Diệp Trinh cùng Thời Vân, cuối cùng y dắt tay Thời Khanh sóng vai đi vào giáo đường thiên liêng.
Chuyện vui của Diệp gia lần này chấn kinh toàn bộ hệ ngân hà.
Ba đứa con trong cùng một ngày, cùng một địa điểm mà kết hôn, cảnh tượng như vậy đúng là tiền bất kiến nhân hậu vô lai giả.
Diệp Huyên tỏ vẻ ╮(‾▿‾)╭: miệng lão tử đã cười sắp toét luôn nè!
Dưới tình huống như thế, lão gia tử nhìn đến tên hỗn đản Lâm Túc cũng cảm thấy thuận mắt hơn.
Con cháu thì có phúc con cháu, có thể nhìn bọn nó tìm được người trong lòng, cùng nhau dắt tay vào lễ đường thành thân, Diệp Huyên đã rất là hài lòng rồi.
Đều là bạn lữ do bọn nó chọn, đều là những người mà bọn nó vừa lòng, về phần có thể sống hạnh phúc cả cuộc đời hay không, thì dựa vào chính bọn nó.
Diệp lão gia tử cảm thấy bản thân chưa bao giờ tỏ ra là một gia trưởng tâm lý như lúc này!
Một ngày hưng phấn khẩn trương đồng thời cũng vô cùng hỗn loạn, thật tình Thời Khanh mệt như con bò vậy á, nhưng cũng còn may à, may rằng đây không phải là hôn lễ theo phong cách cổ trang, bằng không thêm tình trạng ngồi sai kiệu hoa, động phòng sai người, lúc đó mới khôi hài!
Bất quá tuy rằng mệt muốn chết, nhưng chỉ cần Thời Khanh quay đầu qua nhìn người bên cạnh, đã cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Trong lòng nhột nhột ngứa ngứa , cả người sắp biến thành cục bông gòn màu hồng luôn rồi.
Cậu chưa từng nghĩ qua bản thân sẽ có được ngày này, cùng kí chủ của cậu kết hôn trong sự long trọng, lãng mạn y như những người bình thường khác.
Tuy rằng đây không phải là thế giới của bọn họ, nhưng dù sao đây cũng là nơi mà bọn họ thực sự có được nhau.
Đúng vậy, chỉ có bọn họ.
Cậu, chỉ có y.
Lúc cử hành hôn lễ, để tránh cho hỗn loạn, Thời Khanh vẫn dùng thuốc ức chế, tuy nhiên dược hiệu không kéo dài được quá lâu, đến buổi tối thì đã chậm rãi thối lui.
Bất quá kí chủ của cậu không phải không để ý đến việc này.
Vừa về tới phòng ngủ, mới mở cửa phòng, y đã đem cậu áp trên tường, hôn một cách cuồng dã, như muốn cắn nát đối phương, nhiệt tình mà hút lấy.
Y đợi đã rất lâu, vì khát vọng được nhấm nháp từ từ mỹ thực này, cho nên y đã đem hết tất cả sự nhẫn nại ra dùng hết.
Tách ra khớp hàm, miệng lưỡi quấn quít, có một dòng điện nhỏ theo đó mà lan truyền, trở thành những trận ngứa ngáy trong lòng, càng khiến bọn họ thêm điên cuồng.
Tuy nhiên hôn môi cũng đã không còn đủ thỏa mãn, Tần Mạc dùng sức đem lễ phục tuyết trắng tinh xảo mà y tự mình lựa chọn triệt để xé nát, gấp gáp vuốt ve lên những tấc da thịt non mềm, ngón tay nghịch ngợm di chuyển khắp thân thể kia, dễ dàng nghe được thanh âm rên rỉ mềm mại không khống chế được của người trong ngực.
Vuốt ve, trêu đùa, hôn môi, ban đầu hai người còn có thể bảo trì lí trí, tiến hành từng bước từng bước một.
Nhưng đến khi thuốc ức chế hoàn toàn mất đi tác dụng, thì hai người động tình dần dần, một hương thơm say lòng người lan tỏa kích thích cảm quan lẫn nhau.
Cái loại xúc cảm khó có thể nói nên lời lại tới lần nữa.
Thời Khanh thấy dường như nhiệt độ cơ thể cậu đang gia tăng một cách mãnh liệt, có một thứ gì đó gọi là mềm nhũn đang chưởng khống toàn thân của cậu, chẳng những thế còn đánh thẳng vào bụng dưới, khiến cho tứ chi nặng trịch không nâng lên được, cơ thể hư không khiến người ta phát điên.
Cậu ôm chặt lấy Tần Mạc, miệng rốt cục nỉ non ra tiếng: “Tần Mạc … Tần Mạc, hôn em … nhanh hôn em đi.”
Đáp lại cậu chính là một nụ hôn nồng nhiệt ập tới.
Thời Khanh ngửa đầu gấp gáp níu chặt cổ của y, làm cách nào cũng cảm thấy không đủ, nụ hôn nóng bỏng càng làm cậu thêm khó chịu, khô cháy trong thân thể khiến cậu khát vọng nhiều hơn nữa, địa phương tư mật phía sau bất giác chảy ra một chất lỏng khó nói nào đó, cậu biết chứ, trong lòng rất là xấu hổ, nhưng từ từ cậu không còn thời gian để ý đến nó nữa.
Cậu đã hoàn toàn không thể khống chế bản thân, cái mông cứ ma xát lấy Tần Mạc, cậu thậm chí muốn hét to lên, tiến vào, tiến vào em đi, Tần Mạc, em chịu hết nổi rồi!
Dĩ nhiên lúc kí chủ vuốt ve cánh mông co dãn cùng bộ vị tư mật nhỏ xinh của cậu, thì y cảm nhận được khao khát dâng tràn kia.
Thời Khanh của y đã chuẩn bị tốt, hiện tại còn mời gọi y.
Cậu muốn y, không phải sao?
Muốn y chiếm hữu cậu, muốn y tiến vào cậu, muốn y triệt để tàn phá cậu!
Chiếm hữu đơn phương nay đã được đáp lại, tế phẩm của ma vương lại đi yêu thương ma vương.
Không còn thời khắc nào tuyệt vời hơn so với lúc này.
Tần Mạc dùng sức chế trụ người dưới thân, y biết, đời đời kiếp kiếp, cho dù là chết cũng không thể nào khiến y buông tay.
Người này, vĩnh viễn đều là của y.
Y mạnh mẽ đâm vào …
Thân thể xinh đẹp của người dưới thân bởi vì kích thích quá độ mà ngửa lên chiếc cổ nõn nà, eo nhỏ và chiếc lưng cong thành một độ cung duyên dáng, khiến người xem cảm thấy đây là một bức tranh hoa lệ tuyệt mỹ.
Tần Mạc không rút ra, giữ nguyên tư thế này, y nắm lấy thắt lưng của cậu, khẽ cúi người, nhẹ nhàng hôn xuống:
“Thời Khanh, ta không biết cái gì là yêu, nhưng ta biết … ta chỉ có em.”