Thời gian ba giờ làm lạnh, lúc này so với gió còn nhanh hơn.
Tuy rằng bọn họ đã xuyên qua mấy thế giới khác trong rất nhiều ngày, nhưng ở thế giới của Tần Mạc, tổng cộng tất cả thời gian đã trôi qua thì cũng chỉ có mười lăm giờ, chưa được một ngày.
Nếu có một người nào đó đứng xem bọn họ, thì sẽ phát hiện ra hai người buổi sáng vừa mới gặp nhau, buổi tối đã lăn vào OOXX cuồng nhiệt…
CMN quá thần tốc phải không ( gào thét -ing )!
Thời Khanh mê mê hoặc hoặc nghĩ, cái tình trạng này có phải là bản thân cậu đang đu theo trào lưu, 419 trong truyền thuyết phải hông dzậy ( gào thét -ing )? Ha hả a… Ha hả… ha cái beep, thắt lưng của ông, khẳng định là gãy đôi rồi !
Tần Mạc lợi dụng triệt để ba giờ đóng cửa của không gian, trong sơn động tối đen như hũ nút, “làm” đến nỗi Khanh Khanh của y không còn hơi sức mà rên rỉ luôn.
Lỗi cũng do hai người ai cũng cường hóa tố chất cho nên thể lực sung mãn, hơn nữa huyết thống manh thú có khả năng khôi phục rất là mạnh mẽ, không chỉ riêng Thời Khanh khôi phục nhanh, mà kí chủ đại nhân cùng cậu ‘chặt chẽ không rời’ khôi phục càng nhanh hơn.
Nhưng lừa đảo nhất nhất nhất nhất là, chỉ cần trong tình trạng kết hợp, nếu Tần Mạc không chủ động rút ra, cậu sẽ không thể tự ý biến thân thành gấu trúc nhỏ, chỉ có thể duy trì tư thái quái dị này, bị OO YY còn XX.
Nếu như cậu cùng với hai tai nhỏ cộng thêm cái đuôi tròn tròn ngắn ngắn mà mặc quần áo đàng hoàng thì manh hết chỗ nói, nhưng cởi sạch ra, thì hai thứ này lại mang theo một ý vị thâm sâu khác!
Thời Khanh khổ không thể tả, lời cầu xin phun ra muốn chất đầy xe tải, mỗi lần như vậy kí chủ nhà cậu đều nghiêm trang chững chạc mà nói ra một câu: “Được, không thành vấn đề.” Thế ếu nào mà quay mặt qua lại “làm” tiếp.
Sau đó… Thời Khanh mới phát hiện những lời của mình nói ra nó mang theo hàm ý khác, bản thân cậu là thật lòng xin tha, nhưng CMN rơi vào tai của kí chủ thì chẳng khác nào cậu đang chơi trò tình thú!
Không thành vấn đề cái lông á, ông đây sắp bị anh chơi tới hư rồi này!
Cút CMN nó cái huyết thống chó má kia đi! Cút CMN gấu trúc nhỏ giả manh đi!
Cầu Nhân sinh tồn bàn, cầu đảo ngược thời gian, đánh chết cậu cũng không dám rớ vào mấy thứ đó nữa !
Chỉ tiếc, cuộc đời của cậu chỉ có ngược mà không có đảo.
Lần thứ hai tỉnh lại thì bọn họ đã đổi sang chỗ khác, không còn là cái động tối tăm kia nữa.
Thời Khanh miễn cưỡng hiểu được, bọn họ chắc là đã quay về không gian hệ thống.
Muốn vào không gian hệ thống bắt buộc phải có lệnh từ cậu, trong ba giờ đó, tuy rằng Tần Mạc không dừng lại, nhưng nhớ rất kỹ thời gian, lúc mà hệ thống mở ra thì vừa thở dốc vừa hỏi cậu có muốn đi vào không.
Thời Khanh mơ hồ hồ đáp đại là mở, ngay lập tức hai người duy trì cái tư thế mất thể diện này mà xuyên vào không gian hệ khống…
Sau đó…
Thời Khanh nhu nhu huyệt thái thương, nghĩ lại mà kinh a nghĩ lại mà kinh, mọi thứ theo gió bay đi, bay xa, bay cao, bay luôn
!
Cậu cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, vốn nghĩ cậu sẽ eo mỏi lưng đau chân rút gân, nhưng cái huyết thông manh thú biến thái kia phát huy tác dụng đến mức đáng giận.
Thời Khanh đồng học vốn bị “chơi” đến sắp hỏng tỏ vẻ ╮(‾▿‾)╭,bản thân cậu giờ phút này thật CMN ngoài ý muốn mà thần thanh khí sảng tinh lực dư thừa!!!
Thắt lưng không gãy, chân không đau, cánh tay hữu lực, ngực thư sướng, mà ngay cả cái kia… cái địa phương kia chỉ còn một chút ran rát mà thôi ( gào thét -ing ).
JJ kích cỡ XXL của kí chủ, cậu đã trộm nhìn qua, bản thân bị “tiểu huynh đệ kia” dày vò chết đi sống lại như thế mà cư nhiên chẳng có mảy may thương tổn gì.
Ha hả… Thật sự là thiên ( táng ) phú ( tận ) dị ( thiên ) bẩm ( lương ) a!
Thời Khanh: (╯‵□′)╯︵┻━┻. Không có gì đáng giá để khoe cả! Chuyện này rất là xấu hổ mà! Cút CMN cái huyết thống đáng ghét này đi! Tui không cần!
Gấu trúc nhỏ chỉ bằng bàn tay yên lặng trốn vào góc phòng vẽ vòng tròn, đùa đùa mấy em kiến, Thời Khanh tiểu thụ của chúng ta cần phải có thời gian để điều trị trái tim “đàn ông tinh khiết” mỏng manh dễ vỡ.
Tuy nhiên còn chưa kịp vẽ xong một cái vòng tròn, cậu đã bị kí chủ vớt lên, vững vàng nằm trong lòng bàn tay y, gấu trúc nhỏ cụp hai cái tai lại, bốn chân dang rộng, thành hình chữ đại – hình người dang tay chân nằm úp sấp, hữu khí vô lực hừ hừ.
Tần Mạc cúi đầu nhìn cậu, ngón tay vươn ra nhẹ nhàng gãi gãi cái cằm nhỏ của cậu, gấu trúc nhỏ nguyên bản buồn bực lại không khống chế được mà bật người khẽ giơ cổ lên, híp híp hai mắt nhỏ, xem ra thoải mái vô cùng.
Tần Mạc bất giác cười cười, hôn nhẹ lên trên cái đầu xù lông của cậu một cái, thấp giọng nói: “Được rồi, đến xem điểm thưởng đi.”
Vừa nghe đến điểm thưởng, Thời Khanh đang cong mắt nhỏ bật người ngồi dậy, mịe nó, thiếu chút nữa quên mất tiêu vụ này!
Bọn họ có thiệt nhiều thiệt nhiều thiệt nhiều điểm thưởng, còn chưa kịp tiêu xài mà!
Gấp gáp nhảy dựng lên, gấu trúc nhỏ trực tiếp lon ton chạy qua màn ảnh bự.
Tất cả nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, thưởng cơ bản được nhân lên gấp đôi, nhiệm vụ chi nhánh cũng nhân hai, cộng thêm cái phía trên, cuối cùng cho ra tổng số là: 398765.
Gần tới bốn mươi vạn điểm thưởng!
Mặc dù là hệ thống chỉ có thể được một nửa, nhưng Thời Khanh xem ra cũng mò được khoảng 20 vạn điểm!
Cậu cười tươi đến nỗi thấy răng mà không thấy mắt đâu, tuy nhiên ngay sau đó lại bị một cái gợi ý làm cho hai mắt phải mở to ra.
Bởi vì phong bế ký ức, cho nên chức trách mà cậu đảm nhiệm không còn là hệ thống đứng bàng quan nữa, đã dung nhập hẳn vào thế giới nhỏ kia, cho nên nhiệm vụ lần này điểm thưởng không bị chia đôi.
Vì thế… cậu đạt được điểm thưởng ngang bằng với kí chủ.
Gấu trúc nhỏ trợn mắt ngưng thở, hưng phấn đến nỗi trực tiếp ngã ra sau, may mắn Tần Mạc nhanh tay tiếp được cậu, cho nên mới không có té xuống đất khiến cho cái mông nở hoa.
Rồi sau đó, Thời Khanh lại phát sầu .
Nhiều điểm tệ như vậy, tiêu xài như thế nào đây, thật sự là sầu chết người nha! ~(≧▽≦)/
~Mang theo gánh nặng ngọt ngào này, Thời Khanh nhìn về phía Tần Mạc, muốn nhìn xem kí chủ nhà cậu đang định mua sắm cái gì.
Bước đầu tiên vẫn như trước – cường hóa thân thể, bất quá bây giờ đã gần đến mức giới hạn cao nhất, cường hóa tổng cộng mười vạn điểm thì sẽ mãn cấp, không thể nào tiến hành thêm được nữa.
Thời Khanh cũng nhái theo cường hóa hết mười vạn điểm, nhưng cho dù như vậy, bọn họ cũng còn dư hơn ba mươi vạn điểm lận.
Cái này mà mua sắm đồ đạc là gần hết shop luôn.
Bất quá, dường như mấy thứ còn lại trong đó Tần Mạc không thèm để ý đến món nào.
Bí tịch võ công, các loại thuật pháp, chủng loại đa dạng phong phú, cái này cái kia cái nào cũng lợi hại, nhưng hình như không thể tùy tiện mà học.
Thuật pháp thì cần tinh thông, không cần nhiều, mà cái “tinh” này là cơ thể của người học cần phải có sự tương hợp.
Tần Mạc bị hai ông cha hãm hại, cho nên có kinh nghiệm tu luyện đến tận hai lần.
Lần đầu tiên là ở phái Lăng Tiêu, công pháp chính đạo, một loại kỹ thuật tu tiên cao cấp. Cũng do bản thân y tìm hiểu nhiều năm, hao tâm tổn trí nghiên cứu mới tìm ra được thuật pháp tu tiên phù hợp với bản thân mình nhất, cho nên tiến triển nhanh chóng và rất là dễ dàng thăng cấp.
Nhưng cuối cùng lại bị Tần Chính Quân hủy hoại hết thảy, trực tiếp rơi vào ma đạo.
Tâm tính y đại biến, cho nên công pháp lúc trước không thích hợp để tu luyện nữa, bất quá Lục Cửu Uyên thì lại có một bộ công pháp tu ma.
Lúc ấy Lục Cửu Uyên vì bồi dưỡng đỉnh lô, đối với Tần Mạc cũng tốn nhiều tâm tư, tìm kiếm cho y một loại công pháp tu luyện thích hợp nhất, còn cung cấp thêm một số lượng lớn đan được và bí cảnh tràn trề linh khí.
Bản thân Tần Mạc quả thật cũng thiên tư trác tuyệt, mới có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà đạt được tiến triển vượt bậc.
Nhưng cuối cùng, tất cả lại bị chính y phá bỏ.
Nói thật, hai lần phế bỏ tu vi, đối với một tu sĩ mà nói, là thương tổn không thể nào lành lặn.
Ngay cả bản thân Lục Cửu Uyên cũng biết, mình không có khả năng nào đem Tần Mạc bồi dưỡng đến độ cao lúc trước, cho nên hắn mới dùng những loại dược vật âm độc nhất để trùng tố cơ thể y, một mặt là để tra tấn Tần Mạc, về phương diện khác thì cho là dùng loại phương thức độc ác này có thể ép cho những tiềm năng cuối cùng trồi ra, mới có thể hút được giá trị lớn nhất.
Rồi sau đó Tần Mạc gặp Thời Khanh.
Có hệ thống trợ giúp, chỉ cần tiêu hao một lượng lớn điểm thưởng, thì tố chất thân thể hoàn toàn được cải thiện, hơn nữa còn thu hoạch ngoài ý muốn —— năng lực chữa trị cường đại của manh thú, khiến cho khối thân thể này phục hồi như lúc ban đầu.
Tần Mạc không mua bất cứ bộ cơ thể nào, đơn giản cũng do bản thân của y đã là kiệt tác của trời cao.
Một bộ cơ thể vô cùng thích hợp để tu chân.
Y quen thuộc nó, cho nên y không cần bỏ gần tìm xa, chỉ cần có thể chữa trị thân thể của mình, thì lại tu luyện công pháp lúc trước một lần nữa, đây mới chân chính là làm ít mà được nhiều.
Do y trước tiên cải thiện tố chất, cho nên thân thể của y bây giờ so với trước kia còn hoàn hảo hơn.
Mà tất cả mọi thứ đều là do Thời Khanh cho y.
Nghĩ đến đây, Tần Mạc bất giác cong lên khóe miệng, lại hôn một cái lên tiểu tử đang ngơ ngác trong lòng bàn tay.
—— tất cả may mắn của đời y, đều là do cậu cho y.
Thời Khanh bị hôn khiến cho hai cái tai nhỏ ngứa ngứa mà vẩy vẩy, cậu quay đầu nhìn về phía Tần Mạc, hỏi: “Tiếp tục đi thế giới khác?”
Tần Mạc lắc đầu: “Dừng một chút.”
Ơ, đây là lần đầu tiên kí chủ chủ động đề xuất ý muốn dừng lại, Thời Khanh hơi hơi sửng sốt, chợt nghĩ tới điều gì đó, cậu trợn to mắt nhìn Tần Mạc, thăm dò hỏi: “Anh… anh muốn…”
Đây là đã chuẩn bị tốt, muốn trả thù Lục tra tra(*) sao?
Tần Mạc gãi gãi cằm của cậu, thấp giọng nói: “Ừm.”
Nhẹ nhàng bâng quơ một chữ, mà lại khiến Thời Khanh hốt hoảng mở to hai mắt nhìn.
Cậu biết thủ đoạn của Lục Cửu Uyên, không khỏi có chút lo lắng, đầu lưỡi đều gấp đến quắn lại: “Có … Có được không?”
Bởi vì cậu không tín nhiệm, cho nên tai nhỏ bị nhéo nhẹ, Thời Khanh run rẩy, hai mắt nhỏ sũng nước mà nhìn chăm chú vào kí chủ nhà cậu.
Thật sự… Thật có thể đánh bại được Lục Cửu Uyên sao?
Thật sự có thể chấm dứt tất cả mọi thứ sao?
***
Thời điểm Lục Cửu Uyên trở lại Mặc Trúc Lâm, chỉ thấy mỗi thùng gỗ đen thùi khiến người ta ghê tởm, cùng với một mảnh núi rừng hoang vắng.
Tần Mạc —— tiêu thất!
Đồng tử màu đỏ đột nhiên long lên, lửa giận từ từ bùng nổ, Lục Cửu Uyên tung một chưởng đánh nát thùng gỗ, dược vật hung ác kia văng ra tung tóe, nháy mắt đem mặc trúc xung quanh ăn mòn thành tro.
Vị khói đặc ghê tởm bốc lên bốn phía, bộ mặt Lục Cửu Uyên lúc này vô cùng ngoan lệ.
Nhi tử tốt của ta, ngươi thật là có năng lực !
Thế nhưng có thể phá bỏ được kết giới mà ta bày ra, quả là đã xem nhẹ ngươi!
Bất quá, ngươi trốn cũng không thoát, chỉ cần ngươi còn mang dòng máu của ta trên người, thì vĩnh viễn cũng không thể nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta.
Lục Cửu Uyên nhanh chóng kiểm tra kỹ lưỡng, Tần Mạc trốn đi rất là sạch sẽ, kết giới không hề tổn hao gì, hoàn toàn không có dấu vết, giống như hư không mà tiêu thất.
Dù sao thế giới này thiên kỳ bách quái, các loại cấm pháp bí thuật tùm lum tùm la, ngay cả Lục Cửu Uyên cũng không thể nào khẳng định biết rõ ràng hết tất cả mọi thứ.
Hắn không hề coi thường Tần Mạc, nhưng hiển nhiên, năng lực còn lại của Tần Mạc, đều nằm trong phạm trù hiểu biết của hắn.
Bất quá cũng không sao, chỉ cần tiêu phí chút thời gian, hắn chắc chắn có thể tìm được Tần Mạc.
Chân trời góc biển, thâm cung bí lâm, không có bất luận địa phương nào có thể ngăn lại thần thức của hắn, chỉ cần dựa vào quan hệ huyết mạch của hai người, hắn có thể tìm thấy Tần Mạc bất cứ lúc nào.
Rồi sau đó, thoải mái trói y đem về.
Sau khi trở về, hắn sẽ đánh gãy hai chân của y, sẽ đem y nhốt ở bên người, khiến y không có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào nữa.
Lục Cửu Uyên âm ngoan cười, con trai ngoan của ta, lô đỉnh tốt nhất của ta, ta chờ con quỳ trên đất mà cầu xin ta buông tha!
——— —————————
[Có ai thấy đoạn đối thoại trên rất giống …:
Khanh Khanh:Anh … anh … muốn ( trả thù Lục Cửu Uyên )
Tần Mạc: Ừm ( muốn OOXX )
Khanh Khanh: Có … Có được không? ( có đánh lại ổng không? )
Tần Mạc: dám nghi ngờ năng lực trên giường của ta *nhéo nhéo*]
[Đoạn cha Lục thì giống tình nhân bé nhỏ chạy trốn, rượt theo bắt đem về SM]