Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi

Chương 113: Chương 113: …là Thái Tử Phi….




CHƯƠNG 113: …LÀ THÁI TỬ PHI….

Vĩnh Phàm năm thứ hai, Thanh Bình Quốc phu nhân chết vì bệnh, con gái của bà Trác tiểu thư bởi vì đau lòng mẫu thân chết, vốn thân thể suy yếu không chịu nổi đả kích, cũng cùng đi theo.

Đỗ phủ nghe nói Trác Y Liên đã qua đời tại Hầu phủ vội vàng phái người đến hỏi, sau đó Đỗ Tư Nghiệp giả mù sa mưa rơi nước mắt liền đem di thể Trác Y Liên về Đỗ phủ.

Vinh Thân Hầu phủ cùng Đỗ phủ đồng thời làm tang sự, khiến cho không ít người chú ý, nhưng hai phủ đều đóng cửa từ chối tiếp khách.

Trác Hoàng hậu có đến một chuyến, bất quá không làm kinh động người bên ngoài, chỉ lặng lẽ đến thắp hương, an ủi Nhị công tử cùng phu nhân xong liền rời đi.

Sau khi tang sự xong xuôi, Đỗ gia liền gặp chuyện. Trong triều bắt đầu có không ít tấu chương buộc tội Đỗ Tế Tửu thất trách, còn có lên án Đỗ Tư Nghiệp có hành vi phóng đãng.

Không bao lâu cha con Đỗ Tế Tửu đã bị gián chức, bị phái đến một nơi xa xôi làm Huyện lệnh vả lại Đỗ gia còn bị đuổi ra khỏi kinh đô. Đỗ gia đột nhiên bị đại nạn, Đỗ Tư Nghiệp tất nhiên là vội vàng đến Hầu phủ xin giúp đỡ, nhưng Trác nhị công tử cũng không có giúp hắn.

Đỗ gia chạy ngược chạy xuôi cũng không được, đành phải thu dọn hành lý rời kinh đô. Đỗ gia phải rời đi, như vậy Đỗ gia Vân Thành cũng phải đi. Nhưng lão phu nhân da mặt dày lại nói muốn thay bọn họ trông giữ phủ. Đỗ lão gia cùng Đỗ Tư Nghiệp nghe xong tức giận không chịu được. Đỗ Tư Nghiệp lạnh mặt, trực tiếp mắng vào mặt lão phu nhân, dù sao Vinh Thân Hầu đã nói tai họa của Đỗ phủ kinh đô có lẽ là do Đỗ phủ Vân Thành mang Thường Tuệ Nương đến. Bởi vậy hắn vốn trong lòng tích khí, lão phu nhân còn nói chuyện khiến hắn không thoải mái liền đừng trách hắn cũng không cho mặt mũi.

Đỗ lão thái gia cảm thấy chiến sự cũng đã kết thúc, bọn họ không

bằng về Vân Thành đi, nhưng lão phu nhân lại luyến tiếc kinh đô phồn hoa xa không chịu trở lại Vân Thành chịu khổ. Nhưng cuối cùng lão phu nhân chỉ phải không cam theo lão thái gia về Vân Thành.

Trừ Đỗ gia náo nhiệt khiến mọi người chú ý, gần đây mọi người bàn tán say sưa chuyện tiểu Hoàng tử tuyển thư đồng. Tiểu Hoàng tử là hoàng đệ nhỏ nhất của Hoàng thượng, sau khi Hiền thái phi chết bất đắc kỳ tử, Hoàng thượng cũng không có chọn một Thái phi khác nuôi nấng tiểu Hoàng tử, mà đem tiểu Hoàng tử cho Hoàng hậu nuôi dưỡng. Hiện giờ Hoàng hậu trên danh nghĩa đã có hai vị Hoàng tử, tuy là thúc chất (chú cháu) lại giống huynh đệ, trong triều không phải không có người góp ý, nhưng Đậu Thuần đều bỏ mặc, dù sao tiểu Hoàng tử cho ai nuôi đều là do hắn định đoạt.

Mấy Thái phi ở Vĩnh An cung cũng không phải không có ý tranh thủ, nhưng thật sự không dám mở miệng, bởi vì những Thái phi này vốn là an phận không dám đem mạng ra đùa giỡn.

Ngay khi tiểu Hoàng tử vào thư phòng học, Hoàng đế liền phong đối phương là An Vương, vả lại ban thưởng dinh thự, đợi cho An Vương trưởng thành liền xuất cung khai phủ. Chúng quan viên nghe phong hào An Vương trong lòng liền biết đây là Hoàng thượng hy vọng An Vương về sau an phận, đồng thời cũng hy vọng An Vương có thể bình an. Tóm lại một chữ “An” đã nói lên mong muốn của Hoàng thượng đối với tiểu Hoàng tử.

An Vương bắt đầu đi học xong, Đậu Thuần liền cho đối phương ở một cung khác, đồng thời bắt đầu thường xuyên mang theo Trác Hoàng hậu vào thư phòng nghị sự. Mới đầu tất nhiên là có nhiều quan viên can gián, cho rằng hậu cung không thể tham gia vào chính sự, không hợp với quy tắc cùng lễ nghĩa. Nhưng Đậu Thuần nhẹ nhàng nói một câu:

“Hoàng hậu của trẫm không là nữ tử, Hoàng hậu thân là một nam tử có tài năng có kiến thức không thua kém ai. Hậu cung không được tham gia vào chính sự là vì ‘Vô sử phụ nhân với quốc sự’ ( phụ nữ không được can thiệp chuyện quốc sự) cùng ‘Tẫn kê ti thần’ (phụ nữkhông làm việc đàn ông) , nay Hoàng hậu của trẫm không là nữ tử, tại sao không thể ?”

Chúng thần bị nghẹn lời, ấp úng không biết nên nói cái gì, lý lẽ của Hoàng thượng quả không thể phản bác. Xưa nay nói hậu cung chính là vô tri có thể làm loạn thế, Hoàng hậu tuy là nam tử nhưng ở hậu cung liền bị tính chung với các nữ phi tần khác. Bởi vậy vẫn có không ít thần tử tiếp tục can gián, cho rằng không quan hệ là nam hay nữ, đã là “Hoàng hậu” thì không thể tham gia chính sự.

Mọi người có nói gì, Đậu Thuần vẫn mang theo Hoàng hậu vào thư phòng nghị sự. Không lâu sau đó, những trọng thần tham gia nghị sự đều bị tài năng kiến thức của Hoàng hậu thuyết phục, dần dần, sự phản đối trong triều càng ngày càng ít. Việc Hoàng hậu cứu lũ lụt Giang Nam lần nữa, cùng việc phòng chống được thiên tai bệnh dịch phản đối trong triều cơ hồ tiêu mất.

Năm Vĩnh Phàm thứ năm đã xảy ra bệnh dịch, mà ngay cả Hoàng thượng cũng bị nhiễm bệnh, nếu không có Hoàng hậu quyết định nhanh chóng, triều đình sợ là đã loạn.

Lúc ấy Hoàng hậu phải chăm sóc Hoàng thượng, nhưng cũng không quên triều đình. Bản thân Hoàng hậu đứng ra thay thế Hoàng đế chỉ huy điều hành, an bài trước sau, từng chuyện đều làm rất tốt, chọn người cũng không phạm sai lầm. Sau khi Hoàng đế long thể bình phục khi lâm triều mang theo Hoàng hậu đến điện Lưỡng Nghi cũng không có khiến cho ai lớn tiếng phản đối.

Đương nhiên, vẫn có mấy thần tử cho rằng không ổn, rất sợ Hoàng hậu sẽ mơ ước ngôi vị hoàng đế sẽ tạo phản. Nếu nói Hoàng hậu muốn ám hại Hoàng thượng càng không có khả năng. Khi Hoàng thượng bị nhiễm bệnh dịch là Hoàng hậu cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi tự mình chăm sóc, còn dốc hết sức đảm đương chính vụ. Lúc ấy người người đều nhìn thấy Hoàng hậu đối với Hoàng thượng tình thâm nghĩa trọng. Cũng bởi vì Hoàng hậu biểu hiện như vậy mới có thể khiến cho đại bộ phận quan viên đi theo thần phục.

Cuối cùng trải qua một thời gian, Trác Hoàng hậu dần dần lộ ra tài năng cùng học thức, rốt cục khiến cho trong triều không có phản đối. Huống chi khi lâm triều chưa bao giờ Hoàng hậu chủ động lên tiếng, chỉ là lẳng lặng nghe, trừ phi Hoàng thượng mở miệng hỏi ý kiến, nếu không có thể nói là luôn an tĩnh ngồi ở một bên. Biểu hiện của Hoàng hậu khiến cho những triều thần vung tay múa chân nhìn với cặp mắt khác xưa.

Trác Hoàng hậu cũng không để ý ánh mắt người bên ngoài chỉ cần Đậu Thuần đối đãi mình ngang hàng, cần gì phải để ý người bên ngoài thấy thế nào.

Đậu Thuần bởi vì có Trác Kinh Phàm phụ tá, thực nhanh đã thống trị Đại Chu có trật tự vả lại phát triển không ngừng. Hai người còn thi hành rất nhiều cải cách mới, cho dù mới đầu có chút khó khăn, nhưng hai người đồng tâm hiệp lực mưu cầu sáng lập Đại Chu thịnh thế tất nhiên là không sợ cực khổ cùng tôi luyện. Mà thống trị quốc gia đồng thời cũng không có quên giáo dưỡng Đậu Sâm trưởng thành một Thái tử đủ tư cách.

Có Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm giáo dục, Đậu Sâm tất nhiên là trò giỏi hơn thầy, tuổi còn nhỏ liền bắt đầu tiếp xúc chính vụ. Đậu Sâm biết hắn sớm hay muộn đều phải ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, không chỉ bởi vì hắn là Thái tử, cũng bởi vì hắn là Hoàng tử duy nhất của phụ hoàng.

Đậu Thuần đăng cơ nhiều năm, mà chỉ có một Hoàng tử, rất nhiều triều thần không ngừng khuyên can Đậu Thuần nạp thêm người để phong phú hậu cung, cũng để hoàng gia khai chi tán nghiệp. Nhưng Đậu Thuần lại chứng minh hắn bởi vì khi còn nhỏ trúng độc thân thể không tốt, nếu không điều dưỡng hơn mười năm cũng khó bình thường trở lại. Vả lại Thái y nói chuyện phòng the quá mức hại thân, hắn cùng Hoàng hậu số lần hành phòng cũng không nhiều, có nạp thêm người cũng chỉ là để một bên cho đẹp mà thôi.

Hoàng đế đã nói như vậy, người bên ngoài tự nhiên không có khả năng muốn Hoàng thượng nạp người, nếu không chẳng phải là không để ý long thể sao ? Tội danh đó bọn họ đảm đương không nổi, dần dà không còn người nhắc lại chuyện này.

Sau đó Trác Kinh Phàm nghe nói có chuyện như vậy, thực là vừa bực mình vừa buồn cười,

“Ngài đúng là đem bản thân nói thành suy yếu như vậy, cũng khó trách Hồ Thái y cùng Tần Thái y phối hợp bịa chuyện.”

Đậu Thuần da mặt vẫn luôn rất dầy, bị vạch trần cũng chỉ hì hì cười hai tiếng,

“Không nói như vậy các đại thần không chịu yên tĩnh nha, chúng ta đã có Đậu Sâm, bọn họ còn có cái gì không thỏa mãn ?”

Trác Kinh Phàm nghe vậy cũng không nói gì, bản thân biết Đậu Thuần là bởi vì yêu mình không muốn mình thương tâm khổ sở, cho nên mới làm ra chuyện này. Đậu Thuần có thể làm được điều mà khó có ai làm được huống chi là một Hoàng đế ? Đậu Thuần có thể nhiều năm qua chỉ độc sủng mình, yêu mình, sao mình không rung động.

Đậu Thuần không chỉ nói, mà đã làm được. Mình có thể tỉnh lại ở Đại Chu triều cùng Đậu Thuần tương ngộ tương hứa, thật sự là kiếp trước đã tu luyện phúc phận… Hoặc là nói kiếp trước mình thiếu Đậu Thuần, cho nên cả đời này tới đây để hoàn lại cho Đậu Thuần. Nhớ lại ở đời trước, ánh mắt của người thị vệ kia tràn đầy tình cảm, cùng với ánh mắt Đậu Thuần hiện giờ không hề khác nhau.

Trong lòng của Hoàng hậu vô cùng cảm tạ ông trời đã cho mình có cơ hội sống lại trong cơ thể này, còn gặp được một người yêu mình hết lòng, đây là chuyện may mắn cỡ nào. Dù mình vô duyên cùng ngôi vị Hoàng đế, nhưng hiện giờ được cùng Đậu Thuần thống trị giang sơn, cùng ngồi trên long ỷ thì có khác gì nhau?

Nhìn Đậu Thuần bên cạnh trong lòng Hoàng hậu tràn đầy cảm động, nắm thật chặt tay Đậu Thuần, cùng đối phương nhìn nhau mỉm cười…

Năm Vĩnh Phàm thứ hai mươi, Đậu Thuần thoái vị, Thái tử Đậu Sâm kế vị. Qua hai mươi năm, Đại Chu liên tục thu phục quan ngoại, hoàn thành bá nghiệp thống nhất. Hiện giờ đã không còn Hồ quốc cùng Mông quốc, thảo nguyên đều quy thuận Đại Chu.

Hạ Tranh làm Tiết Độ Sứ hơn mười năm liền giao lại cho Phó Quyết tiếp nhận. Phó Quyết mang theo Đậu Uyển ở Tây Bắc vài năm, Đậu Uyển sinh được ba nam hai nữ. Trong đó hai con trai lớn khi vừa được ba tuổi liền đưa về kinh đô để thể hiện lòng trung thành.

Dù Phó Quyết là tâm phúc của Hoàng thượng, nhưng Phó Quyết tay cầm trọng binh, vả lại tại Tây Bắc có thể nói là hùng bá một phương, Hoàng đế tin tưởng hắn cũng khó bảo đảm người bên cạnh Hoàng đế không dèm pha. Nếu họ trước mặt Hoàng thượng nói huyên thuyên, một ngày hai ngày có lẽ Hoàng thượng không tin, nhưng một năm hai năm thì sao ? Phó Quyết cùng Đậu Uyển biết rõ bọn họ phải làm gì để giữ tín nhiệm, bởi vậy dù không muốn cũng phải đem hai người con trai lớn đưa về kinh đô.

Đậu Thuần tất nhiên là rất vừa lòng, trong lòng của hắn đương nhiên là tin tưởng Phó Quyết cùng Đậu Uyển. Đương nhiên hắn vừa lòng cũng sẽ không có bạc đãi hai vị tiểu công tử, hắn đem hai con trai Đậu Uyển tiến cung học cùng Thái tử và An Vương.

Đợi khi Thái tử kế vị hai con Đậu Uyển thành cánh tay đắc lực, mà ngay cả An Vương cũng thành cánh tay của Đậu Sâm. Hơn nữa Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm trong vài năm đã tuyển chọn dạy dỗ không ít tâm phúc, cho nên hai người tất nhiên rất yên tâm về Đậu Sâm. Bởi vậy khi Đậu Sâm hai mươi mốt tuổi, Đậu Thuần đem Đại Chu triều này ném cho Đậu Sâm, liền mang theo Trác Kinh Phàm vỗ vỗ mông, hai phu phu ngao du tứ hải.

Đậu Sâm không dám cản bọn họ, chỉ tỏ vẻ mặt đau khổ đăng cơ. Thái tử phi của Đậu sâm là Trác Kinh Phàm chọn lựa, tất nhiên là người đủ tư cách. Vả lại đó là người Đậu Sâm yêu mến, từ nhỏ hắn đã thấy phụ hoàng độc sủng Hoàng hậu, bởi vậy trong Đông Cung cũng không có ai ngoài Thái tử phi, đến khi đăng cơ cũng chỉ có một Hoàng hậu.

Đậu Thuần và Đậu Sâm là hai vị đế vương mà hậu cung đều sạch sẽ thành đề tài cho mọi người bàn tán say sưa, cũng được ghi lại tiếng thơm trong sách sử.

Đậu Sâm cùng Hoàng hậu của hắn có năm Hoàng tử và ba Công chúa, nhưng con bọn họ không giống phụ hòang, sau này huynh đệ vì ngôi vị Hoàng đế mà tranh giành đến ngươi chết kẻ sống, tự giết lẫn nhau. Cuối cùng lên ngôi là kẻ tâm ngoan thủ lạt, lãng phí công sức Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm dày công xây dựng cơ nghiệp, lại bị hủy trên tay bọn họ.

Đó là chuyện sau này Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm tất nhiên là nhìn không thấy. Hai người sau khi Đậu Thuần thoái vị, liền đi du ngoạn khắp nơi trên quốc thổ Đại Chu. Hai người tới phương Bắc dạo một vòng thăm Đậu Uyển, sau đó một đường đi phương nam. Tại Giang Nam lưu luyến ở vài năm lại tiếp tục đi nhiều nơi khác, thậm chí lên thuyền xuất ngoại.

Hai người ở hải ngoại tiếp xúc học hỏi những kiến thức trước đây chưa từng gặp ở lãnh thổ mình, tiêu phí vài năm mới trở lại Đại Chu. Lúc này hai người tóc đều đã bạc, nhưng vẫn là tinh thần sáng láng, một chút cũng không già. Nếu không phải tóc bạc cùng trên mặt có nếp nhăn, nói chưa đến bốn mươi tuổi cũng có người tin.

Hai người trở lại Đại Chu, liền định cư tại Giang Nam. Đậu Sâm biết được phụ hoàng cùng phụ thân trở lại, liền cải trang tới Giang Nam. Đối với Đậu Sâm, Đậu Thuần cảm giác có chút phức tạp, dù sao Đậu Sâm trên thực tế là đệ đệ hắn, nhưng bí mật này hắn và Trác Kinh Phàm sẽ mang theo vào trong quan tài.

Đậu Sâm ở Giang Nam không lâu, mấy ngày sau liền về kinh đô. Đậu Sâm rời đi, Trác Kinh Phàm có chút không nỡ, dù sao hắn cũng do một tay mình nuôi dạy từ nhỏ. Nhưng Đậu Sâm giờ đã là vua của một nước, dù không nỡ cũng phải buông tay. Trác Kinh Phàm buồn bã vài ngày, Đậu Thuần tất nhiên là dùng hết sức lực để người yêu vui vẻ, sau đó không lâu Trác Kinh Phàm cũng nghĩ thông suốt , bởi vậy liền ổn định tâm tình chuyên tâm sống cùng Đậu Thuần.

Qua một thời gian Đậu Thuần lâm bệnh Trác Kinh Phàm ở bên cạnh Đậu Thuần một bước cũng không dám rời, luôn nắm thật chặt tay Đậu Thuần. Đậu Thuần cảm giác được thể lực dần dần tiêu hết, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ. Hắn cố gắng mở to mắt nhìn Trác Kinh Phàm. Trác Kinh Phàm cùng hắn bên nhau nhiều năm, dựa vào một ánh mắt một động tác liền có thể biết được tâm tư lẫn nhau. Giờ phút này thấy bộ dáng đối phương đau lòng, hắn cũng cố gắng tươi cười.

Vào ngày Đậu Thuần qua đời mưa phùn khắp lãnh thổ. Hôm đó Trác Kinh Phàm sáng sớm liền có dự cảm, Đậu Thuần tuổi không nhỏ, lại bệnh ngày một nặng, bản thân sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng ngày này đến cũng không chịu nổi, lúc này mới biết được cái gì gọi là chết tâm.

Cuối cùng Đậu Thuần đã nắm tay Trác Kinh Phàm mỉm cười nhắm mắt lại. Đậu Thuần vừa đi, thân thể Trác Kinh Phàm cũng suy sụp , không đến một ngày Trác Kinh Phàm cũng đi theo Đậu Thuần.

Thái thượng hoàng cùng Thái hậu mất đi tin tức truyền về kinh đô, Đậu Sâm biết được liền ngất đi. Ở phương bắc Đậu Uyển cũng nhận được tin tức, không để ý bản thân cũng lớn tuổi lặn lội đường xa đi đến Giang Nam, tự mình đón linh cữu Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm về kinh đô. Mà Phó Quyết vẫn luôn bên cạnh hai người này trong lòng cũng rất khổ sở.

Tang lễ được làm rất long trọng, Đậu Sâm dựa theo nguyện vọng của Thái thượng hoàng khi còn sống đem hai người an táng cùng một mộ. Tang lễ kết thúc, Nhạc Vương Đậu Tuần dâng tấu muốn đến thủ lăng, Đậu Sâm không đồng ý. Đậu Tuần liên tiếp dâng tấu ba lần, cuối cùng Đậu Sâm đáp ứng. Nhạc Vương Đậu Tuần canh giữ mộ phần Đậu Thuần đến khi ông chết.

Sau khi Trác Kinh Phàm đoạn hơi, ý thức rơi vào mơ hồ, ngực cảm thấy đau đớn, có chút không hiểu được mình ở chỗ nào. Một hồi lâu mới ý thức được bản thân nằm ở trên giường, nhưng sao ngực lại đau như vậy ?

Chậm rãi mở mắt, khung cảnh trước mắt hết sức quen thuộc.

Đây là điện Sùng Nhân của Đông Cung mà.

Đúng lúc này, một bên truyền đến tiếng thở nhẹ, tiếp đến có vài cung nữ bổ nhào vào bên giường. Xác nhận người trên giường đã tỉnh lại, nhóm cung nữ lập tức lu bù lên, có người đi mời Thái y, có đi bẩm báo Hoàng thượng cùng Hoàng hậu.

Người vừa tỉnh trợn mắt nhìn các nàng bận rộn, trong lòng cũng chấn động mạnh. Những cung nữ trước mắt tất nhiên là rất quen thuộc, chính là những người hầu hạ mình nhiều năm trước. Nhiều lần nằm mộng cũng chưa từng mơ thấy các nàng, mà biểu hiện của các nàng lúc này rất thật không phải mộng.

Theo bản năng người vừa tỉnh muốn đứng dậy, nhưng vừa cử động làm vết thương trước ngực đau đến sắc mặt trắng bệch, chịu không được rên một tiếng, nhưng đồng thời trong đầu lại giống bị sét đánh.

Một Tổng quản cô cô thấy Thái tử thần sắc không tốt, vội vàng nhẹ giọng nói:

“Xin điện hạ không nên cử động, Thái y lập tức tới ngay, điện hạ chịu đựng một chút đi ạ.”

Thái tử chậm rãi quay đầu nhìn người nói chuyện với mình, đúng là nói không ra lời. Sự đau đớn kịch liệt, hơn nữa chỗ vị trí miệng vết thương đều làm cho trong lòng của Thái tử sinh ra một suy đoán. Thái tử mấp máy môi kêu lên:

“Phùng cô cô, ta hôn mê đã bao lâu?”

“Thưa điện hạ, ngài đã ngủ bảy ngày bảy đêm, Hoàng hậu nương nương khóc khô nước mắt, một đám Thái y đều nói… May mắn ông trời phù hộ, điện hạ ngài đã tỉnh lại.”

“Phùng cô cô, bây giờ là niên hiệu gì ?”

Phùng cô cô vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thái tử,

“Điện hạ, hôm nay là Tuyên Võ năm thứ bốn mươi ạ.”

Thái tử cảm thấy trầm xuống, thân thể rã rời phất phất tay,

“Đều đi xuống đi, để ta ở đây một mình đừng làm phiền ta.”

Phùng cô cô tất nhiên không chịu, Thái tử điện hạ khó khăn lắm mới tỉnh lại, bọn họ làm sao có thể dám để cho ngài ở một mình.

Thấy Phùng cô cô không nguyện ý, Thái tử cũng lười biếng nói, liền nhắm hai mắt lại. Thân thể rất suy yếu, nhưng tinh thần Thái tử rất tốt, tốt đến nỗi muốn nhảy dựng lên mắng chửi người.

Ông trời ơi đây là chuyện gì ? Đúng là ta lại về Đại Lương triều … Vậy lúc trước Đại Chu kia hết thảy cũng chỉ là một giấc mộng sao?

Không, không thể nào là mộng, rõ ràng mọi việc trải qua hết thảy đều chân thật như vậy, huống chi tình cảm cùng Đậu Thuần làm sao có thể là giả ? Nhưng mình nhắm mắt rồi lại về tới Đại Lương, vậy Đậu Thuần ở nơi nào?

Đột nhiên, Thái tử mở mắt ra, nhớ lại trong mộng Đậu Thuần là thị vệ của mình, thay mình giết Huệ Vương sau đó cũng đã chết. Nhưng hiện tại mình còn sống, Đậu Thuần có khi nào tỉnh lại trong thân thể thị vệ kia hay không ? Nghĩ đến đây, Thái tử liền chịu đựng đau đớn muốn đứng dậy, Phùng cô cô cùng cung nữ sợ tới mức ra sức khuyên can.

Cuối cùng Phùng cô cô đáp ứng sẽ thay Thái tử đi hỏi tình hình thị vệ kia, lúc này Thái tử mới đồng ý ngoan ngoãn nằm ở trên giường tĩnh dưỡng. Nhưng người của Phùng cô cô còn chưa có trở lại, đã có người đến điện Sùng Nhân.

Thái tử nhìn Thái tử phi của mình đang đi vào, bản thân không nghĩ tới phản ứng đối phương, nhưng trong lúc vô ý liếc mắt một cái, lại làm cho Thái tử đông cứng ở trên giường.

Cho dù thân mình thay đổi, bên ngoài thay đổi, nhưng ánh mắt kia cùng khí chất kia sao có thể nhận không ra? Thái tử ngơ ngác nhìn Thái tử phi đi đến bên giường, sau đó ngồi xuống. Thái tử phi sắc mặt xấu hổ, cử chỉ cũng có chút không hợp, “Nàng” tiến đến bên tai Thái tử thấp giọng nói:

“Tốt rồi, đời trước ngài là Thái tử phi của ta, lần này ta thành Thái tử phi của ngài.”

Thái tử lúc này lệ đã rơi đầy mặt, liếc mắt một cái liền nhận ra Đậu Thuần, vòng đi vòng lại, hai người đã gặp lại ở Đại Lương.

— Toàn văn —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.