CHƯƠNG 34 : BỊ CẤM TÚC
Tin tức Đậu Thuần lại trúng độc hôn mê rất nhanh đã truyền đi, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đến trước tiên. Thái tử phi Trác Kinh Phàm vội vàng dẫn cung nữ cùng nội thị hành lễ thỉnh an, Hoàng thượng chỉ tùy ý khoát khoát tay, rồi đi về phía giường.
“Thái y, Thái tử sao vậy?”
Thấy Hồ thái y đứng một bên, ngài mở miệng hỏi. Hồ thái y nói lại lời nói giống như đã nói với Thái tử phi cho Hoàng thượng nghe. Hoàng thượng nghe xong thì trên mặt liền mang theo chút vui mừng,
“Ý của khanh là Thái tử tỉnh lại, rất có khả năng khôi phục bình thường sao ?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần không dám chắc mười phần, nếu Thái tử điện hạ tỉnh lại, thì dư độc trong cơ thể có khả năng giảm bớt, nhưng nếu điện hạ vẫn hôn mê thì. . .”
Trán Hồ thái y đổ mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ.
“Truyền lời xuống, Trẫm muốn Thái tử bình an vô sự tỉnh lại, nếu Thái tử không tỉnh lại, Trẫm để cả Thái Y viện chôn cùng, nghe rõ chưa?”
Vui mừng trên mặt lập tức biến mất, Hoàng thượng lạnh lùng nói.
“Dạ.”
Hồ thái y vội đáp, trong lòng mồ hôi lạnh đổ đầm đìa.
“Thái tử phi.”
Uy hiếp xong Hồ thái y, Hoàng thượng lại nhìn về phía Thái tử phi Trác Kinh Phàm, Trác Kinh Phàm vội vàng tiến lên một bước, khom người đáp:
” Có nhi thần .”
“Chuyện này, Trẫm hi vọng trước khi Thái tử tỉnh lại, con có thể cho Trẫm một câu trả lời thích đáng, nếu Thái tử của Trẫm rốt cuộc không tỉnh lại, con cũng đi cùng nó đi.”
Giọng Hoàng thượng bình thản, nhưng ý tứ trong lời nói vẫn khiến lòng Thái tử phi phát lạnh. Lời này của ngài không phải đang nói đùa, ngài chỉ có một mình Đậu Thuần là hoàng tử, nếu Đậu Thuần thật sự xảy ra chuyện gì, đừng nói là Thái Y viện, ngay cả toàn bộ Đông cung cũng phải chôn cùng.
“Dạ, nhi thần đã rõ.”
Trác Kinh Phàm cung kính đáp, kỳ thật lòng đang nén một cơn tức giận. Đậu Thuần bị thế này, quả thực Thái tử phi cũng có phần trách nhiệm, dù sao Đông cung là do Thái tử phi quản lý, vậy mà để xảy ra chuyện Thái tử điện hạ bị hạ độc. Thái tử phi này thế nào cũng trốn không thoát cái tội “thất trách”.
Bởi vì có Hoàng thượng ở đây, dù trong lòng Hoàng hậu có bất mãn với Thái tử phi, cũng không thể nói gì ở chỗ này. Cho dù trong lòng Hoàng hậu việc Đậu Thuần bị trúng độc đều là lỗi của Trác Kinh Phàm, bà cũng không ngốc mà làm loạn trước mặt Hoàng thượng. Mặc dù không phải quá thông minh, nhưng nhìn sắc mặt để nói chuyện bà vẫn biết , hiện tại sắc mặt Hoàng thượng khó coi như vậy, bà sẽ không làm ra chuyện chọc giận ngài.
Hoàng hậu theo Hoàng thượng đến, rồi lại theo ngài đi, từ đầu đến cuối không nói một lời, nhiều nhất chỉ hung hăng trừng Trác Kinh Phàm vài lần, khiến Thái tử phi có chút kinh ngạc với sự ẩn nhẫn của bà. Suy nghĩ lại, nếu Hoàng hậu không có một hai ưu điểm, sao có thể ngồi vững ngôi vị Hoàng hậu? Dù lúc trước Hoàng thượng sủng ái Uyển Quý phi, cũng không hề làm địa vị của Hoàng hậu dao động.
Cung tiễn Hoàng thượng cùng Hoàng hậu rời đi, Thái tử phi liền trở lại trong tẩm thất, gọi Hồ thái y tới, hỏi cặn kẽ những điều liên quan tới việc giải độc, tình trạng của Đậu Thuần hiện tại, xác định Đậu Thuần chỉ hôn mê, cũng không có nguy hiểm tính mạng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo, Thái tử phi liền bắt đầu ra tay điều tra chuyện Thái tử Đậu Thuần trúng độc.
Hồ Thái y nói, vấn đề là ở điểm tâm, bởi vậy Thái tử phi không nói hai lời, bắt đầu tra xét từ nơi làm điểm tâm, đồng thời lệnh người trực tiếp đến Điển Thiện cục mang Điển Thiện Lang cùng Điển Thiện Thừa lại đây. Điển Thiện Cục phụ trách dâng món ăn mỗi ngày cho Thái tử điện hạ, một bàn điểm tâm có độc như thế đã qua kiểm tra như thế nào mà đưa đến trước mặt Thái tử điện hạ ? Nếu không phải Điển Thiện Cục thất trách , thì việc này chính là Điển Thiện Cục gây nên.
Điển Thiện Lang cùng Điển Thiện Thừa bị đưa tới điện Sùng Nhân, liền quỳ trên mặt đất bắt đầu kêu oan. Thái tử phi Trác Kinh Phàm cũng lười nói với bọn họ, trực tiếp lệnh người bưng điểm tâm đến trước mặt họ, lạnh nhạt mở miệng:
“Nếu các ngươi đã kêu oan, chắc hẳn điểm tâm không có vấn đề, như vậy từng người các ngươi nếm một miếng đi.”
Điển Thiện Lang cùng Điển Thiện Thừa nghe vậy hơi ngơ ngác sững sờ, thấy bọn họ chậm chạp Thái tử phi lên tiếng nhắc nhở
“Thế nào, không phải oan uổng sao, sao không dám nếm thử điểm tâm? !”
Lời vừa dứt, Điển Thiện Thừa đã tỉnh táo lại, vội vàng cầm một miếng điểm tâm dồn vào trong miệng, mà Điển Thiện Lang quỳ gối bên cạnh sắc mặt lại âm tình bất định, trong mắt mang theo vẻ sợ hãi.
Điển Thiện Thừa đã ăn xong điểm tâm, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên toàn thân đã bắt đầu run rẩy, tiếp theo thất khiếu chảy máu ngã xuống đất.
( Thất khiếu là 7 lỗ trên mặt : 2 khóe mắt, 2 lỗ mũi, miệng, 2 lỗ tai)
Điển Thiện Thừa ngã xuống, trong nháy mắt, sắc mặt Điển Thiện Lang trở nên xám xịt , Thái tử phi híp híp mắt, lạnh lùng hừ một tiếng,
“Được, rất được, điểm tâm có độc như vậy mà các ngươi còn dám kêu oan trước mặt bản cung? ! Giờ bản cung trực tiếp ban cái chết cho các ngươi cũng không oan!”
Nói xong cũng không muốn thẩm tra lại, dù sao chuyện này do Điển Thiện Cục làm ra, nên Thái tử phi ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người trên dưới Điển Thiện Cục nhận phạt năm mươi trượng. Phạt trượng xong mà còn sống, thì đưa về Nội Thị Tỉnh, còn Điển Thiện Lang thì bị bắt trực tiếp đưa đến trước mặt Hoàng thượng, để ngài xử lý.
Thái tử phi biết, một Điển Thiện Lang nho nhỏ, không phải chủ mưu chuyện này, cũng có thể có chủ mưu phía sau, bởi vậy mới giao Điển Thiện Lang cho Hoàng thượng thẩm tra, tránh việc thẩm tra ra rồi lại không có cách nào xử trí, đây không phải tự chuốc lấy phiền toái sao?
Mà Uyển Quý phi nhiều lần khiêu khích Đông cung, cũng thực sự thấy phiền, cách thức của Thái tử trước nay đều vừa trực tiếp vừa thô bạo, lần này cũng không ngoại lệ, trực tiếp đưa người đến trước mặt Hoàng thượng dù Uyển Quý phi muốn dùng thủ đoạn âm mưu gì, thì đi làm với Hoàng thượng đi.
Chuyện yếm bùa khi trước, vốn cho là Uyển Quý phi đã học được bài học, ai ngờ đối phương vẫn không ngừng ra tay với Đông cung, nếu còn chưa chịu đòn đau, có lẽ đối phương sẽ không nhớ đời. Vậy nên Thái tử phi Trác Kinh Phàm đưa Điển Thiện Lang đến chỗ Hoàng thượng xong, liền cho người đưa bàn điểm tâm có độc kia đến điện Tử Thần.
Hành vi ám chỉ thẳng vào mặt như thế, khiến Uyển Quý phi trong điện Tử Thần tức giận suýt động thai. Uyển Quý phi nhìn một bàn điểm tâm đủ sắc hương vị, sắc mặt thật sự khó coi vô cùng, Thái tử phi đưa bàn điểm tâm này đến là có ý gì? Hắn chắc chắn việc Thái tử điện hạ trúng độc có liên quan đến mình sao ?
Không đợi nàng nghĩ xong, thánh chỉ đã đến.
Thánh chỉ nói gần đây thời tiết chuyển lạnh, vì Uyển Quý phi thân mang long thai, nên cố ý miễn đi thỉnh an, để Uyển Quý phi dưỡng thai trong cung thật tốt, không có chuyện thì không nên ra ngoài.
Thánh chỉ vừa ra, trong hậu cung đã lập tức bàn tán sôi nổi, có lời đồn, Uyển Quý phi bị cấm túc! Không ngờ Uyển Quý phi đang được sủng ái, đột nhiên bị cấm túc, trước giờ không hề có một chút động tĩnh gì, không biết Uyển Quý phi phạm lỗi gì, lại làm Hoàng thượng nổi giận như vậy.
Trong lúc hậu cung bàn tán xôn xao, Đông cung lại rất yên tĩnh, không bị ảnh hưởng một chút nào. Thái tử phi cả ngày ở trong điện Sùng Nhân, tự mình chăm sóc Đậu Thuần, đút thuốc, lau người đều tự mình làm. Mấy ngày liên tiếp, thần sắc có vẻ tiều tụy, người cũng càng thêm gầy gò.
Đậu Thuần đột nhiên hôn mê, khiến Thái tử phi cũng không còn nghĩ đến sự việc xảy ra giữa hai người. Giờ đây trong đầu Thái tử phi chỉ hi vọng Đậu Thuần mau mau tỉnh lại, dù sao bây giờ hai người cũng có ràng buộc có phúc cùng hưởng có họa cùng mang, ngày đó Hoàng thượng đã lên tiếng, nếu Đậu Thuần không tỉnh, Thái tử phi cũng phải chôn cùng. Nếu mạng còn khó giữ, còn tâm trí đâu đi suy xét một đêm cuồng loạn cùng hoang đường kia, việc bị Đậu Thuần đè ở dưới so với sống chết trước mắt, chút xíu tự tôn kia không thể coi là gì.
Mấy ngày nay, Hồ thái y bị giữ lại trong Đông Cung, ngoài Hồ thái y, còn có Nghiêm thái y và mấy vị thái y khác. Bọn họ đều nhận khẩu dụ của Hoàng thượng, vội vàng tới Đông cung, sợ muộn một chút, nếu Thái tử điện hạ không thể tỉnh lại, đến lúc đó toàn bộ Thái Y viện đều phải chôn theo.
Được mấy vị thái y trị liệu và giải độc mấy ngày liên tiếp, sắc mặt Đậu Thuần càng ngày càng khá hơn, Thái tử phi ở bên cạnh lo lắng vài ngày nay cuối cùng cũng có thể hơi thả lỏng . Dù lúc trước Hồ thái y nói qua, thân thể Đậu Thuần không có gì đáng lo, nhưng chỉ cần Đậu Thuần chưa tỉnh lại một ngày, lòng mọi người cũng một ngày không yên, dù sao cũng phải thấy người tỉnh mới yên tâm.
Ngay cả Hoàng thượng cũng một ngày ba lần sai người đến hỏi.
Hoàng hậu càng không cần phải nói, ngày ngày đều tự mình đến Đông cung, mỗi lần thấy bộ dáng hôn mê bất tỉnh của Đậu Thuần, liền chỉ muốn mắng nhiếc Trác Kinh Phàm. Hoàng hậu luôn phàn nàn, bà vẫn cho rằng Trác Kinh Phàm không thể quản lý tốt Đông cung, mới khiến Thuần nhi của bà chịu khổ, lại nói lúc Phó Lương đệ quản lý chưa từng phạm những sơ suất này. Trác Kinh Phàm thân là Thái tử phi, không có khả năng quản lí còn chưa nói, còn không có lòng rộng lượng khoan dung, luôn thấy Phó Lương đệ năng lực tốt hơn, chỉ có Thái tử điện hạ chịu khổ.
Đối với lời chỉ trích của Hoa hậu, Trác Kinh Phàm vẫn luôn vào tai này ra tai kia, vì đã rõ ràng tính nết Hoàng Hậu, cũng không hy vọng gì với Hoàng hậu. Vì vậy dù bị chửi rủa đương nhiên không thèm để ý, chẳng qua bị nói vài câu, cũng không mất miếng thịt nào.
Khổ nỗi bộ dạng bình tĩnh ung dung của Thái tử phi, càng khiến Hoàng hậu không thích, cảm thấy Thái tử phi căn bản không tôn trọng Hoàng hậu này. Quá khứ Trương Lương viện gặp bà, vẫn phải lễ độ cung kính hành lễ thỉnh an, ngay cả Uyển Quý phi cũng phải thỉnh an theo lễ. Mặc dù bà với Uyển Quý phi tranh đấu kịch liệt, nhưng trước mặt mọi người, bà vẫn là Hoàng hậu, Uyển Quý phi chỉ là Quý phi, cho dù được sủng ái phách lối đi nữa, cũng không thể không quỳ gối hành lễ, nên Hoàng hậu không bằng Uyển Quý phi ở phương diện khác, chỉ có thể dùng thân phận gây khó dễ đối phương.
Nhưng chiêu này của bà lại không dùng được với Thái tử phi.
Thứ nhất, Thái tử phi không phải nữ tử lúc hành lễ thỉnh an không cần quỳ gối, chỉ cần khom người thôi. Thứ hai Thái tử phi mỗi lần hành lễ thần sắc đều lạnh nhạt, không giống Uyển Quý phi ẩn giấu phẫn hận, để bà xem như được trút giận. Thái độ của Thái tử phi, khiến bà thấy mình dùng sức đấm mạnh một cái, lại đấm phải bông gòn, phí sức mà chẳng gây tổn hại gì.
Qua nhiều lần, Hoàng hậu cũng lười gây khó dễ Thái tử phi, dù sao cũng chẳng hề có cảm giác thành công, ngược lại còn dễ khiến mình càng thêm tức tối, chuyện tốn công mà không có kết quả như thế, Hoàng hậu cũng không kiên trì được. . . .
Hôm đó, Thái tử phi Trác Kinh Phàm vẫn như mấy ngày trước, sáng sớm đã dậy, tẩy rửa xong thì ngay cả bữa sáng cũng không dùng, đã tới chỗ Đậu Thuần. Để chăm sóc Đậu Thuần, Trác Kinh Phàm đã đến ở điện Sùng Nhân, chưa từng trở lại điện Thừa Ân của mình.
Vừa tiến vào tẩm thất, Hữu Phúc đã tiến lên hành lễ thỉnh an, miễn lễ xong, Thái tử phi đi về phía giường, vừa mở miệng hỏi:
“Điện hạ vẫn chưa tỉnh sao?”
“Thưa Thái tử phi, thái y nói, hôm nay có thể sẽ tỉnh.”
Hữu Phúc khom người đáp.
“Thật chứ? Hôm nay có thể tỉnh sao? Vậy thái y có nói khi nào sẽ tỉnh hay không?”
Nghe Hữu Phúc nói xong Thái tử phi liền dừng bước, ngạc nhiên hỏi.
“Thưa Thái tử phi, thái y nói dư độc đã trừ gần hết, nếu không ngoài ý muốn, sáng nay điện hạ có thể tỉnh.”
Trong giọng Hữu Phúc cũng đầy ắp vui mừng.
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Trác Kinh Phàm nói liên tiếp ba tiếng tốt, trên mặt rốt cục mang theo ý cười, lại tiếp tục đi về phía gường, cúi người xem xét một chút, kéo chăn lại cho Đậu Thuần, rồi quay đầu hỏi Hữu Phúc:
“Phái người đi bẩm báo Hoàng thượng cùng Hoàng hậu chưa?”
“Thưa Thái tử phi, đã phái người đi.”
Hữu Phúc cung kính đáp.
“Được rồi, ngươi xử lý bản cung yên tâm.”
Thái tử phi nhẹ gật đầu, Hữu Phúc này là người đầu óc nhanh nhẹn lại trung thành, còn có quan hệ rất tốt với Tổng quản nội thị Lữ Phúc bên cạnh Hoàng thượng, vì thế Hoàng thượng mới đặc biệt chọn cho Đậu Thuần, có hắn hầu hạ bên cạnh Đậu Thuần cũng tương đối yên tâm.
Trác Kinh Phàm lại gọi Hồ thái y tới, cẩn thận hỏi một lần nữa, xác nhận Đậu Thuần hôm nay sẽ tỉnh, lại hỏi Hồ thái y việc chăm sóc ăn uống của Đậu Thuần có cần kiêng gì không. Hồ thái y nói thân thể điện hạ vẫn hơi suy yếu, cần phải bồi bổ thật tốt, sau đó ông lại kê mấy đơn thuốc, để điện hạ điều dưỡng, đợi một thời gian khử sạch dư độc trong cơ thể, thân thể điện hạ sẽ tốt lên.
Đợi Hồ thái y nói xong, Thái tử phi sai người ban thưởng cho Hồ thái y, Hồ thái y mặt mày hớn hở xin cáo lui. Rời khỏi điện Sùng Nhân xong, ông mới dám thở phào một hơi. Điện hạ phân phó việc này thật không dễ làm, may mắn hôm nay điện hạ sẽ tỉnh, nếu không kéo dài như thế này, mạng già này của ông coi như xong. Dù sao với cơn thịnh nộ của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, chỉ vô ý cũng có thể mất mạng cả nhà.
Hồ thái y vỗ vỗ ngực, chậm rãi ung dung đi về Thái Y viện. . . .
Hoàng thượng cũng không hề giấu tin tức Thái tử trúng độc, nên Đậu Trạch rất nhanh cũng biết. Lúc hắn biết được tin này, cảm thấy ngay cả ông trời cũng đang giúp mình, nếu Thái tử cứ như vậy chết đi, Hoàng thượng sẽ phải trông cậy vào thai nhi trong bụng Uyển Quý phi.
Nghĩ đến đây, Đậu Trạch liền vội vàng viết một mật thư, chuyển đến tay Uyển Quý phi. Nội dung trong thư rất đơn giản, chính là để Uyển Quý phi tìm cách khiến Đậu Thuần đừng tỉnh nữa.
Đậu Trạch nghĩ Uyển Quý phi trong cung đã lâu, có thể có nhiều tay chân hơn so với Hoàng hậu, huống hồ trước đó Uyển Quý phi cũng sắp xếp không ít người vào Đông cung, chỉ cần có thể khiến Đậu Thuần chết đi như vậy, dù hi sinh mấy tay mắt kia cũng không sao.
Nhưng hắn lại không biết, sau khi Thái tử phi tiếp nhận cung vụ Đông cung, đã chặt hết tay chân Uyển Quý phi cày vào, ngay cả Trương Lương viện cùng Tô Thừa huy cũng không có kết cục tốt. Vài ngày trước Uyển Quý phi còn bị cấm túc, cả điện Tử Thần cũng không bước ra khỏi, thì sao còn có thể ra tay với Đông cung?
Đậu Trạch đưa thư đi xong, tâm tình nhẹ nhõm vui sướng, nên muốn đi thăm Vương phi bệnh nặng một lần, dù thân thể Vương phi không tốt, nhưng tốt xấu gì bà cũng sinh cho hắn một trai một gái. Đợi Đậu Thuần chết, nếu nhà ngoại Vương phi chịu xuất lực, thuyết phục Hoàng thượng nhận con mình làm con thừa tự, như vậy cũng có thể xem là chuyện tốt.
Hắn càng nghĩ càng thấy không tệ, nếu con mình trở thành Thái tử, đến lúc đó mình với con trai có thể nội ứng ngoại hợp, trừ khử Đậu Uyên, cho dù không thể trừ khử Đậu Uyên, thì chiếm ngôi vị Thái tử trước, để các thân vương khác không thể thừa cơ, đối với đại kế của mình cũng là hữu ích mà vô hại.
Bách Thảo từ xa đã thấy bóng dáng Đậu Trạch, vội vàng đi vào bẩm báo Vương phi, đợi Đậu Trạch đi vào chính viện, Bách Thảo đã dẫn một đám nha hoàn chờ ở cửa, đồng thời hành lễ thỉnh an.
“Đứng lên cả đi, Bản Vương đến thăm Vương phi, Vương phi giờ đã dậy chưa?”
Đậu Trạch khoát tay áo, nhàn nhạt hỏi.
“Thưa Vương gia, Vương phi vừa uống thuốc, đã ngủ lại.”
Bách Thảo cung kính đáp.
“Thế sao, thân thể Vương phi lại không tốt sao ?”
Đậu Trạch nhíu nhíu mày, tại sao lại uống thuốc? Mỗi lần hắn đến Vương phi đều uống thuốc, thật sự là ấm thuốc.
“Thưa Vương gia, đây là bệnh cũ của Vương phi, lúc thời tiết chuyển lạnh đều tái phát .”
Bách Thảo ngoài miệng nói cung kính, trong lòng lại phẫn hận không thôi, Vương phi gả vào Vương phủ nhiều năm như vậy, Vương gia vẫn không biết Vương phi có bệnh này, hiển nhiên chưa từng để Vương phi trong lòng, khó trách Vương phi không muốn thấy Vương gia.
Đậu Trạch nghe xong trên mặt hiện một tia bất mãn, nếu không phải Vương phi xuất thân từ Hạ gia Tây Bắc, thì lúc trước hắn sẽ không đón một Vương phi bệnh tật như thế nhập phủ, may mà Vương phi sinh được một trai một gái, xem như có công, cũng không khiến hắn bất mãn với Vương phi.
Nhưng thân thể suy nhược của Vương phi vậy mà có thể gắng gượng sinh con cũng khiến Đậu Trạch hơi bất ngờ. Nhớ ngày đó tất cả mọi người nghĩ Vương phi yếu ớt nhiều bệnh, dù may mắn có thai, sơ sót một chút là một xác hai mạng. Ai ngờ Vương phi quả thực đã vượt qua, không chỉ sinh một tiểu Vương gia, mà về sau còn sinh một tiểu Quận chúa, cũng coi như có phúc.
Nếu không phải vì hai đứa con này, Đậu Trạch sớm đã vứt Vương phi đến cái xó xỉnh nào rồi.
Đậu trạch vốn định tới thăm Vương phi, nhưng là Vương phi đã ngủ , hắn cũng chỉ sờ sờ mũi xoay người đi, kết quả hắn còn chưa đi đến tiền viện, đã thấy một đoàn người chậm rãi đi đến. Dẫn đầu là một nữ tử mặc áo gấm váy thêu hoa, tóc búi lên cài một đôi trâm ngọc, thoạt nhìn rất xinh đẹp lại khả ái.
Nàng dẫn một đám nha hoàn đến trước mặt Đậu Trạch, quỳ gối hành lễ,
“Thiếp xin thỉnh an Vương gia, Vương gia vạn phúc.”
“Đứng lên đi.”
Ánh mắt Đậu Trạch gần như dán vào ngực đối phương, chỉ thấy áo yếm màu hồng như ẩn như hiện dưới lớp áo lụa, dây buộc hờ dưới ngực kia lại khiến đôi gò bồng càng thêm căn tròn, mà khoản ngực dưới cổ trắng như tuyết càng làm Đậu Trạch hoa mắt.
Người này chính là Tôn Nhụ nhân, nàng đã trang điểm rất kỹ, quả nhiên làm Vương gia mê mẩn, khóe miệng cong lên mang theo ý cười, nàng vốn là mỹ nhân, nếu không sao trước kia có thể quyến rũ được Đậu Trạch. Lúc này lại làm ra ra vẻ xấu hổ, cười e thẹn như thế, dáng vẻ uyển chuyển càng khiến Đậu Trạch không thể chuyển mắt.
“Vương gia, không biết thân thể Vương phi có tốt không? Thiếp ngày đêm lo lắng cho sức khỏe của Vương phi, thiếp nghe nói chùa Phổ Vân ngoài kinh thành cực kỳ linh thiêng, bởi vậy thiếp muốn xin Vương gia cho phép để thiếp đến chùa thay Vương phi tụng kinh cầu phúc.”
Tôn Nhụ nhân nhỏ nhẹ nói, còn chớp chớp mắt, liếc mắt đẩy đưa với Đậu Trạch.
“Nàng có thể suy nghĩ vì Vương phi như thế, quả là tốt, nhưng tụng kinh cầu phúc không cần nóng lòng, Bản Vương giao chuyện lớn nhỏ trong phủ này cho nàng, đợi Bản Vương kiểm tra xong sự vụ trong phủ, nàng đi chùa Phổ Vân cũng chưa muộn.”
Đậu Trạch hắng giọng, giả vờ nghiêm nghị, nhưng Tôn Nhụ nhân nghe đã hiểu hắn ám chỉ gì, nàng đỏ bừng mặt, nũng nịu đáp:
“Dạ.”
Nói xong Đậu Trạch ôm Tôn Nhụ nhân trở về, mượn cớ hỏi thăm sự vụ trong phủ kì thực là giở trò, ăn hết đậu hủ, còn hận trời chưa tối để có thể ôm chặt mỹ nhân lên giường.
Tôn Nhụ nhân tựa trong ngực Đậu Trạch, thở gấp phối hợp với động tác đối phương. Khi nàng cảm thấy thời cơ đã đến liền nhẹ nhàng mở miệng,
“Vương gia, giờ thiếp trông coi sự vụ lớn nhỏ trong phủ này, không dám lười biếng chút nào, nhưng vài ngày trước Thường quản sự lại muốn cản trở mọi việc, dù chỗ không sai cũng bị bới cho sai, thiếp thấy Thường quản sự bất mãn với quyết định của Vương gia. ”
“Thường Thông? Hắn là Tổng quản nội viện Vương phủ, hắn nói gì thì nàng nghe là được.”
Đậu Trạch mặc dù đã nổi sắc tâm, nhưng đầu óc không hề bị sắc đẹp mê hoặc hoàn toàn, nghe Tôn Nhụ nhân nói như vậy, hắn lập tức phản ứng kịp. Mặc dù đã giao sự vụ trong phủ cho Tôn Nhụ nhân nhưng trên thực tế quyền trong tay Tôn Nhụ nhân cũng không nhiều.
Lúc đầu Tôn Nhụ nhân nghĩ thật tốt, Vương gia đã giao quyền quản lý phủ cho nàng, nàng có thể diễu võ giương oai, trở thành chủ Vương phủ này. Nàng khó khăn lắm mới đợi được cơ hội này, định ra oai phủ đầu Vương phi, nhưng lại không ngờ trong Vương phủ còn có Trường sử cùng Ti mã trông coi bên ngoài, nội viện có Thường Thông Tổng quản này. Nàng căn bản chỉ để trang trí, nhiều lắm nàng chỉ quản sự vụ trong viện của mình, hay quản các thị thiếp khác cùng ở Quần Phương Viên, đừng nói trông coi Vương phủ, ngay cả nhà bếp nàng cũng không có nổi tay chân, càng không cần nhắc tới chính viện Vương phi hay viện của tiểu Vương gia.
Như vậy thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác Thường Thông lại đối nghịch với nàng, người khác hâm mộ nàng cầm quyền quản lý, nhưng lại không biết trên thực tế nàng lại bị một Tổng quản chèn ép, nàng tức muốn chết, định cáo trạng Thường Thông trước mặt Vương gia. Ai ngờ Vương gia lại nói một câu nhẹ nhàng như thế, lập tức khiến nàng không thể nói thêm lời nào.
Nàng vốn nghĩ nếu Vương gia giận Thường Thông, nàng liền có thể lôi kéo Vương phi ra, dù sao ai mà không biết Thường Thông chính là con chó của Vương phi, nếu Vương phi không nói, Thường Thông sao dám gây khó dễ với nàng?