Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi

Chương 111: Chương 111: Điên Cuồng




CHƯƠNG 111: ĐIÊN CUỒNG

Trác nhị công tử lúc trước tình cảm sâu đậm đối với Thường Tuệ Nương bao nhiêu tỉnh táo lại đối với nàng hận ý liền bấy nhiêu. Hắn cảm thấy tình cảm của mình bị lừa gạt, cảm thấy lúc trước là một truyện cười, bởi vậy hắn căn bản không nghe Thường Tuệ Nương giải thích, cũng không nguyện ý nhìn thấy nàng, ngay trong đêm đã đưa người khỏi phủ.

Tôn Như Lan nghe xong nha hoàn bẩm báo, lặng im một chút thản nhiên hỏi:

“Có biết đưa đến ở đâu không ?”

“Thưa phu nhân, đưa đến thôn trang ở nông thôn.”

Nha hoàn cung kính đáp, Tôn Như Lan nhíu nhíu mày, hít một hơi nói

“Ta biết rồi , ngươi lui xuống đi.”

Đợi cho nha hoàn sau khi rời đi, bà vú Tống thấp giọng nói:

“Chẳng lẽ Hầu gia còn thương tiếc tiện tỳ kia ? Sao cứ như vậy nhẹ nhàng buông tha ?”

“Phu quân sao lại buông tha ? Ngươi mới vừa rồi không nghe sao, nàng bị đưa đến thôn trang ở nông thôn .”

Thấy bà Tống vẫn không rõ, nàng nhẹ giọng nói:

“Phu quân có thôn trang ở nông thôn sao ? Những thôn trang đều là của hồi môn của ta, nếu phu quân muốn đem người đưa đến đó sao có thể không ai nói một tiếng với ta ? Phu quân nói đem người đưa đến thôn trang chính là nói cho dễ nghe, ai biết nàng bị đưa đến đâu ? Có còn sống hay không còn chưa biết.”

Tôn Như Lan thản nhiên nói, nàng đem tay đặt ở trên bụng, híp mắt hồi tưởng khoảng thời gian Thường Tuệ Nương vào phủ.

Từ xưa đến nay hậu viện có rất nhiều thủ đoạn giết người không thấy máu, muốn hủy diệt một người, không chỉ có một biện pháp chèn ép. Có biện pháp như là “tự tìm chết”, “cam tâm chết ” không chỉ có thể đạt tới mục đích, còn có thể được thanh danh tốt, nàng sao lại không làm?

Chỉ trách Thường Tuệ Nương tâm quá lớn, nếu đối phương chịu an phận làm một thị thiếp, nàng cũng sẽ không đi khó xử đối phương. Thường Tuệ Nương muốn khiêu chiến chính thê, kéo nàng xuống ngựa, như vậy nàng cũng sẽ không cùng đối phương khách khí. Nàng vốn định tự mình ra tay nhưng Thường Tuệ Nương to gan lớn mật, đúng là cùng Thượng Mục Giám tính kế phu quân còn liên lụy tới triều đình, nàng không thể quản nếu không nàng nhất định để Thường Tuệ Nương hối hận vì vào Vinh Thân Hầu phủ!

Không biết Tôn Như Lan nghĩ như thế nào, Trác nhị công tử xử trí Thường Tuệ Nương xong, liền vào cung cầu kiến Hoàng thượng.

Ngay khi Trác nhị công tử rời đi không bao lâu, Trác Y Liên ôm con về Hầu phủ. Trác Y Liên đã lâu chưa có trở về, giờ đây trở về là để thăm mẫu thân bị bệnh.

Trác Y Liên tự nghĩ mình là tỷ tỷ Vinh Thân Hầu nên không xem trọng Tôn Như Lan. Vinh Thân Hầu phu nhân thì như thế nào, nàng ta vẫn phải gọi mình một tiếng chị chồng ? Bởi vậy Trác Y Liên tới mà không hề thông báo trước cho đối phương, nghênh ngang đi vào Hầu phủ.

Đối với Trác Y Liên không báo mà đến, Tôn Như Lan trong lòng xác thực không thoải mái, nhưng nàng không có biểu hiện ra ngoài, vẫn khách khí mời Trác Y Liên vào phủ.

Đợi an bày cho Trác Y Liên xong, Tôn Như Lan lúc này mới mệt mỏi trở lại chính viện. Bà vú Tống vội vàng lệnh người bưng lên thuốc dưỡng thai. Sau khi một hơi uống thuốc dưỡng thai xong, nàng cầm chén thuốc đưa cho nha hoàn, sau đó liền cho người lui xuống. Đợi cho trong phòng chỉ còn lại có nàng cùng bà vú Tống, nàng mới thấp giọng nói:

“Đại cô sao lúc này trở về nhà mẹ đẻ mà lại không báo trước ? Cũng không biết Đỗ phủ đã xảy ra chuyện gì ?”

“Phu nhân đừng nóng vội, lão nô liền lệnh người đi hỏi thăm.”

Tôn Như Lan cau mày suy nghĩ ý đồ Trác Y Liên đến, nàng đang chờ phu quân trở về. Đến khi Trác nhị công tử trở lại Hầu phủ, hắn vừa về tới Hầu phủ liền nghe nói tỷ tỷ đến, mà còn ở lại Hầu phủ hắn kinh ngạc vạn phần, vội vàng đến chính viện hỏi phu nhân mình chuyện gì đã xảy ra.

“Hôm nay phu quân mới vừa đi, đại cô liền tới, vả lại còn ôm tiểu Đổ công tử . Trước tiên đi thăm mẫu thân, sau đó cùng thiếp dùng bữa, sau giờ ngọ đại cô nói muốn đi, thiếp khách khí giữ lại liền theo lời thiếp nói lưu lại Hầu phủ.”

“Có chút cổ quái, tỷ ta xưa nay tính tình không tốt, cũng không kiên nhẫn trong giao tế, từ lúc gả vào Đỗ gia số lần trở về có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần về đều cũng có việc muốn nhờ vả. Lần này sợ cũng không ngoại lệ, còn không biết được tỷ có chủ ý gì đâu.”

Trác nhị công tử nhíu mày nói, hắn đã rất mỏi mệt. Hôm nay vào cung gặp mặt Hoàng thượng, hắn hao phí rất nhiều tâm lực ứng đối cùng Hoàng thượng. Về phủ không ngờ không được thả lỏng, trong lòng đối với Trác Y Liên khó tránh khỏi sinh ra một tia oán hận.

“Phu quân nên thư giãn một chút, hôm nay phu quân vào cung Hoàng thượng đã nói cái gì? Thiếp đã đệ đơn xin vào cung, Hoàng hậu nương nương cho người truyền lời triệu thiếp ngày mai vào cung.”

Hoàng thượng cùng Hoàng hậu bởi vì Thường Tuệ Nương vào phủ mà khiển trách Hầu phủ. Hiện tại Thường Tuệ Nương đã xảy ra chuyện, bọn họ tất nhiên là phải nhanh chóng đến thỉnh tội và sám hối trước mặt Hoàng thượng cùng Hoàng hậu.

Vả lại thân phận Thường Tuệ Nương là bịa đặt, nếu Hầu phủ không là nhà của Hoàng hậu việc này tất nhiên là Hầu phủ dễ dàng âm thầm giải quyết. Nhưng những phiền toái tại Hầu phủ lại tổn hại thanh danh Hoàng hậu. Vì để chuyện này không liên lụy đến Hoàng hậu, bọn họ tất nhiên là phải nhanh chóng đi giải thích với Hoàng thượng.

Trác nhị công tử cũng biết rõ đạo lý này, cho nên mới sáng sớm liền vào cung cầu kiến Hoàng thượng. Hắn đem chứng cứ Thượng Mục Giám cùng Thường Tuệ Nương cấu kết trình lên, đồng thời bẩm báo bọn họ tính kế mình để tiến vào Hầu phủ, còn nhắc tới Thường Tuệ Nương tâm hoài bất quỹ, đúng là hướng mẫu thân hạ độc thủ, cho nên hắn đã đem người trói lại, chờ thánh chỉ xử lý.

Hoàng thượng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nhắc nhở cần phải cẩn trọng hơn, Trác nhị công tử trong lòng chua sót. Hắn vốn cũng muốn dùng chuyện này thăm dò, nếu Hoàng hậu có thể tiếp nhận xử lý chuyện này thì tốt nhất, nhưng hôm nay ý tứ Hoàng thượng hắn hiểu được, Hoàng hậu căn bản không muốn động vào. Hắn muốn cải thiện quan hệ giữa ca ca và mẫu thân dù biết không dễ dàng như vậy. Không có lửa làm sao có khói, hắn không khỏi có chút thở dài, mẫu thân ngày xưa thực không nên đối xử khắt khe với ca ca.

Tôn Như Lan nghe xong hắn nói trong lòng đã biết ngày mai mình vào cung gặp Hoàng hậu nên nói như thế nào. Hai người nói xong, lại nói về Trác Y Liên.

“Phu quân, Thường tiểu thư vốn là đi theo Đỗ gia Vân Thành vào kinh đô. Hiện giờ họ còn ở tại phủ của Đỗ Tế Tửu, đại cô có phải bởi vì chuyện này cho nên mới vể Hầu phủ hay không ?”

“Lúc trước phụ thân cùng mẫu thân chọn lựa rất nhiều mới lựa chọn Đỗ gia, ai biết Đỗ Tư Nghiệp thoạt nhìn dáng vẻ đường đường, lại là kẻ phong lưu. Tỷ tỷ vào Đỗ phủ cũng không biết chịu bao nhiêu uất ức, nếu Đỗ gia thật không xem trọng tỷ tỷ, cùng lắm thì đem tỷ tỷ trở về.”

“Không thể! Phu quân trăm triệu lần không thể có ý nghĩ như vậy.”

Trác nhị công tử không vui trừng mắt nhìn phu nhân mình, cho rằng đối phương là bởi vì cùng Trác Y Liên có hiềm khích bởi vậy không chịu tiếp nhận Trác Y Liên.

“Phu quân, Đỗ phủ dù không tốt đó cũng là nhà chồng của tỷ, không thể có con dâu giận dỗi liền ôm con về nhà mẹ, truyền ra ngoài sẽ bị người chê cười. Phu quân không thể để ý thể diện Hầu phủ, cũng phải suy nghĩ cho Hoàng hậu nương nương.”

Hầu phủ có một vị tiểu thư đã gả đi mà ôm con trở về thanh danh chỗ nào sẽ dễ nghe? Đến lúc đó Hầu phủ liên luỵ Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng trong cơn tức giận sẽ đối phó Hầu phủ ra sao cũng không biết. Tôn Như Lan cũng không muốn tự mình lĩnh hội sự tức giận của Hoàng thượng, bởi vậy không thể để chuyện này có khả năng xảy ra, tính bóp chết khi nó mới manh nha.

Nghe xong phu nhân giải thích, Trác nhị công tử cũng phục hồi lại tinh thần. Đúng vậy, hiện giờ Hầu phủ cùng Hoàng hậu nương nương cũng coi như cột vào cùng một nơi, hắn phải vì thanh danh Hầu phủ mà suy nghĩ, cũng không thể để người ngoài đàm tiếu khiến người khác có cơ hội công kích Hoàng hậu nương nương. Bởi vậy hắn nghĩ đi nghĩ lại, liền quyết định cùng tỷ tỷ nói chuyện.

Vừa vặn, Trác Y Liên nghe nói hắn hồi phủ , liền lệnh nha hoàn đến mời. Trác Y Liên nhìn thấy hắn đến tất nhiên là khóc lóc kể lể một phen.

Trác nhị công tử không nói một tiếng nghe nàng nói chuyện, đợi cho nàng khóc lóc kể lể dừng lại, hắn lúc này mới chậm rãi nói:

“Tất cả là vậy ? Tỷ tỷ hôm nay trước mặt đệ khóc lóc là mong muốn đệ giúp làm cái gì đây ?”

“Đệ, hiện giờ đệ là Vinh Thân Hầu, muốn thu thập một Ti nghiệp Quốc Tử Giám còn không đơn giản sao? Đỗ Tư Nghiệp kia lòng lang dạ sói, một kẻ thối tha chỉ biết tìm người lăn lộn trên giường, ta không chịu nổi nữa!”

Nhưng nàng than khóc mà Trác nhị công tử không có đáp ứng, Trác Y Liên liền tức giận chửi ầm lên, mắng hắn chỉ biết một mình hưởng phúc, không quản tỷ tỷ chết sống. Trác Y Liên tựa như người đàn bà chanh chua làm Trác nhị công tử cả kinh nói không ra lời. Hắn biết trước đây tỷ tỷ được nuông chiều nhưng cũng không có không biết lễ nghi như vậy. Sau khi gả vào Đỗ gia, đúng là tính tình tỷ thay đổi đến ngay cả lễ nghi quy tắc đều quên hết.

Trác nhị công tử cũng không biết, Trác Y Liên cho tới nay đều cảm thấy mình bị hạ thấp khi gả cho Đỗ gia.

Mà Đỗ Tử Nghiệp là một người ăn chơi trác táng, tất cả các nha hoàn có vẻ ngoài dễ nhìn là hắn thu vào tay. Trác Y Liên mắt mở trừng trừng nhìn phu quân nâng niu một đám nử tử tuổi trẻ xinh đẹp trong lòng tức giận cùng chua sót. Nhưng nàng nhẫn lại nhẫn, mà những tiện tỳ đó cứ chạy đến trước mặt nàng diễu võ dương oai. Rốt cuộc nhẫn không được nữa nàng ôm con chạy về Hầu phủ, cũng không tính toán đi trở về.

Không ngờ đệ đệ lại khuyên nhủ nàng về Đỗ phủ, Trác Y Liên tức giận bộc phát ra, cũng không để ý lễ nghĩa mắng cả Vinh Thân Hầu.

Trác nhị công tử bị nàng la hét đến lỗ tai chịu không nổi, cũng chóng mặt, bởi vậy dùng sức đem nàng đẩy sang một bên, bỏ lại một câu.

“Tỷ tỷ nghỉ ngơi đi.”

Liền bỏ đi mất dạng. Trác Y Liên ở sau lưng của hắn tức giận đến giơ chân múa tay.

Hắn cùng Trác Y Liên nháo loạn động tĩnh lớn như vậy, sớm đã có người báo cho Tôn Như Lan. Khi nàng thấy hắn trở lại bộ dáng như sống sót sau tai nạn , trong lòng thật sự là càng phiền muộn. Nếu phu quân không thể nói Trác Y Liên, Trác Y Liên chẳng phải là sẽ làm xấu Hầu phủ sao ? Những lời vừa rồi Trác Y Liên mắng phu quân nàng đã nghe hạ nhân nói lại, nếu thật sự Trác Y Liên không nói lý lẽ ở lại Hầu phủ, nàng cùng phu quân còn có chỗ nào an tĩnh ?

Trác Y Liên đã điên cuồng , hôn nhân không như ý càng ghen tị lẫn hâm mộ Trác Kinh Phàm. Bởi vậy nàng không cam lòng làm tứ phẩm phu nhân. Nàng nghĩ đệ đệ là Vinh Thân Hầu thì nàng thế nào cũng phải là một Quốc phu nhân, hay Quận phu nhân cũng được mà. Chỉ cần Hoàng hậu nói một câu là được, cho nên nàng bắt đầu đem chủ ý đặt trên người em dâu.

Nàng có thể tự mình hiểu, biết Trác Kinh Phàm không muốn thấy nàng, cho nên nàng không tự đi gặp Trác Kinh Phàm cầu ân điển, mà cho dù nàng đi cầu Trác Kinh Phàm cũng khó chịu. Cho nên chỉ có Tôn Như Lan là thích hợp nhất.

Khi Tôn Như Lan nghe xong yêu cầu của Trác Y Liên, nàng bị nghẹn họng nhìn trân trối, một chữ cũng nói không ra. Nàng thật sự không hiểu được, Trác Y Liên trong lòng nghĩ cái gì sao cho là mình nhất định sẽ giúp tỷ ấy ? Lại sao sẽ cho rằng nàng cầu thì Hoàng hậu nhất định phải chuẩn ? Sắc phong mệnh phụ không là việc nhỏ, Trác Y Liên dựa vào cái gì muốn Hoàng hậu ban cho nàng làm mệnh phụ phu nhân ? Từ trước đến nay những phu nhân được sắc phong đều là mẫu thân hoặc thê tử quan viên được gia phong. Trác Y Liên vừa không là mẫu thân Trác nhị công tử, cũng không là thê tử Trác nhị công tử, thì việc Trác nhị công tử làm Vinh Thân Hầu có liên quan gì đến Trác Y Liên ?

“Sao nào, một việc nhỏ như vậy đệ muội cũng không chịu giúp tỷ sao? Chỉ nói một câu mà thôi, chẳng lẽ đệ muội còn hẹp hòi, nói chuyện thôi sẽ bị thương à ?”

“Đại cô an tâm một chút chớ nóng, đây là đại sự ta phải hỏi qua phu quân mới được, nếu không bởi vì ta tự chủ trương chọc giận Hoàng hậu nương nương, làm hại phu quân bị Hoàng thượng giận chó đánh mèo, chẳng phải thành lỗi lầm của ta sao?”

“Tôn Như Lan, ngươi không nguyện ý giúp liền nói, nói chuyện này để làm gì? Đi, ngươi giỏi ! Ngươi hiện giờ là Vinh Thân Hầu phu nhân, còn được sắc phong là tam phẩm Quận phu nhân, tự nhiên không đem ta để vào mắt , ta tính là cái gì? ! Ngươi trong lòng có phải nghĩ như vậy hay không ? !”

Trác Y Liên càng nói càng quá quắt, càng về sau đúng là giọng la mắng. Tôn Như Lan vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Trác Y Liên trước mắt gần như điên cuồng , trong lòng sinh ra một cảm giác sợ hãi.

Trác Y Liên thấy nàng lui về phía sau vài bước điên cuồng rống to.

“Ngươi lui cái gì? ! Chẳng lẽ sợ ta sẽ ăn ngươi sao? Trong lòng ngươi có phải cười nhạo ta là người điên hay không ? !”

“Đại cô bình tĩnh một chút, ta cũng không có nghĩ như vậy.”

Tôn Như Lan hít thở chậm rãi nói, nhưng Trác Y Liên cái gì cũng nghe không vào. Nàng tự cho rằng tất cả đều do lỗi của Trác Kinh Phàm, cho rằng đối phương chính là không muốn mình sống tốt. Hiện tại nàng chỉ muốn xin một danh vị mà Tôn Như Lan đẩy đưa, thì nhất định là do Trác Kinh Phàm đã giao phó. Nàng càng nghĩ càng giận nhìn Tôn Như Lan trước mắt thành tay sai của Trác Kinh Phàm, nàng hai mắt đỏ lên, đột nhiên hướng về Tôn Như Lan đi qua.

Tôn Như Lan đối với nàng sớm có phòng bị, thấy nàng tựa như ác quỷ hướng mình đi lại, liền vội vàng ra hiệu cho nha hoàn. Trác Y Liên thấy Tôn Như Lan còn dám tránh đi, trong lòng càng hận, vẻ mặt càng hung ác. Tôn Như Lan trong lòng phát lạnh, làm sao có thể để cho nàng đụng tới mình, bởi vậy che chắn trước bụng lui nhanh ra cửa.

Nhưng nàng chưa kịp tránh đi góc áo bị Trác Y Liên kéo lấy , Tôn Như Lan bị kéo một cái ngã ngửa, suýt nữa ngã trên mặt đất. May mắn có nha hoàn của nàng che chở, bà vú hoảng sợ vội vàng cất giọng gọi người đến hỗ trợ, đồng thời cố gắng đem Trác Y Liên ra xa.

Trác Y Liên không tới gần Tôn Như Lan được, càng tức giận đến miệng không ngừng mắng to, góc áo trong tay càng giữ chắc không buông. Một nha hoàn đột nhiên nhanh trí vội vàng phóng đi lấy cây kéo, trở về cắt đứt góc áo một cắt, Trác Y Liên bị chới với ngã sang một bên.

“Bộp”

Trác Y Liên ngã sấp xuống, đầu va vào cạnh bàn, mặt và đầu cổ đầy máu, nhất thời mọi người đều kinh sợ. Tôn Như Lan đã tỉnh hồn lại, liên hét to phân phó:

“Nhanh! Nhanh đi nâng đại cô dậy, những người khác nhanh mời lang y … Không! Cầm thiếp Hầu phủ mời Thái y! Đúng ! Mời Thái y, nhanh đi!”

Tôn Như Lan trải qua một phen kinh hãi, trong tim đập nhanh, bụng cũng ẩn ẩn đau, nàng cắn môi gọi bà vú Tống:

“Vú Tống, nhanh đi nấu một chén thuốc dưỡng thai, còn phải cho người vào cung bẩm báo hôm nay ta sợ là vô pháp vào cung gặp Hoàng hậu nương nương, hy vọng Hoàng hậu nương nương sẽ không trách tội mới được.”

Tôn Như Lan lúc này cũng sợ hãi không thôi, nàng cảm thấy Trác Y Liên không chỉ không thể nói lý, mà quá điên cuồng, trong lòng quyết định tuyệt đối không thể để cho Trác Y Liên ở lại Hầu phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.