Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi

Chương 42: Chương 42: Đoạt Quyền




CHƯƠNG 42: ĐOẠT QUYỀN

Hoàng thượng hạ triều là lập tức liền biết chuyện Diệp Chiêu Viên trúng độc. Lữ Phúc cũng trên đường trở lại thư phòng sau khi đã đem sự việc tra hỏi rõ ràng , đợi cho Hoàng thượng vào thư phòng, Lữ Phúc vốn định tiến lên bẩm báo, lại không nghĩ rằng Thái tử điện hạ còn đang ở bên trong chờ Hoàng thượng.

Đậu Thuần thấy Hoàng thượng tiến lên thỉnh an xong liền trực tiếp nói rằng đã có nội thị ở bên ngoài thư phòng gây ồn ào, cũng không có đề cập bất cứ chuyện gì về việc Diệp Chiêu Viên trúng độc, giống như là hắn căn bản không biết nội thị kia là từ Uyển Phong các đến.

Hoàng thượng khẽ gật đầu, đánh giá Thái tử không có vì Hoàng Hậu liên quan việc Diệp Chiêu Viên trúng độc mà rối loạn, cũng không có tùy tiện cầu xin điều gì, thần sắc bình tĩnh ổn định, như vậy cũng không uổng công ngài chỉ dạy hắn mấy ngày nay. Hoàng thượng cảm thấy rất vừa lòng , lửa giận đối với Hoàng Hậu cũng giảm đi một ít. Cho dù không vừa lòng Hoàng Hậu thập phần, ít nhất nàng đã sinh cho mình một hoàng tử tốt.

Đậu Thuần không hề đề cập tới Uyển Phong các hay Diệp Chiêu Viên, giống như là không biết được hậu cung có cung phi trúng độc, sau khi được Hoàng thượng miễn lễ và cho lui, hắn bình tĩnh rời khỏi thư phòng đi đến thiên điện, tiếp tục làm bài tập Sở Thái Phó giao cho.

Đợi cho Đậu Thuần lui ra xong, Lữ Phúc lúc này mới tiến lên nhẹ giọng bẩm báo hết thảy sự việc phát phát sinh trước sau cặn kẽ.

“Lần này Hoàng Hậu lại có vẻ thông minh nhỉ. ”

Hoàng thượng nghe xong nhíu mày, Hoàng Hậu sao lại biết đi một chuyến đến Uyển Phong các, mà còn có thể làm cho Đức phi nói không lại, quả thật khiến ngài khó hiểu, Hoàng Hậu lại biết giả vờ là một người khoan dung nhân từ.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, trước khi Hoàng Hậu nương nương đến Uyển Phong các, Thái tử phi từng đến điện Lập Chính cầu kiến Hoàng Hậu nương nương.”

Lữ Phúc không có đưa ra suy đoán của mình, chỉ khách quan tường thuật lại sự việc đã xảy ra. Về việc Hoàng Hậu đi Uyển Phong các có phải do Thái tử phi khuyên bảo hay không, phải để Hoàng thượng nghe xong sẽ tự có suy xét. Lữ Phúc tuy không có nói rõ, thế nhưng đã ám chỉ trong lời nói khi nhắc tới Thái tử phi.

“Vậy à ? Chả trách Hoàng Hậu lần này lại hành động sáng suốt như thế, nguyên do là sau lưng có người ra chủ ý.”

Ngài nghe vậy khẽ cười một tiếng, trong lòng đối với Thái tử phi này càng thêm vừa lòng. Ngài trầm ngâm một hồi, lại mở miệng nói:

“Nếu Hoàng Hậu đã biết nghĩ cho Diệp Chiêu Viên như thế, Trẫm cũng không thể bỏ qua ý tốt của Hoàng Hậu. Ngươi đi truyền khẩu dụ của Trẫm , giao phó cho Đức phi mỗi ngày dùng xong bữa sáng liền đến Uyển Phong các trò chuyện giải sầu cùng Diệp Chiêu Viên. ”

Lữ Phúc lĩnh chỉ mà đi, Đức phi nghe khẩu dụ xong, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh. Rất nhanh Đức phi hiểu ra những lời mình nói với Hoàng hậu đã đến tai Hoàng thượng, nên ngài mới giao phó mình đi giải sầu cho Diệp Chiêu Viên, việc trong hậu cung không có gì là có thể qua khỏi tay mắt của Hoàng thượng cả. Tin tức trong hậu cung quả thật là nhanh, tin tức này truyền đến điện Lập Chính, Hoàng Hậu đang buồn bực vì bị người khác vu tội hạ độc Diệp Chiêu Viên nghẹn tức cuối cùng cũng giảm một ít.

Không bao lâu, Hoàng thượng cũng đi đến Uyển Phong các thăm Diệp Chiêu Viên.

Diệp Chiêu Viên đáng thương nằm ở trên giường, thấy Hoàng thượng, hai mắt rưng rưng, giọng như khóc đem việc trúng độc nói lại một lần, sau khi nói xong suy yếu thở gấp, sắc mặt càng lộ ra tái nhợt .

“Nàng tịnh dưỡng cho tốt , cần cái gì cho người đi báo cùng với Hoàng Hậu, đừng sợ, Trẫm sẽ thay nàng làm chủ .”

Hoàng thượng giọng nhẹ nhàng, trên mặt vẫn bình thản, Diệp Chiêu Viên giờ phút này đầu óc còn choáng váng, tất nhiên là không thấy rõ vẻ mặt Hoàng thượng, lòng tràn đầy tin tưởng cho rằng Hoàng thượng vẫn sủng ái mình .

Kỳ thật Diệp Chiêu Viên trong lòng cũng sợ, sợ Hoàng thượng biết mình hãm hại Hoàng Hậu. Nàng lúc trước được sủng ái, cũng từng trước mặt Hoàng thượng hóng hách với Hoàng hậu, sau đó hơn nữa tháng Hoàng thượng không bước vào Uyển Phong các, mà đến chỗ Đức phi, từ đó về sau hai người mới cùng được sủng ái. Sau lần đó , Diệp Chiêu Viên mơ hồ biết, cho dù Hoàng thượng không sủng ái Hoàng Hậu, cũng không để người bên ngoài hãm hại Hoàng Hậu.

Nàng bị trúng độc ngã xuống, không phải không nghĩ tới nhân cơ hội này kéo Hoàng Hậu xuống, nhưng sau khi phái người đi điện Lưỡng Nghi xong, nàng liền bừng tỉnh , mặc kệ nàng được sủng ái bao nhiêu, cũng chỉ là sủng phi mà thôi, Hoàng thượng sẽ không vì một sủng phi mà đem Hoàng Hậu kéo xuống . Nàng biết, Hoàng thượng cũng không phải là vị vua không sáng suốt, tuyệt đối sẽ không làm tổn hại đến địa vị của Thái tử, chỉ cần còn Thái tử một ngày, địa vị Hoàng Hậu vẫn vững như bàn thạch.

Cũng là bởi vì hiểu thấu điểm này, cho nên Diệp Chiêu Viên lòng có chút lạnh, nàng vào cung cũng đã năm sáu năm, từ trước đến nay chưa từng có thai, nếu nàng cũng có thể sinh hạ một vị hoàng tử sẽ có thể giống Hoàng Hậu hay không, tại hậu cung sẽ có địa vị vững vàng không ai có thể động đến…….

Hoàng thượng tất nhiên là không biết tâm tư của Diệp Chiêu Viên, ngài nhìn Diệp Chiêu Viên một chút, liền đi đến điện Lập Chính. Chuyện Diệp Chiêu Viên trúng độc, mặc kệ có phải Hoàng Hậu gây ra hay không, Hoàng Hậu cùng điện Lập Chính đều phải trình bày cho rõ mới phải, dù sao thuốc bổ là từ điện Lập Chính xuất ra ngoài. Hoàng Hậu quản lý không nghiêm có sơ thất, Hoàng thượng không thể bao che, cũng vô pháp bỏ qua.

Hoàng thượng đến điện Lập Chính không bao lâu, lập tức xử lý vài cung nữ, trong đó chưởng sự cô cô phòng bếp là trực tiếp bị đánh chết, còn lại rất nhiều cung nữ bị đánh ba mươi đại bản, đuổi khỏi cung.

Việc xử trí trực tiếp như thế làm cho Hoàng Hậu sắc mặt xanh mét, Hoàng thượng một chút cũng không cho bà thể diện. Điện Lập Chính qua một đợt xử lý lập tức mất nhiều người, chẳng phải là nói cho người khác biết bà vô năng sao ? Để nội gián ở bên cạnh mình thì thôi đi, còn khiến địa vị mình chút nữa không trụ được, sau này ai còn nể trọng điện Lập Chính ? Ai còn để Hoàng Hậu này vào mắt?

“Hoàng Hậu những năm gần đây vì Trẫm quản lý hậu cung có nhiều vất vả, sau này để cho Thục phi cùng Hiền phi giúp Hoàng Hậu đi .”

Hoàng thượng ngồi ở trên ghế chủ tọa, vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, thản nhiên nói.

Hoàng Hậu nghe vậy cảm thấy rùng mình, ý Hoàng thượng đây là muốn thu lại quyền của bà sao ?

” Thiếp đây tạ ơn Thánh ân, chỉ lo Thục phi cùng Hiền phi chưa từng xử lý qua cung vụ, sao có thể tùy tiện để hai nàng chấp chưởng, sợ là có chút không ổn ……”

Hoàng Hậu muốn thuyết phục Hoàng thượng thu hồi lời vừa nói ra, chỉ cần còn chưa có hạ chỉ, thì còn có thể có vãn hồi.

“Hoàng Hậu, Trẫm không phải cùng nàng thương lượng.”

Ngữ khí ngài hơi trầm xuống, dừng một chút, dứt khoát nói rõ

“Diệp Chiêu Viên trúng độc cho dù Hoàng Hậu là người trong sạch, nhưng cũng cho thấy ngay cả điện Lập Chính của mình cũng không quản lý tốt, Trẫm sau này còn có thể yên tâm đem hậu cung giao trên tay nàng không ?”

Hoàng Hậu nghe vậy bộ mặt trắng bệch, không nghĩ tới lời Vương cô cô đã nói trúng rồi, lúc này đây Hoàng thượng sẽ không nhẹ nhàng buông tha. Vì chuyện Diệp Chiêu Viên mà Hoàng thượng sẽ đến khiển trách là một chuyện Vương cô cô đã sớm liệu đến. Chỉ là Hoàng Hậu không muốn tin, dù sao mười mấy năm qua bà đều chống đỡ được, ngày xưa cũng có nhiều lần xảy ra điều tương tự nhưng Hoàng thượng chưa từng hỏi đến, cũng chưa từng đem ra tra xét, bây giờ sao nghiêm trọng như vậy ? Chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự để bụng chuyện Diệp Chiêu Viên như thế ?

Hoàng thượng nếu biết suy nghĩ Hoàng Hậu giờ phút này, khẳng định sẽ không nói như vậy. Ngài sở dĩ để cho Thục phi cùng Hiền phi nắm quyền, chẳng qua vì hai lý do, thứ nhất là phân tán sự chú ý lên Hoàng Hậu, để các phi tần sẽ không còn nhằm vào Hoàng Hậu. Thứ hai chính là chậm rãi thu lại quyền lực của Hoàng Hậu để cho Hoàng Hậu không còn hành động thiếu suy nghĩ cũng sẽ không ảnh hưởng đến Thái tử sau này.

Ngài không thể phế hậu, như vậy sẽ ảnh hưởng đến địa vị Thái tử, cũng không thể làm cho Hoàng Hậu chết bất đắc kỳ tử, dù không có tình nhưng cũng có nghĩa phu thê hơn hai mười năm. Hoàng Hậu dù không tốt, nhưng không thể quên ơn Phó gia. Mà không có Phó Yến Tinh, ngài sao được phò trợ lên ngai vàng, lại sinh cho ngài hoàng tử duy nhất Đậu Thuần. Vì Thái tử, ngài phải ra tay dẹp hết phiền phức ngán chân hắn sau này.

Bởi vậy Hoàng thượng kỳ thật không nghĩ tới việc muốn phế Hoàng Hậu …….

Tin tức Thục phi cùng Hiền phi nắm cung vụ rất nhanh liền truyền khắp hậu cung. Đối với việc Diệp Chiêu Viên trúng độc, Hoàng thượng đã tìm ra hung thủ, cũng xử lý những kẻ có liên can. Về phần Hoàng Hậu bị khiển trách quản lý không nghiêm, sau đó vì quá lo lắng Hoàng Hậu đã ngả bệnh, Hoàng thượng vì để cho Hoàng Hậu dưỡng bệnh cố ý miễn việc các phi tần đi thỉnh an, còn lệnh không cho quấy rầy Hoàng Hậu.

Tin tức Hoàng Hậu ngả bệnh truyền đến Đông Cung, Thái tử phi Trác Kinh Phàm chỉ cười khẽ một tiếng,

“Cuối cùng đã đem Hoàng Hậu giam lại .”

Đứng ở phía sau là Phục Linh cùng Hổ Phách trầm mặc không nói, như là không nghe thấy Thái tử phi nói lời đại nghịch bất đạo.

Đối với cách xử trí Hoàng Hậu như vậy, Thái tử phi đã đoán trước được, mặc kệ hạ độc là ai, lúc này đây Hoàng Hậu khẳng định là phải gặp nạn, chỉ vì Đậu Thuần, hình phạt cũng sẽ không quá nặng, chỉ biến thành cấm túc, kỳ thật đây là phương thức tốt nhất.

Mà Hoàng thượng cũng không có thu lại Phượng Ấn trong tay Hoàng Hậu , chỉ là để cho Thục phi cùng Hiền phi cùng nhau giải quyết cung vụ. Nếu người hạ độc không phải Thục phi hay Hiền phi, kết quả này đối với người hạ độc khẳng định là không hài lòng . Chỉ cần có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, Hoàng thượng đẩy Thục phi cùng Hiền phi làm lá chắn thay Hoàng Hậu, có hai người che ở phía trước Hoàng Hậu , Hoàng Hậu cũng ít bị uy hiếp một chút. Nếu người hạ độc là Thục phi hoặc Hiền phi, như vậy cũng coi như họ đạt tới mục đích , khẳng định sẽ yên tĩnh một đoạn thời gian.

Việc Hoàng Hậu bị cấm túc, xem như phương thức bảo hộ của Hoàng thượng, như vậy xem ra ngài đối với Hoàng Hậu vẫn là có cảm tình.

Thái tử phi ở trong lòng cân nhắc dụng ý của Hoàng thượng, đồng thời cũng suy đoán chủ mưu hạ độc là ai.

Kỳ thật cũng có chút hoài nghi, Hoàng thượng thật sự không biết ai sau lưng giở trò sao? Chuyện yếm bùa lúc trước, Hoàng thượng có thể đề phòng Quý phi, giờ đây Diệp Chiêu Viên bị hạ độc, chẳng lẽ có thể qua mặt được Hoàng thượng sao ? Càng nghĩ càng thấy việc này có lẽ là Hoàng thượng ngầm đồng ý, ngay cả người được sủng ái nhất là Uyển quý phi cũng không thể làm cho Hoàng thượng toàn tâm tín nhiệm, bên trong hậu cung còn có phi tần nào có thể vượt qua Uyển quý phi sao ?

Nếu Diệp Chiêu Viên trúng độc là do Hoàng thượng cho phép , như vậy ngài có lý do gì? Ngón tay Thái tử phi gõ gõ nhẹ lên mặt bàn bên cạnh tràng kỉ, đem chuyện này từ đầu nhớ lại một lần. Bắt đầu là Diệp Chiêu Viên trúng độc, đến Đức phi phụng khẩu dụ phải thường xuyên đi giải sầu cho Diệp Chiêu Viên, đến việc Thục phi cùng Hiền phi giải quyết cung vụ, cuối cùng là Hoàng Hậu phải ở trong điện tĩnh dưỡng…… Thái tử phi tựa hồ đoán được dụng ý của Hoàng đế.

Hoàng Hậu bị bệnh, hậu cung cũng yên lặng một thời gian, các phi tần đều đoán được Hoàng Hậu là bị cấm túc , bởi vậy trong cung dần dần bắt đầu có lời đồn đãi, mọi người ngầm hoài nghi Hoàng Hậu bị cấm túc là vì Diệp Chiêu Viên.

Các phi tần có chút an phận hơn ngày xưa, tất nhiên là sợ một ngày nào đó không vừa mắt Hoàng Hậu cũng sẽ được Hoàng Hậu ban cho bát thuốc bổ, đi theo bước Diệp Chiêu Viên. Mà Diệp Chiêu Viên là mạng lớn, cũng đang được sủng ái, nên thái y không dám chậm trễ mới cứu được mạng trở về, những phi tần không được sủng ái, cũng không dám nghĩ nếu chính mình bị độc thì sẽ ra sao. Mà Hoàng thượng lệnh cho các nàng không cần đi quấy rầy Hoàng Hậu, càng làm cho họ mừng rỡ đem Hoàng Hậu để qua một bên, chỉ đi nịnh bợ Thục phi cùng Hiền phi.

Thục phi có một công chúa, chính là Tứ công chúa, nhỏ hơn Tam công chúa của Hiền phi một tuổi, nhưng do Thục phi cùng Hiền phi cũng không thuận hòa, cho nên Tam công chúa cùng Tứ công chúa quan hệ cảm tình cũng không tốt. Tứ công chúa này hoạt bát thông minh cũng rất đáng yêu, bởi vậy rất được Hoàng thượng yêu quý.

Thục phi và Hiền phi cùng nhau giải quyết cung vụ, giữa hai người thường xuyên gặp nhau nhưng không phục ai, tranh cãi ầm ĩ, đến cuối cùng phải kéo đến điện Lập Chính để Hoàng Hậu phân xử. Xảy ra vài lần, đã đến tai Hoàng thượng nên đã chọc giận ngài, Hoàng thượng lệnh Lữ Phúc đem cả hai người đến trách cứ một trận, còn nói nếu hai người quản lý không tốt cung vụ, sẽ không ngại tìm người có năng lực hơn, Thục phi cùng Hiền phi lúc này mới yên tĩnh …….

Khí trời càng ngày càng lạnh, trong điện Thừa Ân Đông Cung, Thái tử phi Trác Kinh Phàm trong một ngày đại bộ phận thời gian đều ở bên cạnh lò sưởi, cái thân thể này có chút nhược, vào ngày đông tay chân đều phát lạnh.

Lúc này đang ngồi trên tràng kỷ bên cạnh là lò sưởi, Thái tử phi xem sổ sách, trước mặt bày một bàn điểm tâm, bên cạnh còn có một bình trà nóng. Phục Linh cùng Hổ Phách đứng hầu bên cạnh, Hổ Phách giúp sửa sang lại sổ sách đã duyệt qua, còn Phục Linh là nhẹ giọng bẩm báo sự vụ.

Lúc này, Trưởng Lâm tiến đến bẩm báo, có Lý Thừa Huy cầu kiến.

Đối với Lý Thừa Huy cứ bám riết không tha làm Thái tử phi trong lòng thật cảm thấy phiền.

Chuyện là Lý Thừa Huy không còn tin tưởng được Hoa Dung, lại cố kiềm chế. Lý Thừa Huy phát hiện chính mình không thể khống chế hành tung của Hoa Dung , tự nhiên liền nghĩ đến muốn đem sự tình trình lên trước mặt Thái tử phi , để cho Thái tử phi thay nàng ra tay xử lý Hoa Dung.

Lẽ ra lấy thân phận Lý Thừa Huy , muốn xử trí một cung nữ cũng không phải không được, nhưng sau lưng Hoa Dung có Hiền phi. Tỷ tỷ Hoa Dung ở bên người Tam công chúa, nếu Hoa Dung xảy ra chuyện, Tam công chúa hướng Hiền phi khóc lóc kể tội, đến lúc đó xui xẻo còn không phải bản thân Lý Thừa Huy sao ?

Lý Thừa Huy ở trong cung thân phận nhỏ bé không có tiếng nói, nếu Hiền phi muốn xử lý nàng, khẳng định là có biện pháp , mà Hiền phi hiện nay xử lý cung vụ, muốn đối phó Thừa Huy nhỏ bé như nàng còn không phải quá dễ dàng sao. Hiền phi tất nhiên là sẽ không tự tay làm gì nàng, chỉ cần Hiền phi nói vài câu trong cung tự có người thay Hiền phi làm cho nàng biến mất.

Lý Thừa Huy chưa bao giờ dám xem nhẹ cung nữ, lúc trước Phó Lương Đệ đấu không lại Trương Lương Viện còn không phải là nhờ có nội gián trong Thu Hoa các sao, nếu không Phó Lương Đệ phía sau có Hoàng Hậu nương nương, sao có thể đấu không lại một Lương Viện.

Hoa Dung biết Lý Thừa Huy đã bắt đầu nghi ngờ mình , bởi vậy nghĩ biện pháp để rời đi, từ lần trước Hiền phi khai ân, để cho nàng cùng tỷ tỷ có thể liên lạc, nàng liền thành người của Hiền phi. Hiền phi muốn lôi kéo Thái tử phi nhưng bất thành, bởi vậy muốn giao huấn Thái tử phi một trận, liền lệnh cho Hoa Dung nghĩ biện pháp khơi mào mâu thuẫn Lý Thừa Huy cùng Thái tử phi. Nhưng Lý Thừa Huy đã có cảnh giác đối với Hoa Dung khiến cho Hoa Dung vài lần xuống tay đều vô dụng, cuối cùng không thể không xin Hiền phi giúp đỡ.

Lý do Lý Thừa Huy bất hòa cùng Hoa Dung, Thái tử phi Trác Kinh Phàm cũng không rõ ràng, nhưng đã sớm phái người canh giữ họ, tất nhiên là nhìn ra họ bằng mặt không bằng lòng. Điều này đối với Đông cung là có lợi vì như vậy khiến cho người sau lưng Hoa Dung không thể thò tay vào Đông Cung được. Bởi vậy Thái tử phi cố ý cho người âm thầm giúp Lý Thừa Huy, hơn nữa làm cho Lý Thừa Huy phát hiện Hoa Dung lòng dạ bất trung.

Chỉ là không nghĩ tới, Lý Thừa Huy đúng là nhát gan, ngay cả cung nữ của mình cũng không thể xử trí, còn phải nhờ người khác ra mặt thay, bởi vậy đối Lý Thừa Huy này Thái tử phi hơi có chút tiếc nuối vì rèn sắt không thành thép.

“Truyền vào.”

Sự việc này không thể kéo dài nữa, Hoa Dung vài lần nghĩ cách hãm hại Lý Thừa Huy, cung nữ phản chủ tử như vậy không thể lưu, nếu Lý Thừa Huy không dám ra tay thì để Thái tử phi này chủ trì công đạo vậy.

Trưởng Lâm lui ra mang Lý Thừa Huy tiến vào. Lý Thừa Huy vừa tiến đến liền nhanh chóng hành lễ thỉnh an Thái tử phi, sau khi được miễn lễ Lý Thừa Huy đứng dậy, nắm chặt khăn tay ngập ngừng mở miệng nói:

“Thưa Thái tử phi, Hoa Dung hầu hạ bên người thiếp tay chân không sạch sẽ, thiếp đã sai người đem Hoa Dung giam lại, xin Thái tử phi định đoạt, thiếp không dám lén xử trí Hoa Dung.”

Tách trà trên tay Thái tử phi được nâng lên rồi hạ xuống, nghe Lý Thừa Huy nói câu này làm động tác của Thái tử phi dừng lại, nhìn thẳng vào đối phương dò xét một chút,

“Hả? Tay chân không sạch sẽ? Nàng ta làm cái gì?”

Không nghĩ tới Lý Thừa Huy không phải đến xin giúp đỡ , đúng là đã đem Hoa Dung bắt lại , chỉ là lý do của nàng không tốt cho lắm, cũng không phải đem Hoa Dung đánh chết . Bất quá Thái tử phi cũng thấy đối phương có chút tiền đồ , nên cũng không để ý mà giúp đỡ một chút.

“Thưa Thái tử phi, Hoa Dung trộm cái trâm cài đầu Hoàng Hậu nương nương ban thưởng cho thiếp .”

Lý Thừa Huy trả lời, cách này là nàng suy nghĩ rất lâu, thấy thập phần thỏa đáng, lúc này mới dám đến cầu kiến Thái tử phi.

“Nhưng có chứng cớ không ? Sao biết là Hoa Dung trộm?”

Trác Kinh Phàm nhíu mày, xem ra Lý Thừa Huy lần này là thật sự muốn trừ bỏ Hoa Dung, dùng đến cả trâm cài do Hoàng Hậu ban thưởng, Hoa Dung lần này không chết không được.

“Thưa Thái tử phi, mấy ngày nay, Hoa Dung có chút quái lạ, thiếp sai người ngầm theo dõi Hoa Dung, phát hiện Hoa Dung đúng là ăn cắp không ít vật phẩm, sau đó đem đồ ăn trộm chuyển ra khỏi cung đổi thành ngân phiếu.”

Lý Thừa Huy tim đập liên hồi, đem suy tính lúc trước trong đầu chậm rãi nói ra.

Thái tử phi nghe xong chỉ là hớp ngụm trà, không có nói lời nào, Lý Thừa Huy nói xong cúi đầu, tấm khăn đã bị nàng vò lại thành một cục sắp rách , đủ để cho thấy nàng cũng rất khẩn trương.

“Lý Thừa Huy, ngươi xưa nay vẫn an phận, do đó lúc trước bản cung chỉ đem ngươi đến Thu Thủy các, mà không có để ngươi bị liên lụy vào chuyện của Trương Lương Viện.”

Qua một hồi lâu, Thái tử phi Trác Kinh Phàm lúc này mới buông chén trà, chậm rãi mở miệng.

Lý Thừa Huy trong lòng nhảy dựng, ngập ngừng không nói gì, Trác Kinh Phàm cũng không để ý nàng trầm mặc, nói tiếp

“Nay trong Đông Cung chỉ còn lại có bản cung cùng ngươi, bản cung cũng không phải không thể dung người , nếu ngươi có thể tiếp tục an phận, bản cung bảo đảm ngươi sống vinh hoa phú quý vô lo, ngươi nghe có hiểu được không ?”

“Dạ, thiếp hiểu được.”

Lý Thừa Huy nhỏ giọng đáp, không biết Thái tử phi đột nhiên nói câu này có dụng ý gì.

“Bản cung biết được Hoa Dung là không trung thành , nếu ngươi đã quyết định trừ bỏ nàng ta bản cung cũng sẽ không hỏi nhiều. Chỉ là ngươi nên nhớ kỹ, Hoa Dung cũng không phải do ăn cắp mới bị xử trí, là vì đã mạo phạm bản cung nên bị đánh chết, còn liên lụy ngươi bị cấm túc hai tháng, có hiểu chưa ?”

Thái tử phi Trác Kinh Phàm giọng thản nhiên , lại làm cho Lý Thừa Huy nghe mà đổ mồ hôi lạnh.

“Dạ, thiếp đã rõ.”

Lý Thừa Huy mặc dù nghi hoặc Thái tử phi vì sao tìm lý do khác, tuy rằng nàng vẫn có chút không đành lòng, nhưng Hoa Dung đã phản chủ, nàng cũng không dám giữ ở bên người.

“Được rồi, ngươi lui đi.”

Thái tử phi nói xong liền cho Lý Thừa Huy lui xuống , đợi cho Lý Thừa Huy rời đi rồi, Phục Linh lúc này mới nhẹ giọng hỏi:

“Thái tử phi, Ngài không phải muốn lưu lại Hoa Dung sao? Sao đột nhiên muốn đem nàng ta xử trí ?”

“Bản cung vốn để Lý Thừa Huy có thể thu phục Hoa Dung, ai ngờ Hoa Dung lại cấu kết Hiền phi, hiện tại tâm đã không ở Đông Cung, bản cung sao còn có thể lưu nàng ta ?”

Đem suy nghĩ này nói với Phục Linh cùng Hổ Phách nghe vì dù sao Phục Linh cùng Hổ Phách cũng là thân tín, để cho các nàng hiểu rõ, đỡ phải phán đoán sai lầm gây phiền về sau.

“Thái tử phi Ngài nếu muốn trừ bỏ Hoa Dung, dùng cách vừa rồi của Lý Thừa Huy không tốt sao?”

Hổ Phách nhỏ hơn so Phục Linh mấy tuổi, tính cách cũng tương đối hoạt bát hướng ngoại, lúc này nghe Thái tử phi giải thích, lập tức nôn nóng mở miệng hỏi.

“Trước không nói đến ăn cắp có thể phán tội chết hay không, chỉ nói Hoa Dung trộm cái trâm cài đầu của Lý Thừa Huy như thế nào, chẳng lẽ nàng ta đem ra khỏi cung được, cung nữ nào dám đem vật phẩm trong cung ra ngoài bán? Vật phẩm trong cung đều có đăng ký trong danh sách, trên mỗi vật phẩm cũng có ghi ký hiệu, như vậy ai dám mua ? Huống chi lại là trâm Hoàng Hậu ban thưởng, Hoa Dung dù ngu xuẩn hay tham lam đến đâu cũng không dám trộm vật phẩm của Hoàng Hậu ?”

Thái tử phi cười nhạo một tiếng, thản nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.