Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi

Chương 102: Chương 102: Lời Đồn




CHƯƠNG 102: LỜI ĐỒN

Binh mã Bắc Đình Tiết Độ Sứ hướng phía Vân Thành mà đến. Đậu Hành cùng đại quân mang theo Đỗ Như Phỉ ra khỏi thành nghênh đón. Bắc Đình Tiết Độ Sứ cũng không có tự mình đến, mà phái Thứ Sử cấp dưới ở Vân Châu đến.

Thứ sử Vân Châu vốn là người Trình gia, nhưng từ khi Trình Nhu vào cung, Tiên hoàng liền đem Trình gia triệu hồi kinh đô, Thứ sử Vân Châu liền do Bắc Đình Tiết Độ Sứ phái người đến đảm nhận.

Vân Thành cũng coi là một trấn lớn, nhân khẩu ước chừng có năm vạn người, thương đội cũng không ít, đất đai cũng dồi dào màu mỡ. Bởi vậy cư dân giàu có đông đúc an khang, có thể nói là trấn náo nhiệt. Lúc trước Đậu Uyển mới tới Vân Thành trong lòng liền không khỏi cảm kích Hoàng thượng, cho dù Hoàng thượng cũng không sủng ái nàng, nhưng ban cho nàng mộc ấp cũng không tồi, tuy so không bằng Giang Nam nhưng đủ cho nàng chi phí sinh hoạt cả đời. Huống chi Phó Quyết được phái đi Tây Bắc, nếu Hoàng thượng vô tâm tùy ý ném cho họ một địa phương cằn cỗi thì sao được.

Mà hiện giờ bởi vì người Hồ xâm chiếm biên giới, đại bộ phận dân chúng đều chạy, trấn vốn náo nhiệt nhất thời biến thành tiêu điều yên tĩnh.

Thứ sử mang đến năm vạn đại quân, trừ bọn người Phó Quyết bên ngoài đều tưởng rằng Thứ sử Vân Châu là tới trợ giúp , không biết đối phương là cùng người Hồ cấu kết đánh hạ Vân Thành.

Đậu Hành lần này mang đến tổng cộng ước chừng mười vạn đại quân. Hắn đem một nửa đại quân lưu lại Vân Thành, chính mình lĩnh một nửa đến nghênh chiến quân binh của Thứ sử Vân Châu.

Thứ sử Vân Châu rất xa liền nhìn thấy cờ quân Đại Chu tung bay. Hai bên cách nhau khoảng một dặm, sau đó phái một sĩ binh kêu gọi. Thứ sử Vân Châu ngồi trên lưng ngựa, trong lòng có chút thấp thỏm, dựa theo Tiết Độ Sứ đã nói, Phó Quyết đang chờ viện binh, nếu thấy hắn đến đáng ra phải hoan nghênh còn không kịp, hiện giờ sao lại phái binh tiến đến cùng hắn gọi trận ? Chẳng lẽ đối phương sớm đã biết ý đồ hắn đến?

Hắn trấn định rồi ở trong lòng tự an ủi mình rằng Phó Quyết chưa biết ý đồ mình đến, đêm qua trước khi hắn xuất chinh Tiết Độ Sứ mới triệu hắn đến dặn dò, Phó Quyết xa ngàn dặm tuyệt đối không có khả năng biết được kế hoạch của Tiết Độ Sứ. Hắn nghĩ bọn họ chính là cẩn thận một chút, dù sao bây giờ có một đại quân tới gần Vân Thành, Phó Quyết tất nhiên là sẽ đề cao cảnh giác.

Nhưng hắn vừa mới an ủi chính mình xong, đối phương liền nói Tiết Độ Sứ phu nhân trong tay bọn họ, nếu không lùi binh chờ nhặt xác Tiết Độ Sứ phu nhân đi.

Thứ sử Vân Châu cảm thấy rùng mình, phút chốc hồi tưởng lại lời dặn dò Tiết Độ Sứ. Nếu phu nhân ở trong tay địch không cần cố kỵ. Nguyên do Tiết Độ Sứ đã sớm biết phu nhân bị bắt, cũng đã sớm liệu đến đối phương khẳng định sẽ đem phu nhân đẩy ra, cho nên mới có lời này. Thứ sử Vân Châu cảm thấy tuy có chút nhẫn tâm nhưng cũng làm theo ý tứ đó …

Tiết Độ Sứ cho truyền ra tin Hồ Dương Công chúa cùng Phò mã Phó Quyết lãnh binh làm phản. Đầu tiên là cùng người Hồ thông đồng làm bậy chiếm cứ Vân Thành, sau đó bắt Tiết Độ Sứ phu nhân làm con tin uy hiếp Tiết Độ sứ lui binh. Nháy mắt tin tức đó lan truyền ồn ào huyên náo, vả lại thực nhanh truyền đến kinh đô.

Không bao lâu lại truyền đến tin Thế tử Tấn Vương Đậu Hành cũng bị Phó Quyết xúi giục gia nhập đội quân của Phó Quyết.

Liên tiếp những tin tức đó lan truyền như một tảng đá lớn rơi xuống chấn động cực lớn, so với tin phương Bắc cùng Tây Bắc thất thủ nghe càng rợn cả người. Không ngờ Phò mã đúng là tạo phản, Phó gia vốn hồi đầu năm bị tẩy trừ, lúc này Phó Quyết lãnh binh tạo phản tình cảnh Phó gia tất nhiên là càng gian nan.

Khi lâm triều Hoàng đế không có phản ứng gì đối với tin tức này, làm cho chúng thần mịt mờ trao đổi ánh mắt.

Đợi cho sau khi lâm triều chấm dứt, các đại thần tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ nghị luận, trong đó có Thượng Thư Lệnh, Thị Trung, Trung Thư Lệnh. Lần này người Hồ đột nhiên xâm chiếm, hơn nữa tin Công chúa và Phò mã cùng Thế tử Tấn Vương tạo phản hư hư thực thực, ba người họ tất nhiên là có nghi ngờ, đồng thời còn phải cân nhắc tâm tư Hoàng thượng, có thể nói là làm nát tâm can.

Kỳ thật theo Thượng Thư Lệnh mà nói, tất nhiên là không tin Phó Quyết cùng Đậu Hành sẽ phản, nhưng lời đồn đãi xôn xao, vả lại Vân Thành đã nhiều ngày chưa truyền quân tình về, trong lòng mọi người khó tránh khỏi nói lo lắng. Lúc này Thượng Thư Lệnh hoài nghi tin tức sợ là nửa đường bị chặn, nếu là như thế lời nói xấu Phó Quyết chính do người chặn lại tin tức loan ra.

Thượng Thư Lệnh đem suy đoán nói một lần với hai người kia. Thị Trung cùng Trung Thư Lệnh cũng đồng ý vạn phần. Xem ra Phó Quyết cùng Đậu Hành bị người theo dõi, có người liều lĩnh bỏ qua quốc nạn cũng muốn đem hai người này kéo xuống. Tâm địa ác độc như vậy thực làm người ta sợ. Hiện giờ người Hồ tấn công rào rào, mọi người không phải nên cùng chung mối thù đồng tâm chống ngoại bang, tại sao nội bộ đấu đá như thế.

Ba người đối thoại, đều có người bẩm báo cho Đậu Thuần. Lúc này Đậu Thuần đang cùng Hoàng hậu ở trong thư phòng lật xem mật báo.

“Như thế xem ra Bắc Đình Tiết Độ Sứ còn có chút đầu óc.”

Trác Kinh Phàm thản nhiên nói. Bắc Đình Tiết Độ Sứ một bên lệnh người chặn tin tức từ Vân Thành truyền về kinh đô, một bên phái không ít người tung tin Phó Quyết cùng Đậu Hành làm phản để đả kích dân tâm, đồng thời cũng có thể kích động quần thần bất mãn đối với Hoàng đế. Đậu Hành do chính là Hoàng đế tự mình tuyển chọn vào vị trí Đại Nguyên soái. Lúc này phát hiện Đại Nguyên soái đức hạnh không có tốt, mọi người tuy rằng miệng không dám nói, chỉ sợ ở trong lòng cười nhạo Hoàng đế không anh minh bằng Tiên hoàng.

Vả lại Bắc Đình Tiết Độ Sứ nói xấu Phó Quyết cùng người Hồ cấu kết, nếu không phải Phó Quyết là tâm phúc của Đậu Thuần, khó bảo đảm Đậu Thuần sẽ không tin lời đồn này. Đến lúc đó Đậu Thuần trong cơn tức giận rút viện binh về, Phó Quyết không chết cũng hàng.

Chết là hoàn hảo, hàng thì chứng thực hắn cùng người Hồ cấu kết như lời đồn đãi. Có thể nói một chiêu này của Bắc Đình Tiết Độ Sứ thực là ngoan độc. Thông Châu xa kinh đô, có thể nói là hắn một tay che trời, hắn thích nói như thế nào thì là như thế đó.

Nhớ tới lúc trước phu nhân hắn đến Vân Thành cưỡng ép Đậu Uyển nếu thuận lợi thì tốt, nhưng bà ta lại thất bại. Bắc Đình Tiết Độ Sứ phải ra chiêu khác lợi hại hơn.

Đúng là vậy, nếu không đường đường một Tiết Độ Sứ phu nhân, sao đi làm việc nguy hiểm này ? Sợ là ngay từ đầu Tiết Độ Sứ đã đem bà làm con tốt thí.”

Trác Kinh Phàm gật đầu, có chút đồng ý suy đoán của Đậu Thuần.

Dù sao Tiết Độ Sứ phu nhân là tam phẩm Quận phu nhân sao không biết cưỡng ép giam lỏng một Công chúa là có tội mà vẫn tự hạ thân phận làm. Vả lại tại sau khi bà thất bại Bắc Đình Tiết Độ Sứ chẳng quan tâm, bỏ mặc bà bị nhốt tại Vân Thành, người Hồ tấn công thành cũng không nghĩ đi cứu bà ra. Phải biết nếu Phó Quyết không trụ được, Tiết Độ Sứ phu nhân cũng sẽ lâm vào nguy hiểm.

Đến khi Đậu Hành mang viện binh đến, hắn mới bắt đầu có động tác. Muốn nói hắn đối với Đỗ Như Phỉ tình ý sâu đậm Hoàng hậu một chút cũng không tin, có thể đem phu nhân mình làm một quân cờ, chỉ có thể là hạng người tâm tính tàn khốc, tâm ngoan thủ lạt như thế nếu lưu lại tất thành hậu hoạn.

Khi bọn họ tính toán ra tay đối phó Bắc Đình Tiết Độ Sứ thì tin tức Bắc Đình Tiết Độ Sứ phu nhân bị hại bỏ mình được truyền đến.

Nguyên do ngày đó Đậu Hành dẫn đại quân tiến đến cùng Thứ sử Vân Châu khiêu chiến, Thứ sử Vân Châu không chút quan tâm Đỗ Như Phỉ, thậm chí lúc Đậu Hành yêu cầu đàm phán, một mũi tên bay đến cắm vào người Đỗ Như Phỉ. Đỗ Như Phỉ chết, Thứ sử Vân Châu trái lại vừa ăn cướp vừa la làng, cho người truyền tin ra nói Đậu Hành tàn nhẫn sát hại Tiết Độ Sứ phu nhân. Trong mấy ngày ngắn ngủi, Phó Quyết cùng Đậu Hành bị biến thành hai tên hung ác cực độ, quân bán nước tàn khốc lãnh huyết.

Triều đình tất nhiên nổi lên một trận gào thét muốn thảo phạt Phó Quyết cùng Đậu Hành. Dưới tình huống như thế, Tấn Vương cáo ốm không vào triều, những người ngày xưa cùng Phó gia hoặc Tấn Vương qua lại cũng bắt đầu bất hòa với bọn họ.

Tiếp theo có người nhắc tới hiện giờ Đậu Hành đã cùng Phó Quyết cấu kết với nhau làm việc xấu, phải đoạt lại thân phận Binh Mã Đại Nguyên soái của Đậu Hành và chọn lại người mới xuất chinh.

Đậu Thuần ngồi ở trên long ỷ, thản nhiên nói:

“Như vậy các vị ái khanh cảm thấy ai thích hợp nhất đây ?”

Ánh mắt của Hoàng đế đảo qua người đứng đầu những đại thần đề nghị chọn người mới, còn có nhìn mấy vị đứng phía sau đang tán thành.

Vài đại thần bị ánh mắt của Hoàng thượng quét trúng, trong lòng đều là hơi hơi chợt lạnh, lại gắng gượng không có lùi bước, mạnh miệng nói đạo lý lớn. Tóm lại Thế tử Tấn Vương là loạn thần tặc tử, phải nhanh chóng phế Tấn Vương, đem cả nhà họ vào ngục, còn Phó gia cũng không thể buông tha.

Còn có Hồ Dương Công chúa, Phò mã tạo phản nàng cũng trốn không khỏi trách phạt , theo lý nên tước đoạt danh hiệu Công chúa biếm thành thứ dân.

Nói đi nói lại, vài vị đại thần muốn Hoàng thượng nhanh xét xử, không thể để Phó Quyết cùng Đậu Hành bên ngoài tiêu dao, còn về phần đại quân người Hồ sao không nói cái gì ? Các đại thần chỉ lo lục đục với nhau, không ai còn nhớ Vân Thành đang bị nhìn chằm chằm bởi đại quân người Hồ. Đậu Thuần tất nhiên là biết tâm tư bọn họ, trong lòng của hắn sớm đã nghẹn ứ. Những đại thần đó không có mắt nhìn, nhất định phải làm loạn lên, Đậu Thuần không thu thập bọn họ cũng không thể nào chịu nổi.

Vài vị đại thần ngươi trừng ta, ta nhìn ngươi, trong lòng đều muốn tiến cử người. Đậu Thuần thấy bọn họ ánh mắt lóe lên, trong lòng cười lạnh một tiếng, cũng không nóng nảy, chính là dù giận vẫn ung dung ngồi ở trên chờ các đại thần mở miệng tiến cử.

Cuối cùng vị đại thần đầu tiên đề nghị cắn răng một cái tiến lên một bước hành lễ nói:

“Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần cho rằng Ngu Tam Lang của phủ Ngạc Quốc công có thể đảm nhận trọng trách này.”

Lời vừa nói ra, cả triều văn võ bắt đầu nói nhỏ to bàn tán.

” Ngu Tam Lang của Ngạc Quốc công phủ ?”

Đậu Thuần nhíu mày, trong đầu nghĩ nghĩ một chút về tình huống Ngạc Quốc công phủ, lúc này mới nhớ tới một vị tam công tử là con thứ của Quốc công. Ngạc Quốc công lập tước xong liền ra biên cương, Quốc công phủ do vài đệ đệ ông thay quản lý.

Mấy năm trước người đệ đệ này đã qua đời, cho nên hiện tại Ngạc Quốc công phủ có thể nói là do Ngu Tam Lang dốc hết sức quản lý. Dù sao Ngạc Quốc công giữ biên cương quanh năm suốt tháng đều không ở kinh đô, trong phủ Quốc công phủ tất nhiên là vị Ngu Tam Lang này làm chủ. Ngu Tam Lang ngày xưa rất bình thường cùng thành thật, sau đó bắt đầu hiển lộ ra tài hoa, Ngu lão phu nhân cũng nhìn Ngu Tam Lang bằng đôi mắt khác.

“Lâm ái khanh, nếu trẫm không nhớ lầm, Ngu Tam Lang chính là con rể ngươi ?”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Ngu Tam Lang đúng là con rể vi thần.”

Vị Lâm đại thần cung kính đáp.

“Vì tiền đồ con rể nhà mình cũng không có gì đáng trách, nhưng bình loạn là chuyện lớn, ngươi tiến cử một người văn nhân chưa từng ra chiến trường chẳng phải là trò đùa sao ? !”

Đậu Thuần nói với ngữ khí càng ngày càng lạnh lùng, càng về sau giọng trầm xuống như gầm lên.

“Hoàng thượng bớt giận, vi thần cả gan nhiều lời, phủ Ngạc Quốc công nhiều thế hệ nổi danh. Ngu Tam Lang từ nhỏ được chân truyền, nếu Hoàng thượng khai ân cho Tam Lang một cơ hội, Tam Lang sẽ chiếm lại Tây Bắc.”

Lâm đại thần lập tức quỳ xuống, dõng dạc đem Ngu Tam Lang khen tặng một trận.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Lâm Thượng thư nói sai rồi, mọi người đều biết Ngu Tam Lang yêu thích thơ từ ca phú hơn võ học, trong khi đó lão Ngạc Quốc công là võ tướng, sao nói thành Ngu Tam Lang là chân truyền ?”

Lâm Thượng thư nghe vậy tất nhiên là mặt đỏ bừng. Mọi người thấy Hoàng thượng cũng không có ý tứ trách tội, chỉ mang một biểu tình sâu xa khó lường nghe Lâm Thượng thư cùng một vị đại thần cãi nhau. Lại thấy Lâm Thượng thư tận hết sức lực tiến cử con rể nhà mình, vị kia vội vàng sôi nổi tiến lên một bước tiến cử người chính mình xem trọng, đồng thời không quên bôi đen người mà người khác chọn. Trong lúc nhất thời buổi lâm triều chỉ nghe chúng thần ngươi một lời ta một câu công kích người đối phương tiến cử , ca ngợi người của mình chọn.

Đợi một lúc sau, Đậu Thuần rốt cục hết chịu nổi, nhìn Lữ Phúc một cái, Lữ Phúc tất nhiên là vội vàng quát bảo ngưng, các vị đại thần đã tỉnh hồn lại vội vàng quỳ xuống thỉnh tội. Đậu Thuần cũng mặc kệ họ quỳ, thản nhiên nói:

” Ý tứ chư vị ái khanh trẫm đã biết, người này đề cử người kia chướng mắt, như vậy đi các ngươi tự bản thân đảm nhận là được.”

Mấy người quỳ gối phía dưới nghe vậy trong lòng cả kinh, Hoàng thượng đây là có ý gì ? Còn không đợi bọn họ nghiền ngẫm ra, liền nghe Đậu Thuần lạnh nhạt nói:

“Lâm Thượng thư, Tả Thị lang, Từ Thiếu khanh nghe lệnh. Trẫm lệnh ba người mang binh đến trợ giúp Bắc Đình Tiết Độ Sứ thu phục Vân Thành, khởi hành ngay, bãi triều.”

Nói xong Hoàng đế đứng dậy vung ống tay áo liền rời đi, chư vị đại thần ngây ngốc, mà ba vị đại thần bị điểm danh lại xụi lơ trên mặt đất.

Buổi lâm triều nháo loạn, Hoàng hậu rất nhanh đã nghe nói, đợi cho Đậu Thuần nổi giận đùng đùng trở lại thư phòng, Hoàng hậu đã chuẩn bị nước chè xanh chờ sẵn.

“Uống một ngụm trà nghỉ ngơi một chút đi, ngài cũng không phải không biết những đại thần đó có tâm tư gì, tức giận làm gì ?”

Trác Kinh Phàm lôi kéo Đậu Thuần ngồi xuống, lại tự tay châm một chén trà nhỏ, sau đó đưa đến trước mặt đối phương, cười nói.

“Hiện tại là thời điểm gì, bọn họ lại chỉ biết cùng nhau đấu đá! Phó Quyết tại Vân Thành khổ sở chống đỡ, chúng thần không tin tưởng hắn, còn bỏ đá xuống giếng, dễ tin lời đồn đãi, ta làm sao không tức giận ?”

Đậu Thuần tức giận nói.

“Bắc Đình Tiết Độ Sứ chặn tin tức từ Vân Thành, người kinh đô vô phương biết được rốt cuộc đang là tình huống nào, tất nhiên là người bên ngoài nói sao họ liền như thế mà tin.”

Đại đa số mọi người đều tin theo những gì mà số đông tin tưởng dù cho điều đó vô căn cứ, họ chỉ nhìn mặt ngoài, chỉ một số cực ít người dụng tâm suy xét chân tướng sự việc.

Huống chi Vân Thành xa ngàn dặm, mọi người làm sao có thể nhận ra lời đồn đãi là thực hay giả. Bắc Đình Tiết Độ Sứ là lợi dụng điểm này mới có thể không kiêng nể gì rải lời đồn…

Tại Vân Thành xa xôi, Phó Quyết tất nhiên là không biết trong kinh đô đã vì hắn cùng Đậu Hành náo loạn. Ngày đó Đậu Hành giành thắng lợi trước Thứ sử Vân Châu, bất quá tin Đậu Hành thắng lợi truyền về kinh đô, chúng thần đều cười không nổi. Dù sao trong mắt chúng thần Đậu Hành đã là loạn thần tặc tử, tuy nói Thứ sử không được tốt, nhưng càng khẳng định Đậu Hành sai lại càng lớn.

Thứ sử Vân Châu rõ ràng là đi trợ giúp Đậu Hành cần gì phải đem đối phương đánh đến hoa rơi nước chảy ? Lại nói Thứ sử Vân Châu đại biểu cho Đại Chu, Đậu Hành cùng quân đội Đại Chu đánh ngươi chết ta sống, chẳng phải thể hiện trong lòng hắn đã không có Đại Chu sao ?

Lúc trước một vài đại thần có chút không tin Phó Quyết cùng Đậu Hành phản quốc, trải qua chuyện này không tin cũng đều tin.

Nhưng vào lúc này, Đậu Uyển đưa một phong thư vào Vân Thành, Phó Quyết xem xong, lúc này mới biết được Bắc Đình Tiết Độ Sứ đã làm gì. Hắn đem thư cho Hạ Tranh cùng Đậu Hành xem, Hạ Tranh xem xong rất tức giận

“Được lắm một tên tay sai người Hồ ! Lại đem bồn nước bẩn đổ trên đầu chúng ta!”

“Chả trách ngày đó Thứ sử Vân Châu không lưu tình chút nào, bản Thế tử vừa mới đem Tiết Độ Sứ phu nhân đẩy ra, đối phương liền bắn một mũi tên giết người .”

“Tâm ngoan thủ lạt như thế , quả nhiên cùng chó Hồ là cá mè một lứa.”

Phó Quyết cười lạnh nói.

“Hiện giờ Vân Thành có thể nói là rất quan trọng, ta dám cam đoan, cũng bởi vì kiêng kị chúng ta Bắc Đình Tiết Độ Sứ mới có thể án binh bất động. Vân Thành một ngày chưa thất thủ hắn liền một ngày không dám trực tiếp xuôi nam.”

Phó Quyết sờ sờ cằm đột nhiên nói.

“Phải, chưa nói các phủ còn có phủ binh, kinh đô còn có mười sáu Vệ, trong cung có Cấm quân , Bắc Đình Tiết Độ Sứ chỉ cần đầu óc bình thường sẽ không làm việc thiếu suy nghĩ. Hắn nếu không đem chúng ta diệt trừ, đến lúc đó chúng ta cùng kinh đô sẽ đem hắn kẹp ở giữa.”

Đậu Hành khóe môi cong lên một tia cười lạnh nói.

“Nhưng ta lo lắng người Hồ tấn công không được sẽ như chó điên cắn bậy. Bọn chúng trên tay cũng không có thiếu hỏa dược, chúng ta phải nghĩ biện pháp mới được.”

Mà lúc này ngoài thành chỗ đóng trại của người Hồ, trong doanh trướng, tướng quân đang cùng mấy vị tướng lãnh nghị sự, quân sư lại ngồi ở một bên lẳng lặng nghe mọi người nói chuyện.

Đợi cho tướng quân đem sự tình đều phân phó xong, vài vị tướng lãnh liền rời đi, tướng quân quay đầu, liền gặp được quân sư trầm mặc không nói, hắn hữu lễ nói:

“Không biết quân sư cảm thấy kế hoạch mới vừa rồi của bản tướng quân có được hay không?”

“Rất tốt.”

“Có thể được quân sư khen ngợi là bản tướng quân vinh hạnh.”

Quân sư trong ánh mắt hiện lên một tia khinh thường, miệng vẫn không ngừng khen tặng , cho đến khi binh lính đến bẩm báo Hồ Vương có tin tức đến, tướng quân lúc này mới đứng dậy đến nghênh đón sứ giả Hồ Vương phái tới.

Tướng quân sau khi rời khỏi, quân sư lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy trào phúng. Hắn duỗi duỗi người, đứng dậy rời doanh trướng, binh lính ngoài trướng thấy hắn đều cung kính, hắn bình thản đi về hướng để lương thảo.

Binh lính canh giữ ở phía trước thấy hắn, vội vàng hành lễ, quân sư tươi cười, lên tiếng:

“Chư vị vất vả , tướng quân đã hạ lệnh xuống, đêm nay sẽ được nhắm rượu khao thưởng.”

Binh lính nghe xong tất nhiên là rất vui vẻ, quân sư đứng ở một bên ánh mắt lóe sáng nhìn bọn lính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.