Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi

Chương 88: Chương 88: Niên Hiệu




CHƯƠNG 88: NIÊN HIỆU

Trác Kinh Phàm ngồi ở bên cạnh Đậu Thuần thản nhiên nói:

“Nàng có kết cục hôm nay đều là tự tìm. Từ khi nàng quyết định bò lên long sàng đã cho thấy nàng là một người tâm lớn, dù nàng không có lựa chọn cấu kết cùng Mục Hiên , ngài cũng vô pháp bảo đảm nàng một đời bình an.”

Đậu Thuần giương mắt nhìn Trác Kinh Phàm, thấp giọng nói:

“Ta cũng biết, nhưng ta thật sự nghĩ nếu nàng có thể thoả mãn, ta không để ý đem đứa bé của Hiền Thái phi cho nàng nuôi dưỡng để sau này nàng cũng có thể có một chỗ dựa vào…”

“Lòng tham thì không bao giờ đủ , không quản ngài làm như thế nào, nàng cũng sẽ không vừa lòng .”

Trác Kinh Phàm ngữ khí bình thản nói. Nếu nàng an phận lúc trước nàng sẽ không bỏ đi thân phận nữ quan Ti thiết để trở thành phi tần.

Xử trí Từ Mỹ nhân xong, Tả Hữu Vũ Lâm quân, Tả Hữu Long Võ quân cùng Tả Hữu Thần Sách quân ngoài cung cũng truyền tin tức về. Họ đã dọn sạch những cứ điểm trọng yếu của Mục Hiên tại kinh đô, trong đó có một cứ điểm là biệt viện của Phó Nhị lão thái gia tại kinh đô.

Khi Long Võ quân đi vào tòa biệt viện những dư nghiệt tiền triều bị đánh trở tay không kịp. Bọn họ còn không kịp rút lui đã bị Long Võ quân toàn bộ bắt được. Bởi vì bọn họ ở trong này ẩn thân nhiều năm đều không có lộ ra dấu vết, cho nên có chút thả lỏng. Không ngờ vào buổi sáng sớm này, đã bị Cấm quân đánh úp vào bọn họ vốn đang chờ tin tức ám sát thành công của Mục Hiên, ai biết người tới là một đội Cấm quân đằng đằng sát khí.

Bởi vì Lương Trọng Hiên đã khai báo, Cấm quân không cần tốn nhiều sức đã bắt được những phản đảng ở kinh đô. Mà tin tức Cấm quân lùng bắt phản đảng tất nhiên là truyền vào phủ Bình Dương Công chúa cùng Hồ Dương Công chúa. Bình Dương Công chúa Đậu Kỳ gấp rút truyền tin tức đến Hồ phủ, để Hồ đại công tử mang người đi tiếp ứng những phản đảng đó, nhưng Hồ đại công tử chậm một bước, nơi đó đã bị Cấm quân vây bắt.

Hồ đại công tử nhanh chóng trở lại phủ Công chúa báo tin cho Đậu Kỳ. Đậu Kỳ nghe nói xong sắc mặt khó coi, Hồ đại công tử đứng ở một bên trong lòng cũng có cân nhắc. Ban đầu Bình Dương nói thật bùi tai, vẽ ra rất lợi lộc lớn cho Hồ gia, làm hắn cùng phụ thân thấy sửng sốt đến sửng sốt, mới khiến cho bọn họ trong âm thầm đứng về phía Bình Dương. Nhưng hôm nay xem ra tình thế có biến đổi, Hoàng thượng đang thanh trừ phản đảng, vả lại chỉ một ngày hành tung phản đảng đã lộ ra ngoài , nói cách khác đại kế thất bại.

Hồ đại công tử ở trong lòng cân nhắc, không bằng hắn ra roi thúc ngựa tiến cung, đem Bình Dương Công chúa tố cáo, coi như Hồ gia lập công, xác nhận có thể lấy công chuộc tội lúc trước Hồ gia biết phản đảng không đi báo mà che giấu.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy cách này khả thi, vả lại hắn còn có thể đem nhị đệ đẩy ra, đem chuyện phản đảng toàn bộ đổ lên Bình Dương cùng nhị đệ. Dù sao nhị đệ mới là Phò mã, hơn nữa lúc trước Công chúa đã làm loạn Hồ gia cả kinh đô có thể làm chứng. Tránh Hồ gia liên quan tội đại nghịch chỉ cần hy sinh một nhị đệ có thể cứu toàn bộ Hồ gia, phụ thân cũng sẽ đồng ý.

Đậu Kỳ còn không biết những gì Hồ đại công tử đang nghĩ ở trong lòng. Hiện giờ nàng lo lắng cho Mục Hiên, vài cứ điểm đã bị Cấm quân phát hiện, nàng không biết sao cứ điểm lại bị Cấm quân đào ra. Đậu Kỳ nghiến răng nghiến lợi nghĩ nhất định phải có kẻ phản bội, nếu không Đậu Thuần sao biết được bố trí của bọn họ.

Ngay khi Đậu Kỳ còn đang rối rắm, Hồ đại công tử đã tìm cớ rời phủ Công chúa, nhưng hắn mới rời phủ, còn chưa kịp về Hồ gia đã bị Phó Quyết chờ ở ngoài cửa bắt được.

“Phó Quyết! Ngươi đây là có ý gì? !”

Hồ đại công tử giận dữ trừng Phó Quyết, Phó Quyết cười cười, thản nhiên nói:

“Ta chỉ là phụng thánh chỉ, muốn mời Hồ đại công tử đi một chuyến thôi.”

Hồ đại công tử vừa nghe trong lòng nhảy dựng, hắn hít một hơi lấy lại bình tĩnh, rồi mở miệng nói:

“Nếu là Hoàng thượng muốn gặp ta, ta liền đi theo ngươi một chuyến.”

Phó Quyết nhìn Hồ đại công tử trong lòng cười mỉa, lập tức phất phất tay, thủ hạ liền đem Hồ đại công tử mang đi . Đợi cho Hồ đại công tử bị mang đi xong, một chiếc xe ngựa ở phố bên cạnh lúc này mới chậm rãi lại gần. Khi xe dừng lại Phó Quyết đứng ở ngoài tự mình mở cửa xe, sau đó dìu một người khoác áo choàng thật to xuống xe.

“Cẩn thận một chút.”

Phó Quyết ôn nhu lên tiếng.

“Đi gõ cửa.”

Nha hoàn cung kính nhận lệnh, lập tức dẫn một nô bộc tiến lên kêu cửa. Chỉ chốc lát sau, người gác cổng phủ Bình Dương công chúa mở cửa, còn chưa kịp hỏi người tới là ai đã bị người kêu cửa xong vào, mở rộng cửa lớn. Phó Quyết liền dìu cô nương kia đi vào phủ.

Không bao lâu, Đậu Kỳ được tin tức, nổi giận đùng đùng dẫn theo người hầu đi vào tiền viện. Nàng nhìn tôi tớ đều bị đánh ngã, tức giận đến đỏ mặt, ngẩng đầu trông thấy đứng ở cách đó không xa là Phó Quyết lập tức lớn tiếng hỏi:

“Phó Quyết! Ai cho ngươi can đảm? ! Dám xông vào phủ bản công chúa, trong mắt ngươi còn có vương pháp hay không ? !”

“Đậu Kỳ, ngươi không cần lớn tiếng ồn ào như vậy, hôm nay chúng ta nếu dám đến là phụng thánh chỉ.”

Phó Quyết còn chưa mở miệng, người bên cạnh hắn đã lên tiếng. Đậu Kỳ nghe vậy trừng mắt nhìn người mặc áo choàng, trong giọng nói tràn đầy phẫn hận,

“Đậu Uyển! Ngươi nói lời này là có ý gì! ?”

“Đậu Kỳ, ngươi thân là Bình Dương Trưởng Công chúa Đại Chu triều , lại cùng dư nghiệt tiền triều dây dưa không rõ, vả lại còn có ý đồ mưu phản. Hiện giờ chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, Hoàng thượng cố ý khai ân ban cho ngươi toàn thây, còn không quỳ xuống tạ ơn.”

Đậu Uyển cởi mũ ra từ trong tay áo rút ra thánh chỉ, giơ lên trước mặt Đậu Kỳ.

“Đây là nói láo ! Đậu Uyển! Ngươi muốn diệt trừ ta liền nói, hà tất chụp mũ lên đầu ta như vậy ? !”

Đậu Kỳ trong lòng đột nhiên cả kinh, miệng lại không chịu thua, hét vào mặt Đậu Uyển.

Lúc này phủ Bình Dương đã sớm đóng kín, thủ hạ tôi tớ của Đậu Kỳ cũng đều bị chế phục. Đậu Uyển đứng ở tại chỗ nhìn thần sắc có chút điên cuồng của Đậu Kỳ, biểu tình không đổi thản nhiên nói:

“Cần gì chứ ? Hoàng thượng cũng đã hạ chỉ , một chén rượu độc ngươi không uống cũng phải uống.”

Nói xong phía sau có một nha hoàn tiến lên một bước, trong tay bưng một cái khai, trong khai là một bình rượu và một cái chén. Đậu Kỳ la thất thanh

“Hoàng thượng không muốn nghe ta nói gì mà trực tiếp ban rượu độc sao?”

“Ngươi cấu kết phản đảng sự thật là ván đã đóng thuyền, Hoàng thượng trăm công nghìn việc có thời gian rỗi đâu mà nghe ngươi nói điều vô nghĩa?”

Đậu Uyển cười lạnh một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Đậu Kỳ

“Đậu Kỳ, chúng ta từng là tỷ muội, hôm nay ta cố ý đến tiễn ngươi một đoạn đường, kiếp sau đầu thai đừng tiếp tục làm việc xấu .”

Đậu Kỳ sau khi nghe xong trong lòng lại rùng mình, nàng thấy nha hoàn cầm cái khai càng lúc càng gần, trái tim đập không ngừng. Nàng không muốn chết! Nàng rõ ràng là huyết mạch chính thống của Đại Võ họ Hướng, nếu phụ thân lên ngôi vị Hoàng đế, nàng liền thành Công chúa tôn quý nhất. Nàng không xem cái phong hào Trưởng Công chúa của Đậu Thuần ra gì. Trưởng Công chúa chỉ là một cái danh dễ nghe mà thôi, cũng có ai xem trọng đâu?

Nàng xoay người muốn chạy trốn, nhưng người của Đậu Uyển đã sớm đề phòng nàng, Đậu Kỳ bị bắt lại, bị giữ chặt không cử động được, nàng tức đến khó thở gào thét,

“Buông! Các ngươi là tiện tỳ thấp hèn, ta là Bình Dương Trưởng Công chúa! Các ngươi dám động tay động chân với ta sao? !”

Nàng mãnh liệt hét lên, sau đó liền khóc lớn, nha hoàn bị nàng thất thố hù nhảy dựng, trong mắt hiện lên một tia thương hại. Bất quá sau đó liền cầm chén rượu lên, dưới sự trợ giúp của hai người khác đem rượu độc đổ vào miệng Đậu Kỳ.

Đậu Uyển đứng ở cách đó không xa, lạnh lùng nhìn Đậu Kỳ uống xong rượu độc. Chỉ chốc lát sau, Đậu Kỳ liền độc phát thân vong. Đậu Uyển tiến lên vài bước đem thánh chỉ để trên người Đậu Kỳ , thấp giọng nói:

“Hoàng thượng nhân từ để cho ngươi lấy thân phận Trưởng Công chúa chết đi, ngươi làm bẩn huyết mạch Đại Chu triều còn có thể toàn thây đã là khó có được. Ngươi đến địa phủ nên giác ngộ, kiếp sau không nên đầu thai sai chỗ .”

“Uyển nhi, bên ngoài lạnh lẽo chúng ta vào nhà đi.”

Phó Quyết tiến lên ôm lấy Đậu Uyển, ôn nhu lên tiếng. Đậu Uyển dựa vào người Phò mã đi vào trong. Đậu Uyển đem tôi tớ cùng bọn nha hoàn trong phủ giam giữ. Có vài người hầu của Đậu Kỳ bị ban chết, mà toàn bộ thư từ cũng bị thu gom mang về trong cung.

“Phò mã đâu?”

Đậu Uyển vào thư phòng, lúc này mới nhớ tới không thấy Phò mã của Đậu Kỳ.

“Hồ nhị công tử tối hôm qua ở lại phủ Thị lang vẫn chưa về phủ Công chúa.”

Phó Quyết giọng mang theo trào phúng nói, Đậu Uyển hơi một suy nghĩ liền hiểu được. Sợ là Đậu Kỳ cùng Hồ nhị công tử làm mình làm mẩy nên tối hôm qua là đêm 30 vốn là một nhà đoàn viên đón giao thừa nhưng Hồ nhị công tử lại bỏ một mình Đậu Kỳ về phủ Hồ Thị lang.

” Phủ Thị lang hiện giờ tình huống thế nào?”

Đậu Uyển lại hỏi.

“Hẳn là đã bị Thần Sách quân bao vây .”

Phó Quyết vừa thu dọn án thư vừa nói.

“Chàng nói, những người tiền triều đó rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Đại Võ họ Hướng diệt quốc cũng đã rất nhiều năm, bọn họ lại còn nuôi một nguyện vọng không có khả năng thực hiện qua nhiều năm như vậy. Cũng không biết có bao nhiêu người bỏ mạng như vậy thật sự có giá trị sao?”

“Trong đó có lẽ có người thật là vì Đại Võ cúc cung tận tụy, nhưng ta nghĩ đại bộ phận đều là vì tư lợi cùng tham lam thôi.”

“Từ xưa đến nay, danh lợi cùng quyền lực không biết hại bao nhiêu người…”

Đậu Uyển lại thở dài một tiếng, dừng một chút, nàng có chút chần chờ mở miệng hỏi:

“Phó Quyết chàng thì sao? Chàng có thể cam lòng không ?”

“Ta có gì không cam lòng ?”

Phó Quyết mỉm cười hỏi lại, Đậu Uyển thấp giọng nói:

“Nếu… chàng không là Phò mã, giờ phút này sớm đã tỏa sáng trên triều. Hiện giờ tuy nói Hoàng thượng vẫn trọng dụng chàng, nhưng….. lại không thể lộ ra, làm việc cho Hoàng thượng ở bên ngoài, cả đời không tham gia triều chính, chàng cam tâm sao?”

“Hiện giờ còn hỏi cái này, không phải quá muộn sao?”

Phó Quyết khẽ cười, Đậu Uyển sắc mặt khẽ biến, ngay sau đó chợt nghe Phó Quyết tiếp tục nói:

“Nếu ta không cam lòng, lúc trước sẽ không đáp ứng hôn sự này, vả lại đây đều là quân ân, Hoàng thượng muốn ta cưới Công chúa, đây là ân điển lớn, ta sao có thể từ chối? Còn nữa, sở học cả đời của ta là vì đền đáp triều đình, vì dân làm việc, làm bên ngoài hay trong triều có gì khác nhau sao?”

Đậu Uyển mở to đôi sáng ngời nhìn Phò mã của mình. Nàng đã sớm biết Phò mã là người có tài cho nên ở sâu trong nội tâm luôn cảm thấy có lỗi với Phò mã. Dù sao thân phận “Phò mã” này đã định trước Phó Quyết phải rời xa triều đình, bởi vậy nàng sợ hãi, sợ hãi tương lai có một ngày Phó Quyết sẽ hối hận, hối hận cưới Công chúa chặt đứt tiền đồ chính mình.

Bất quá sau khi nghe Phó Quyết nói, Đậu Uyển cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng cảm tạ Hoàng huynh ban cho nàng một Phò mã tốt như vậy…

Mùa xuân Đại Chu Văn Võ năm thứ hai mươi bảy, Đậu Thuần đổi niên hiệu thành Vĩnh Phàm, cùng năm đại xá thiên hạ.

Năm Vĩnh Phàm thứ nhất, Bình Dương Trưởng Công chúa chết bất đắc kỳ tử trong phủ Công chúa, Hồ gia cấu kết phản nghịch tru cửu tộc. Đêm 30 trong bữa tiệc trừ tịch, Hoàng hậu trúng độc chứng thật Hồ Thị lang có cấu kết Thống lĩnh Cấm quân Mục Hiên. Hoàng thượng giận dữ hạ lệnh Đại Lý tự cùng Hình bộ điều tra, sau khi liên tiếp tra ra Yến Vương cùng vài vị tôn thất cũng liên quan ở trong đó. Trong lúc nhất thời người ở kinh đô đều hoảng sợ, mỗi ngày đều có Cấm quân lục soát chung quanh truy bắt bọn phản đảng.

Từ niên hiệu Văn Võ thứ hai mươi sáu đến khi đổi sang niên hiệu Vĩnh Phàm ngắn ngủn nửa năm, đã có nhiều vong hồn chết dưới tay đao phủ. Trừ bọn phản đảng bị giết còn có nhiều tôn thất bị biếm thành thứ dân.

Hồ gia bị tru cửu tộc, Yến Vương cùng Phần Dương Quận Vương, Vị Nam Quận Vương cũng không có tránh được một kiếp. Bởi vì lời khai của Lương Trọng Hiên cho nên tất cả dư nghiệt tiền triều đều bị chém. Đối với bên ngoài nói là âm mưu phản nghịch vì Đậu Thuần không muốn tạo sóng gió bởi vậy che giấu chuyện về dư nghiệt tiền triều. Bọn người Mục Hiên bị giam giữ tại nhà lao Đại Lý tự, người có thể tiếp xúc bọn họ đều là tâm phúc của Đậu Thuần .

Trải qua sáu tháng nghiêm hình tra tấn, cho dù là người kiên cường cũng bị tra tấn đến hấp hối. Trong đó có mấy người không trụ được bao lâu đã đem những gì Lương Trọng Hiên không biết nói ra. Trải qua hơn trăm ngày liên tiếp tra tấn chính Mục Hiên cũng không trụ được, cuối cùng cũng đem thế lực cùng nhân mạch khai ra không còn một mảnh.

Đậu Thuần biết được nơi tư binh ẩn náu, tất nhiên là nhanh chóng phái Phó Quyết dẫn Cấm quân âm thầm rời kinh đô tiến đến tiêu diệt đội tư binh kia.

Mùa xuân năm Vĩnh Phàm thứ nhất ngoài chuyện âm mưu phản nghịch còn có chuyện nước sông Khánh Hà tăng vọt suýt chút nữa gây thành đại họa.

May mà trước đó triều đình đã phái không ít người đi xây dựng đê đập ở hạ lưu và trung lưu sông Khánh Hà, vả lại còn đào rất nhiều kênh mương dùng để khai thông dòng nước. Mới đầu người dân sống ven sông không cho là đúng, cho rằng triều đình làm quá mức chuyện bé xé ra to, dù sao bọn họ ở ven bờ Khánh Hà sống lâu như vậy , tự cho là hiểu biết rõ thủy triều của con sông.

Năm trước đó nước cũng tràn bờ nhưng cũng không có gây thiệt hại gì lớn, cho nên dân địa phương cùng quan phủ đều cho rằng sông Khánh Hà nước tăng vọt cũng không nghiêm trọng. Không ngờ Hoàng thượng lại coi trọng việc này, mới vào đông liền phái không ít người đi thành trấn chung quanh sông khảo sát thi công.

Lúc ấy quan viên được phái đi trị thủy có Thế tử Tấn Vương Đậu Hành. Đậu Hành cũng không biết người hạ mật lệnh không phải Hoàng đế Đậu Thuần mà là Hoàng hậu Trác Kinh Phàm.

Trác Kinh Phàm vì chuyện lũ lụt bận rộn vài tháng. Khi Hoàng đế vội vàng đối phó Mục Hiên, Hoàng hậu đã tìm ra vài phương án trị thủy, mà còn dùng danh nghĩa Hoàng thượng điều khiển Đậu Hành xuất phát. Đợi cho Đậu Thuần phát hiện, Đậu Hành đã đến Giang Nam.

Đậu Thuần lập tức có chút kinh ngạc , bởi vậy hắn tìm tới hỏi Trác Kinh Phàm. Trác Kinh Phàm không có giấu giếm, đem chuyện mình lo lắng cùng phán đoán nói ra. Đương nhiên không có nói đây là chuyện mình biết chắc chắn sự thật sẽ phát sinh. Chỉ đem “Đại Chu triều thủy kinh ” cùng ghi chép về sông Khánh Hà giải thích cho Đậu Thuần nghe.

Đậu Thuần sau khi nghe xong tuy có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng nếu thật sự giống Phàm Phàm nói, phát sinh lũ lụt sẽ tạo thành tổn thất cùng thương vong thật lớn, như vậy bọn họ phòng ngừa chu đáo không có gì không tốt. Dù lũ lụt không có phát sinh, nhưng xây dựng đê đập thông kênh mương cũng là chính sự, bởi vậy hắn cũng không trách Trác Kinh Phàm tự chủ trương.

Thẳng đến khi hắn một lưới bắt hết thế lực Mục Hiên, hắn mới có thời gian hỏi đến chuyện nước sông Khánh Hà. Không ngờ không hỏi không biết, quả thực nước sông đã tăng vọt, nếu Trác Kinh Phàm không có phái người đến Giang Nam đến hiện tại đã có thiệt hại lớn.

Đậu Thuần lôi kéo tay Trác Kinh Phàm nói:

“Phàm phàm, thật sự là cám ơn ngươi , nếu là không có ngươi phòng ngừa chu đáo, lúc này đây dân chúng Giang Nam phải chịu khổ.”

Trác Kinh Phàm tất nhiên là không dám kể công, mà đem danh sách người đi Giang Nam trị thủy giao cho Đậu Thuần, chờ khi những quan viên này trở về sẽ đến phong thưởng.

Quan phủ địa phương cùng bách tính trong lòng cũng thực cảm kích Hoàng thượng, cho rằng là Hoàng thượng dự kiến trước mới cứu mọi người một mạng.

Cũng là bởi vì việc này, danh vọng Đậu Thuần trong dân gian rất nhanh được nâng lên. Lòng dân chúng cảm nhận thấy Đậu Thuần là một vị Hoàng đế tốt vì nước vì dân mà lo toan, đồng thời cũng là một vị Hoàng đế anh minh.

Mà theo Đậu Hành những quan viên đi trị thủy tự cũng thấy tin phục đối với Hoàng đế. Lúc trước bọn họ bị điều đi trong lòng còn có chút cho là không đúng, cảm thấy Hoàng thượng đây là làm điều thừa, Khánh Hà đã rất nhiều năm không có phát sinh lũ lụt , dù là thật sự nước tràn bờ cũng sẽ không tạo thành đại tai hoạ, hà tất lãng phí nhân lực, vật lực ?

Tin tức Giang Nam truyền về kinh đô, cả triều thần văn võ đối với Hoàng thượng cũng có cái nhìn thay đổi. Đầu năm còn dùng thủ đoạn mạnh bạo xử trí kẻ khả nghi độc hại Hoàng hậu cùng tôn thất, tiếp đến lại lệnh Đại Lý tự cùng Hình bộ điều tra âm mưu phản nghịch, đồng thời vẫn có tâm lực phái người đi Giang Nam trị thủy, Hoàng đế quyết đoán cùng năng lực thì Tiên hoàng so ra kém xa.

Trong triều có vài cựu thần, vốn là thấy Hoàng đế tuổi còn trẻ, bởi vậy trong lòng khó tránh khỏi có chút khinh thị, cho rằng Hoàng thượng còn phải dựa vào bọn họ rất nhiều, cho nên bọn họ có vài phần cậy già lên mặt. Không ngờ Hoàng thượng đã dùng hành động chứng minh, hắn không cần người bên ngoài đối với hắn vung tay múa chân, tuổi của hắn tuy nhỏ nhưng ánh mắt thủ đoạn cao siêu, có thể nhìn ra người nào có thể sử dụng người nào không thể dùng.

Từ đó về sau, trong triều yên tĩnh hơn, hiện tại lâm triều không khí cùng ngày xưa khác nhau rất lớn, chính Thái sư trước mặt Hoàng thượng cũng biến đến khiêm tốn cung kính.

Đậu Thuần ngồi ở trên ngai vàng nhìn triều thần bên dưới, trong lòng tràn ngập hùng tâm tráng chí, đây là vương triều của hắn. Hắn đã đem u nhọt cùng uy hiếp tiêu trừ, sau này có thể thả lỏng tay chân. Hắn nhìn vị trí bên cạnh, đương nhiên sẽ có một ngày, hắn muốn cho Phàm Phàm cùng hắn ngồi ở chỗ này.

Hắn có thể có thành tựu như ngày hôm nay, Phàm Phàm công lao không ít, người bên ngoài không biết Phàm Phàm không chỉ cứu dân chúng Giang Nam, còn thay hắn củng cố ngôi vị Hoàng đế. Đậu Thuần nhịn không được nhớ tới một câu: ” có thê như thế phu còn cầu gì”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.