Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 272: Chương 272: Bố cục của Nhiếp Chấn Bang.




Nghe lời nói của người đàn ông, Nhiếp Chấn Bang nhíu mày một cái. Mọi người đều nói, cán bộ của các Bộ, uỷ trung ương rất vênh váo. Hôm nay, Nhiếp Chấn Bang coi như là được thấy tận mắt rồi.

Tuy nhiên, trong chuyện phê duyệt dự án sân bay, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rõ, trừ khi là dùng cách thức đặc thù, nếu không thì, dựa theo trình tự bình thường đi, bảy ngày đến nửa tháng, đây cũng coi như là mức bình thường.

Hai người này ở trước mặt, Nhiếp Chấn Bang cũng không để ý gì mấy, bởi vì, cấp bậc của họ quá thấp. Nếu thật sự nói ra thân phận, bối cảnh thực sự của mình, bọn họ không sợ tới mức đái ra quần thì cũng coi như là có năng lực chịu đựng đã rất giỏi rồi. Đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, có chuyện gì cũng lấy thân phận của mình ra thì trên thực tế, đó cũng là biểu hiện của sự vô dụng.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nói:

- Hai vị lãnh đạo phê bình rất đúng, lần sau, tôi nhất định để lãnh đạo của chúng tôi tự mình ra mặt. Lần này, kính xin hai vị lãnh đạo chiếu cố một chút. Giúp đỡ chúng tôi, Tây Bắc là một địa khu nghèo khó, kinh phí cũng có hạn. Đi lại một lần cũng không dễ dàng. Kính xin hai vị lãnh đạo thông cảm nhiều hơn cho công tác của những đồng chí công tác ở vùng xa như chúng tôi. Tôi sẽ không quấy rầy các vị nữa. Bảy ngày sau, tôi lại tới vậy.

Đi ra khỏi văn phòng, bên trong mơ hồ truyền ra giọng châm biếm :

- Lão Hồ, anh thật sự muốn giúp bọn họ sao? Tây bắc thì làm sao? Địa khu xa xôi thì làm sao? Như vậy thì có thể tự cao tự đại rồi chắc? Chạy tới bộ, uỷ trung ương, từ trước tới giờ tôi chưa thấy ai lại kiêu ngạo như vậy. Đã thế lần này, chúng ta thế nào cũng phải kéo dài mười ngày nửa tháng, có thể mới cho hắn biết sự lợi hại của chúng ta.

Lão Hồ ngược lại là lắc đầu nói:

- Lão Hoàng à, thôi đi. Tây bắc là vùng đất lạnh giá, đồng chí lãnh đạo ở đó cũng không dễ dàng. Có thể nhân nhượng thì nên nhân nhượng một chút đi. Bọn họ có thể có được phê duyệt của Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, nói vậy cũng là phải có chút phương pháp. Xem tài liệu thực tế trước rồi nói sau.

Nghe hai người đối thoại, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nhẹ. Lão Hồ này, xem ra cũng không phải không biết điều giống như bề ngoài đâu. Đi ra khỏi trụ sở làm việc của tổng cục hàng không dân dụng, Nhiếp Chấn Bang liền lấy điện thoại di động bấm số của Lưu Côn. Điện thoại vừa được tiếp, bên kia đầu dây đã truyền đến tiếng nhạc điếc tai nhức óc.

Sau một lúc lâu, âm thanh mới được giảm xuống, rồi mới nghe thấy tiếng của Lưu Côn:

- Tam ca, sao hôm nay có thời gian rảnh gọi điện cho tôi vậy? Như thế nào? Có phải bên công ty Mẫn Nông lại xảy ra chuyện rồi không? Lương Bác Siêu này làm thế nào vậy? Có một tí chuyện cũng làm không được, còn làm Chủ tịch cái gì nữa.

Lương Bác Siêu là giám đốc chuyên nghiệp mà Lưu Côn đặc biệt thuê về, chủ yếu phụ trách những hoạt động kinh doanh và sản xuất hằng ngày của công ty Mẫn Nông. Có thể nói, công ty Mẫn Nông là giao cho Lương Bác Siêu kinh doanh.

Lưu Côn cũng không sợ người khác không tận lòng. Không nói những thứ khác, chỉ riêng tiền lương hàng năm mấy triệu, lại thêm cổ phiếu thưởng (cổ phiếu của công ty có thể là được lấy từ nguồn cổ phiếu quỹ chung của công ty để thưởng cho những người có đóng góp lớn vào công ty) của công ty Mẫn Nông, hoàn toàn là lôi kéo dựa trên lợi ích có được, cái này cũng đủ để khiến Lương Bác Siêu làm việc tận tâm tận lực rồi.

Nhiếp Chấn Bang cười mắng:

- Cuộc sống của cậu thật đúng là sảng khoái nhỉ? Nhạc nhẽo lớn tiếng như vậy, lại sống mơ mơ màng màng suốt cả ngày đi? Thằng nhóc mi yên tâm, công ty của cậu đã có Lương Bác Siêu gánh vác rồi, có thể xảy ra chuyện gì chứ. Anh cậu đây mới về thủ đô, đi ra ngoài tụ tập một chuyến đi.

Vừa nghe được lời của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Côn hưng phấn hẳn lên. Tam ca về thủ đô rồi, xem cái kiểu này, có lẽ hai nhà Đổng, Dương đều đã xử lý ổn rồi. Nếu không Tam ca còn có thể thoải mái như thế sao? Lưu Côn lập tức liền cười đáp:

- Tam ca, anh đang ở đâu, tôi lập tức tới đón anh ngay. Vừa đúng lúc, có mấy người bạn đang ở ktv, hát hò cả chiều nay rồi. Tam ca đến đây thì đúng là không còn gì tốt hơn rồi.

- Được rôi, thằng nhóc, cậu còn khách khí gì nữa. Nói đi, đang ở đâu, tôi sẽ tự đến là được rồi.

Chấn Bang cũng mỉm cười.

Hỏi rõ ràng địa chỉ của Lưu Côn, ở một hộp đêm mới mở ở khu Tây Thành, cái tên cũng rất vang dội, “Thiên đường nhân gian”.

Nó nằm trên đoạn đường buôn bán phồn hoa nhất khu Tây Thành. Tầng một có tám chiếc cửa xếp thành một hàng, tổng cộng có sáu tầng, toàn bộ đều được hộp đêm này thuê trọn. Ở vị trí chính giữa, một biển hiệu sáng chói lọi được treo lên, kéo dài lên tận tầng sáu. Bốn chữ “Thiên đường nhân gian” cực lớn rất bắt mắt.

Xe của Nhiếp Chấn Bang vừa mới dừng lại, bảo vệ đứng ở cửa liền lập tức chạy ra đón, chỉ dẫn cho Nhiếp Chấn Bang đỗ xe xong, nhanh chóng chạy bộ đến bên phía Nhiếp Chấn Bang, giúp mở cửa xe.

Cái chiêu này, cũng khiến Nhiếp Chấn Bang có chút kinh ngạc. Xem ra, khắp cái thủ đô này đều là nhân vật có năng lực đấy. Ông chủ của hộp đêm Thiên đường nhân gian này, có thể quan tâm tới cả những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, đủ để chứng minh, cái chỗ tài giỏi của con người này. Thiên đường nhân gian kinh doanh được lớn như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Nhiếp Chấn Bang đi vào trong đại sảnh rực rỡ màu sắc, một đội ngũ các cô gái mặc sườn xám màu đỏ xẻ tà đã sớm đứng thành hàng đón tiếp. Đầu tiên, đặt hai tay khoanh trước bụng, đồng thời hơi hơi cúi người chào nói:

- Chúc quý khách buổi chiều vụi vẻ!

Sau đó là một nhân viên tiếp khách với khuôn mặt mỉm cười bước tới, giọng điệu dịu dàng nói:

- Xin hỏi quý khách đi mấy người?

Nhiếp Chấn Bang nhìn, lại thêm một sự ngạc nhiên đầy thán phục. Từ tố chất của người nhân viên thôi cũng nhìn ra được, Thiên đường nhân gian “hot” như vậy , quả nhiên là có lí do của nó cả.

Nhân viên tiếp đón khách đứng ở trong đại sảnh, ít nhất cũng có khoảng mười mấy người. Mỗi người đều cao tầm một mét bảy, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, sườn xám được xẻ cao lên trên, mỗi một bước đi, đều có thể nhìn thấy được phần đùi trắng nõn nà, khiến cho người ta một loại cảm giác kích thích mãnh liệt. Ông chủ này thật sự là không đơn giản, nắm bắt được rất hoàn hảo lòng hư vinh của khách hàng. Vừa vào cửa, là có thể cảm giác được sự sảng khoái cả về thể xác lẫn tinh thần.

Nhiếp Chấn Bang hơi mở miệng, lập tức nói:

- Tìm người, phòng riêng 5088.

Nhân viên tiếp khách có vẻ hơi sửng sốt, rất nhanh sau đó liền bình tĩnh lại. Phòng đó đều phải là khách quý của công ty mới có tư cách đi lên. Nghĩ vậy, giọng điệu của nhân viên kia liền càng thêm cung kính, cười nói:

- Mời tiên sinh đi theo tôi.

Từ trong thang máy lên thẳng tới tầng năm, nhân viên tiếp khách trực tiếp đưa Nhiếp Chấn Bang đi tới cửa phòng 5088. Sau khi gõ cửa, nhân viên tiếp khách liền mở cửa phòng ra, cúi đầu ra hiệu với Nhiếp Chấn Bang.

Vừa đi vào phòng riêng, ánh đèn nhấp nhoáng trong phòng khiến Nhiếp Chấn Bang có chút không thích ứng kịp. Lúc này, ngồi ở trong phòng có bốn người gồm Lưu Côn, Triệu Tinh Long, Lý Hoa, còn có một người trẻ tuổi nữa mà Nhiếp Chấn Bang không biết. Bên cạnh mỗi người, đều có hai cô gái ăn mặc khá gợi cảm và trang điểm rất diễm lệ. Những cô gái này, hoặc là đầy đặn gợi cảm, hoặc là xinh đẹp động lòng người, có thể nói là giống như ngàn hoa khoe sắc vậy.

Lưu Côn lại càng có sở thích nặng hơn, hai cô gái bên người, một người thì chỉ mặc một bộ áo ngực màu trắng, một người thì chỉ mặc một bộ áo yếm bằng ren màu đen. Bộ ngực đẫy đà bị đè nén vô cùng chặt, lúc ẩn lúc hiện.

Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang bước vào, âm nhạc trong phòng cũng dừng lại. Bốn người kia cũng đều đứng lên. Mấy cô gái chốn hồng trần ở bên cạnh cũng đều là những người đã từng thấy quen mặt các nhân vật lớn, nhìn thấy mấy vị đại gia đều long trọng như vậy, liền biết người đàn ông chín chắn, trầm ổn đang đứng trước mặt này, chắc chắn không hề tầm thường, bởi vậy cũng đều đứng lên.

Lưu Côn cười nói:

- Tam ca, nhớ anh muốn chết! Giám đốc, giám đốc đâu? Kêu hết tất cả mỹ nữ ở chỗ này của các ông đều lên đây cho tôi!

Triệu Tinh Long cũng chạy ra đón, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Ông anh của tôi, tôi trước chúc mừng anh. Xem ra, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi.

Ngay tiếp đó, Lý Hoa cũng cười nói:

- Tam ca, tôi xin được giới thiệu với anh, đây là Ninh Trí Viễn của tỉnh Giang Bắc.

Nơi này, dù sao cũng không phải nơi riêng tư. Bên phía Vương Triều, một câu lạc bộ mang tính chất “cá nhân” như thế thì còn có thể thoải mái mà nói, không cần để ý cái gì. Còn ở trong này, vẫn là nên chú ý ảnh hưởng. Giới thiệu như vậy là đủ rồi.

Tỉnh Giang Bắc, họ Ninh, suy đoán cẩn thận, cũng chỉ có Phó bí thư tỉnh ủy Hồng Bắc, Chủ tịch Ninh Thủ Thường. Về phần các cán bộ lãnh đạo họ Ninh khác của tỉnh Hồng Bắc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không nghĩ tới. Trong bộ máy lãnh đạo cấp cao của tỉnh Giang Bắc, chỉ có một Ninh Thủ Thường cán bộ cấp sở, chắc chắn cũng không lọt được vào trong mắt đám người Lý Hoa.

Tên của hai cha con này, thật ra rất có ý tứ. Một người là ninh thủ thường nhi vật cải dịch, tức yên lặng mà tuân theo sự thường chớ có đi thay đổi, còn một cái là phi ninh tĩnh vô dĩ trí viễn, tức là nếu không an định, thanh tĩnh tâm thì không thể thực hiện được lý tưởng lớn lao. Đây đều là những cái tên đậm chất thư hương.

Cái tên Ninh Thủ Thường này, Nhiếp Chấn Bang cũng có nghe qua. Từ cái tên thì dường như là nhân vật rất bảo thủ, nhưng trên thực tế, lại là nhân vật tiên phong của phái cải cách. Tỉnh Giang Bắc, hiện giờ từng bước đã có xu thế đuổi kịp và vượt qua Hồng Nam cùng với Việt Đông. Mà điều này thì không thể thiếu được Ninh Thủ Thường.

Càng quan trọng hơn là, nói tới tỉnh Giang Bắc, Nhiếp Chấn Bang liền nhớ tới Lý Quốc Hoa, người này không phải là nhậm chức ở Giang Bắc sao?

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nói:

- Người anh em Trí viễn! Rất vui được gặp cậu.

Ninh Trí Viễn cũng cười vươn tay ra nói:

- Tam ca, vẫn ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nhưng vẫn không có duyên gặp mặt. Lần này, tôi mời khách, Tam ca thế nào cũng phải nể mặt cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa. Đặt ở Vương Triều, như vậy được chứ?

Ninh Trí Viễn nói vừa xong, Lý Hoa và Lưu côn liền mỉm cười, bên cạnh, Triệu Tinh Long cũng cười nói:

- Ninh Trí Viễn, cậu còn không biết sao. Vương triều chính là do Tam ca mở đấy. Tam ca chính là một ông chủ lớn, để cho Tam ca mời khách là được rồi.

Nói xong, Triệu Tinh Long không có chút kiêng dè, nói lần nữa:

- Tam ca, lần này chúng tôi tìm Ninh Tử tới, chính là chuẩn bị cho thằng nhãi Lý Quốc Hoa kia đẹp mặt. Cái tên chết tiệt đó, cũng dám ức hiếp trên đầu chúng ta. Nếu không cho hắn biết thế nào là lễ độ, có lẽ hắn thật đúng là nghĩ rằng chúng ta dễ bắt nạt rồi.

Lần trước sau chuyện ở Vương Triều, Lý Quốc Hoa không riêng gì là khiến Nhiếp Chấn Bang mất mặt, mà cả tập thể cũng bị mất mặt. Nhiếp Chấn Bang không quan tâm, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng không quan tâm. Nhất là Triệu Tinh Long, Lưu Côn, những người không lăn lộn ở trong thể chế chính quyền, bọn họ mới đúng là những người không có gì phải kiêng nể nhất đấy. Tuy rằng không chắc có thể quật ngã Lý Quốc Hoa, nhưng ghê tởm hắn một chút là hoàn toàn có thể.

Ninh Trí Viễn mỉm cười nói:

- Nói đến Lý Quốc Hoa, người này cũng coi như là một nhân tài. Sau khi du học trở về, ở tỉnh Giang Bắc không đến ba năm, đã từ chức Cục trưởng được đề bạt thăng làm Phó giám đốc sở. Hiện giờ, đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thành phố Ninh Giang ở tỉnh Giang Bắc, đã thu hút được không ít xí nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, được coi như là một ngôi sao mới ở Giang Bắc. Ở bên trong tỉnh, rất được Lưu Xuân Vượng coi trọng, muốn đụng tới hắn cũng rất khó.

Nếu chỉ là chơi đểu Lý Quốc Hoa, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn sẽ không làm. Tính cách của Nhiếp Chấn Bang, từ trước đến nay luôn như vậy, không rat ay thì thôi, nhưng một khi đã ra tay thì sẽ là đòn trí mạng. Nghe Ninh Trí Viễn nói vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút tò mò nói:

- Ninh tử, cậu nói là Lý Quốc Hoa thú hút đều là những công ty có vốn đầu từ nước ngoài sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.