Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 405: Chương 405: Bổ nhiệm Trưởng ban Tổ chức.




Sự việc ba người đứng đầu Thành ủy liên tiếp lên tỉnh rất nhanh đã lan truyền khắp thành phố Lương Khê, các cán bộ trong thành phố đều đã bàn luận xôn xao.

Trưởng ban Tổ chức, chức vụ quản lý toàn bộ cán bộ trong tỉnh, mọi người không thể không quan tâm.

Có người cho rằng Bí thư Phạm chắc chắn sẽ chiến thắng, danh tiếng Bí thư Phạm ở thành phố Lương Khê, phải nói là nhân vật tầm cỡ nhất nhì thành phố. Lần này đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.

Có người lại coi trọng chủ tịch Nhiếp và Bí thư Chu, dù sao hai người kết hợp thực lực cũng không hề nhỏ.

Xem.

Nhưng tất cả mọi người không ngờ là về phía Ban Tổ chức Tỉnh ủy, phụ trách việc công bố ứng cử viên lại là một người hoàn toàn xa lạ với mọi người. Phó hiệu trưởng Tôn Minh Hạo ủy viên trường đảng Tỉnh ủy.

Bổ nhiệm, đây là điều những vị cán bộ của toàn thành phố Lương Khê suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới. Đã suy xét mọi khả năng, thậm chí còn có người hiểu chuyện còn phân tích so sánh thực lực bộ máy Tỉnh ủy.... Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, lần này hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, ba vị thường ủy viên của Tỉnh ủy không có ai phản đối. Toàn bộ là phiếu tán thành đã thông qua quyết định bổ nhiệm Tôn Minh Hạo, miễn nhiệm chức vụ phó hiệu trưởng, ủy viên đảng ủy trường Đảng của Tôn Minh Hạo. Bổ nhiệm Tôn Minh Hạo là Trưởng Ban Tổ chức Thành ủy, ủy viên Thường vụ Thành ủy thành phố Lương Khê hiện giờ. Ở cao tốc Hộ Giang nơi giao giới giữa thành phố Lương Khê và thành phố Giang Châu, bộ máy lãnh đạo Thường vụ Thành ủy thành phố Lương Khê tất cả đều có mặt. Một dãy xe đỗ ở ven đường.

Theo thông tin của văn phòng Tỉnh ủy ngày hôm qua, sáng hôm nay Trưởng Ban Tổ chức Tỉnh ủy, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Dương Hưng An đích thân đưa Tôn Minh Hạo đến nhậm chức.

Đối với thông tin này toàn bộ thành phố thành phố Lương Châu vô cùng coi trọng, vừa sáng sớm đã đợi ở ven đường, đợi sự hiển diện của vị Trưởng ban Dương này.

Khí trời tháng tư còn có phần không dự đoán trước được là nắng hay mưa. Hôm nay mưa phùn, bên cạnh lãnh đạo, các thư ký đều cầm ô che. Mặc dù nói không phải là công việc vất vả gì, nhưng thời gian dài cũng có chút khó chịu.

Phạm Thường Thắng lúc này trên mặt không biểu lộ cảm xúc, nhìn nhìn đồng hồ, trầm giọng nói:

- Thời gian vẫn còn sớm, đoán chừng còn phải nửa tiếng nữa. Mọi người trước tiên cứ trở về xe ngồi đợi đi, xe cảnh sát quan sát phía trước, hễ có thông tin lập tức thông báo cho.

Sau khi tiếng nói của Phạm Thường Thắng hạ xuống, Nhiếp Chấn Bang đã mở cửa xe ngồi vào trong xe của mình. Bổ nhiệm cán bộ, không ngờ Thẩm Ngôn Thạc lại làm ra một chuyện như vậy, xem ra hết sức coi trong diễn đàn phát triển rồi.

Từ biểu cảm của những lãnh đạo thường vụ hiện giờ đã biết, bao gồm mình trong đó, ai mà không muốn nhân cơ hội này đặt mối quan hệ tốt với Trưởng Ban Tổ chức mới đến chứ?

Tuy nhiên đối với Tôn Minh Hạo, Nhiếp Chấn Bang cũng được biết một chút thông qua Ninh Thủ Thường. Tuổi tác của Tôn Hạo Minh, không phải là trẻ, năm nay có lẽ cũng gần năm mươi tuổi rồi. Đừng chỉ nhìn vào chỉ là phó giám đốc sở, Tôn Hạo Minh có mối quan hệ trên tỉnh lại không thể coi thường.

Thứ nhất Tôn Minh Hạo có kinh nghiệm giữ chức trong trường Đảng nhiều năm, không ít cán bộ đều đã từng được đào tạo trong trường Đảng.

Ít nhiều có một số bắt đầu chấp nhận, ngoài ra Tôn Minh Hạo còn có một bối cảnh, người này và Trưởng Ban Tổ chức Tỉnh ủy Dương Hưng An là bạn thời trung học, bây giờ còn là thông gia. Chuyện này không đơn giản rồi, có mối quan hệ như vậy đã chủ định Tôn Minh Hạo, người này không phải nhân vật bình thường.

Nhìn ra ngoài cửa xe cả một dãy xe, Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một cái, e rằng lần này thể hiện thiện ý đối với người như Tôn Minh Hạo sẽ không có ấn tượng gì. Thậm chí sau này như thế nào, Nhiếp Chấn Bang cũng không có một chút lo lắng. Việc của mình mình làm, Tôn Minh Hạo như thế nào không cần quan tâm. Nếu như trì hoãn diễn đàn phát triển, không cần mình ra mặt, Thẩm Ngôn Thạc cũng sẽ can thiệp.

Nửa tiếng sau, trong phút chốc xe cảnh sát ở phía trước đảm nhận công tác quan sát, cuối cùng đã có tin tức. Xe con của Trưởng ban Dương đã đến rồi. Nhận được tin bộ máy lãnh đạo ủy viên thường vụ Tỉnh ủy lần lượt đều đã xuống xe.

Biểu cảm của Phạm Thường Thắng vẫn nghiêm nghị như mọi khi, Bí thư Thành ủy mà, đương nhiên sẽ luôn giữ phong thái của mình.

Biểu cảm của Chu Trác Chân rất thản nhiên, bộ dạng không ghét không thích. Lý Quốc Hoa lúc này lại rất khiêm tốn, từ sau sự kiện hội đồng nhân dân, thời gian này Lý Quốc Hoa đã trầm xuống. Nhưng Nhiếp Chấn Bang đã không tin Lý Quốc Hoa lại có thể nhận thua như vậy, theo mình biết Lý Quốc Hoa không phải là người có tính cách như vậy.

Còn Lý Tiểu Cần, thái độ rất phức tạp. Ban đầu có hy vọng tiếp nhận chức vụ quyền cao chức trọng này, không ngờ xảy ra biến cố, tất cả đều tan thành bọt nước, đương nhiên tâm tư của phụ nữ phức tạp hơn một chút. Sắc mặt của Lý Tiểu Cần có chút không tốt, điều này là bình thường.

Xuống xe đợi không lâu, một chiếc xe Audi màu đen đỗ phía sau cùng đoàn xe. Hành động này đã lại làm cho Nhiếp Chấn Bang có phần bất ngờ.

Xem ra Trưởng ban Dương và Tôn Minh Hạo này đều không đơn giản. Với địa vị thân phận của Dương Hưng An xe sẽ đỗ ở phía trước nhất đoàn xe, trên thực tế, phía Thành ủy Lương Khê cũng đặc biệt để ra khoảng cách mấy chục mét phía trước, chính là để chỗ cho xe của Dương Hưng An.

Nhưng Dương Hưng An cố tình đã đỗ xe ở phía sau cùng. Phạm Thường Thắng nhìn cảnh này đã không do dự nhiều, vẫy tay trầm giọng nói:

- Mọi người đều đến đấy đi.

Lúc này cùng thành viên bộ máy ủy viên thường vụ Thành ủy Lương Khê đi nhanh đến phía cuối đoàn xe, xe của Dương Hưng An cũng đã mở cửa xe, một chiếc ô cũng đã bật lên. Dương Hưng An một vẻ mặt tươi cười bước xuống, nhìn Phạm Thường Thắng đưa tay ra nói:

- Đồng chí Thường Thắng, các đồng chí của thành phố Lương Khê thật sự khách sáo quá rồi.

Trên mặt của Phạm Thường Thắng cũng đã nở nụ cười:

- Trưởng ban Dương, ngài nói như vậy chính là không nể mặt chúng tôi rồi. Ngài là người đứng đầu cán bộ toàn tỉnh mà, hôm nay lại mang đến cho thành phố Lương Khê chúng tôi một vị cán bộ ưu tú như thế này, về lý về tình tôi cũng nên đích thân đến Giang Châu chào đón mới đúng, chào đón ở đây đã là tiếp đón không được chu đáo rồi.

Nghe lời nói của Phạm Thường Thắng, Dương Hưng An đã bật cười ha ha:

- Thường Thắng à, còn nhớ năm đó ở Thiên Châu thời gian đảm nhiệm chức chủ tịch huyện, cậu đã nổi tiếng là người biết ăn nói, nhiều năm như vậy vẫn càng ngày càng lợi hại hơn rồi.

Nói xong Dương Hưng An đã quay đầu nói:

- Chủ tịch Nhiếp, đã lâu rồi không gặp.

Nghe lời nói của Dương Hưng An, Nhiếp Chấn Bang cũng cười đi lên trước, đưa tay bắt tay một cái với Dương Hưng An, ngay sau đó nói:

- Trưởng ban Dương, hoan nghênh hoan nghênh.

Nói xong Dương Hưng An đã mỉm cười nói:

- Bí thư Thủ Thường, chủ tịch Chấn Bang, giới thiệu với hai vị một chút, vị này là nhân vật chính hôm nay, đồng chí Tôn Minh Hạo. Sau này đồng chí Tôn Minh Hạo nhậm chức ở thành phố Lương Khê các cậu, các cậu hai vị chủ nhà này phải chiếu cố nhiều rồi.

Câu nói này mặc dù là nói đùa, nhưng đã hàm ẩn một số lời nói thật bên trong. Phạm Thường Thắng cười to, đương nhiên hoàn toàn nhận lời.

Tiếp theo với sự giới thiệu của Dương Hưng An, Tôn Minh Hạo cũng chào hỏi bộ máy ủy viên Thường vụ Thành ủy thành phố Lương Khê, xem như là quen biết rồi.

Dương Hưng An sau khi bắt tay với từng thành viên bộ máy ủy viên thường ủy thành phố Lương Châu khác, Dương Hưng An cũng cười nói:

- Đồng chí Thường Thắng, trước tiên đến Thành ủy đi.

Lần này Dương Hưng An đã không tiếp tục trốn tránh nữa, xe nổ máy đi trước. Với sự dẫn đường của xe dẫn đường cục công an thành phố Lương Khê, đi về hướng Thành Phố Lương Khê.

Ngay sau đó, trong hội trường Thành ủy, tổ chức một cuộc hội nghị cán bộ lãnh đạo của thành phố. Trong cuộc họp Dương Hưng An thay mặt Tỉnh ủy, đã tuyên đọc quyết định bổ nhiệm đối với Tôn Minh Hạo. Sau khi tuyên đọc xong Phạm Thường Thắng vỗ tay đầu tiên, trong hội trường sau đó vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Sau khi kết thúc hội nghị, Phạm Thường Thắng, Nhiếp Chấn Bang và Chu Trác Chân cũng đã đi đến bên cạnh Dương Hưng An. Phạm Thường Thắng thay mặt thành phố Lương Khê mỉm cười nói với Dương Hưng An:

- Trưởng ban Hưng An, đến giờ ăn trưa rồi. Chúng tôi cũng đã chuẩn bị một chút rượu nhạt, kính mời Trưởng ban Hưng An vui lòng đến thưởng thức.

Đối với lời mời của Phạm Thường Thắng, Dương Hưng An đã có vẻ rất thật lòng, đắn đo một chút đã đồng ý. Một đoàn người rầm rập lái xe vào nơi mở buổi tiệc chiêu đãi của Thành ủy.

Trong hội trường lớn, bộ máy lãnh đạo ủy viên Thường vụ Thành ủy có thêm Dương Hưng An và Tôn Minh Hạo, tập chung dưới một mái nhà, kiểu cách các món ăn trên bàn đều là món ăn ngon nhất, đồ ăn đầy bàn đã làm cho lông mày của nhiếp Chấn Bang hơi cau một chút.

Từ khi mới vào cửa, Nhiếp Chấn Bang đã luôn quan sát Tôn Minh Hạo, lúc này nhìn sắc mặt của Tôn Minh Hạo có chút thay đổi. Trong lòng Nhiếp Chấn Bang đã bắt đầu suy nghĩ: “Theo thói quen của Phạm Thường Thắng, kiểu cách của những món ăn này hoàn toàn vượt xa tiêu chuẩn bữa tiệc chiêu đãi do chính phủ tổ chức. Rượu cũng là rượi Mao Đài mười năm. Ý tứ này của Tôn Minh Hạo có lẽ không phải là chê đồ ăn không ngon, xem ra Tôn Minh Hạo còn giữ rất nhiều thói quen của giáo viên, đối với trường hợp chi tiêu lãng phí trong cơ chế như thế còn có chút thấy không quen.

Nghĩ đến đây trong lòng Nhiếp Chấn Bang vui mừng, cách thức, phương thức lôi kéo người khác có rất nhiều, hợp với sở thích của họ mà biếu tiền, biếu nhà, biếu đồ cổ, tặng gái đẹp vân vân các loại phương thức, cách thức đều có, nhưng cách của mình cũng rất đơn giản. Cũng là hợp với sở thích của họ, chẳng qua cách của mình là xem có cùng tiếng nói chung không. Bây giờ xem ra Tôn Minh Hạo, người này hẳn là rất dễ tiếp xúc.

Đợi sau khi nhân viên phục vụ rót đầy rượu vào chén cho mọi người, Phạm Thường Thắng đã đứng lên hai tay cầm chén, nói với Dương Hưng An:

- Trưởng ban Hưng An cảm ơn Tỉnh ủy đã tán thành và ủng hộ công tác của thành phố Lương Khê, cảm ơn trưởng ban Hưng An đã quan tâm đến công việc của chúng tôi, ly này, tôi xin uống trước để bày tỏ lòng cảm ơn.

Tiếng nói vừa hạ xuống Phạm Thường Thắng đã rất nhanh một hơi uống hết. Tuy chỉ là một hai chén nhỏ, nhưng điều này cũng đã nói lên cử chỉ khách sáo của Phạm Thường Thắng.

Dương Hưng An đã không thể từ chối, mỉm cười cầm chén lên, cũng cười nói:

- Đồng chí Thủ Thường, uống rượu thì được, nhưng phải nói trước một chuyện. Các vị đồng chí của thành phố Lương Khê không được phép nhiều người đánh một người.

Sau khi nghe câu nói này, các vị ủy viên thường vụ của thành phố Lương Khê đều đã cười ồ lên. Lý Tiểu Cần cũng cầm chén đứng dậy, dáng vẻ của Lý Tiểu Cần khoan hãy nói, ba tư tuổi, được giáo dục rất tốt, có hình ảnh của một phụ nữ trưởng thành quyến rũ bên trong.

- Trưởng ban Dương câu nói này cũng không thể bao gồm tôi được. Chén rượu này, bất luận như thế nào tôi muốn uống riêng với ngài. Tôi uống cạn rồi.

Lý Tiểu Cần uống rượu đã vô cùng ngay thẳng phóng khoáng.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong bàn rượu đã lan tỏa ra. Tửu lượng của Nhiếp Chấn Bang, về mặt này lại không có vấn đề gì. Sau khi uống ba vòng rượu, cũng trở nên thoải mái hẳn lên. Thỉnh thoảng Tôn Minh Hạo cũng nói vài câu nói đùa, vào lúc đó lại đứng dậy cầm chén rượu đã đi đến bên cạnh Nhiếp Chấn Bang:

- Chủ tịch Nhiếp tôi kính cậu một ly!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.