Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 274: Chương 274: Cận hương tình khiếp




Nghe được câu nói của Đổng Uyển, Nhiếp Chấn Bang có chút rung động. Dường như, cả một đời trước với cả đời này, chính mình, còn đúng là không có suy nghĩ tới việc này quá.

Đời trước, Nhiếp Chấn Bang là một kẻ tàn phế, cả người đều chìm đắm trong men say của rượu cay, căn bản là không bao giờ từng nghĩ tới việc này.

Đời này, chính mính vẫn luôn ở trong sự vật lộn cùng cố gắng, dường như cũng đã quên mất rồi. Nếu, hôm nay không phải là Đổng Uyển nhắc tới chuyện này, Nhiếp Chấn Bang thật sự là chưa chắc đã nhớ tới được.

Suy nghĩ như sóng triều tràn vào, tựa hồ, Nhiếp Chấn Bang lại quay về với quãng thời gian trẻ thơ, về tới trong sân nhà của mình, trở về với những ngày tháng đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục (mặc kệ trời nóng hay lạnh tới đâu, đều phải kiên trì rèn luyện thân thể, như vậy mới có sức khỏe, mới có thể thích nghi được với thời tiết bốn mùa, mọi hoàn cảnh). Dường như, lại nhớ lại cái lúc mình lười luyện tập quyền pháp, cái cảnh mình giơ cánh tay nhỏ bé ra để cho ông ngoại đánh roi. Dường như, lại thấy được cảnh bà ngoại bảo vệ chính mình, quay sang quát ông ngoại. Dường như, lại thấy được cái cảnh, ba người ông ngoại, bà ngoại cùng với mẹ vì bảo vệ mình mà mất.

Giờ phút này, trong hốc mắt của Nhiếp Chấn Bang cũng đã ngập nước mắt. “Ba!” một tiếng, tiếng của một cái tát rất trong trẻo mà vang dội vang lên trong phòng khách.

Nhìn Nhiếp Chấn Bang tự mình vả lấy một cái tát, Đổng Uyển và An Na đều ngơ ngẩn cả người. An Na liền giữ chặt lấy cánh tay của Nhiếp Chấn Bang, vội vàng hỏi:

- Anh Chấn Bang, anh làm sao vậy? Không cần làm em sợ được không?

Đồng Uyển đứng ở bên cũng nói dịu dàng:

- Chấn Bang, làm sao vậy? Tự nhiên lại đánh chính mình, đây là làm sao chứ?

Đây là sự khác nhau giữa ngây thơ và già dặn. Cô gái An Na này, điều đầu tiên nghĩ đến chính là chuyện đánh người, còn Đổng Uyển nghĩ đến, lại là một tầng ý tứ sâu xa hơn của chuyện này.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Không có việc gì, chỉ có điều là, anh cảm thấy được, anh thật sự là rất không hiếu thuận. Đều đã lâu như vậy, từ lúc anh mười sáu tuổi đi vào thủ đô cho tới hiện tại, đã mấy năm rồi anh vẫn chưa từng về thăm ông bà ngoài, cũng không đi thăm mẹ anh lấy một lần. Anh quá không hiếu thuận, anh nên bị đánh. Tám năm, suốt tám năm trời, chiến tranh kháng Nhật đều thắng lợi, thế mà anh lại quên mất một chuyện quan trọng như vậy. Các em, không cảm thấy là anh đáng bị đánh sao?

Trong giây lát ngắn ngủi, không khí trong phòng khách có vẻ trầm trọng xuống. Đối với lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Đổng Uyển quả thật còn không biết nên đáp lại như thế nào. Nhưng mà thật ra, vào thời điểm này, An Na lại mở miệng nói:

- Anh Chấn Bang, anh không cần tự trách. Nếu bà ngoại, ông ngoại và mẹ anh đều biết rằng, anh đang toàn tâm toàn ý phục vụ người dân, cố gắng hết mình vì sự cường đại, uy thế của quốc gia, em tin tưởng rằng, bọn họ sẽ không trách cứ anh. Bọn họ đều rất yêu thương anh Chấn Bang đấy, nhất định sẽ tha thứ cho anh, anh Chấn Bang. Cũng giống như ông nội cũng tha thứ cho An Na vậy.

Giờ phút này, Đổng Uyển cũng đặt tay lên bả vai của Nhiếp Chấn Bang, nhỏ giọng an ủi Nhiếp Chấn Bang:

- Chấn Bang, không cần có quá nhiều gánh nặng tâm lý. Tục ngữ nói, trung hiếu không thể vẹn toàn. Anh một lòng vì dân vì nước, em nghĩ, bà ngoại, ông ngoại và mẹ anh ở dưới suối vàng biết chuyện của anh thì đều sẽ cảm thấy kiêu ngạo và tự hào về anh.

Lúc này, cảm xúc của Nhiếp Chấn Bang cũng có chút không tốt, một người quay trở lại phòng, vẫn nghỉ ngơi cho tới tận buổi tối, thẳng đến khi mấy người Lưu Côn đã tới Vương Triều gọi điện thoại, đến lúc này thì Nhiếp Chấn Bang mới đứng lên.

Ở bên trong phòng tiệc trên tầng ba của Vương Triều, sau khi Nhiếp Chấn Bang chiêu đãi mọi người ăn một bữa đồ ăn Trung Quốc, liền trở về phòng. Tựa hồ là cảm giác được cảm xúc của Nhiếp Chấn Bang cũng không quá tốt, Lưu Côn, Triệu Tinh Long mấy người cũng đều rất biết điều chào tạm biệt đi về.

Sáng sớm hôm sau

Nhiếp Chấn Bang liền ăn mặc chỉnh tề, dậy từ rất sớm. Sau khi đánh một bộ quyền Hình Ý ở trong phòng tập thể thao, ba cô gái cũng đã rời giường. Tối hôm qua, cảm xúc của Nhiếp Chấn Bang không tốt, Lý Lệ Tuyết, Đổng Uyển và Dương An Na đều không đi quấy rầy Nhiếp Chấn Bang.

Nhìn thấy ba người đều đã thức dậy, Nhiếp Chấn Bang cũng cười đi ra khỏi phòng tập thể thao, đồng thời chỉ vào ban ăn nói:

- Bữa sáng đều đã chuẩn bị xong cho mấy em rồi. Mau đi ăn đi.

Giờ phút này, Dương An Na có vẻ có chút sung sướng, nhảy nhót. Cô nàng này, đều không phải là cô bé con một tuổi đầu nữa rồi, nhưng mà vẫn là một bộ dáng tùy tiện như vậy.

Bốn người cùng nhau đi xuống, liền lái chiếc Land Rover Falcon của Đổng Uyển. Giấy phép của quân khu, tuy rằng không phải giấy phép của mấy người trước mặt này, nhưng, có cái này dường như cũng đã đủ rồi. Từ trước đến giờ, Đổng Uyển đều có vẻ rất khiêm tốn.

Khoảng cách từ thành phố Đường tới thủ đô, cũng chỉ mới có hai mươi cây số không đến, một đường đi, xe quân đội, giấy phép, đi thông suốt không hề bị ngăn lại tới thành phố Đường.

Lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang cũng không có lái xe. Nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa kính xe dần dần trở nên quen thuộc, Nhiếp Chấn Bang cũng hơi khẩn trương dần theo. Cái cảm giác này, dường như chính là cái cảm giác cận hương tình khiếp (cảm xúc nôn nao khi về quê nhà sau thời gian dài xa quê).

Tám năm rồi, năm tháng thời gian, giống như sự biến hóa của thành phố Đường kia, cũng đã khiếp Nhiếp Chấn Bang đều có chút xa lạ rồi. Căn nhà thấp bé, cũ nát ngày xưa, đã bị nhà lầu mới tinh thay thế.

Dựa theo con đường trong trí nhớ của chính mình, xe đi vào khu phố cũ của thành phố Đường. Dựa theo sự chỉ dẫn của Nhiếp Chấn Bang, xe ngừng lại trước đầu một con ngõ nhỏ, hẹp hòi. Bên cạnh ngõ nhỏ, là một nhà máy cơ khí của thành phố Đường. Nhà máy cũ nát này, nhìn có vẻ có hơi bụi bại.

Khác biệt với sự phấn chấn, náo nhiệt của khu phố mới, khu phố cũ, nhất là khu công nghiệp cũ, có vẻ có chút hoang vắng và hiu quạnh. Đường phố rất yên tĩnh, không ít các cụ già đều tập trung ở trong công viên ở bên đường, tự ngu tự nhạc (tự tìm thú tiêu khiển, tự vui vẻ).

Đi xuống xe, không đợi Nhiếp Chấn Bang nói chuyện, Dương An Na cũng có hơi kinh ngạc nói:

- Anh Chấn Bang, nơi này chính là nơi mà trước kia anh đã từng sinh sống sao? Thật là tệ nha…

- An Na, đây còn là có sau này xây dựng đấy. Sau trận động đất lần đó, một đám trẻ mồ côi bọn anh, đều là sống ở trong các lều vải tạm bợ. Thiệt nhiều đứa nhỏ đều bị người ta nhận nuôi đi rồi. Sau lại, cũng có người muốn nhận nuôi anh, nhưng mà, anh không đi. Sau đó, bên phía nhà máy của mẹ anh liền phụ trách bố trí cho anh trở lại nơi này. Lúc ấy, cũng chỉ là một căn phòng khoảng mười mét vuông mà thôi, còn sống cùng với cả một gia đình trong cùng nhà máy ở cùng một tòa nhà, anh chỉ có một mình.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ là rất bình thản mà kể lại.

Đứng ở đầu ngõ, dường như, Nhiếp Chấn Bang đã nhớ lại quãng thời gian năm đó, khi mình ở nơi này chơi đùa. Từ sau khi ông bà ngoại cùng với mẹ bất ngờ ra đi, Nhiếp Chấn Bang liền biến thành trẻ mồ côi, cũng biến thành đối tượng cho bọn nhỏ trong khu nhà máy giễu cợt. May mà, sức đánh nhau của Nhiếp Chấn Bang rất mạnh mẽ, không người nào dám chọc. Nhưng, điều này cũng khiến cho mới trước đây Nhiếp Chấn Bang không có bạn bè là mấy. Sau khi đã trầm mặc một hồi lâu, Nhiếp Chấn Bang cũng quay người lại, đi tới bên cạnh xe, nói với mấy người Đổng Uyển:

- Đi, đi tới nghĩa địa công cộng bên kia đi.

Nghĩa địa công công của trận động đất ở thành phố Đường.

Chỗ này là một nghĩa địa công cộng mai táng chủ yếu những nạn nhân của trận động đất toàn thành phố Đường. Trận động đất của thành phố Đường, ước chừng đã cướp đi sinh mạng của hơn 240 nghìn người. Những người bị nạn ngay lúc đó bị phân ra an trí ở trong tám nghĩa địa công cộng của thánh phố. Nhiếp Chấn Bang bên này, bởi vì có danh tính, địa chỉ cùng đơn vị xác thực, có sự chiếu cố của bên nhà máy, bởi vậy, ông bà ngoại cùng với mẹ của hắn có thể được an tang ở tại nơi này. Ông bà ngoại chính là hợp táng, còn mộ của mẹ hắn thì được đặt ở bên cạnh.

Đoàn người đi vào nghĩa địa công cộng, dọc theo con đường xi măng nhỏ giữa hai hàng cây tùng và cây bách xanh mượt, vươn thẳng mà đứng, vài cái ngọn đồi, nhìn khắp chung quanh, từng tấm một bia, dựng đứng, có vẻ vô cùng nghiêm túc mà trang trọng. Đến ngay cả An Na, bình thường là một người luôn thích đùa vui, ầm ĩ, giờ phút này cũng đều an tĩnh lại.

Trong nghĩa địa công cộng, luôn luôn tỏa ra một loại hương vị rất là nặng nề. Trong tay mỗi người đều cầm một bó hoa tươi, Đổng Uyển còn cẩn thận chuẩn bị một ít hoa quả.

Đi vòng qua hai ngọn đồi, ở giữa sườn, nơi này, chính là nơi mà những người thân của Nhiếp Chấn Bang đang nằm ngủ yên.

Đi đến đằng trước mặt tấm bia, nhìn trên tấm ảnh đã bị bùn đất làm bẩn gắn ở trên tấm bia, đây là tấm ảnh được nhặt lại từ trong đống hoang tàn của ngôi nhà. Trong sự phai mờ, còn có thể nhìn thấy được bộ dáng lúc còn trẻ của mẹ Nhiếp Chấn Bang, mi thanh mục tú, ánh mắt rất to, lại có vẻ rất trong sáng. Ảnh chụp là nửa người, đứng nghiêng về một bên sườn, hai bím tóc buông hai bên vai, trên đỉnh đầu đội một chiếc mũ quân đội, khóe miệng mang theo một nụ cười.

Cái tư thế này, dường như là dáng điệu thường thấy nhất mà con người của thời đại đó thường chụp. Đây đã là bức ảnh duy nhất tìm lại được rồi.

Đứng ở trước mặt tấm bia mộ, Nhiếp Chấn Bang bùm một tiếng liền đã quỳ xuống, giọng nói, cũng đã có chút nghẹn ngào:

- Mẹ, bà ngoại, ông ngoại! Con đã tới muộn. Con thực sự xin lỗi. Con trai bất hiếu, cháu trai bất hiếu, tới thăm mọi người muộn như vậy.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang liền tháo chiếc vòng cổ hình rồng trên cổ mình xuống. Đây là thứ quý báu nhất mà Nhiếp Chấn Bang coi trọng nhất từ nhỏ đến lớn. Tuy rằng lúc này, chiếc vòng cổ hình rồng này đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, ý nghĩa tượng trưng đã không còn, chỉ còn lại chút giá trị, nhưng, nó vẫn được Nhiếp Chấn Bang đeo ở trên cổ.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn bang nhưng là cung kính đặt chiếc vòng ở trước mặt tấm bia mộ, nức nở nói:

- Me, mẹ, mẹ nhìn thấy được chứ? Đây là ngọc bội mà cha đã đưa cho mẹ, con đã tìm được cha. Con cũng đã hỏi ông ấy, ông ấy cũng không có vứt bỏ mẹ, cũng không có vứt bỏ mẹ con chúng ta. Không tới một tháng sau khi mẹ ra đi, ông ấy liền tới Yến Bắc tìm mẹ. Nhưng đáng tiếc, cũng đã không tìm được chúng ta nữa. Mẹ, lần này, mẹ có thể yên nghỉ rồi sao?

Bên cạnh, Đổng Uyển, An Na và Lý Lệ Tuyết cũng đều đứng ở đằng sau Nhiếp Chấn Bang, yên lặng không nói gì. An Na đang định mở miệng nói cũng liền bị Đổng Uyển ngăn lại, chuyện này, nhất định phải để cho nhiếp Chấn Bang trút ra một chút. Người đàn ông này, phải gánh chịu nhiều thứ lắm rồi, quá là nặng nề. Chỉ có ở tình huống này, ở trước mặt những người thân thuộc nhất của chính mình, anh ấy mới có thể hoàn toàn bộc lộ ra được.

- Mẹ, hiện giờ con trai cũng đã bước trên con đường làm quan rồi. Con trai cũng sẽ vĩnh viên nhớ rõ lời dạy bảo của mẹ, đường đường chính chính làm người, làm việc giữ khuôn pháp, vì nhân dân phục vụ. Con sẽ nhớ kỹ, vĩnh viễn nhớ kỹ. Mẹ, xin người cứ yên tâm. Con sẽ không để cho mẹ thất vọng đâu.

Nhiếp Chấn Bang nhỏ giọng nói, giống như là lẩm bẩm vậy, dường như, hắn thật sự là đang nói chuyện với một người khác.

Đợi đến khi Nhiếp Chấn Bang đã nói xong xuôi hết cả, dưới sự dẫn dắt của Đổng Uyển, ba cô gái lúc này cũng đột nhiên liền quỳ xuống.

Đổng Uyển nhỏ giọng nói:

- Bà ngoại, ông ngoại, mẹ. Chúng con cũng tới thăm mọi người đây.

Lời này nói như vậy, Đổng Uyển đã tự coi mình là con dâu của Nhiếp gia rồi. Sau đó, Lý Lệ Tuyết cũng theo sau lặp lại một lần. Chỉ có Dương An Na, lúc này nhưng cũng là hơi ngượng ngùng chút, dưới ánh mắt của Đổng Uyển, cũng là nhắc lại một lần.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng thấp giọng nói:

- Mẹ, mẹ có nhìn thấy được không? Hôm nay con trai dẫn bạn gái theo về thăm người đây này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.