Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 399: Chương 399: Chịu thua




Khoảng chín rưỡi tối, xung quanh bốn phía câu lạc bộ Kim Bích Huy Hoàng bị bao vây kín bởi chừng chín mươi chiếc xe cảnh sát. Cảnh chấn động này ngay lập tức đã thu hút sự vây quanh quan sát của dân chúng thành phố.

Ở cửa vào của tòa nhà mười sáu tầng, một phóng viên mặc trang phục cảnh sát quay mặt hướng về phía máy quay, trên tay cầm microphone, chỉ vào tòa nhà phía sau lưng rồi nói:

- Chín giờ tối ngày hôm nay, dưới sự chỉ huy của Cục trưởng kiêm Bí thư tổ Đảng, đồng chí Trần Nhạc, cục Công an thành phố đã chính thức bắt đầu cuộc chiến điều tra, xử lý nghiêm túc của thành phố Lương Khê năm nay. Căn cứ vào những gì mà phóng viên đã tìm hiểu được, năm nay, công tác trọng điểm của cục Công an thành phố Lương Khê là tập trung vào việc truy quét, giải quyết các tệ nạn, lập lại hệ thống trị an cho các tụ điểm vui chơi, giải trí. Toàn bộ các phân cục Công an trong toàn thành phố đều phải chịu trách nhiệm tham gia, bảo đảm chấp hành một cách nghiêm túc việc lập lại trị an của thành phố.

Phóng viên Chu Hâm, kênh pháp luật đài truyền hình tỉnh Giang Bắc đưa tin từ Lương Khê.

Cảnh sát của cục Công an thành phố Lương Khê hành động rất nhanh chóng. Bởi vì trước đó đều đã được bố trí cẩn thận cho nên các xe cảnh sát từ mọi hướng khi vừa xuất hiện liền đã bao vây kín lấy toàn bộ tòa nhà Kim Bích Huy Hoàng, ngăn chặn tất cả các góc chết, loại bỏ tất cả các lối thoát có khả năng xảy ra của bất cứ kẻ nào.

Cùng lúc đó, hai trăm cảnh sát dưới sự chỉ huy của Trần Nhạc cũng nhanh chóng xông vào trong tòa nhà. Quán bar cùng với hội trường ca hát ở tầng một ngay lập tức tràn ngập tiếng gào thét chói tai.

- Một vài người ở lại kiểm soát nơi này, bắt giữ toàn bộ những cô gái nhảy khiêu dâm ở đây lại. Những người khác thì đi lên truy quét ở các tầng khác.

Trần Nhạc bắt đầu chỉ huy cả đội với vẻ mặt lạnh lùng, đầy nghiêm túc.

Sau hơn mười phút, đội do Vương Diệu Võ và Hà Khánh Quân dẫn đầu đi lên truy quét ở các tầng trên đều đi xuống dưới tập hợp lại. Cho dù là một người vốn rất bình tĩnh như Vương Diệu Võ cũng phải lộ ra vẻ vui mừng. Anh ta đi tới gần Trần Nhạc, nói nhỏ:

- Cục trưởng, bắt được cá lớn rồi. Trong phòng riêng trên tầng bốn, bắt được mấy tên côn đồ đang tiêm chích ma túy. Căn cứ vào lời khai báo, nguồn gốc của số ma túy này, chính là từ phía Kim Bích Huy Hoàng. Mặt khác, ở bên trong trung tâm tắm hơi trên tầng sáu, bắt được năm mươi chín cặp trai gái đang mua bán dâm. Trong đó, có hai người là cán bộ quốc gia. Một người là trưởng phòng trong cục Giao thông thành phố, một người là Phó trưởng của phòng Giao thông quận Lương Giang.

Giờ phút này, Trần Nhạc không có một chút giật mình nào cả. Với chỗ dựa của Kim Bích Huy Hoàng, địa điểm ăn chơi do con gái của Bí thư Thành ủy Phạm Thường Thắng mở ra, với hậu trường hùng hậu đến như vậy, theo cái nhìn của mọi người, nơi này an toàn hơn bất cứ đâu. Tự nhiên Kim Bích Huy Hoàng liền trở thành nơi ăn chơi nổi tiếng nhất, an toàn nhất ở thành phố Lương Khê này. Ai cũng sẽ không nghĩ tới là cục Công an thành phố lại có thể động tay tới nơi này. Bắt được cán bộ nhà nước ở chỗ này, cũng là điều rất bình thường.

- Cục trưởng, bắt được cá lớn ở tầng tám rồi, tụ tập đánh bạc, tiền đánh bạc thu được trên một triệu, ba mươi hai người tham gia đánh bạc hiện tại đều đã bị người của chúng ta bắt giữ. Anh thấy thế nào?

Hà Khánh Quân lúc này cũng bước tới gần.

Ở bên trong cục Công an thành phố, Hà Khánh Quân rất được Trần Nhạc tín nhiệm. Trong toàn cục, ngoại trừ Phong Huống ra, Hà Khánh Quân chính là người thứ hai. Mà hiện giờ dù sao chức vụ của Phong Huống còn rất thấp, trước mắt chủ yếu đảm nhận vai trò giúp việc thân cận cho Trần Nhạc. Nhưng Hà Khánh Quân thì khác. Với chức vụ là một trưởng phòng công an quận Tây Lương, trực thuộc thành phố, Hà Khánh Quân coi như là một cấp dưới cốt cán của Trần Nhạc.

Vừa đúng lúc này, ở bên ngoài, một chiếc xe đỗ lại. Đây là một chiếc Mercedes Benx s600 màu đen, khung xe to lớn, mặt sơn sáng loáng, dưới ánh sáng bóng đèn ban đêm, lấp lóe, chói mắt.

Vài vệ sĩ mặc vest đen vây quanh một cô gái còn trẻ bước tới. Cô gái này để một mái tóc ngắn dài ngang tai, cao khoảng một mét sáu. Cả dáng người lẫn khuôn mặt đều coi như trên trung bình. Nét mặt có một vài điểm giống với Phạm Thường Thắng.

Vừa vào cửa, ánh mắt của cô gái này liền đâm thẳng vào người Trần Nhạc, trên khuôn mặt của cô ta không có bất cứ sự khẩn trương hay lo lắng gì. Trần Nhạc cũng bắt đầu suy đoán, chỉ sợ, cô gái này chính là Phạm Lệ Lệ - Bà chủ của Kim Bích Huy Hoàng, con gái của Bí thư Thành ủy Phạm Thường Thắng.

- Cục trưởng Trần, thật sự xin lỗi. Thời gian này công việc của em bận rộn quá. Đã thế ông cụ nhà em còn gọi về nhà để xử lý chút việc, bởi vậy khó tránh khỏi có chút sơ sẩy. Mong rằng anh Trần không nên tức giận. Hôm nào, em xin được tạ lỗi với anh Trần.

Phạm Lệ Lệ bước tới rất đường hoàng, đồng thời cũng nói.

Với thân phận là thiên kim của Bí thư Thành ủy, Phạm Lệ Lệ không hề gặp bất cứ khó khăn gì ở thành phố Lương Khê này. Hai mươi lăm tuổi đã có thể có được một sự nghiệp lớn như vậy, tất nhiên cũng đã hình thành tính cách này của Phạm Lệ Lệ. Vừa mới mở miệng đã nhấc tên Phạm Thường Thắng đi ra. Trong suy nghĩ của Phạm Lệ Lệ, có mặt mũi của ông cụ, cái đám phòng ban ở trên thành phố kia còn dám không nhìn sang chỗ khác, vậy đúng là muốn ăn thạch tín, chê mạng dài quá rồi.

Trước mặt mọi người, lôi kéo quan hệ với cán bộ quốc gia lộ liễu như vậy, Phạm Lệ Lệ quả thật không phải là nhân vật bình thường. Đương nhiên, Phạm Lệ Lệ cũng là vì chắc chắn rằng những người đứng ở đây sẽ không nói năng lung tung, cho nên mới dám như vậy.

Trần Nhạc xoay chuyển đầu óc, sau đó liền nói rất lạnh nhạt:

- Cô là?

Tiếng nói vừa dứt, Phạm Lệ Lệ liền thay đổi sắc mặt, nhìn Trần Nhạc rồi nói:

- Trần Nhạc, anh đã không nể mặt mà còn lên mặt thêm. Tôi là ai, trong lòng anh biết rõ rồi. Nơi này là sản nghiệp của ai, anh cũng biết rất rõ rồi đúng không? Đừng tưởng rằng anh bắt được một vài người ở chỗ này thì tức là đã nắm được nhược điểm của tôi, lại còn bắt đầu đóng kịch ngay trước mặt tôi nữa. Nhiếp Chấn Bang cũng không dám như vậy, anh là cái thá gì. Cái chỗ kinh doanh này của tôi, anh có thể niêm phong luôn cũng được. Nhưng, tôi nói rõ trước cho anh biết, ngày mai tôi cũng có thể làm cho nơi này mở cửa trở lại. Tin hay không, anh có thể thử nhìn coi.

Lời nói của Phạm Lệ Lệ, khiến cho sắc mặt của Trần Nhạc phải thay đổi, nhưng trong lòng anh ta thì cười lạnh một cái. Phạm Thường Thắng khôn khéo cả một đời, nhưng không ngờ lại có thể có một đứa con gái ngu ngốc như vậy. Cái sản nghiệp to như thế này, thật đúng là còn chưa biết được, cô ta làm như thế nào mà ra đâu.

Ngay cả cái đạo lý này mà cũng không thể nhìn ra được, đây là con gái của Bí thư Thành ủy sao? Có thể điều động được nhiều cảnh sát mà lại không để Bí thư Thành ủy biết được như vậy, rất hiển nhiên, chính là nhằm vào thân phận của cô ta.

Hiện giờ, đã bắt quả tang được nhiều thứ như vậy, bắt buộc ngừng kinh doanh để xử lý là điều chắc chắn rồi. Thậm chí, nếu điều tra cặn kẽ, đi sâu hơn nữa, Phạm Lệ Lệ cũng phải chịu trách nhiệm hình sự. Giờ phút này, Phạm Lệ Lệ chẳng những không có thái độ cố gắng dàn xếp, hợp tác để giải quyết cho ổn thỏa, mà ngược lại, còn làm ra vẻ vênh mặt lên tận trời, thái độ vô cùng ngạo mạn.

Trần Nhạc thật đúng là không biết một điều. Hai đứa con của Phạm Thường Thắng đều không có hứng thú gì với chuyện trong thể chế. Đứa con trai Phạm Vĩ Vĩ còn ở lại luôn Giang Châu không quay về. Mặc dù Phạm Lệ Lệ ở thành phố Lương Khê, nhưng cũng chưa bao giờ hỏi thăm tới chuyện trong thành phố. Hơn nữa, bởi vì đã mua nhà tách ra ở riêng, cho nên đối với tình hình trong thành phố, cô ta cũng chỉ hiểu biết qua loa mà thôi. Ví dụ như, biết Chủ tịch thành phố mới là Nhiếp Chấn Bang, biết Trần Nhạc là người của Nhiếp Chấn Bang, cùng với một vài việc nữa. Còn về quan hệ giữa những người này và cha của cô ta cụ thể như thế nào, Phạm Lệ Lệ hoàn toàn không biết.

Nói một cách khác, Phạm Lệ Lệ vẫn luôn cho rằng, cha chính mình Bí thư Thành ủy, là nhân vật số một ở thành phố Lương Khê, ai cũng phải nể mặt. Chính là vì như vậy nên mới xuất hiện cái tình huống như hiện tại.

Giờ phút này, vẻ mặt của Trần Nhạc rất âm trầm, nhìn Phạm Lệ Lệ rồi nói:

- Phạm Lệ Lệ, tôi không biết cô đang nói cái gì. Tuy nhiên, tôi nói cho cô biết, thành phố Lương Khê này cũng không phải là nhà cô. Bí thư Phạm cũng không phải Bí thư Phạm của riêng nhà cô, mà là Bí thư Phạm của toàn bộ nhân dân thành phố Lương Khê. Những điều cô vừa nói, tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy. Tôi khuyên cô vẫn là nên bình tĩnh hơn đi, đừng có làm mất hết thể diện của cha cô.

Nói xong, Trần Nhạc quay đầu nói với người đứng bên cạnh:

- Diệu Võ, căn cứ vào quy định an toàn trật tự xã hội và bộ luật hình sự, câu lạc bộ Kim Bích Huy Hoàng có hiềm nghi chứa chấp, tổ chức mua bán dâm, tổ chức tụ tập đánh bạc và cung cấp, buôn bán ma túy. Bây giờ, tôi ra lệnh, niêm phong toàn bộ nơi này. Khi nào mở cửa trở lại thì phài đợi điều tra rõ ràng rồi quyết định.

Phạm Lệ Lệ lập tức liền biến sắc, trong đôi mắt ngập tràn lửa giận. Thật đúng là không nghĩ tới, thân phận, hậu trường của chính mình bày ra trước mắt vậy, cái tên Trần Nhạc này vẫn còn dám niêm phong cơ sở kinh doanh của mình, đây không phải là tự tìm chết sao? Dù vẻ mặt cực kỳ âm trầm, ánh mắt thì oán độc, nhưng lúc này Phạm Lệ Lệ cũng biết được, chống đối không phải là cách giải quyết. Ngay sau đó, cô ta hừ lạnh một tiếng, nói:

- Được lắm, Trần Nhạc, chuyện này, tôi nhớ kỹ rồi. Hãy đợi đấy!

Nhìn thấy Phạm Lệ Lệ bỏ đi, đám quản lý của Kim Bích Huy Hoàn cũng đều im lặng hết cả lại. Bà chủ đều đi rồi, mình cũng không có hậu trường to lớn bằng bà chủ. Dưới mệnh lệnh của Trần Nhạc, rất nhanh, tất cả cảnh sát có mặt liền lấy giấy niêm phong ra, niêm phong toàn bộ cả tòa nhà lại.

Bình thường tầm mười giờ tối, Phạm Thường Thắng sớm đã đi ngủ rồi. Nhưng, từ phía phòng khách ở bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng “Đùng”, khiến cho Phạm Thường Thắng giật mình tỉnh lại.

Khoác chiếc áo, vừa đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy con gái mình thở hổn hển, ngồi trên sô pha. Phạm Thường Thằng ngạc nhiên rồi nói:

- Lệ Lệ, con bé này…

Còn chưa nói hết một câu, Phạm Lệ Lệ liền tức giận đùng đùng nói:

- Cha, cái tên Trần Nhạc kia, khinh người quá đáng. Tối hôm nay, hắn dẫn theo mấy trăm người tới niêm phong công ty của con. Cha, con kinh doanh đúng pháp luật mà. Cái tên Trần Nhạc này, biết rõ con là con gái cha mà còn dám làm như vậy, đúng là không nể mặt cha mà. Cha nhất định phải cho hắn một bài học nhớ đời mới được.

Vừa nghe thấy lời nói của Phạm Lệ Lệ, Phạm Thường Thắng liền đứng lên. Đúng là không ngờ tới được, động tác của Nhiếp Chấn Bang lại nhanh chóng đến như vậy. Giờ phút này, trong lòng Phạm Thường Thắng cũng rất căm tức. Nhìn con gái mình, Phạm Thường Thắng mới biết được, chính mình vẫn luôn luôn bị con gái lừa dối. Cái gì mà kinh doanh hợp pháp, nếu đúng là như vậy, đám người Nhiếp Chấn Bang dám động vào sao? Những người này, đều là có chuẩn bị trước rồi mới làm cả.

- Chuyện của chính con, chính con hiểu rõ. Đừng tưởng rằng cha già rồi thì không biết gì cả. Nếu đúng là hợp pháp, đúng luật, người ta dám động vào con sao?

Phạm Thường Thắng nói với giọng điệu rất nghiêm túc. Nhìn đứa con gái đang ngồi trên ghế, lần đầu tiên Phạm Thường Thắng cảm thấy, có phải là mình đã quá cưng chiều con cái rồi không?

Phạm Thường Thắng không phải Phạm Lệ Lệ, bởi vậy biết rất rõ hàm nghĩa trong chuyện này. Chỉ niêm phong không thì đây còn chưa phải là mục đích. Chỉ sợ, điều tra sâu thêm, con gái mình cũng sẽ bị dính líu vào, ngồi tù cũng không phải là điều đáng ngạc nhiên. Hành động này chính là nhằm bức bách chính mình buông tha cục Tài chính mà.

Nhưng giờ phút này, Phạm Thường Thắng cũng không thể không thỏa hiệp. Dù sao, đây là con gái ruột thịt của mình.

Nghĩ đến đây, Phạm Thường Thắng trầm giọng nói:

- Chuyện của con thì con tự giải quyết đi. Buổi sáng ngày mai, con đi tìm Nhiếp Chấn Bang, chuyện này tìm cha cũng vô dụng. Nếu Nhiếp Chấn Bang tha cho con, vậy thị con sẽ không có chuyện gì. Nếu không, con cứ ngồi chờ vào tù đi.

Nói xong, Phạm Thường Thắng cũng đứng lên luôn, xoay người đi vào thư phòng. Ở mặt ngoài, Phạm Thường Thắng rất là nghiêm khắc. Nhưng trên thực tế, vừa đi vào thư phòng, Phạm Thường Thắng liền cầm điện thoại lên.

Điện thoại vừa chuyển được, Phạm Thường Thắng liền cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp sao? Tôi là Phạm Thường Thắng đây. Ha ha, muộn như vậy còn gọi điện thại cho cậu, chủ yếu chính là muốn trao đổi với cậu về một vài chuyện bên tài chính của thành phố. Đồng chí Nhâm Dũng lần này cần đến trường Đảng của tỉnh ủy để học tập, dù sao cũng tạm rời cương vị công tác một năm. Công tác tài chính của thành phố Lương Khê cực kỳ quan trọng với toàn thành phố. Vị trí Cục trưởng cũng không thể để trống lâu được. Tôi thấy, đồng chí Liễu Thanh Tuyền thật ra có thể đảm nhiệm công tác của cục Tài chính được.

Nghe được lời nói của Phạm Thường Thắng, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút giật mình. Quả nhiên Phạm Thường Thắng vẫn phải chịu thua mà thỏa hiệp rồi. Liên quan tới tiền đồ tương lai của con gái chính mình, Phạm Thường Thắng cũng không thể không thỏa hiệp. Một hành động lần này của bên mình, rõ ràng là nhằm cảnh cáo Phạm Thường Thắng, không cần động tay vào cục Tài chính.

Nhưng, Nhiếp Chấn Bang cũng thật sự không ngờ, Phạm Thường Thắng lại có thể quyết đoán đến như vậy, trực tiếp đem cái ghế Cục trưởng nhường ra. Khẽ suy tư một cái, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu được. Hiện giờ, quyền lực quản lý cục Tài chính đã bị Liễu Thanh Tuyền nắm trong tay. So sánh với việc không buông tay thì còn không bằng nhường lại trực tiếp luôn. Như vậy, cũng có vẻ là Phạm Thường Thắng rộng lượng.

Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:

- Bí thư Phạm, tôi thấy như vậy rất tốt. Năng lực của đồng chí Thanh Tuyền cũng rất được, nhất định có thể đảm nhiệm công việc của cục Tài chính. Mặt khác, tôi nghe nói, lúc tối, Trần Nhạc đã niêm phong công ty của lệnh ái. Cái tên Trần Nhạc này, đúng là coi trời bằng vung rồi. Bảo vệ môi trường đầu tư vốn là trọng điểm từ trước đến nay. Lần này, chúng ta nhất định phải nghiêm túc phê bình, không thể để tình trạng vừa nghe tiếng gió đã bảo là mưa như vậy nữa. Khiến cho tâm lý người dân của thành phố đều bàng hoàng, cũng không tốt.

Nếu, Phạm Thường Thắng đã biết điều buông tha cho quyền lực quản lý cục Tài chính rồi, vậy chính mình, tất nhiên cũng phải thể hiện thái độ. Cái này chính là sự trao đổi tất yếu, không có chuyện ăn cơm không phải trả tiền.

Giờ phút này, Phạm Thường Thắng nhưng thật ra lại có vẻ hết sức thản nhiên. Trầm ngâm một hồi liền nói từ tốn:

- Ừ, việc này đành làm phiền Chủ tịch Nhiếp rồi. Người ta già rồi, tinh thần cũng không thể so sánh được với thanh niên trai tráng như là Chủ tịch Nhiếp vậy. Tôi cũng không nói nhiều nữa làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.