Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 413: Chương 413: Chủ tịch Nhiếp không thể trêu chọc.




Vuốt râu hùm, những lời này Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn tán đồng. Mà quan trọng hơn là Nhiếp Chấn Bang hận nhất loại hành vi kiểu này, chẳng khác nào ngấm ngầm chiếm đoạt tài sản quốc gia, Ủy ban nhân dân thành phố tiêu hao một lượng tiền lớn nhưng lại không đến được tay người dân. Giống như nước sông Trường Giang, ào ào chảy vào túi tiền của tư nhân.

Hành vi này không khác gì quốc nạn tài chính, đối với những kẻ như vậy, thái độ của bản thân là phải kiên quyết phản đối, kiên quyết ngăn chặn.

Tuy nhiên tên Hoàng Ba này cũng có vài phần thông minh, còn biết dùng một kẻ khác làm thế thân để che dấu thân phận của mình. Phải biết rằng, căn cứ vào luật lệ ban hành về trật tự từ trung ương, con cái và vợ chồng của các cán bộ lãnh đạo bị nghiêm cấm thực hiện hoạt động kinh doanh.

Căn cứ vào điều lệ quy định của tỉnh Giang Bắc ban hành năm 94, con cái và vợ chồng của cán bộ lãnh đạo không được giữ bất cứ chức vụ gì nằm trong phạm vi kinh tế thương nghiệp.

Nói cách khác, theo quy định của tỉnh Giang Bắc, con cái và vợ chồng của các cán bộ lãnh đạo, muốn kinh doanh không phải không thể, nhưng không được thực hiện ở địa phương người đang phụ trách, phải làm kinh tế trên đất khách, như vậy mới được chấp nhận. Rất rõ ràng, Hoàng Ba đã làm trái với quy định này.

Nhưng, Hoàng Ba rất thông minh, tìm một kẻ thế thân đảm nhiệm về mặt pháp nhân với chính quyền, để tìm được khe hở về phương diện này là rất bất khả thi.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang nói với Trần Nhạc:

- Lão Trần, chuyện này trong lòng hiểu rõ là được rồi, tạm thời đừng rút dây động rừng, tên Hoàng Ba này là một kẻ không đơn giản, nói là kẻ giảo hoạt cũng không hết. Mấy ngày tới, anh trước tiên thăm dò rõ ràng trụ sở cụ thể của bọn họ, rốt cuộc là tập trung ở khu vực nào. Nếu có tin tức gì thì lập tức báo cho tôi biết.

Trần Nhạc lúc này cũng thoáng suy nghĩ trầm ngâm điều gì, gật gật đầu, hạ giọng nói:

- Chủ tịch, tôi hiểu rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin đi trước.

Đợi sau khi Trần Nhạc đi khỏi, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, suy nghĩ một hồi rồi quay lại nói với Hoàng Húc Dương ngồi bên cạnh:

- Húc Dương, chuẩn bị xe, tới Ủy ban Kỷ luật thành phố.

Đừng cho rằng mới chỉ suy nghĩ một chút, việc đi nước cờ này cũng trải qua sự suy tính thật sự đấy. Dùng điều lệ đến áp chế nhất định là không thực tế, hơn nữa có thể khẳng định Hoàng Ba làm như vậy nhât định là đã có sự chuẩn bị bất trắc từ phía Ủy ban nhân dân thành phố. Hoàng Tuấn Sơn nhiều năm đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức, không ít cán bộ cấp dưới là do hắn đề bạt lên, tuy rằng đã rút lui về Mặt trận Tổ quốc song uy tín và thể diện vẫn còn, tin tức này nhất định là đã sớm nói trước với Hoàng Ba rồi.

Lợi dụng thời điểm quần chúng nhân dân chưa nhận được bất kỳ tin đồn nào, tìm mua lại nhà ở cũ kỹ ở khắp nơi, thậm chí là áp dụng phương thức ép mua, ép bán.

Sau đó, đợi cho tới khi bắt đầu công tác cải tạo thành phố cũ, tùy tiện thay đổi cũng không thể được, hơn nữa Hoàng Ba lại có thể lấy những nhà ở này vì điều kiện. Sư tử há to miệng, cưỡng chế phá dỡ hắn hay sao? Hiển nhiên là không thể, không nói bản thân không muốn sử dụng sức mạnh, là phương thức của trí tuệ thiểu năng, cho dù là sử dụng đi nữa, chỉ e Hoàng Ba cũng sẽ không sợ hãi, bởi vì hắn không phải là thường dân bình thường.

Nghĩ tới nghĩ lui, Nhiếp Chấn Bang vẫn quyết định đầu tiên giao vào tay Ủy ban Kỷ luật. Ủy ban Kỷ luật nhắm vào điều tra Hoàng Tuấn Sơn cũng đã được một khoảng thời gian rồi, chỉ sợ cuộc điều tra lần này cũng sớm đi vào điểm bí bách. Nếu vào lúc này đột nhiên áp dụng các biện pháp xử lý đối với Hoàng Tuấn Sơn, như vậy trong một thời gian vô hình sẽ làm phân tán sự chú ý của Hoàng Ba, thậm chí có thể đưa ra tác dụng giết gà dọa khỉ.

Đồng thời, nếu như có thể kéo Hoàng Tuấn Sơn khỏi vị trí đó, cũng có thể khiến Hoàng Ba mất đi ô dù này. Cho nên, sau khi suy nghĩ một phen đã đưa ra quyết định như vậy.

Nói là đi Ủy ban Kỷ luật thành phố, thật ra là giống với việc quay về Ủy ban nhân dân thành phố, xe trực tiếp lái vào đại sảnh của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, trực tiếp đi lên tòa nhà Thành ủy, tới lầu tám là văn phòng của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố. Đẩy cửa chính mở ra, vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang tiến vào, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Lôi Định Quốc cũng đứng lên, cười nói:

- Tôi vừa mới từ khách sạn trở về thì anh điện thoại tới.

Sau khi ngồi xuống, Lôi Định Quốc tự mình rốt cho Nhiếp Chấn Bang một chén trà xanh, một Lôi Định Quốc nói năng thận trọng còn pha trò cười:

- Chủ tịch Nhiếp, chỗ tôi chỉ có thể có loại trà xanh bình thường thôi. Nếu anh cảm thấy chiêu đãi không chu toàn, thì trà ngon chỉ có thể do anh tự mình đem tới thôi.

- Ha ha, chủ nhiệm Lôi, trà ngon không phải là đơn giản sao? Lần sau tôi bảo Húc Dương mang qua cho anh một ít. Đãi khách thì chắc không được rồi, nhưng cam đoan là nếu để pha anh uống thì đảm bảo không vấn đề gì.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang xoay chuyển lời nói vào chủ đề:

- Lão Lôi, lần này qua đây mục đích chủ yếu là muốn biết một chút vụ án của Hoàng Tuấn Sơn tiến triển thế nào rồi.

Nghe thấy những lời này của Nhiếp Chấn Bang, thần sắc Lôi Định Quốc ngưng tụ, cũng trở nên nghiêm túc, tuy nói quan hệ đôi bên không tệ, làm việc rất hòa hợp nhưng những lời này của Nhiếp Chấn Bang cũng đã chạm đến ranh giới của Lôi Định Quốc. Chuyện của Ủy ban Kỷ luật là mẫu ruộng của mình còn có ba phần đất, giờ Nhiếp Chấn Bang lại tùy tiện hỏi tiến triển vụ án của Hoàng Tuấn Sơn, đây là có ý gì, hay là muốn chỉ đạo một chút, hay là có mục đích khác. Hoặc là nói cảm thấy đã có thể lãnh đạo cả mình rồi, dù là về phương diện nào cũng có có thể cân nhắc.

- Chủ tịch Nhiếp, sao đột nhiên nhớ tới hỏi ý kiến tôi về vấn đề này như thế?

Lôi Định Quốc lấy lại bình tĩnh, lảng tránh đề tài này.

Nhìn qua thần sắc của Lôi Định Quốc, Nhiếp Chấn Bang cũng biết được nguyên nhân do đâu, tình huống này tới bản thân cũng đã dự liệu được rồi. Nhìn Lôi Định Quốc lập tức cười nói:

- Lão Lôi, gấp quá rồi, cách làm người của tôi lẽ nào anh còn không rõ sao?

Nói xong, cũng đem chuyện của Hoàng Ba ra thuật lại một lần, sau đó nhìn Lôi Định Quốc nói:

- Lão Lôi, chuyện này trước hết vẫn phải giữ bí mật. Bên tôi cũng sẽ hành động, đợi cho tới khi Trần Nhạc điều tra ra, nếu khả thi tôi sẽ nghe theo phương pháp của anh. Lần này mục đích tôi tới thảo luận một chút chính là muốn làm cho Hoàng Tuấn Sơn rối loạn trận tuyến.

Nghe những lời này, Lôi Định Quốc cũng hơi ngượng ngùng đứng dậy, dường như mình đã có chút lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

Cười mỉa một chút để tránh khỏi trường hợp xấu hổ, lập tức nói:

- Hoàng Tuấn Sơn bên này trên cơ bản đã điều tra rõ ràng. Không nói những thứ khác, hiện tại đã nắm được căn cứ chính xác, người này mấy năm trước vào thời điểm điều chỉnh cán bộ lãnh đạo khu Đại Hồ, đã thu hối lộ của Khâu Chấn Quân khi đó vẫn còn là cục trưởng cục Tài chính, sau đó, Khâu Chấn Quân được chọn làm Phó chủ tịch quận Đại hộ đã làm không ít công tác. Điểm này thôi cũng đủ để nói rõ điểm nghi ngờ đối với Hoàng Tuấn Sơn.

Dừng lại một chút, Lôi Định Quốc cũng tươi cười nói:

- Ban đầu dựa theo suy nghĩ của tôi là muốn điều tra thêm một vài thứ sau đó mới hành động tiếp, nếu như sự việc bên anh đã trở nên cấp bách thì động thủ ngay lúc này cũng không phải là không thể được.

Lôi Định Quốc thế này chính là có đi có lại. Vừa rồi thể hiện thái độ này, tuy là biểu đạt ý tứ của mình, dù sao thì quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt, Lôi Định Quốc làm như vậy khó tránh khỏi sẽ làm mối quan hệ giữa hai người sẽ nảy sinh chút gì đó bất hòa. Lúc này Lôi Định Quốc làm như vậy chính là biểu đạt với Nhiếp Chấn Bang một lời xin lỗi.

Về điểm này thì Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rõ, lập tức mỉm cười đứng lên vươn tay chân thành nói:

- Chủ nhiệm Lôi, những lời khách khi thì tôi không nói thêm nữa, tất cả nhờ anh vậy.

Lôi Định Quốc giờ phút này cũng bật cười ha hả:

- Chấn Bang, nói như vậy là không coi tôi là bạn rồi. Hoàng Tuấn Sơn vốn dĩ có vấn đề, công việc tra xét là bổn phận của chúng tôi, chẳng qua là làm sớm một chút mà thôi, không ảnh hưởng tới đại cục. Anh yên tâm đi.

Lôi Định Quốc làm việc quả nhiên là nhanh gọn, dứt khoát và quả quyết. Sau khi cùng Nhiếp Chấn Bang bàn luận, vào buổi chiều cùng ngày, đem báo cáo giao cho bên Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tỉ mỉ xác thực số liệu, còn điều tra thêm khẩu cung của mấy người nữa, có thể nói là sự thật đã rõ, không có bất kỳ chỗ nào có thể giải thích. Từ bên Ủy ban Kỷ luật rất nhanh cùng với Mặt trận Tổ quốc thành phố đưa ra ý kiến điều tra đối với Thành ủy Lương Khê.

Nhìn đến đây, Phạm Thường Thắng mặc dù phải chau mày vì rất khó chịu, những cũng không khỏi không phối hợp với công tác của ủy ban Kỷ luật tỉnh, ở thành phố rất nhanh đã đưa ra hai phương án, đồng ý việc Ủy ban Kỷ luật thành phố tiến hành bắt giam Hoàng Tuấn Sơn.

Bên này, ở khách sạn thế kỷ Hoa Niên Lương Khê, trong một rạp karaoke, choang một tiếng, là tiếng vỡ của một chiếc ly thủy tinh bị ném vỡ, ngồi chính giữa làm một nam thanh niên chừng 25 – 26 tuổi, sắc mặt âm trầm, tức giận nói:

- Nhiếp Chấn Bang, con mẹ mày chứ, ông không đội trời chung với mày được. Dám đụng đến lão gia nhà ta, ông sẽ khiến cho kế hoạch cải tạo thành phố cũ của ngươi hoàn toàn đi đời.

Nghe âm sắc của một người đàn ông mạnh mẽ, chính là con trai của Hoàng Tuấn Sơn, Hoàng Ba, ông trùm giấu mặt của công ty Phú bang, bên cạnh là vài người bạn bè hư hỏng, hầu như đều là công tử của một vài cục trưởng, hoặc là công tử của một vài chủ tịch quận,,,

Hiện giờ là một khoảng im lặng, bên cạnh, một vài cô gái đang ngồi trên sô pha đều thu lại thái độ, đều là người tinh ý tự nhiên sẽ nhận ra không khí có gì đó không ổn.

Yên lặng một hồi, một tên béo bên cạnh cũng cười mỉa nói:

- Hoàng thiếu gia, không nên tức giận, chuyện lão gia nhà ngài theo tôi thấy nhất định là phô trương thanh thế, Ủy ban Kỷ luật cũng không phải địa ngục gì, đi vào rồi cũng đi ra mà. Nếu thật là bọn họ có chứng cớ xác thực còn không trực tiếp đưa lên viện kiểm sát sao?

Một người trẻ tuổi có dôi mắt hình tam giác cũng nhỏ giọng nói:

- Hoàng thiếu gia sợ cái gì, trong tay chúng ta cầm nhiều nhà đất như vậy, tại sao phải sợ Nhiếp Chấn Bang chứ, những căn nhà này có bị chết nghẹn chúng ta cũng không bán, đến lúc đó việc cải tạo thành phố cũ chỉ là chuyện cười, chỉ e là Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ phải mất mặt mà cút khỏi Lương Khê.

Vài lời nói của đám bạn bè hư hỏng cũng an ủi được Hoàng Ba một chút, cũng đúng, những căn nhà này có chết mình cũng không bán, cưỡng chế phá dỡ Hoàng Ba lại càng không sợ, mình chính là muốn làm thế. Đến lúc đó, với khối đất này, công trình cải tạo thành phố cũ căn bản không thể thực thi tiếp, đến lúc đó, thành phố chỉ cần có người ra mặt lên tiếng, Nhiếp Chấn Bang khẳng định sẽ bỏ của chạy lấy người. Lập tức, Hoàng Ba cũng gật đầu nói:

- Được, những căn nhà này chúng ta sẽ giữ trong tay, bất luận là ai tới đều chỉ nói một câu không bán.

Nhưng vừa lúc đó, điện thoại di động của Hoàng Tuấn Sơn đột nhiên vang lên, là điện thoại của công tử nhà Trưởng phòng Quy hoạch quận trực thuộc Lương Khê, tin tức cải tạo thành phố cũ lần này cũng là do truyền từ bên kia tới.

Điện thoại vừa kết nối thông, đầu dây bên kia đã vội vàng truyền tới âm thanh:

- Hoàng thiếu gia, không xong rồi, ở thành phố thay đổi quy hoạch, phạm vi cải tạo là bên vùng núi Lương Khê, những khu đất dự định ban đầu của chúng ta đồng thăng hạng loại ra rồi, theo ý kiến của thành phố là bảo vệ những kiến trúc cổ.

Tiếng chuông di động không hề nhỏ, Hoàng Ba cố ý bật loa ngoài, mấy người ngồi bên cạnh đều nghe thấy, sắc mặt trở nên trắng bệch. Nghĩ tới lời nói hùng hồn vừa rồi, lúc này bọn họ mới phát hiện ra sai lầm của chính mình, sai lầm vô cùng, Chủ tịch Nhiếp không thể trêu vào nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.