Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 433: Chương 433




Muốn đi gặp Bí thư Mộc, người mà Nhiếp Chấn Bang cũng rất coi trọng. Trung ương Đoàn là nơi đầu tiên mình bắt đầu công tác, Bí thư Mộc lại là lãnh đạo trực tiếp đầu tiên, trong thể chế chính trị, sự dạy bảo này chẳng khác nào như bài học lập nghiệp vỡ lòng từ ân sư.

Đương nhiên hai điều này nhất định khác nhau, không phải người nào cũng có thể đặt quan hệ với Bí thư Mộc, Bí thư Mộc là một quan lớn cấp tỉnh bộ, cũng không phải ai cũng biết.

Nhiếp Chấn Bang thì khác, từng là học viên của học viện chính trị thanh niên, đã để lại một ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với Bí thư Mộc, đây được coi như nơi ở vốn dĩ của Nhiếp Chấn Bang, cho nên mới có tư cách tới nơi này thăm hỏi.

Nhưng để đi thăm hỏi thì quà tặng là thứ ắt không thể thiếu, người dân quan trọng nhất chính là lễ nghĩa liêm sỉ, có qua có lại mới toại lòng nhau, lễ nghĩa đi trước, những câu từ này đã có thể chứng minh được TQ là một quốc gia rất chú ý lễ nghi.

Tay không tới nhà khẳng định là không được, sẽ cho rằng người này có thái độ khinh người, nhưng để chọn được quà tặng cũng làm khó Nhiếp Chấn Bang. Rượu thuốc? Cho dù là loại cao cấp nhất, với bản lĩnh của Bí thư Mộc thì kiếm được cũng không phải chuyện gì khó khăn. Hơn nữa, tặng cái đó thì cũng ‘tục’ quá.

Đồ trang sức? Châu báu giá trị? Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu, Nhiếp Chấn Bang lập tức bác bỏ, tặng những thứ đồ này cũng quá “tục”, hơn nữa còn bị nghi là hối lộ, tới tầng lớp như Bí thư Mộc rồi thì những thứ tiền tài này chỉ là vật ngoài thân, tặng xong cũng chỉ là quá khứ, chẳng cần phải nói chuyện với nhau nữa, mặt cũng chưa thấy đã bị đuổi ngay ra ngoài.

Đồng thời còn lưu lại một ấn tượng xấu, mất nhiều hơn được.

Vật tao nhã? Lá trà? Tranh cổ…? Những thứ này vẫn có thể xem là một quà tặng thanh cao, nhưng lá trà thì dễ tìm, trà ngon lại khó có được. Một chút đại hồng bào, lại có thể mang đến ý tứ mượn hoa tặng Phật, không đủ thành ý. Đồ cổ, tranh chữ? Trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tìm được hàng cao cấp? Mua bên ngoài ư? Cũng bị nghi ngờ là hối lộ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Nhiếp Chấn Bang vẫn có quyết định cuối cũng là gửi tới Bí thư Mộc tâm ý của mình, không cần phải tặng quá quý báu đặc biệt gì.

Phải tìm được địa chỉ và số điện thoại của Bí thư Mộc, đối với người ngoài mà nói thì không hề dễ dàng, nhưng đối với Nhiếp Chấn Bang lại là một chuyện đơn giản. Lúc này, Bí thư Mộc là Bí thư đệ nhất của Trung ương Đoàn, còn kiêm nhiệm chức viện trưởng học viện chính trị thanh niên, nơi ở cũng được sắp sếp tại học viện.

Nhận được cuộc điện thoại thông báo, sau khi nghe thấy là Nhiếp Chấn Bang, Bí thư Mộc rất vui mừng, đây cũng là một nhân vật được đào tạo ra từ Đoàn ủy, là một trong số những người được ông dẫn dắt, có thể coi trên thực tế trở thành cấp dưới của Bí thư Mộc. Nhiếp Chấn Bang sau khi bước vào con đường làm quan, Bí thư Mộc luôn luôn để ý, làm lãnh đạo ở thành phố Lê có thể liên tục có chiến lược phát triển, chính sách thu hút đầu tư, một loạt những chính sách này khác đều khiến Bí thư Mộc rất hài lòng, thậm chí còn có cảm giác được một ích lợi không hề nhỏ.

Tới chức vị của Bí thư Mộc đã ở trên cấp cao của Trung ương, cần phải xem xét rất nhiều thứ, đều mang chung một loại cảm giác.

Cho nên đối với Nhiếp Chấn Bang, Bí thư Mộc rất coi trọng, thời gian đã hẹn, Bí thư Mộc chờ ở nhà, đối với việc đón tiếp Nhiếp Chấn Bang không thể không long trọng được.

Nhìn thấy trong tay Nhiếp Chấn Bang mang theo gì đó, hàng lông mi của Bí thư Mộc cũng trầm xuống, hơi nghiêm túc nói:

- Tiểu Nhiếp này giờ đã học được ở đâu kiểu tặng quà cáp rồi. Chỗ của ta không cần những thứ như vậy, cậu mà đem đến thì chút nữa tự mình mang về.

Nhiếp Chấn Bang bấy giờ mới mỉm cười nói:

- Bí thư Mộc, ngài hiểu lầm rồi, đây không phải là quà tặng gì đâu, đây là một vài bài văn đã chụp lại của Lý tiên sinh, quốc học đại sư. Nghĩ thấy Bí thư Mộc ngài cũng là một người yêu quốc học, ngày thường bận rộn công việc không rảnh bận tâm đến việc này, nên tôi mới chủ động đem qua cho ngài.

Bí thư Mộc văn hóa không thấp, nhưng có một năm, cũng hiếm người biết vị Bí thư Mộc này vốn là một đệ tử của đại sư quốc học nổi tiếng, tên là Mộc Thành Tiên, có tài năng quốc học vô cùng thâm hậu.

Nghe thấy lời Nhiếp Chấn Bang nói vậy, trên mặt Mộc Định Kiên lộ ra vẻ hài lòng, vui mừng vỗ vỗ bả vai Nhiếp Chấn Bang nói:

- Tên tiểu tử cậu thật có lòng, vào trong ngồi đi.

Sau khi tới ngồi trên sô pha, Mộc Định Kiên còn tự mình pha trà cho Nhiếp Chấn Bang, lúc này mới ngồi xuống, mỉm cười nói:

- Chấn Bang này, thành tích công tác của cậu, ta vấn luôn để ý, ở Thành phố Lê có thể liên tục đưa ra chiến lược phát triển, rất khá, đối với việc bảo vệ cũng là rất tốt. Hiện giờ cậu đã rời khỏi Thành phố Lê được 3 năm rồi, nhưng kinh tế của địa phương này vẫn duy trì ở trình độ cao, về mặt này đương nhiên cũng có công lao của bộ máy địa phương, nhưng cũng có công lao rất lớn của cậu đó.

Dừng một chút, Mộc Định Kiên còn nói tới cả thành phố Lương Khê, diễn đàn phát triển kinh tế phía Đông, cả chuyện xử lý đẹp tình hình các nhà máy tư nhân, Mộc Định Kiên đều đưa ra đánh giá rất cao. Về phần công tác của Ủy ban Kỷ luật, Mộc Định Kiên lại cố ý không nhắc tới.

Thân đã là cán bộ cao cấp, rất nhiều chuyện Mộc Định Kiên đều hiểu rõ, chuyện ở Ủy ban Kỷ luật có ưu tiên khá nhiều, nhưng đối với tương lai của Nhiếp Chấn Bang vẫn có ảnh hưởng không hề nhỏ.

Sau khi nói xong những chuyện này, Mộc Định Kiên lại chuyển đề tài:

- Chấn Bang à, có một số việc vẫn cần phải để lại một vài không gian, người dân quan trọng nhất chính là phải đạo và khéo léo cư xử, đạo lý cứng quá thì dễ gẫy chắc cậu cũng hiểu được, bất kỳ điều gì cũng chỉ nên nắm chắc ở một mức độ nhất định. Trong quá trình ổn định đoàn kết, phải làm cho tốt, chin quá hóa nẫu đấy.

Đây là điểm mà Mộc Định Kiên muốn nói Nhiếp Chấn Bang, làm chính trị quan trọng nhất chính là phải giữ cân bằng, đương nhiên, chèn ép đối thủ khác cũng là một cách làm để nổi bật bản thân, nhưng cách làm này không nên thực hiện. Khi chèn ép người khác, đồng thời bản thân cũng khó tránh khỏi để lại cảm giác vượt quyền đối với lãnh đạo, lãnh đạo cũng sẽ suy xét, liệu sau khi đề bạt cậu lên rồi, liệu cậu có biển họ trở thành đối thủ mà chèn ép như vậy khống, liệu có biến họ trở thành bàn đạp của cậu không?

Lại nhắc tới Nam lão, sau khi nhậm chức lãnh đạo quốc gia, đều giấu tài đi, khiêm tốn làm người, làm việc phải đạo, đấy mới là làm chính trị tới đỉnh cao, lại giống với Tổng bí thư Viên, trước khi khi trở thành Tổng bí thư, trước khi làm việc lại Trung ương đều rất khiêm tốn.

Lại ví như Thái Tử Thẩm Tu Siêu cũng vậy. Thậm chí là Thái Tử tương lai cũng vậy. Đều hiểu được đạo lý có cây mới có thể mọc thành rừng.

Có những ví dụ trực quan đối lập này, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rõ, ở thành phố Lương Khê bản thân cũng đã cảm nhận được điểm tốt của sự khiên tốn, lập tức thuận theo, gật đầu nói:

- Lão lãnh đạo, ngài phê bình rất đùng, có một số việc tôi còn quá khắt khe, về sau mong lãnh đạo sẽ chỉ bảo nhiều hơn.

Nghe được những lời này, Mộc Định Kiên rất hài lòng, đối với Nhiếp Chấn Bang, Mộc Định Kiên có sự kỳ vọng rất lớn, về thấn thế, địa vị gia thế của Nhiếp Chấn Bang đều rất rõ ràng, trong sạch, năng lực làm việc của bản thân cũng rất tốt. Người như vậy chỉ cần nhắc nhở một chút, tiền đồ sẽ bay rất xa, đối với bản thân mình cũng là một nhân duyên tốt.

Lập tức, Mộc Định Kiên cũng cười ha hả đáp:

- Chấn Bang à, nói vậy chỉ là muốn cậu hiểu một đạo lý, đoàn kết bộ máy, khiêm tốn làm người. Cũng không phải bắt đậu đến nguyên tắc cũng bỏ qua, mà phải kiên trì, nếu nguyên tắc có tính giai cấp không thể vứt bỏ, đây gọi là năng lực lãnh đọa công việc, có lý thì đi được khắp thiên hạ, vô lý thì nửa bước cũng khó đi, chỉ cần bắt được chân lý, những thứ khác đều chỉ là hổ giấy.

Nghe được những lời khuyên này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng đã đưa ra một quyết định quan trọng. Ý tứ trong lời của Mộc Định Kiên rất rõ ràng, chỉ cần đứng trên đạo lý ông chắc hẳn sẽ không can thiệp. Đối với quan hệ của Mộc Định Kiên và Thẩm Tu Siêu, Tổng bí thư sau này cũng sẽ chăm sóc bản thân mình, đây là một lợi thế rất lớn.

Sau đó, cuộc nói chuyện giữa hai người cũng hết sức hòa hợp, Nhiếp Chấn Bang cũng đã học được không ít kiến thức chính trị từ Mộc Định Kiên.

Ngay lúc Nhiếp Chấn Bang chuẩn bị đứng dậy cáo từ, Mộc Định Kiên cũng nhìn đồng hồ rồi nói với Nhiếp Chấn Bang:

- Đã ba giờ chiều rồi, vừa hay, mượn cơ hội này ta dẫn cậu đi gặp một người.

Vừa nghe được câu này, tâm trạng của Nhiếp Chấn Bang giật mình nhảy dựng, ý của Mộc Định Kiên chẳng lẽ lại đưa mình qua gặp Thẩm Tu Siêu sao?

Phải biết là Thẩm Tu Siêu hiện nay, nghiêm túc mà nói có thể coi là người một thuyền với Nam lão, thuộc hạ chính thức, giành được sự ủng hộ của Nam lão, con trai của Nam lão không ra gì, Thẩm Tu Siêu hiện nay lại chính là người cầm quyền đích thực thay người con này. Bao gồm Mộc Định Kiên, cũng thuộc phe phái này, nếu có thể vượt qua sự đánh giá của Thẩm Tu Siêu, đúng là sẽ có lợi thế rất lớn đối với tương lai của bản thân.

Dưới sự dẫn đường của Mộc Định Kiên, chiếc sẽ nhãn hiệu Mercedes – Benz màu đen chạy vùn vụt, thẳng tới đúng theo hướng mà Nhiếp Chấn Bang dự đoán.

Sau khi trải qua tầng tầng lớp lớp trạm kiểm soát và cảnh vệ kiểm tra, hai người rốt cục cũng tiến vào khu vực quan trọng của Tử cấm thành này. Nơi này Nhiếp Chấn Bang cũng không lạ gì, đây chính là nơi ở và công tác của ông cụ, cha Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Chấn Bang thân là người nhà cũng từng ở lại đây một thời gian.

Hiện giờ, ở cửa cổng Vân Hoa Các, một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi đang đứng ở cổng, nhìn thấy Mộc Định Kiên bước qua, mỉm cười chạy lại chào:

- Bí thư Mộc đã tới rồi ư, thủ trưởng đang đợi ngài.

Mộc Định Kiên lúc này cũng cười, giới thiệu với Nhiếp Chấn Bang:

- Chấn Bang, vị này chính là thư ký của thủ trưởng cao cấp, thư ký Hoàng Vân Sơn. Theo tuổi mà nói thì nhỏ hơn cha cậu vài tuổi, cậu gọi là chú Hoàng là được rồi.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không dám chậm trễ, đây chính là là thư ký, là một trong những người tâm phúc bên cạnh Thái tử Thẩm, lập tức cung kính chào một tiếng:

- Chú Hoàng.

Hoàng Vân Sơn mỉm cười, gật đầu nói:

- Quả nhiên là hổ phụ sanh hổ tử, oai danh của Thị trưởng Quốc Uy hóa ra đã có người kế tục rồi.

- Về sau có gì cần giúp đỡ, có thể gọi điện thoại cho ta.

Đây chính là điểm biết làm người của Hoàng Vân Sơn, dòng họ của Nhiếp Chấn Bang là đối tượng trọng điểm để bồi dưỡng, lại là cháu trai của Nhiếp Quốc Đống, con trai của Nhiếp Quốc Uy, hiện giờ lại đạt được sự trọng vọng của Mộc Định Kiên, còn muốn tiến lên giới thiệu cho thủ trưởng, người như vậy đương nhiên phải có quan hệ tốt. Ân tình kiểu như vậy thường sẽ làm ơn mà không tốn sức, Hoàng Vân Sơn đương nhiên biết phải làm gì.

Theo sau Mộc Định Kiên bước vào phòng, vừa đúng lúc, Thẩm Tu Siêu cũng bước từ bên trong ra, nhìn Thẩm Tu Siêu bước qua trước mặt, tuy nói là có xuất hiện trong trí nhớ cũng không phải là hai người khác biệt, một dáng người bình thường, đeo một đôi kính viền bạc, nói chuyện ôn tồn, cử chỉ văn nhã. Nhưng trong lòng Nhiếp Chấn Bang vẫn có chút kích động. Đây chính là Tổng bí thư tương lai của TQ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.