Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 394: Chương 394: Cuộc hẹn với Phạm Thường Thắng




Sự sắp xếp và trao đổi của quốc gia, Nhiếp Chấn Bang tất nhiên là không biết rõ được. Sau khi bài văn gửi đi xong, tiếp đó giáo sư Vương đã gọi một cuộc điện thoại tới, rất khen ngợi thành tích của Nhiếp Chấn Bang. Vả lại, giáo sư Vương còn đề nghị với Nhiếp Chấn Bang về việc học thạc sĩ tiếp với ông. Hơn nữa, điều kiện rất ưu đãi, có thể không cần phải có mặt ở lớp, chỉ cần mỗi năm nộp một quyển chuyên đề là được.

Đối với sự chiếu cố của ân sư, Nhiếp Chấn Bang rất cảm kích. Vào lúc này, tác dụng của văn bằng đã bắt đầu thể hiện rõ ra dần. Hiện giờ, cái dòng chữ bậc trung học, bậc cơ sở trong đa số lý lịch của các cán bộ cơ sở năm mươi mấy tuổi đã trở thành quá khứ của Hoa Hạ rồi.

Hiện nay, sinh viên đại học chưa gọi là cao, sinh viên hệ chính quy mới xem là bình thường. Thạc sĩ mới là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm. Nhưng thật ra Nhiếp Chấn Bang rất nhanh chóng liền chấp nhận. Với một người hiểu rõ thế hệ sau như hắn, biết được văn bằng sẽ là tiêu chuẩn cân nhắc chủ yếu cho việc đề bạt sau này, bản thân không có lí do gì không chấp nhận.

Sau khi phê duyệt vài tập tài liệu, Dịch Quân từ bên ngoài đi vào, nhìn hắn rồi nói nhỏ:

- Chủ tịch, Bí thư Định Quốc đến đây, xem ra tình hình rất nghiêm trọng. Anh xem…?

Lôi Định Quốc đến đây? Nghe thấy tên này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lại hồi hộp. Sở Lương Khê có tin đồn như thế này, chỉ cần gặp qua Lôi Định Quốc, sẽ không có chuyện tốt. Nói đến chính là danh hiệu của Lôi Định Quốc, chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.

Thân là ủy viên thường vụ Thành ủy, chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, nếu là chuyện bình thường, Lôi Định Quốc sẽ không đến tìm hắn được. Hơn nữa, tính độc lập của người này rất cao. Trước đó, tuy đã hợp tác với bản thân mấy lần nhưng giữa hai người cũng không phải là phụ thuộc nhau, chẳng qua chỉ là hai bên có mục đích và lợi ích giống nhau mà thôi.

Đương nhiên, lợi ích này cũng không phải là lợi ích cá nhân mà là lợi ích quốc gia. Trên quan trường, chưa từng có cái gọi là bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Chỉ nhìn xem, anh có tìm được điểm tương đồng về lợi ích với người khác hay không. Điểm này, Nhiếp Chấn Bang nắm bắt khá tốt. Điểm tương đồng với Lôi Định Quốc chính là quét sạch cái tác phong làm việc bất chính trên quan trường Lương Khê. Nhiếp Chấn Bang cần dùng chuyện này để mở đường cho kế hoạch của chính mình. Còn Lôi Định Quốc cũng cần giẫm lên trên thi thể mấy tên cán bộ tham nhũng này để gia tăng chiến tích cho bản thân.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang nhẹ gật đầu, tự mình đứng lên nói:

- Mau mời vào!

Vào thời gian lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đắn đo vừa chuẩn. Vừa đúng thời điểm Lôi Định Quốc bước vào văn phòng thì chính mình đi đến giữa văn phòng.

Đây chính là phương thức thích hợp nhất. Nếu sớm, có vẻ nhiệt tình quá mức, sẽ cho người ta cảm giác thái quá. Nếu chậm, người ta đã vào cửa rồi, mình mới vừa từ phía sau bàn làm việc bước ra, cho người ta cảm giác người này quá kiêu ngạo, không coi người khác là gì. Hiện tại ở mức độ này đắn đo rất đúng lúc, trung dung. Vừa biểu hiện được sự nhiệt tình của bản thân, vừa không mất đi sự thận trọng của bản thân.

- Chủ tịch Nhiếp, mạo muội làm phiền rồi.

Vừa vào cửa, Lôi Định Quốc liền mỉm cười nói.

Lời nói của Lôi Định Quốc có vẻ cũng rất đúng mực. Hai người không lệ thuộc lẫn nhau nhưng cùng làm cán bộ ở một địa phương, Nhiếp Chấn Bang là cấp Giám đốc sở, Lôi Định Quốc là cấp phó Giám đốc sở. Sự trao đổi lẫn nhau cũng là thuộc dạng cùng cấp bậc. Mà Lôi Định Quốc nói như thế, cũng là để biểu đạt thái độ của mình, cho Nhiếp Chấn Bang mặt mũi.

Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, bước nhẹ chân, đi đến máy đun nước, đưa lưng về phía Lôi Định Quốc nhưng lại nói có vẻ rất tùy ý:

- Lão Lôi, uống trà hay nước sôi?

- Haha, ai cũng đều nói ở chỗ Chủ tịch Nhiếp có Đại hồng bào cực phẩm, tôi cũng muốn nếm thử một cái. Tuy dùng thứ nước máy này pha có chút lãng phí, vậy lấy tôi ly trà đi.

Lôi Định Quốc cũng có vẻ rât thoải mái.

Đây chính là biểu hiện của mối quan hệ hòa hợp lẫn nhau. Trong thể chế, nếu lên được tới cấp Giám đốc sở này rồi thì cũng không tồn tại là người nào nhờ vả người nào. Đối với nhau, kết hợp lợi ích vẫn nhiều hơn, hai bên cùng nhau tương trợ mà thôi.

Cứ như vậy, tự nhiên sẽ có sự phân chia thân, sơ. Mà bây giờ, mối quan hệ giữa Nhiếp Chấn Bang và Lôi Định Quốc đã rất tốt.

Pha cho Lôi Định Quốc một tách Long Tỉnh, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Đại Hồng bào thì không có, trà búp Minh Tiền Long Tĩnh dù sao cũng có thể uống được một tách. Phối hợp với bộ tách trà Tử Sa của thành phố Tư Cát chúng ta. Tuy nước không được ngon lắm, nhưng cũng không tệ, không dùng tách sứ thì cũng coi như là không tồi rồi.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống ghế của mình, nhìn Lôi Định Quốc nói:

- Lão Lôi, tính cách của anh tôi biết rất rõ, có chuyện gì sao?

Nói đến việc chính, Lôi Định Quốc cũng trở nên nghiêm túc. Nhấp một ngụm trà nhỏ, dường như đang cảm nhận mùi vị của Long Tĩnh, trong lòng trầm ngâm một hồi rồi ông mới nói:

- Chủ tịch Nhiếp, vụ án lần này về tập đoàn dệt may, về cơ bản đã gần kết thúc. Tất cả hồ sơ vụ án đã chỉnh lí xong cả, ít ngày nữa sẽ chính thức chuyển giao đến cơ quan liểm sát để bắt đầu khởi tố. Chỉ là…

Chuyện trên quan trường chính là như thế, dù cho rất nhiều chuyện đã là chắc chắn rồi, nhưng sợ nhất là mấy từ ngữ mang tính chất chuyển ý kiểu này.

Nhìn bộ dạng do dự của Lôi Định Quốc, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười:

- Lão Lôi, có chuyện gì, là không nói được, hay anh không tin nổi tôi?

Lôi Định Quốc bị Nhiếp Chấn Bang nói như thế, trên mặt lộ vẻ áy náy. Đã nói đến đây rồi, không nói chắc chắn không được đâu. Nếu thật sự không nói, vậy chẳng phải mình đi một chuyến công cốc hay sao? Vả lại, sự việc qua đi, giữa mình và Nhiếp Chấn Bang chắc chắn sẽ không thể hòa hợp như bây giờ nữa.

Lập tức, Lôi Định Quốc cũng chậm rãi nói:

- Chủ tịch Nhiếp, trong lần điều tra này, căn cứ vào lời khai của nhiều phía và một số chứng cứ mà chúng tôi đang nắm trong tay thì, chỉ sợ bộ trưởng Hoàng cũng bị liên lụy trong đó. Hơn nữa, mức độ cũng không nhỏ.

Nghe được câu nói này, vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng nghiêm túc hẳn lên. Giật mình cũng không có giật mình là bao. Hoàng Tuấn Sơn có vấn đề, bản thân sớm đã đoán được, bây giờ cũng chỉ là xác nhận lại việc này mà thôi. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang suy nghĩ là chuyện khác. Vừa rồi, biểu hiện của Lôi Định Quốc rõ ràng cho thấy là vẫn còn chút nghi ngờ đối với chính mình. Xem ra, trong khoảng thời gian gần đây, sự hòa hợp giữa mình và Phạm Thường Thắng cũng khiến Lôi Định Quốc có chút băn khoăn, dù sao Hoàng Tuấn Sơn cũng là người của Phạm Thường Thắng. Thứ hai, chuyện có thể khiến Lôi Định Quốc, một cán bộ kỳ cựu của Ủy ban Kỷ luật, cũng phải nói là không hề nhỏ, vậy chuyện này chắc chắn rất lớn.

Hiện tại, quan hệ của toàn bộ Sở Lương Khê rất tế nhị. Lý Quốc Hoa vì việc nhảy phiếu, cơ bản đã bị gạt ra rìa. Hiện giờ quan hệ giữa mình và Phạm Thường Thắng đang trong thời kỳ tuần trăng mật. Bởi vì Hoàng Tuấn Sơn mà khiến cho mối quan hệ đang hòa hoãn lại trở nên xấu đi. Mặc kệ cũng không được. Với tính khí của Lôi Định Quốc nếu đã nói ra rồi thì chứng tỏ, Lôi Định Quốc cuối cùng vẫn tin tưởng vào chính mình. Nếu mình mà thất tín, vậy mình sẽ mất Lôi Định Quốc, cái hậu thuẫn vững chắc này.

Chuyện này, rốt cuộc phải giải quyết thế nào, Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên khó xử. Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Lão Lôi, có chuyện gì mà anh nhăn nhó như vậy? Ý kiến của tôi là, nếu phát hiện ra vấn đề thì phải điều tra. Cứ che lấp lại, chỉ càng khiến cho một số cán bộ càng ngày càng to gan mà thôi. Ở phương diện này, ý kiến của tôi và anh là giống nhau, quét sạnh đội ngũ cán bộ bại hoại, duy trì sự trong sạch của Đảng. Điểm này, không chỉ bây giờ mà là cả trong tương lai, tôi vẫn sẽ giữ nguyên thái độ này không thay đổi. Ở trong chuyện này, tôi kiên quyết sẽ luôn ủng hộ anh.

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Nhiếp Chấn Bang vẫn quyết định ủng hộ Lôi Định Quốc. So với Lôi Định Quốc thì Phạm Thường Thắng có quá nhiều nhân tố không xác định, sự việc được che đậy rồi, có lần đầu sẽ có lần thứ hai. Người có cái nên làm, có cái không nên, không thể cứ vì sự nghiệp phía trước của mình mà vứt bỏ nguyên tắc. Nếu như thế, bản thân và đông đảo những người khác có gì khác đâu chứ.

Giờ phút này, Lôi Định Quốc đang ngồi trên ghế sofa rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm. Nhiếp Chấn Bnag nói như thế, trong lòng Lôi Định Quốc cũng yên tâm rất nhiều. Sau khi có được sự ủng hộ của Nhiếp Chấn Bang, chuyện này cũng dễ xử lý hơn nhiều, Lôi Định Quốc lập tức đứng dậy:

- Chủ tịch Nhiếp, có câu nói này của anh, trong lòng tôi đã có cơ sở. Anh làm việc tiếp đi, tôi không làm phiền anh nữa. Có tình huống gì, tôi sẽ lập tức thông báo với anh.

Lôi Định Quốc vừa mới đứng lên, điện thoại trên bàn Nhiếp Chấn Bang cũng đúng lúc đổ chuông, là điện thoại nội bộ. Thấy Nhiếp Chấn Bang có việc, Lôi Định Quốc cũng không nói thêm gì nhiều, mỉm cười xin phép. Nhiếp Chấn Bang cũng nhấc máy lên, mới vừa alo thì đầu dây bên kia, giọng của Phạm Thường Thắng liền truyền đến:

- Chủ tịch Chấn Bang, đang bận sao?

Điện thoại của Phạm Thường Thắng? Trùng hợp như vậy, chân trước Lôi Định Quốc vừa mới bước ra khỏi thì điện thoại đã đến. Không lẽ Hoàng Tuấn Sơn đã nhận thấy điều gì?

Ngay tức khắc, Nhiếp Chấn Bang điều chỉnh lại tâm trạng của mình, mỉm cười nói:

- Bí thư Phạm, chào anh. Hôm nay bí thư Phạm sao lại có thời gian rãnh rỗi gọi cho tôi vậy. Bí thư Phạm có chuyện gì sao?

- Ha ha, cũng không có chuyện gì. Chủ tịch Chấn Bang, tối nay có rãnh không? Nếu có thể thì tối nay bảy giờ, ở Nhất Được Cát thức ăn riêng cùng ăn một bữa cơm thường như thế nào? Nghe nói, cá vược hấp ở đó là tuyệt vời nhất đó.

Từ trong điện thoại, giọng nói của Phạm Thường Thắng lại truyền đến một lần nữa.

Mời khách? Bản thân mình đến thành phố Lương Khê lâu như vậy, lúc đầu là sự đối địch của Phạm Thường Thắng, đến bây giờ là quan hệ miễn cưỡng hòa hợp, cho đến hôm nay lại là chủ động mời khách, Nhiếp Chấn Bang cũng dần có sự nghi ngờ, nhưng trong chốc lát đúng là không sờ thấu được ý của Phạm Thường Thắng.

Rốt cuộc là có liên quan gì với Hoàng Tuấn Sơn hay không? Suy tư trong đầu, trầm ngâm một hồi, Nhiếp Chấn Bang vẫn chuẩn bị đi xem thử ra sao. Dù sao nếu đã mở miệng mời rồi, tất nhiên là không có lí do gì từ chối. Nếu như từ chối, ngược lại sẽ khiến cho Phạm Thường Thắng có ý kiến trong lòng. Bí thư và Chủ tịch thành phố không thể lúc nào cũng đối địch. Như thế nào đi nữa, sự đoàn kết trong bộ máy với nhau cũng là một tiêu chuẩn quan trọng để cân nhắc về một cán bộ của nhà nước.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Nhất Đắc Cát đúng không? Được, tối hôm nay tôi sẽ đến đúng giờ.

Sau khi quyết định xong thời gian gặp mặt buổi tối, cả hai tiếp tục trò chuyện thêm mấy câu, sau đó mới cúp điện thoại. Bên phía Thành ủy, nét mặt của Phạm Thường Thắng có vẻ rất tốt, sự đáp ứng một cách sảng khoái của Nhiếp Chấn Bang khiến cho Phạm Thường Thắng rất vui. Trên quan trường, anh cho tôi sĩ diện, tôi cũng cho anh sĩ diện, đây chính là một sự trao đổi. Tức khắc, Phạm Thường Thắng bấm điện thoại trên bàn, dặn dò Uông Minh Hiên ở phía bên ngoài:

- Minh Hiên, cậu lập tức đi sắp xếp, tối nay bảy giờ, giúp tôi đặt một bàn ở Nhất Đắc Các.

Bên này, đợi đến sau khi tan ca lúc năm giờ chiều, Nhiếp Chấn Bang cũng không rời khỏi luôn. Trường hợp này đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, thật sự quá bình thường. Đợi đến gần sáu giờ, Nhiếp Chấn Bang mới dọn dẹp đồ đạc trên bàn, ra khỏi văn phòng, dẫn theo Dịch Quân trực tiếp đến Nhất Đắc Các.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.