Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 371: Chương 371: Đại lễ đưa tới tận cửa.




Một câu nói đó của Phạm Thường Thắng cũng khiến tâm trạng của Hoàng Tuấn Sơn trở nên tràn đầy chấn động, cảm xúc cuồn cuộn nổi lên trong phút chốc. Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí có chút ngượng ngập, may đây là đang nói chuyện điện thoại, đôi bên không nhìn thấy nhau, chỉ là nghe tiếng nói có thể cảm giác được.

Lúc này, Hoàng Tuấn Sơn cũng lấy lại được tinh thần, sắp xếp lại ngôn từ trong đầu mình rồi mới lại nói:

- Bí thư Phạm, thật sự xin lỗi anh, là tôi đã quá kích động rồi. Tuy nhiên, tôi nghĩ điều nên nói vẫn cần phải nói. Trần Nhạc làm vậy là quá to gan rồi. Đường đường là một đại biểu của Hội đồng nhân dân thành phố, hắn nói bắt là bắt luôn, vậy thì các đại biểu khác ở Thành ủy sẽ nghĩ thế nào. Làm như vậy là đã trái với trình tự kỉ luật của tổ chức một cách nghiêm trọng rồi. Tôi e rằng bên trong còn có ý của Nhiếp Chấn Bang.

Dừng một chút, Hoàng Tuấn Sơn tỏ vẻ như là vô cùng đau đớn, tiếp tục nói:

- Bí thư Phạm, có một câu nói này rất là chính xác, không có quy tắc thì sao thành được tổ chức? Đảng chúng ta trước giờ vẫn luôn chú ý nhất là tổ chức kỷ luật, Trần Nhạc làm như vậy là hoàn toàn không coi Thanh ủy ra gì. Tôi đề nghị, nhân lần này phải nghiêm túc xử lý.

Hoàng Tuấn Sơn suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nói với Phạm Thường Thắng về chuyện giữa hắn và Ngô Ái Quân. Tuy rằng Hoàng Tuấn Sơn đúng là cấp dưới của Phạm Thường Thắng nhưng đến vợ chồng với nhau còn giữ lại chút không gian riêng tư, đàn ông nào mà không để dành nhà riêng hay tiền riêng cho mình. Mặc dù mình là cấp dưới không sai, nhưng những chuyện như vậy càng ít người biết thì đối với bản thân càng an toàn. Đến cuối cùng, Hoàng Tuấn Sơn vẫn lựa chọn giấu diếm.

Đối diện, trong lòng Phạm Thường Thắng cũng thở dài một cái. Trong khoảng thời gian này, những biểu hiện lạ thường của Hoàng Tuấn Sơn cũng làm cho Phạm Thường Thắng cảm thấy chút hoài nghi, bây giờ chẳng qua chỉ là xác định chuyện này mà thôi.

Trong suy nghĩ của Phạm Thường Thắng cũng thấy có chút thất vọng, dù sao cấp dưới của mình cũng là một người được tin tưởng hàng đầu, vậy mà lại có chuyện giấu diếm chính mình. Chuyện này đối với Phạm Thường Thắng mà nói đúng là sự châm chọc lớn nhất.

Tuy nhiên, cứu thì vẫn là phải cứu. Song bỏ qua những mặt khác không nói, cách làm của Trần Nhạc và Nhiếp Chấn Bang cũng khiến Phạm Thường Thắng thấy hơi phản cảm. Từ sau tết nguyên đán, Nhiếp Chấn Bang từng bước từng bước chèn ép dần, đầu tiên là khiến Lý Quốc Hoa phải ngậm bồ hòn, sau đó lại cách chức Quách Chấn Bảo, bây giờ lại tới khu dệt may bên này làm loạn. Nếu lại không ra mặt áp chế lại thì đến bản thân mình cũng không còn được ai tin tưởng nữa rồi.

Suy nghĩ một hồi, Phạm Thường Thắng lập tức nói:

- Trưởng ban Tuấn Sơn, cứ bình tĩnh, đừng vội.

- Tạm thời lúc này cũng không cần vội vàng. Theo tôi thấy, đến sang ngày mai, tổ chức một cuộc họp hội ý giữa các ủy viên thường vụ, chúng ta sẽ bàn rõ ràng chuyện này.

Nghe lời của Phạm Thường Thắng, Hoàng Tuấn Sơn cũng yên lòng đi không ít, lập tức cũng gật đầu nói:

- Bí thư Phạm, theo tôi thấy à, chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm, nếu không thì cái tên Nhiếp Chấn Bang đó sẽ cưỡi lên đầu chúng ta mất.

Lúc này, ở khu vực nhà máy dệt, Văn Thế Minh và Đới Dũng đã trực tiếp lái xe cảnh sát tới. Nhìn thấy đèn báo hiệu của cảnh sát, những người bảo vệ nhà máy dệt may cũng từ phòng bảo vệ đi ra. Nhìn thấy là xe cảnh sát, ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu, họ liền cho xe đi qua luôn.

Nhưng, ngược lại là Văn Thế Minh lại gọi người bảo vệ hỏi:

- Này đồng chí, cho hỏi thăm một chút, nhà của giám đốc Ngô Ái Quân ở toà nào, khu nào vậy.

Nghe thấy hóa ra là tìm Ngô Ái Quân, người bảo vệ cũng không hề có chút kinh ngạc nào. Toàn bộ nhà máy dệt may này đều biết, giám đốc Ngô giao lưu rộng, có một, hai người bạn là cảnh sát cũng chẳng có gì quá kì lạ.

Người bảo vệ còn tưởng là hai người Văn Thế Minh đến tìm Ngô Ái Quân ra ngoài chơi đêm, sắc mặt cũng khó coi, lạnh nhạt nói:

- Đi thẳng phía trước, đến lỗi rẽ thứ hai của khu nhà thì rẽ trái, đến tòa nhà thứ hai, căn bên trái tầng ba chính là nhà của ông ta.

Văn Thế Minh khởi động xe, phía sau, người gác cổng cũng khạc một tiếng, phun một ngụm đờm trên mặt đất, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng ông ta thấp giọng chửi thầm. Cảnh tượng này khiến Văn Thế Minh có một vài suy nghĩ, đến cả người gác cổng cũng chán ghét như vậy, có thể thấy Ngô Ái Quân ở nhà máy dệt may này hoàn toàn không được sự tin yêu của công nhân viên.

Có được sự chỉ dẫn từ chỗ bảo vệ, Văn Thế Minh và Đới Dũng rất nhanh đã tìm được nhà của Ngô Ái Quân. Đi tới cửa lầu ba, Đới Dũng chủ động tiến tới gõ cửa, một lát sau bên trong vọng ra tiếng của một người phụ nữ:

- Ra đây, ra đây!

Cửa phòng mở ra, là một phụ nữ trung niên khoảng chừng 45 đến 46 tuổi đứng ở cửa, thấy hai viên cảnh sát mặc cảnh phục đứng trước nhà, người phụ nữ hơi sửng sốt. Lực uy hiếp của cảnh sát, mặc kệ là với suy nghĩ của dân chúng hay là cán bộ bình thường, thì vẫn là rất lớn.

Lúc này, Văn Thế Minh quan sát một lượt vợ của Ngô Ái Quân. Người này hơn bốn mươi, gần năm mươi tuổi, nhưng cách ăn mặc trông thế nào cũng thấy rất bình thường, trên người cũng không có điểm nào quá thu hút, cũng chẳng trách Ngô Ái Quân lại có tình nhân bên ngoài.

Thân là giám đốc của nhà máy dệt may số một, có quyền có thế, những công nhân nữ trẻ tuổi ở trong nhà máy đó, người nào mà không muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, bợ đỡ giám đốc, vậy nên khiến Ngô Ái Quân trở nên sa đọa cũng là chuyện tất nhiên thôi.

Lập tức, Văn Thế Minh nháy nháy mắt với Đới Dũng bên cạnh, Đới Dũng cũng hiểu ý gật đầu nói:

- Chị chính là vợ của Ngô Ái Quân, Trương Xuân Phượng phải không? Tối hôm nay, chúng tôi vừa bắt được chồng của chị là Ngô Ái Quân đang gian díu cùng một người phụ nữ khác trong một cuộc điều ta đột kích, tên người phụ nữ này là Hỉ Mai, chị có biết cô ta không?

Vừa nghe thấy lời của Đới Dũng, sắc mặt Trương Xuân Phượng liền thay đổi, trở nên trắng bệch ra. Làm vợ của Ngô Ái Quân, chuyện hắn có người tình bên ngoài, Trương Xuân Phượng đã sớm phát hiện ra, chẳng qua, Trương Xuân Phượng cố tình không thèm để ý tới chuyện này mà thôi. Giờ đây lại bị Đới Dũng trực tiếp nói ra, Trương Xuân Phượng vốn đang chìm trong giấc mộng do chính mình dệt nên cũng đột nhiên choàng tỉnh.

Sau một lúc lâu im lặng, Trương Xuân Phượng gật đầu nói:

- Biết, tôi biết ngay đồ lẳng lơ ấy cùng lão già chết tiệt nhà này có gian díu mà.

Nghe được câu này, Văn Thế Minh và Đới Dũng liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn ra vẻ vui mừng từ trong ánh mắt của người đối diện. Trương Xuân Phượng biểu hiện ra vẻ căm hận càng lớn, sách lược của Trần cục trưởng lại càng có khả năng thành công.

Lập tức, Văn Thế Minh lên tiếng:

- Chị à, chị trước tiên hãy bình tĩnh. Căn cứ vào lời khai của Lưu Hỉ Mai, giám đốc Ngô mua cho cô ấy vài đồ đạc trong phòng từ bên Tây Lương, đăng kí hộ khẩu thành phố, còn cho không ít tiền mặt, chuyện này chị có biết không? Căn cứ vào điều tra của chúng tôi, giám đốc Ngô nếu chỉ sử dụng tiền lương của mình thì không thể gánh được những chi tiêu khổng lồ như vậy. Vậy nên, chị Trương, hôm nay chúng tôi đến đây là để cứu vãn chuyện cho giám đốc Ngô đó. Chị là vợ của anh ấy, cũng không thể để anh ấy bị phụ nữ khác mê hoặc tới mức bước lên con đường không có lối về chứ.

Bản thân Trương Xuân Phượng chính là thuộc loại phụ nữ rất ít giao du. Trong hoàn cảnh bình thường, Ngô Ái Quân cũng không thích đưa vợ ra ngoài cùng, sợ Trương Xuân Phượng làm hắn mất mặt.

Giờ phút này, bị hai người Văn Thế Minh và Đới Dũng người hát người đệm, khiến Trương Xuân Phượng cũng giật mình, chân tay trở nên luống cuống.

Bắt lấy tay Văn Thế Minh, cô nói:

- Đồng chí cảnh sát, đồng chí phải cứu lấy lão Ngô nhà tôi, ông ấy chẳng qua cũng là bị con hồ ly tinh kia mê hoặc, làm những chuyện có lỗi với Đảng và Nhà nước. Đồng chí yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp cùng chính phủ, tranh thủ sự khoan hồng. Các đồng chí chờ tôi một chút.

Nói xong, Trương Xuân Phượng quay người đi vào trong phòng ngủ, rất nhanh lại đi ra, trong tay mang theo một cái valy khóa mã, thả xuống cửa. Trương Xuân Phượng lần nữa lên tiếng:

- Đồng chí cảnh sát, cái này là ông ấy để ở nhà, dùng để chuẩn bị chi cho con gái đi du học. Tôi biết là lai lịch bất chính nên vẫn không dám sử dụng, các đồng chí cầm đi đi, coi như là ông ấy lập công chuộc tội rồi.

Vui mừng, trong lòng hai người lúc này chỉ có thể nói là vô cùng sung sướng. Văn Thế Minh cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi như vậy, giống như thu trắng vậy. Lập tức, Văn Thế Minh cũng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Chị Trương, xin chị hãy yên tâm, chuyện của giám đốc Ngô sau khi điều tra rõ ràng sẽ được thả ngay thôi, chị có thể yên tâm rôi.

Vừa ra khỏi nhà Ngô Ái Quân, Văn Thế Minh liền lập tức nói:

- Đi thôi, Tiểu Đới, lập tức trở về cục, báo tin vui cho cục trưởng Trần.

Lúc này, Trần Nhạc đang ở trong nhà của Nhiếp Chấn Bang, báo cáo lại vụ án này. Đột nhiên nhận được điện thoại của Văn Thế Minh, sau khi nghe được tin vợ của Ngô Ái Quân đã giao ra một khoản tiền lớn, Trần Nhạc ngay lập tức đem chuyện này báo lại cho Nhiếp Chấn Bang. Nghe được tin này, suy nghĩ của Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên thở phào một cái, sự việc đã đến nước này cũng tức là đại cục đã định rồi.

Ngày hôm sau, khi Nhiếp Chấn Bang vừa đến phòng làm việc, Trưởng ban thư kí Thảnh ủy Hồ Hữu Tuyền cũng gọi điện thoại tới. Sáng hôm nay, Thành ủy mở cuộc họp thường vụ khẩn cấp, mời Nhiếp Chấn Bang tới tham dự.

Nhiếp Chấn Bang vừa bước chân vào cửa phòng họp, phía sau Phạm Thường Thắng liền đi đến, ngồi vào vị trí chủ tọa. Mặt Phạm Thường Thắng không một chút thay đổi nào, chậm rãi nói:

- Các đồng chí, lần này triệu tập tất cả các cán bộ lâm thời lại đây, chủ yếu là có một việc quan trọng cần được thông qua.

Nói xong, ánh mắt Phạm Thường Thắng lướt qua Nhiếp Chấn Bang ngồi bên cạnh, tiếp tục nói:

- Ngay trong đêm qua, Cục trưởng Trần Nhạc của cục công an Thành phố, đột nhiên bắt giữ giám đốc Ngô Ái Quân của nhà máy dệt số một.

Nói tới đây, Phạm Thường Thắng dừng lại một chút, sau đó độ nhiên lên giọng, vỗ bàn một cái, nói:

- Làm cái trò gì vậy không biết, Trần Nhạc này có còn muốn làm chức cục trưởng nữa hay không? Ngô Ái Quân cũng là cán bộ cấp Cục, mặc dù là đơn vị sự nghiệp tài chính công, song cũng là cán bộ cấp Cục, lại là đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố.

- Trước khi bắt giữ không hề có một sự báo cáo lại, cũng không đi theo trình tự của hội nghị Hội đồng nhân dân thành phố, đây là thế nào? Trả đũa sao? Tên Trần Nhạc đó còn có một chút tính kỷ luật và tính nguyên tắc giai cấp nào, còn có Thành ủy này nữa không vậy? Người như vậy tôi đề nghị phải nghiêm túc xử lý, cũng yêu cầu Trần Nhạc phải làm một bản kiểm điểm, cũng đánh dấu vào hồ sơ lý lịch Đảng cùng nghề nghiệp.

Bản kiểm điểm thật ra cũng không có gì, nhưng thân là một đảng viên, thế nhưng lại bị đánh dấu một lỗi vào hồ sơ lý lịch Đảng, mức độ xử phạt như vậy cũng tương đối dọa người rồi. Đánh dấu lỗi lầm vào hồ sơ, việc này cũng chỉ như gạch thêm vào chính hồ sơ của mình một nét, nhưng thật sự có ảnh hưởng rất lớn đối với việc lên chức.

- Bí thư Phạm, tôi muốn nói mấy câu.

Nhiếp Chấn Bang ở bên cạnh cũng đột nhiên lên tiếng.

Nhìn Nhiếp Chấn Bang, trên mặt Phạm Thường Thắng thoáng hiện vẻ đắc ý, chỉ sợ Nhiếp Chấn Bang không lên tiếng, càng là như vậy, lại càng có thể đả kích lại Nhiếp Chấn Bang mi.

Nhiếp Chấn Bang nhìn quanh bốn phía một lượt, sau đó chậm rãi nói:

- Bí thư Phạm, các vị lãnh đạo, các đồng chí, mặc dù vừa rồi bí thư Phạm không nói, nhưng tôi cũng có một chuyện cần phải báo cáo với các vị một chút. Ngày hôm qua, trong phạm vi điều tra của Công an thành phố, đồng chí Ngô Ái Quân lúc ấy đang có quan hệ tình cảm với một người phụ nữ xa lạ, không phải vợ đồng chí, cho nên Cục trưởng Trần mới đem đồng chí Ngô Ái Quân về giữ tại Cục thành phố. Ngay trong đêm qua, vợ của đồng chí Ngô Ái Quân đã giao nộp một valy được mã khóa, căn cứ vào thống kê, tổng cộng có ba trăm ngàn nhân dân tệ, bốn trăm ngàn tiền đô la Mỹ.

- Một khoản tài chính lớn như thế không rõ ràng, tôi đề nghị Ủy ban Kỷ luật thành phố có thể thành lập tổ chuyên án, tiến hành điểu tra thẩm vấn tỉ mỉ Ngô Ái Quân.

Chuyện này, đối với đám người Phạm Thường Thắng và Lý Quốc Hoa mà nói, căn bản là không ngờ tới. Trước đó bọn họ cũng không ngờ tình huống trong hội nghị lại thay đổi tới bước này. Chiêu này của Nhiếp Chấn Bang, thật đúng là đã tạo ra tác dụng đánh úp lại. Phạm Thường Thắng lúc này ngây ngẩn cả người, chuyện xảy ra bất ngờ, Phạm Thường Thắng cũng không biết nên nói thế nào.

Sau một hồi trầm mặc, Phạm Thường Thắng khoát tay nói:

- Nếu đã vậy, tôi cũng đề nghị Ủy ban Kỷ luật thành phố tham gia điều tra hết sức mình. Tuy nhiên, việc Trần Nhạc trái với kỷ luật của tổ chức, không có sự đồng ý của Hội đồng nhân dân thành phố đã tự mình hành động, trách nhiệm thì vẫn là phải gánh vác. Ghi lại vào hồ sơ lý lịch Đảng thì miễn, tuy nhiên tôi đề nghị, đồng chí Trần Nhạc phải làm bản kiểm điểm gửi cho Thành ủy. Tan họp đi.

Lúc này, Phạm Thường Thắng rơi vào thế bị động. Giờ phút này, hắn rất cấp bách cần phải hiểu biết cho rõ ràng toàn bộ chuyện này. Việc hội nghị này tiếp tục diễn ra cũng trở nên không cần thiết nữa rồi, tiếp tục chỉ có thể khiến Nhiếp Chấn Bang càng đắc ý mà thôi.

Phạm Thường Thắng khoanh hai tay đi ra ngoài, mặt khác các ủy viên thường vụ cũng lần lượt rời khỏi. Nhiếp Chấn Bang đi ra khỏi phòng họp Thành ủy, vừa mới bước lên cầu thang, phía sau có một tiếng gọi:

- Chủ tịch Nhiếp, xin ngài đợi một chút.

Nhiếp Chấn Bang vừa nghe thấy tiếng gọi liền xoay người lại, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Trưởng ban tổ chức Hoàng Tuấn Sơn, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng cười một tiếng, xem ra Hoàng Tuấn Sơn đến là để tìm cách thỏa hiệp đây.

Chuyện của nhà máy dệt số một, Nhiếp Chấn Bang đã sớm đoán được giữa Ngô Ái Quân và Hoàng Tuấn Sơn có chuyện gì đó. Trước đấy, khi Ngô Ái Quân đi thăm hỏi Hoàng Tuấn Sơn, Nhiếp Chấn Bang cũng đã đoán ra được phần nào. Sau đó, Hoàng Tuấn Sơn lại gây rối quá trình điều tra kiểm toán của nhà máy dệt may, cũng chỉ khiến cho Nhiếp Chấn Bang càng thêm chắc chắn cái suy nghĩ này. Hiện tại, biểu hiện của Hoàng Tuấn Sơn càng làm cho Nhiếp Chấn Bang khẳng định hơn. Suy xét một chút, vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang cũng hiện lên vẻ tươi cười, nói:

- Trưởng ban Hoàng, có chuyện gì sao?

Lúc này, Hoàng Tuấn Sơn biểu lộ vẻ hết sức khiêm tốn, mang nét mặt ôn hòa, khẽ gật đầu cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, bây giờ anh có tiện để nói chuyện không? Có một việc quan trọng tôi muốn báo cáo, tiện thể trưng cầu ý kiến của anh một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.