Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 282: Chương 282: Đặt cược của Bạch Lực Khắc




Nhiếp Chấn Bang bên này khi đã quay trở lại phòng làm việc của mình, cũng lập tức bận rộn lu bù lên. Mười mấy ngày nay vừa qua, trên bàn làm việc của Nhiếp Chấn Bang đã tồn đọng lại không ít văn kiện cần phải xử lý. Đối với chuyện của Chu Thần, Nhiếp Chấn Bang thực sự là còn không có thừa quá nhiều tâm tư.

Trong chuyện của hai nhà xưởng, thái độ của Nhiếp Chấn Bang cũng rất rõ ràng và đơn giản. Cũng không phải là Nhiếp Chấn Bang kỳ thị những xí nghiệp này bởi dù sao, trong một quốc gia, các loại xí nghiệp bắt buộc là phải có hết. Nếu chính quyền của các địa phương trên cả nước đều có loại suy nghĩ giống như Nhiếp Chấn Bang, vậy thì những doanh nghiệp loại này, sẽ không có con đường sống nào nữa rồi. Này rõ ràng cũng không phải là đúng. Đây rõ ràng là thuộc kiểu có bệnh mà sợ thầy, đây chính là tiêu cực. Yêu cầu của Nhiếp Chấn Bang rất đơn giản, chỉ cần những xí nghiệp này có thể thông qua được sự thẩm định về ảnh hưởng tới môi trường xung quanh, có thể đạt tới được tiêu chuẩn xử lý rác thải công nghiệp, những thứ khác, sẽ không có vấn đề gì nữa.

Thành phố Tân Lê bên này, sau khi hoàn thành công tác cải tạo hệ thống trường trung học và tiểu học ở huyện Lê, năm nay, trọng tâm giáo dục của thành phố Tân Lê có hai điều chủ yếu. Một là vấn đề tu sửa, cải tạo các trường học của huyện Vân ban đầu cùng với ba xã, thị trấn mới sát nhập là Đại Phong, Hồng Kỳ và Xa Đài. Những trường thuộc loại nguy hiểm thì đều được dỡ bỏ và xây dựng lại. Với nguồn tài chính của thành phố Tân lê bây giờ mà nói, khoản tiền đầu tư nhỏ này, hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Còn một công tác trọng điểm khác là, vấn đề xóa nạn mù chữ cho thanh thiếu niên thất học và tiến hành giáo dục bắt buộc theo hệ chín năm.

Ở phía dòng trên cùng trong trang đầu tiên của văn kiện, Nhiếp Chấn Bang ghi ý kiến của mình ra:

- Đồng ý, cũng xin yêu cầu lãnh đạo phân công quản lý lĩnh vực có liên quan phê duyệt, do Ủy ban Giáo dục thành phố làm đội trưởng chịu trách nhiệm. Không được tạo ra cản trở, hay trạm kiểm soát, đảm bảo một cách toàn diện về môi trường học tập an toàn cho học sinh tiểu học và trung học trong toàn thành phố. Ký tên cuối cùng là Nhiếp Chấn Bang

Đặt văn kiện đã trả lời xong sang một bên, Nhiếp Chấn Bang lại cầm một tập văn bản khác lên. Từ bên ngoài, Dịch Quân bước tới, nói nhỏ giọng vào bên tai Nhiếp Chấn Bang:

- Bí thư, Chủ tịch Bạch tới đây.

Bạch Lực Khắc?

Nhiếp Chấn Bang nghe được lời nói của Dịch Quân, cũng hơi sửng sốt. Ngay buổi sáng nay, Bạch Lực Khắc còn chất vấn qua chính mình về vấn đề thu hút đầu tư của Chu Thần. Lúc này mới đến gần truaw mà thôi, Bạch Lực Khắc lại đã chủ động tới, đây là có ý gì? Nhiếp Chấn Bang cũng phải nghiền ngẫm.

Chẳng lẽ là tới để nhận sai hay sao? Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lập tức gật đầu nói:

- Mời Chủ tịch Bạch vào đi.

Vừa mới nói xong, Nhiếp Chấn Bang có vẻ như là cảm thấy cũng không ổn, liền tự mình đứng lên, nói với Dịch Quân đứng ở bên cạnh:

- Vẫn là để cho tôi tự đi mời đi.

Đây là một chỗ khác biệt giữa Nhiếp Chấn Bang và đám con cháu thế gia khác ở thủ đô. Con cháu thế gia của thủ đô, luận năng lực, bối cảnh, những kẻ chân chính muốn bước vào trong thể chế cũng đều không phải là kẻ ngốc gì. Nhưng, những người này lại đều cũng có một bệnh chung, đều thích sĩ diện. Từ nhỏ đến lớn, cái loại cao ngạo cùng với kiêu căng được nuôi dưỡng, chăm chút kỹ càng lên từ trong cái loại gia tộc đứng trên đỉnh như vậy, đó là cái mà người ta gọi là khí thế của quý tộc.

Trong cái nhìn của Nhiếp Chấn Bang thì đó cũng chỉ là thứ chó mà mà thôi. Một đám cứ hô hào chiêu hiền đãi sĩ nhưng rốt cuộc cũng chả hiểu gì cả. Mà điểm khác biệt lớn nhất của Nhiếp Chấn Bang là, ngoài việc có những thứ mà đám con cháu thế gia sở hữu thì đồng thời, hắn còn có một tác phong bình dân hóa. Cái này cũng là có sự liên quan rất lớn từ cuộc sống bình dân suốt mười sáu năm của Nhiếp Chấn Bang.

Đi tới cửa, Nhiếp Chấn Bang liền dừng lại. Chiêu hiền đãi sĩ quả là không sai, nhưng, cũng cần nắm giữ một cái hạn để, một cái đúng mực. Nếu làm quá, sẽ khiến người ta có một loại cảm giác không có uy tín và không có khoảng cách. Nhưng nếu quá giữ chừng mực thì lại khiến người ta cảm thấy khó mà tiếp cận được. Cái giới hạn này rất khó nắm chắc. Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang cũng đã khống chế được rất tốt.

Đứng lại ở trước cửa, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Chủ tịch Bạch, mời anh mau vào đây. Tiểu Dịch, về sau khi Chủ tịch Bạch tới chỗ của tôi, không cần thông báo. Chỉ cần trong phòng làm việc của tôi mà không có những người khác, cứ đi thẳng vào là được.

Trong lòng Bạch Lực Khắc cũng cảm thấy có chút cảm động. Tuy rằng, Bạch Lực Khắc cũng hiểu, đây có lẽ là một biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang mà thôi. Nhưng, dù sao cũng là có thể hiện ra ngoài. Nếu đổi làm người bình thường khác, còn không chắc biết thể hiện như vậy. Trên qua trường, có khi thích hợp, cũng chỉ cần, đúng là một biểu hiện như vậy đấy.

Đi vào văn phòng của Nhiếp Chấn Bang, được Nhiếp Chấn Bang tiếp đón, Bạch Lực Khắc ngồi xuống ghế sa lon, đỡ lấy cốc trà xanh mà Nhiếp Chấn Bang tự mình đưa đến xong, Bạch Lực Khắc cũng cười nói:

- Bí thư, lần này tới đây, tôi là tới để xin lỗi cũng như muốn học hỏi thêm từ anh.

Những lời này, lại khiến cho Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt. Tuy rằng hắn biết có lẽ Bạch Lực Khắc tới đây là vì chuyện buổi sáng, nhưng, thực sự nghe được lời nói này của Bạch Lực Khắc rồi, Nhiếp Chấn Bang vẫn là có chút kinh ngạc. Dù sao, Bạch Lực Khắc là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố, nói như vậy thì cũng tức là đã đem chính bản thân ông ta đặt vào cái vị trí của một cấp dưới rồi.

Không chờ Nhiếp Chấn Bang đáp lời, Bạch Lực Khắc lại đắn đo một cái, tiếp tục nói:

- Chủ tịch, trong sự phát triển của thành phố Tân Lê, chúng ta còn có rất nhiều thứ chưa thể quán triệt cũng như lĩnh hội được ý đồ của anh. Lúc này đây, tôi đã nghiên cứu lại một cách tỉ mỉ tư liệu và số liệu của các hạng mục đầu tư trong một năm nay của thành phố Tân Lê chúng ta. Tôi cảm thấy được, phương hướng và ý tưởng phát triển của Chủ tịch anh đã vứt bỏ chúng tôi lại một khoảng cách rất xa. Trong việc học tập, chúng tôi đã không thể bước kịp theo bước chân của Chủ tịch, kính xin Chủ tịch cứ phê bình và chỉ đạo thêm.

Trong vấn đề xưng hô, Bạch Lực Khắc bỏ qua chức vụ Bí thư mà cố tình dùng xưng hô Chủ tịch thành phố. Trước kia, Nhiếp Chấn Bang là Chủ tịch huyện ủy huyện Lê, là lãnh đạo trực tiếp của Bạch Lực Khắc. Xưng hô như vậy, đã thể hiện rõ thái độ của Bạch Lực Khắc, Chu Thần không phải là Chủ tịch thành phố mà Bạch Lực Khắc ông tán thành.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang rơi vào trầm tư. Sự mâu thuẫn trong tư tưởng cũng không phải là nguyên nhân đơn thuần của những cán bộ khác trong thành phố Tân Lê. Chuyện như vậy, cho dù là đổi làm địa khu phát triển của vùng duyên hải phía Đông thì cũng không chắc rằng có người có thể có đủ nhận thức và lĩnh ngộ được tầm nhìn xa của mình. Đây là tính cực hạn của mặt tư tưởng, nó không phải có thể thay đổi được hoàn toàn chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Trong cái thời đại xu hướng mà toàn quốc dùng môi trường để đổi lấy phát triển, lấy tài nguyên để đổi lấy tăng trưởng thì, cán bộ thành phố Tân Lê có thể giữ vững được nguyên tắc, đây coi như là một điều rất tốt rồi.

Tuy nhiên, từ sau cái chuyện này, trong lại Nhiếp Chấn Bang lại càng kiên định một suy nghĩ. Nhìn Bạch Lực Khắc, hắn nói:

- Lão Bạch à, việc thay đổi quan niệm tư tưởng cũng không phải là một vấn đề đơn giản. Con đường mà tôi đi, cũng quá mức liều lĩnh rồi. Suy nghĩ của các anh, tôi cũng có thể lý giải được. Anh cũng không cần để trong lòng đâu.

Ngừng một chút, Nhiếp Chấn Bang lại thản nhiên nhìn Bạch Lực Khắc nói:

- Lão Bạch, hai hội nghị lớn của Tân Lê cũng sắp sửa diễn ra. Đối với đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, anh có suy nghĩ gì không?

Nghe được lời này của Nhiếp Chấn Bang, Bạch Lực Khắc liền thấy vui vẻ ở trong lòng. Lời nói của Nhiếp Chấn Bang cũng đã rất rõ ràng. Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, chính mình có suy nghĩ gì không, đây không phải là chỉ rõ ý tứ của Nhiếp Chấn Bang sao?

Nhưng, Bạch Lực Khắc cũng có chút do dự trong lòng. Trong vòng thể chế, ở đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân mà lại phủ quyết người được ứng cử do lãnh đạo cấp trên chỉ định, rõ ràng, người này chắc chắn là không còn mặt mũi mà tiếp tục ở lại nữa rồi. Nhưng, những cán bộ khác, nhất là người được tuyển đó, nhất định sẽ bị đổ lên trên nơi đầu sóng ngọn gió. Mặt mũi của lãnh đạo cấp trên không còn, sau này chính mình còn có đường để lên chức nữa sao?

Nghĩ đến đây, Bạch Lực Khắc cũng đã quyết định, dùng cách trả lời lập lờ nước đôi:

- Bí thư, về đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, trong khoảng thời gian này, tôi cũng đã đi tới vài xã, thị trấn và một số cơ quan trực thuộc thành phố, đã được nghe đầy đủ không ít ý kiến về đề nghị của đại biểu Hội đồng nhân dân. Đối với cái này, suy nghĩ của tôi là, tất cả đều nghe theo chỉ thị của cấp trên.

Những lời này khiến Nhiếp Chấn Bang nghe được phải nhíu mày. Bạch Lực Khắc này, lá gan vẫn còn quá nhỏ, làm việc quá lươn lẹo. Nói như vậy thì cũng tương đương như là chưa nói. Nhưng, trong lời nói đó, vẫn còn là biểu đạt ra được một chút gì đó. Anh một Phó chủ tịch thường trực thành phố, ở trong cái thời điểm đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân mấu chốt như thế này, lại chạy tới xã, thị trấn gì gì đó để nghe cái gì mà ý kiến và đề xuất của đại biểu hội đồng nhân dân. Mặt khác, nghe theo chỉ thị của cấp trên, nhưng không nói sẽ kiến quyết phục tùng theo sự sắp xếp của tổ chức. Câu này cũng đáng được nghiền ngẫm kỹ càng hơn. Cấp trên, rốt cuộc là vị cấp trên nào, là mình, hay chỉ chính là Thành ủy Bá Châu. Cái này đều rất khó nói.

Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút rồi quyết định, vẫn là nên chỉ điểm cho Bạch Lực Khắc một chút. Hắn lập tức liền mỉm cười nói:

- Lão Bạch à, có suy nghĩ này là tốt. Ban lãnh đạo thành ủy cùng với tôi vẫn luôn ủng hộ với cách làm này của anh đấy. Chính anh cũng cần suy nghĩ một chút, làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng đi. Có ý tưởng gì, Chủ tịch Bạch có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.

Sau khi đi ra khỏi văn phòng của Nhiếp Chấn Bang, Bạch Lực Khắc cũng có chút do dự. Sự hấp dẫn của cái chức vụ Chủ tịch thành phố cũng như cái cấp Phó Giám đốc sở đấy, đôi với Bạch Lực Khắc mà nói, không thể nghi ngờ là cực kỳ lớn.

Nhưng, Bạch Lực Khắc cũng không phải cái loại trẻ con mới bước ra khỏi nhà tranh lần đầu. Lần tuyển cử này, không cần nói cũng có thể biết là chắc chắn sẽ có lãnh đạo thành phố đích thân xuống dưới áp trận. Cái này có liên quan tới uy tín của Thành ủy Bá Châu và khu tự trị. Cấp trên đề cử ra ứng viên cho vị trí Chủ tịch thành phố nhưng cũng không có đạt được ủng hộ trong cuộc bầu cử đại hội, cái này có thể nói là coi như đánh một cái tát vào mặt của lãnh đạo cấp trên.

Cấp trên, tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Quan hệ cùng bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang thì bày ra ở đấy, ở thành phố có Chủ tịch Đinh ủng hộ, khu tự trị lại có nhân vật số một Đảng ủy, thậm chí là Phó thủ tướng ở trên thủ đô cũng có vài phần kính nể, cái này đã chứng minh bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang như thế nào rồi. Tưởng Chấn Toàn vài lần gặp mặt riêng Nhiếp Chấn Bang, Phó thủ tướng Đào của nội các chính phủ chỉ đích danh đòi gặp, tất cả những cái này, Bạch Lực Khắc đều coi nó như là bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang.

Do dự một chút, Bạch Lực Khắc cũng hạ quyết tâm, nhân sinh khó được có vài lần đánh cuộc. Lần này không lên được thì chỉ sợ cũng không còn có cơ hội nào nữa. Chu Thần sẽ không nhớ kỹ cái phần nhân tình này của mình, Thành ủy cũng sẽ không cảm thấy chính mình có công lao gì. Chỉ cần về sau chính mình có thể theo sát được bước chân của Nhiếp Chấn Bang, Bạch Lực Khắc cũng không lo lắng cái gì nữa. Trời sập xuống đã có Nhiếp Chấn Bang chống đỡ. Hơn nữa, chuyện đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân này, chính mình hoàn toàn có thể trở thành người bị hại. Neeis Nhiếp Chấn Bang ngã xuống, mình cũng cam tâm tình nguyện mà về hưu dưỡng lão rồi.

Nghĩ đến đây, Bạch Lực Khắc lập tức cầm điện thoại lên bấm số điện thoại văn phòng của Trưởng ban thư ký thành ủy Mễ Phú Quý:

- Trưởng ban thư ký Mễ sao? Tôi Bạch Lực Khắc đây. Bên cậu hãy bố trí giúp tôi một chút. Ngày mai, tôi chuẩn bị đi Cục cán bộ lão thành của thành phố một chuyến, động viên và an ủi các đồng chí, cán bộ lão thành về hưu. Ừ, chuyện của đài truyền hình thành phố và phóng viên nhật báo Tân Lê, chính cậu liên hệ với Trưởng ban Nghiêm đi.

Mặc dù Bạch Lực Khắc không nói rõ với Nhiếp Chấn Bang, nhưng cũng là lấy hành động thực tế để nói cho Nhiếp Chấn Bang rằng, chính mình đã đồng ý rồi. Hai ngày này, dưới sự chỉ điểm của Nhiếp Chấn Bang, cùng với sự hành động toàn lực của Nghiêm Phượng Kiều, nhật báo Tân Lê và đài truyền hình Tân Lê, hai cái cơ quan tuyên truyền chính này, trên mỗi tin tức, mỗi đầu đề báo chí hàng ngày đều là tin tức về việc Bạch Lực Khắc thị sát một đơn vị gì, khảo sát ở xã, thị trấn nào đó, hoặc là đi kiểm tra công tác ở công ty Mẫn Nông, hoặc là đi an ủi, động viên doanh trại đóng quân ở địa phương của thành phố Tân Lê. Trong khoảng thời gian ngắn, cán bộ thành phố Tân Lê cũng đều nghe được tin mà lập tức hành động rồi. Ở trong cái giai đoạn mấu chốt như cái đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân diễn ra, Bạch Lực Khắc lại hoạt động một cách nổi bật như vậy, những người có ý nghĩ sâu xa đều khó tránh khỏi mà suy ngẫm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.