Đang nói, chiếc xe chở đám người Thái Vĩ Quân cũng tiến vào đồn cảnh sát sở Thành Quan. Vừa xuống xe, nhìn thấy Trần Nhạc, Thái Vĩ Quân liền giơ tay lên, làm một tư thế chiến thắng.
Mở cửa thùng ở đuôi xe, Thái Vĩ Quân cũng không kiềm chế nổi niềm vui sướng lúc này, nói:
- Cục trưởng Trần, lần này bắt được toàn cá lớn, tính toán sơ bộ thì tiền mặt có một trăm ngàn nhân dân tệ, những thứ khác như đô la Mỹ, đô la Hồng Kông cùng với các loại trái phiếu hoặc cổ phiếu có giá trị, tổng cộng ước chừng khoảng ba trăm ngàn. Ngoài ra, còn có sáu quyển sổ tiết kiệm, tổng giá trị gửi ngân hàng hơn hai triệu.
Nói tới đây, Thái Vĩ Quân lấy từ trong túi ra hai quyển sổ ghi chép, giao cho Trần Nhạc nói:
- Thứ quan trọng nhất chính là đây, một quyển sổ ghi chép lại đầy đủ việc Mạc gia nhận hối lộ, còn một quyển là nhật ký ghi chép của Mạc Minh Võ. Ở trong đó có kể lại tỉ mỉ không ít chuyện của Mạc Minh Võ dụ dỗ phụ nữ.
Nghe đến đó, Trần Nhạc cũng mừng rỡ đứng dậy, hai quyển sổ này chính là chứng cứ vô cùng thuyết phục để đè chết cha con Mạc Minh Võ.
Lập tức, Trần Nhạc nhìn Thái Vĩ Quân nói:
- Vĩ Quân, tạm thời cứ giam người ở chỗ của cậu trước đã, nhưng yêu cầu là trong vòng hai mươi tư giờ tới, cậu phải chịu được mọi sức ép. Không thể để kẻ nào đến mang hắn đi. Cậu có làm được không? Bây giờ tôi sẽ ngay lập tức tìm Chủ tịch Nhiếp để báo cáo, cậu phải luôn chờ tin tức của tôi.
Nhiếp Chấn Bang vừa về đến nhà, cởi được đôi giày ra thì chuông điện thoại trong túi cũng vang lên. Vừa thấy dãy số, tim Nhiếp Chấn Bang cũng đập nhanh hơn không ít. Vừa được kết nối, tiếng của Trần Nhạc lập tức truyền tới:
- Chủ tịch Nhiếp, anh đang nghỉ sao? Bên này chúng tôi đã bắt được Mạc Minh Võ rồi, bây giờ đã nắm được yếu điểm của hắn. Tôi nghĩ bây giờ tới chỗ anh để tôi trực tiếp báo cáo cho ngài một vài thông tin.
Nhiếp Chấn Bang không chút do dự. Kết giao với Trần Nhạc Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu, con người Trần Nhạc làm việc có trật tự, phân biệt rõ được cái chính cái phụ, biết nặng biết nhẹ. Nếu hắn đã nói là yếu điểm, vậy khẳng định không sai được. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang liền hạ giọng nói:
- Được, giờ tôi đang ở nhà, anh qua đây rồi nói.
Không đến mười phút, ngoài cửa liền có tiếng gõ cửa. Vừa mở cửa, Trần Nhạc liền nhìn qua Nhiếp Chấn Bang rồi lập tức đóng cửa lại. Sau khi lấy từ trong túi áo ra hai quyển sổ ghi chép, hắn cười nói:
- Chủ tịch, anh xem chút đi, có được những chứng cớ này, tôi thấy cũng đủ để giải quyết cha con Mạc Minh Võ rồi.
Nghe được lời của Trần Nhạc, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút sửng sốt. Khẩu khí này của Trần Nhạc quả là không nhỏ, một cán bộ cấp phó phòng không ngờ có thể dễ dàng nói ra lời muốn lật đổ Bí thư huyện ủy.
Nhận lấy quyển sổ ghi chép từ tay Trần Nhạc, Nhiếp Chấn Bang vừa mở ra đã bị một đám con số khiến cho kinh hãi. Năm nào, ngày nào tháng nào, cán bộ nào ở cục Tài chính, đưa năm nghìn.
Ngày nào tháng nào, cán bộ nào ở cục Y tế, một dây chuyền vàng, ba ngàn tiền mặt..v.v.. Những số liệu này, ngày xa nhất là cách đây ba năm. Mặt sau còn có một đoạn ghi chép, tháng nào mượn tạm năm trăm ngàn của công khoản cục Tài chính, trả khoản bốn trăm ngàn, một trăm ngàn còn lại thì lấy danh nghĩa công vụ để xử lý sạch sẽ.
Nói thật, con người Mạc Chí Hải này, danh tiếng cùng với tác phong làm việc trước kia cũng không tệ, ngoài trừ có một chút hống hách ra thì những thứ khác đều rất tốt. Nhưng, có lẽ là có hai đứa con trai đều không có tài cán gì cả, hơn nữa bản thân cũng muốn rút lui nên Mạc Chí Hải này mới bắt đầu thu nhận và ôm tiền.
Còn một quyển khác, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ xem qua loa, đều là kể lại chuyện không hay của Mạc Minh Võ. Hiện tại, thứ đó không còn quan trọng nữa, có quyển sổ ghi chép và tiền tham ô thu được này là đủ rồi.
Ở thời đại này, việc phát triển kinh tế mới được bước đầu. Trong nước, việc phát hiện ra một quan chức tham ô tới mấy trăm ngàn đã là việc rất đáng sợ rồi. Ở khu vực tây bắc xa xôi, kinh tế địa phương nghèo khó như thế này, không ngờ có thể tìm ra được một nhân tài như Mạc Chí Hải.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang rất muốn đi hỏi Mạc Chí Hải một câu, vì sao lại ngu xuẩn như vậy, ngu xuẩn đến nỗi mỗi một lần nhận biếu tặng đều phải ghi chép lại. Đương nhiên đây chẳng qua là một câu nói đùa, có mấy thứ này, việc lật đổ Mạc Chí Hải đã không còn là vấn đề lớn nữa rồi.
Nhưng, sau khi Mạc Chí Hải ngã xuống rồi, cái vị trí bí thư sẽ bị trống ra, điều này lại trở thành miếng bánh bao bằng vàng không nhân rồi. Hiện nay, bộ máy lãnh đạo bên trong huyện Lê, để nói có tư cách được bổ nhiệm lên thì một là Ngô Chí Hùng, một người khác là Phó bí thư Huyện ủy chuyên trách Trương Sở Bân. Hai người này một là người của Đinh Ái Quốc, một người là người của Lưu Văn Thanh. Hơn nữa, Lưu Văn Thanh sắp xếp Trương Sở Bân ở huyện Lê chính là để chờ ngồi vào vị trí này.
Sau khi trầm mặc một chút, Nhiếp Chấn Bang đứng lên nhìn Trần Nhạc nói:
- Sự tình có liên quan trọng đại, giờ tôi muốn đi một chuyến sang bên chỗ Chủ tịch Ngô, anh đi cùng tôi chứ?
Nhiếp Chấn Bang nói như vậy cũng coi như là công nhận Trần Nhạc. Trần Nhạc muốn ở huyện Lê tiến thêm một bước nữa, nay chỉ có một mình Nhiếp Chấn Bang cũng không đủ. Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang và Ngô Chí Hùng xem như đứng cùng một phe. Nhiếp Chấn Bang làm như vậy cũng là có ý tứ muốn trải đường cho Trần Nhạc.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng không dám chậm trễ. Chưa có sự cho phép của cấp trên đã bắt con trai của Mạc Chí Hải. Ở Thành ủy Bá Châu vẫn chưa có một kết luận nào cho hoàn cảnh này. Mạc Chí Hải vẫn là Bí thư huyện ủy, là cán bộ của huyện Lê, đa số vẫn còn nằm dưới tay Mạc Chí Hải, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra khả năng lật ngược tình thế.
Hai người đi ô tô lập tức phóng tới chỗ của Ngô Chí Hùng. Khi ở trên xe, Nhiếp Chấn Bang đã bấm số điện thoại của Ngô Chí Hùng, đợi sau khi xuống xe thì đã thấy đèn đuốc trong sân sáng trưng, đây rõ ràng là đang đợi Nhiếp Chấn Bang.
Vừa tiến vào phòng khách, Nhiếp Chấn Bang cũng không dài dòng, trực tiếp đi tới, ngồi xuống chiếc salon, đem hai quyển sổ ghi chép giao cho Ngô Chí Hùng, nói:
- Chủ tịch huyện, kẻ đứng sau sự kiện vòng vây lần này cuối cùng cũng đã tìm ra. Hơn nữa, chẳng những tìm ra mà còn bắt được cả cá lớn rồi. Thứ này được tìm ra từ trụ sở của Mạc Minh Võ, ngài xem qua một chút đi.
Làm tới đồng chí lão thành của huyện Lê rồi, Ngô Chí Hùng đã ở huyện Lê công các cả đời, đối với Mạc Minh Võ đương nhiên là quen thuộc, đây là con cả của Mạc Chí Hải. Con trai thứ của Mạc Chí Hải tên là Mạc Minh Hiên, hiện đang ở thành Đoàn Bá Châu công tác, giờ cũng tới cấp trưởng phòng rồi. Con trai cả nhưng cũng không ở trong thể chế, vẫn luôn lăn lộn ở trong huyện thành.
Vừa nghe được câu này, Ngô Chí Hùng cũng có chút kinh hãi. Nhiếp Chấn Bang này quả là to gan, thật đã vượt qua cả dự đoán của Ngô Chí Hùng. Mở quyển sổ ghi chép ra, nhìn qua một lượt, Ngô Chí Hùng cũng đứng bật dậy, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang, lá gan của cậu cũng to quá rồi đấy.
Đồi với lời của Ngô Chí Hùng, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ lần truy bắt này thoạt nhìn là tìm ra kẻ đứng sau giật dây. Nhưng Triệu Côn Luân rõ ràng đã rút lui, nếu không cũng sẽ không thả Mã Nhị Cẩu ra rồi. Mà hành động của Nhiếp Chấn Bang rõ ràng là nhằm vào Mạc Chí Hải. Nếu không cẩn thận, không tìm được chứng cớ gì, sự mạo hiểm mà Nhiếp Chấn Bang phải gánh vác sẽ rất lớn. Bất luận là lãnh đạo cấp trên nào cũng sẽ không tán thành một cán bộ phá hủy sự đoàn kết của bộ máy. Nói rộng hơn thì hành động lần này của Nhiếp Chấn Bang chính là phá hủy sự đoàn kết của bộ máy chính quyền, khiêu khích uy tín của Bí thư huyện ủy.
Nhưng may mắn là Nhiếp Chấn Bang đã thành công. Đây cũng là nguyên nhân khiến Ngô Chí Hùng phải cảm thán. Giờ phút này đây Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu được sự quan tâm của Ngô Chí Hùng đối với mình, lập tức cười nói:
- Chủ tịch huyện, vị này chính là người chỉ đạo lần hành động này, đồng chí phòng Công an huyện, Trần Nhạc.
Ngô Chí Hùng đảo mắt qua nhìn Trần Nhạc, sau đó cũng gật gật đầu coi như là chào hỏi, rồi lập tức đứng dậy nói:
- Chấn Bang, cậu chuẩn bị đi, chúng ta phải đi thâu đêm một chuyến. Chuyện này hiện giờ không phải là việc chúng ta có thể quản nữa rồi. Nhất định phải báo cáo lên Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy.
- Chấn Bang, vừa rồi tôi đã suy nghĩ qua, chút nữa đi tới thành phố, chúng ta phân nhau ra hành động. Tôi sang chỗ Chủ tịch Đinh, còn bên bí thư Lưu còn phải do cậu tự qua một chuyến. Lần trước công ty Mẫn Nông khởi công, bí thư Tưởng có ấn tượng không tồi với cậu, ngoài ra Bí thư Lưu cũng khen cậu không dứt. Chuyện này liên quan tới nhân vật đứng đầu của Huyện ủy, thái độ ở trên thành phố cũng rất khó nói. Nếu muốn lật đổ được Mạc Chí Hải, nhất định phải do Bí thư Lưu tự mình khẳng định mới được.
Vừa lên xe, Ngô Chí Hùng lập tức dặn dò qua với Nhiếp Chấn Bang ngồi bên cạnh.
Chính quyền địa phương, mặc dù là lãnh đạo nhưng đôi khi cũng phải chú ý tới cái gọi là cân bằng, hay cái thể diện. Ở huyện Lê này xảy ra một chuyện lớn như vậy, nếu bộ máy Thành ủy một lòng muốn che đậy thì Ngô Chí Hùng và Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ có thể đứng bên giương mắt nhìn.
Đương nhiên, đây cũng là do Ngô Chí Hùng chưa có suy xét tới bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang. Chuyện này, sau khi Nhiếp Chấn Bang đã nắm đầy đủ chứng cớ rồi, dù mấy người ở thành phố muốn che đậy, chỉ e rằng Nhiếp Chấn Bang cũng không đồng ý. Nhưng nói như vậy, việc trực tiếp thông báo đến khu tự trị hay cấp cao hơn thì tính chất sự việc sẽ không giống trước đó nữa. Sẽ cho ban lãnh đạo Thành ủy cảm giác một kẻ không nghe sự sắp đặt của cấp trên. Chuyện như vậy, người khác không thể trêu vào thì họ còn tránh không được sao? Họ hoàn toàn có thể điều Nhiếp Chấn Bang đến chỗ phòng ban vô dụng nào đó, vứt đấy mặc kệ. Nếu nói như vậy thì Nhiếp Chấn Bang từ nay về sau sẽ khó sống yên ổn được ở huyện Lê. Như bây giờ, đi theo đúng trình tự chính quy xem như là sự lựa chọn tốt nhất.
Tới khu nhà ở của thành ủy Bá Châu và Ủy ban nhân dân thành phố, chiếc xe đỗ lại ở giữa hai sân của hai nhà số 1 và số 2, sau đó hai người cùng xuống xe. Hai quyển sổ ghi chép đều giao cho Nhiếp Chấn Bang, đối với mối quan hệ giữa Ngô Chí Hùng và Đinh Ái Quôc, dù không có quyển sổ ghi chép đó Đinh Ái Quốc cũng sẽ không nghi ngờ.
Hai người tách nhau ra đi vào hai căn nhà số 1 và số 2. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang lấy điện thoai ra bấm số của Lưu Văn Thanh, có một giọng nữ truyền tới. Nhiếp Chấn Bang lập tức nói:
- Chào bác gái. Cháu là Phó chủ tịch của huyện Lê, tên là Nhiếp Chấn Bang. Xin hỏi, Bí thư Lưu đã ngủ chưa ạ? Ở chỗ cháu có một vài việc khẩn cấp muốn gặp mặt, báo cáo với Bí thư Lưu một chút.
Đối phương nghe điện thoại có lẽ là vợ của Lưu Văn Thanh. Một lúc lâu sau, truyền tới giọng cười sảng khoái của Lưu Văn Thanh:
- Đồng chí Chấn Bang đó sao? Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy, bây giờ cậu đang ở đâu?
- Bí thư Lưu, thật là ngại quá, đã trễ thế này còn làm phiền ngài, giờ tôi đang ở trước cửa nhà ngài, sự việc rất quan trọng, có liên quan tới đồng chí Mạc Chí Hải, sự việc quan trọng như thế nên chúng tôi không dám tự quyết định.
Nhiếp Chấn Bang rất khách khí lên tiếng.
Một lát sau, Lưu Văn Thanh ra mở cửa chính cho Nhiếp Chấn Bang vào. Lúc này Lưu Văn Thanh cũng đã kịp chuẩn bị cho Nhiếp Chấn Bang một chén trà nóng. Ra hiệu cho Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống, ông nói:
- Có chuyện gì liên quan đến đồng chí Mạc Chí Hải, có phải huyện Lê xảy ra chuyện gì rồi không?
Đã trễ thế này, hơn nữa nghe Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, Lưu Văn Thanh cũng có thể đại khái đoán ra lý do cậu ta có mặt ở đây. Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, lập tức giao quyển sổ ghi chép ra, đặt lên trên bàn trà, nói:
- Thư ký Lưu, đây là thứ được tìm thấy từ chỗ của Mạc Minh Võ, con trai của đồng chí Mạc Chí Hải. Ngài xem qua đi