Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 227: Chương 227: Lời đồn nổi lên bốn phía




Lưu Văn Thanh nói rất thẳng, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Bí thư, xem ra, chú cũng biết ý định tới của tôi rồi.

Cái thái độ này của Nhiếp Chấn Bang trước mặt lãnh đạo được đắn đo rất đúng mực. Dù sao cũng là người đã từng trải qua những tình huống lớn, cũng gặp không ít lãnh đạo ở trung ương, thậm chí ở ngay chỗ của Nam lão cũng có thể thẳng thắn mà gạn đục khơi trong, chỉ điểm giang sơn, ở trước mặt Lưu Văn Thanh, Nhiếp Chấn Bang tất nhiên là không có gì câu nệ.

Khí độ, uy nghiêm của thế gia tử Thủ đô, Nhiếp Chấn Bang tất nhiên là phải có. Cái thái độ không kiêu ngạo, nhưng cũng không hạ thấp mình này, không chỉ vậy mà còn rất thoải mái. Cái sự thoải mái này cũng không phải chỉ là ở bề ngoài, mà nó toát ra từ nội tâm. Điều này khiến Lưu Văn Thanh có loại cảm giác không phải là mình đang nói chuyện, đối mặt với cấp dưới mà giống như đang đối mặt với vãn bối vậy.

- TiểuNhiếp, suy nghĩ của chính cậu là cái gì? Tôi thật ra muốn nghe một chút.

Lưu Văn Thanh với vẻ điềm tĩnh ngồi xuống, ánh mắt thì nhìn Nhiếp Chấn Bang.

Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một lát, liền cười nói:

- Bí thư, chú đang kiểm tra tôi sao? Khóa huấn luyện của trường Đảng, nhất định là phải đi rồi. Nếu là Bí thư Lý của Đảng ủy Tây Bắc đã ra lệnh thì chắc chắn phải đi rồi. Tuy nhiên, hiện giờ quá trình phát triển của huyện Lê đang ở thời kì mấu chốt. Tôi cũng đang do dự.

Đúng là một tên nhóc giảo hoạt. Lưu Văn Thanh lúc này cũng mỉm cười. Thằng nhóc này, vô cùng láu cá. Nói như vậy, ý tứ cũng đã rõ ràng cả rồi. Trường Đảng cũng muốn đi, công tác ở huyện Lê cũng không muốn buông. Chẳng qua, nguyên bản thì Thành ủy cũng không có ý định bắt buộc Nhiếp Chấn Bang ủy quyền ra cho ai cả. Sự phát triển của huyện Lê vẫn luôn do Nhiếp Chấn Bang vận hành. Nếu thật sự là trong thời điểm lâm trận mấu chốt như vậy lại đổi tướng, chuyện này, đối với sự phát triển của huyện Lê chắc chắn sẽ có ảnh hưởng. Tới trường Đảng học tập mà thôi, cũng không phải là chuyện gì li kỳ. Ngoại trừ khai giảng ra, thời gian sau đều khá nhẹ nhàng. Dù sao, đều là các lãnh đạo Đảng, chính quyền của các châu huyện, không thể ngày nào cũng có thể ngồi ở trong lớp được.

Lập tức, Lưu Văn Thanh cũng gật đầu nói:

- Ừ, sự phát triển của huyện Lê quả thật là rất nặng nề. Ban đầu, ý của tôi là muốn cho cậu qua mấy tháng sau, đợi đến đầu xuân sang năm thì mới tới trường Đảng của Thành ủy học tập, tiến tu. Thật không ngờ, trường Đảng bên khu tự trị bên này lại có thông báo như vậy.

Nói tới đây, Lưu Văn Thanh dừng một chút, lại nghiêm túc nói:

- Tiểu Nhiếp, lần huấn luyện này, chủ yếu là cho cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Cậu có thể đi, đã xem như phá lệ rồi. Tôi nghe nói, lần này chọn cậu đi là nhờ bí thư Tưởng Chấn Toàn của Đảng uỷ Tây Bắc tự mình phê chuẩn. Đây chính là chuyện mà toàn bộ cán bộ, bao gồm cả tôi cũng không nghĩ tới, đây cũng là vinh dự của cậu. Có lần kinh nghiệm này, tương lai của cậu sẽ vô cùng thuận lợi. Đừng xem thường lần huấn luyện ở trường Đảng này, hơn nữa, nếu có thể đảm nhiệm một chức vụ gì đó ở lớp học, như vậy sẽ càng tốt hơn. Đây chính là chuyện có thể giúp cậu tăng điểm đấy.

Nghe được lời của Lưu Văn Thanh, khiến Nhiếp Chấn Bang ngây cả người. Ban đầu, Nhiếp Chấn Bang vẫn cho là do Lý Dật Phong đề cử mình, thật không ngờ, không ngờ lại chính là Tưởng Chấn Toàn.

Tưởng Chấn Toàn có thể suy đoán được bối cảnh của mình, chuyện này hoàn toàn có khả năng. Hơn nữa, sự thật chứng minh, Tưởng Chấn Toàn đã đoán được rồi. Nhưng, với thân phận, địa vị của Tưởng Chấn Toàn, cũng không cần nịnh bợ mình như vậy. Đơn giản là vì để tạo quan hệ thân thiện, hay là thật sự coi trọng mình. Nhiếp Chấn Bang cũng thật sự không rõ nữa.

Nhưng, dù không hiểu rõ, Nhiếp Chấn Bang cũng vẫn phải đi. Nếu như là Lý Dật Phong thì không đi còn có đường để xoay chuyển. Dùsao thì quan hệ còn ở đó. Nhưng giờ lại là Tưởng Chấn Toàn, nếu không đi, vậy thật là không nể mặt nhân vật số một rồi của Đảng ủy khu tự trị rồi. Nhiếp Chấn Bang có chút buồn bực. Thậm chí, ngay cả Phương Cố Sơn cũng không biết, còn tưởng rằng là Lý Dật Phong chọn nữa đấy. Xem ra, Lý Dật Phong và Tưởng Chấn Toàn đã thương lượng với nhau cả rồi.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang liền gật đầu nói:

- Bí thư, xin chú yên tâm. Tôi kiên quyết phục tùng sự phân phối của tổ chức. Sau khi tới trường Đảng của khu tự trị, tôi nhất định sẽ nỗ lực học tập, tăng mạnh tri thức trong mặt tư tưởng. Đoàn kết với bạn học, tạo dựng quan hệ tốt với bạn học. Tuyệt đối không khiến thành phố Bá Châu phải xấu hổ. Nhất định mang vinh dự lại cho Bá Châu.

Nghe được lời cam đoan của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Văn Thanh cũng mỉm cười:

- Cậu đấy, nói cậu vẫn chỉ là đứa nhóc mà. Một huyện ở trong tay cậu, vận chuyển được sôi nổi như vậy, lại còn cực kỳ có uy tín. Nói cậu là một người chín chắn, nhưng bây giờ lại là một bộ cợt nhả, cà lơ phất phơ như vậy. Thằng nhóc này, nghe tôi đi. Cũng được rồi, vậy tôi nói thẳng luôn, trường Đảng là phải đi, công tác ở huyện Lê cũng phải nắm chặt lại cho tôi. Phía Trương Sở Bân, tôi sẽ làm đánh tiếng. Hiện giờ, huyện Lê hôm nay một huyện trọng điểm nhất của thành phố Bá Châu. Khu kinh tế mới của huyện Lê làm tốt rồi, cũng liên quan đến cả sự phát triển của toàn bộ Bá Châu. Chính cậu cũng phải nhìn chằm chằm vào cho tôi. Không có chuyện gì nữa thì mau đi trở về thu thập đi. Nhanh chóng tới trường Đảng báo danh.

Nhiếp Chấn Bang đi rồi, đi trường Đảng học tập. Theo sự rời đi của Nhiếp Chấn Bang, dường như, toàn bộ huyện Lê đều náo loạn lên cả rồi, rất nhiều lời đồn nổi lên ở khắp nơi.

Lúc này, Dịch Quân cũng không dễ dàng gì sống yên ổn. Nhiếp Chấn Bang đi lần này, cũng không mang theo mình đi. Hơn nữa, đi đột nhiên như thế, khiến hắn có cảm giác trở tay không kịp. Hiện giờ, toàn bộ cán bộ huyện Lê đều nháo nhác, loại lời đồn nào cũng có.

Có cái nói Nhiếp Chấn Bang trên danh nghĩa là đi trường Đảng học tập, nhưng thực chất là Ủy ban Kỷ luật thành phố cố ý muốn đưa Nhiếp Chấn Bang điều đi, sau đó điều tra các vấn đề về Nhiếp Chấn Bang ở Huyện Lê.

Đối với những lời nói như vậy, Dịch Quân chẳng buồn để tâm. Nhiếp Chấn Bang là người ra sao, Dịch Quân còn còn không hiểu sao? Nếu nói Nhiếp Chấn Bang có vấn đề gì đó với công ty Mẫn Nông và công ty khai thác mỏ Long Hoa, thì tuyệt đối là không thể nào. Về phần tập đoàn Ốc gia, Dịch Quân cũng không biết nhiều lắm. Tuy nhiên, chắc chắn cũng sẽ không có vấn đề gì. Đây chính là sự tín nhiệm.

Lúc này, điện thoại trên bàn của Dịch Quân cũng đột nhiên vang lên. Vừa nhấc máy, đầu bên kia điện thoại liền truyền tới thanh âm của Nghiêm Phượng Kiều:

- Chủ nhiệm Dịch, đang bận sao? Tôi là Nghiêm Phượng Kiều. Buổi tối có thời gian không? Đến tụ tập đi, có Trưởng phòng Trần, Trưởng phòng Lâm và vài người quen biết cũ nữa.

Lời nói của Nghiêm Phượng Kiều rất rõ ràng, có cảm giác một cái liền hiểu thấu vậy. Nói thẳng tên của một vài người ra, như vậy tránh cho Dịch Quân phải đi đoán mò. Vừa nghe xong, Dịch Quân liền cười nói:

- Chủ tịch Nghiêm, mọi người đang ở đâu? Tôi sẽ tới ngay.

Khách sạn Đại phú hào của huyện Lê, đây là sản nghiệp đầu tiên mà Chu Lạp Phong mở ở huyện Lê, nhà máy thuộc da vẫn còn trong quá trình xây dựng. Hiện giờ, Chu Lạp Phong chủ yếu đều dồn hết tinh lực của mình vào lĩnh vực khách sạn này. Sự thành công của khách sạn này cũng làm cho Chu Lạp Phong có thêm lòng tin. Sau này trận động đất, Chu Lạp Phong bắt đầu xem xét mặt bằng. Sau mấy tháng trôi qua, chi nhánh của khách sạn đại phú hào ở huyện Lê cũng coi như là khai trương buôn bán rồi.

Lúc Dịch Quân tới căn phòng riêng trên lầu bốn của khách sạn Đại phú hào thì lúc này, trong phòng có loại cảm giác chướng khí mù mịt. Vài người nghiện thuốc lá đều đang ngậm điếu thuốc lá cháy đỏ, nuốt sương nhả khói.

Đang ngồi trong đây, đều là thuộc hạ trực tiếp của Nhiếp Chấn Bang ở huyện Lê. Phòng Tài chính có Lâm Vĩ Dân, phòng Giao thông có Ngụy Thành Lâm, phòng Công an có Trần Nhạc, phòng Xúc tiến đầu tư cps Phạm Chấn Minh cùng với Nghiêm Phượng Kiều.

Chuyện của Nhiếp Chấn Bang tới quá mức đột ngột, căn bản cũng không có bất cứ ai nhận được tin tức gì. Ngay ngày hôm sau, sau khi trở về từ Bá Châu, Nhiếp Chấn Bang liền trực tiếp một mình lái xe đi Ô thị. Chuyện này vẫn là do Trưởng Sở Bân để lộ ra, Chủ tịch Nhiếp tham gia khóa học Thanh niên xuất sắc ở trưởng Đảng của Khu tự tị. Chuyện này khiến ngay cả những kẻ thuộc dòng chính đều hôn mê, những người phía dưới này tất nhiên là không biết nên làm sao bây giờ.

Nhìn thấy Dịch Quân đã tới, vài người đều đều đứng lên. Sau khi Dịch Quân đóng cửa lại, ngay lập tức chủ động nói :

- Các vị lãnh đạo, đừng hỏi tôi, tôi cũng mới biết được tin tức, điện thoại của Chủ tịch Nhiếp căn bản là không gọi được. Tôi lại nghe nói, trong lúc Nhiếp Chủ tịch đi học, công tác ở Ủy ban nhân dân Huyện Lê đều do Phó chủ tịch thường trực huyện Bạch Lực Khắc chủ trì, công tác khu kinh tế mới, do Chủ tịch Nghiêm chủ trì. Xem ra, đây là sắp xếp của Chủ tịch trước khi đi. Về phần những thứ khác, tôi và mọi người cũng giống nhau, không hay biết gì cả.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều bắt đầu trầm mặc. Nhìn mấy người có chút ủ rũ, Nghiêm Phượng Kiều rất rõ ràng, lúc này, cần có một người đứng ra. Lập tức, Nghiêm Phượng Kiều mở miệng nói:

- Lão Lâm, trưởng phòng Hùng và trưởng phòng Hoàng bên kia, anh đã thông báo cả rồi chưa, đến giờ này vẫn chưa thấy đến.

Tiếng nói vừa dứt, Trần Nhạc liền trầm giọng nói:

- Không chờ bọn họ nữa. Bọn họ lúc này, chỉ sợ cũng đã trở thành thượng khách của những người khác rồi. Còn đúng là cảm thấy chính mình là nhân vật gì khó lường lắm. Dựa vào cái vị Phó Chủ tịch Chu mà trở nên kiêu căng như vậy. Tôi mặc kệ chúng, cùng lắm thì, tôi không làm chức trưởng phòng này nữa.

Lâm Vĩ Dân cũng trầm giọng nói:

- Chủ tịch Nghiêm, tôi thấy chúng ta vẫn là nói về chúng ta thôi, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình. Đúng là hoạn nạn gặp chân tình. Trưởng phòng Trần và tôi đều là nhờ Chủ tịch Nhiếp đề bạt lên. Trưởng phòng Hùng và Trưởng phòng Hoàng lại không giống. Chúng ta không nên miễn cưỡng. Tôi thấy vẫn là nên bàn bạc xem làm thế nào mới có thể bảo vệ được hình thức như lúc này đi. Tôi chỉ sợ rằng đến lúc đó, sẽ có một số người không chờ nổi nữa mà vội vàng nhảy ra đấy.

Nghiêm Phượng Kiều cũng gật đầu. Những người tới đây lúc này, đều là tâm phúc của Nhiếp Chấn Bang. Còn với mình, Nhiếp Chấn Bang đối với mình cũng coi như là có ân. Trần Nhạc và Lâm Vĩ Dân cũng là như thế. Về phần Ngụy Thành Lâm, người như vậy, là thuộc về cái loại cán bộ học giả, cũng có điều kiên trì cùng cố chấp của riêng mình. Còn Phạm Chấn Minh, trẻ trung khoẻ mạnh, nhưng trong xương cũng là theo chủ nghĩa tôn phục kẻ mạnh. Thủ đoạn của Nhiếp Chấn Bang, khiến Phạm Chấn Minh sùng bái. Tự nhiên là cũng có thể thắng được sự trung tâm. Cái này cũng coi như là đào cát đáy biển có thể có được vàng thật đi.

Trầm ngâm một chút, Nghiêm Phượng Kiều liền nói:

- Lão Lâm, phòng Tài chính có anh, tôi nghĩ còn không có vấn đề gì. Chuyện bên khu kinh tế mới, có tôi ở đây, có trưởng phòng Phạm, tạm thời, cũng sẽ không có chuyện gì được. Tôi chỉ sợ thời gian dài, sẽ xảy ra vấn đề. Về phía Chủ tịch Nhiếp, nếu không thì chủ nhiệm Dịch, cậu vẫn là tự mình đi Ô thị một chuyến đi. Tốt nhất là tìm được Chủ tịch Nhiếp, giáp mặt hỏi han một chút, như vậy, chúng ta mới có thể hiểu rõ được.

Dịch Quân cũng gật đầu, trầm giọng nói:

- Chủ tịch Nghiêm nói rất đúng. Tôi thấy, ngày mai tôi phải đi Ô thị thôi.

Lúc này, ở huyện Lê bên này, khi mà toàn bộ đều gà bay chó sủa hết cả lên thì, Nhiếp Chấn Bang cũng đã đứng ở trước cổng lớn trường Đảng của khu tự trị rồi.

Lần này đột nhiên rời khỏi, Nhiếp Chấn Bang cũng là cố tình làm như vậy. Một mặt, Nhiếp Chấn Bang cũng muốn nhìn một chút, sau khi gặp phải loại tình huống đột phát kiểu này, những thuộc hạ của mình sẽ phản ứng thế nào. Một mặt khác, tầng ý tứ sâu hơn là sớm hay muộn thì chính mình cũng phải đi. Nhóm cán bộ huyện Lê này liệu có thể làm được việc lớn hay không, có thể tiếp tục tiến hành được theo ý nghĩ của mình hay không, đây cũng là một vấn đề cần nghiên cứu, thảo luận. Lần học tập này, coi như là một lần khảo nghiệm của Nhiếp Chấn Bang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.