Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 315: Chương 315: Người anh em, yên tâm ra đi




Từ Kỳ lúc này cũng rơi vào trầm tư. Chuyện này rất khó giải quyết. Nếu nghi ngờ đây là Hùng Trường Quý cố ý mượn cớ? Từ Kỳ cũng không nghĩ tới vấn đề này.

Sự việc đến mức độ này, bất luận Hùng Trường Quý có lý do gì, cho dù là lý do lớn đến đâu, cũng khó lòng thoát chết. Cái gọi là người sắp chết thì lời nói của họ cũng thật thà. Từ việc Hùng Trường Quý đợi sau khi Nhiếp Chấn Bang đến thì đã bó tay chịu trói, từ bỏ chống cự mà nói, Hùng Trường Quý không phải là loại người nói dối, thậm chí, còn không thèm nói dối. Như vậy xem ra, chuyện này, mười phần là phản ánh tình huống chân thực rồi.

Chất vấn hội đồng, không thể nghi ngờ, điều này là hoàn toàn sai. Chính quyền địa phương chính là để duy trì ổn định, giữ gìn uy tín. Đối với chuyện chất vấn hội đồng, đó chính là một bên thì lừa, một bên thì đánh. Dùng lời nói dối, hay cái gọi là cam kết, lừa gạt lòng tín nhiệm của người dân, tạm thời dập tắt sự giận dữ của người dân. Sau đó, đối với người dẫn đầu đã khơi mào việc chất vấn hội đồng này, tiến hành bắt giữ, chèn ép. Đây vốn dĩ là một mánh khóe thường dùng của chính quyền các địa phương trên cả nước. Bởi vì, tính chất của việc chất vấn hội đồng chính là sai. Cũng điều này đã để chính quyền địa phương bắt giữ và chèn ép trở thành điều hợp lý.

(Quần phóng: cũng giống như việc chất vấn hội đồng của người dân với phía chính quyền, nhưng ở đây lại mang tính tự phát của một nhóm nhỏ, thay vì mang tính rộng rãi mỗi khi tiến hành các kỳ họp chất vấn Hội đồng do chính quyền tổ chức)

Nhưng, hết lần này tới lần khác, chuyện này lại bị xé to ra quá. Ai cũng không ngờ tới, nhà họ Hùng lại có một đứa con trai như vậy. Trước khi Nhiếp Chấn Bang đến, đám người Từ Kỳ thông qua phân khu quân sự tỉnh Giang Bắc gửi thư đến quân khu Tây Bắc, cũng đã biết rõ lý lịch của Hùng Trường Quý. Quân nhân danh dự của quân khu. Đứng đầu cuộc thi kỹ năng đối kháng quân sự quân khu Tây Bắc. Từng đại diện cho Hoa Hạ tham gia cuộc so tài lính đặc chủng thế giới được tổ chức tại bắc Ireland, đồng thời giành được giải nhất. Nhiều lần lập được thành tích hạng nhất. Từ một binh sỹ được đề bạt lên làm thiếu úy. Tư tưởng chính trị vững vàng, lại là Đảng viên. Nhìn thế nào, cũng là một ngôi sao mới từ từ lên cao trong giới quân sự. Không chừng, sau mấy chục năm, thành phố Thiên Châu sẽ có thêm một vị tướng nữa.

Ai cũng không ngờ, đồng đội của anh ta lại có thể là ngôi sao chính trị mới Nhiếp Chấn Bang. Chuyện này, đã có chút khó giải quyết rồi. Vừa rồi, lời nói của Nhiếp Chấn Bang thực không khách khí, thậm chí, mang một chút hàm ý đe dọa. Điều này cũng bình thường, bản thân là cấp sở địa phương, Nhiếp Chấn Bang là cấp Phó giám đốc sở. Cho dù chính là giữ chức tại cùng một địa phương, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ e ngại bản thân như vậy mà thôi. Huống chi, Nhiếp Chấn Bang là chịu sự quản lý của Ủy ban Kỷ luật Trung ương.

Vừa rồi, lời nói của Nhiếp Chấn Bang đã rất rõ ràng, chuyện này, chắc chắn không phải là vô duyên vô cớ mà có. Không có lửa làm sao có khói, nhất định là có vấn đề. Thành phố Thiên Châu chuẩn bị làm như thế nào? Nếu thành phố Thiên Châu không xử lý được, như vậy, Nhiếp Chấn Bang hắn sẽ tìm Ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Bắc. Thậm chí, nếu Ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Bắc không phụ trách, vậy Nhiếp Chấn Bang hắn sẽ tự mình sờ tay vào.

Lặng im một lúc, Từ Kỳ cũng mở miệng nói:

- Chủ nhiệm Nhiếp, cậu cũng có biết, thành phố Thiên Châu, tới tận tháng tư năm nay mới nhận được phê chuẩn của nội các chính phủ, từ địa khu Thiên Châu (địa khu tương đương với huyện), sửa thành thành phố Thiên Châu. Tôi mới được thuyên chuyển công tác đến thành phố Thiên Châu không đến ba tháng. Đối với tình hình của thành phố Thiên Châu, tôi cũng chưa nắm bắt rõ lắm.

Dừng một chút, sắc mặt của Từ Kỳ cũng trở nên chính thức và nghiêm túc:

- Tuy vậy, thái độ của tôi là, bất kể chuyện này liên quan đến phương diện nào, đến cán bộ cấp nào, thái độ của tôi là nhất quyết phải điều tra tới cùng. Chuyện này, tôi sẽ lập tức báo cáo với Chủ tịch Ninh của trên tỉnh. Phía bí thư Đạt Lượng của Ủy ban kỷ luật, thì phải làm phiền chủ nhiệm Nhiếp rồi.

Thái độ này của Từ Kỳ, làm cho vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng dịu đi rất nhiều. Không cần biết Từ Kỳ có phải đang kiếm cớ, trốn tránh trách nhiệm không, ít nhất, thái độ này cũng không sai. Ngoài ra, nghe ý của Từ Kỳ, rất có thể còn là môn hạ của Ninh Thủ Thường. Điều này xem ra, Từ Kỳ cũng coi là nhân vật thuộc nửa Nhiếp hệ rồi.

Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Bí thư Từ, tại đây, tôi thay mặt cho Trường Quý, cảm ơn ông. Có được câu nói này của ông, tôi tin, Trường Quý lần này đi không uổng rồi.

Cái cỗ khí thế trong lòng Hùng Trường Quý đó, từ sau khi Nhiếp Chấn Bang đến, cũng đã giải tỏa rồi. Lúc này, Hùng Trường Quý lại biến thành một người đàn ông hiền lành, trung hậu, chất phác, bắt đầu từ lúc vào cửa thì đều là cúi đầu, không nói lời nào.

Đi ra khỏi phòng của Từ Kỳ, Nhiếp Chấn Bang sau khi đưa Hùng Trường Quý đến chỗ Diêu Viễn, lại gọi Diêu Viễn tới, bấy giờ, không khí có phần áp lực và lắng xuống. Không giống với cái tình trạng không hề của liên quan gì của đám người Từ Kỳ, Hùng Trường Quý là đồng đội của họ, là một người lính giỏi, thế nhưng lại đi đến cái bước này, Nhiếp Chấn Bang là cực kỳ tiếc hận, còn Diêu Viễn thì lại có chút tự trách mình.

- Đội trưởng, đừng tự trách mình nữa. Có lẽ, đây chính là số phận của Hùng Trường Quý.

Nhiếp Chấn Bang vỗ vỗ vai của Diêu Viễn, ngay sau đó thấp giọng nói:

- Đội trưởng, mấy ngày này, cho Hùng Trường Quý một chút không gian đi. Tôi tin, Trường Quý sẽ không bỏ trốn. Cậu ta không phải là loại người như vậy.

Diêu Viễn cũng gật đầu một cái, lại lần nữa ngẩng đầu lên, vẻ mặt của Diêu Viễn có chút lăng liệt, trầm giọng nói:

- Chấn Bang, mối thâm cừu đại hận này của Trường Quý, giao cho cậu rồi. Tôi tin, cậu có thể cho cậu ta được một cái công đạo. Tôi cũng không nói nhiều nữa, chỉ có một câu, chúng ta là đồng đội.

Nhiếp Chấn Bang gật đầu một cái, không nói gì thêm, ngay sau đó trở vào phòng ngủ của mình. Vừa vào đến cửa, Nhiếp Chấn Bang đã cầm chiếc điện thoại trên bàn lên. Từ lúc đoàn người Nhiếp Chấn Bang vào ở trong nhà khách phân khu quân đội thành phố Thiên Châu, nhà khách bên này đã sớm nối thông điện thoại của phòng mấy người Nhiếp Chấn Bang ở rồi.

Điều này là bắt buộc, nếu không, gọi một cuộc điện thoại, còn phải trước tiên đi xuống dưới lễ tân liên lạc một câu, đây không phải là làm cho người ta khó chịu sao?

Từ trên người lấy ra bảng thông tin liên lạc, đây là cuốn sổ do ủy ban kỷ luật Trung ương làm ra. Trên sổ thông tin liên lạc của Nhiếp Chấn Bang, có điện thoại liên lạc của nhân vật đứng đầu các Ủy ban kỷ luật thành phố sáu tỉnh thuộc phân công quản lý của phòng năm cũng như cách thức liên hệ với những phòng ban có nghiệp vụ liên quan tới.

Cuộc điện thoại đầu tiên, Nhiếp Chấn Bang gọi cho Trịnh Căn Sinh. Đầu dây bên kia, tiếng nói của Trịnh Căn Sinh vừa mới truyền tới, Nhiếp Chấn Bang liền nói:

- Lão Trịnh, bên phía tổ hai hãy chuẩn bị một chút đi, sẵn sàng chuẩn bị xuất phát. Bất cứ lúc nào cũng hãy chờ tin của tôi.

Tính cách của Nhiếp Chấn Bang, Trịnh Căn Sinh biết rất rõ, nghe được câu nói này, căn bản cũng không hỏi Nhiếp Chấn Bang chuyện gì, lập tức liền gật đầu nói:

- Được, ngày mai vừa vào làm, tôi sẽ chuẩn bị luôn.

Sau khi đã cúp điện thoại của Trịnh Căn Sinh, Nhiếp Chấn Bang lại bấm số điện thoại của nhà Tôn Đạt Lượng, bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Bắc.

Lúc này, đã là buổi tối rồi, có lẽ Tôn Đạt Lượng cũng đã về nhà rồi. Điện thoại vừa thông, đầu dây bên kia, truyền tới tiếng của một người con gái:

- Xin chào, xin hỏi anh tìm ai?

Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng khách khí nói:

- Xin hỏi, có phải nhà của bí thư Tôn Đạt Lượng không? Tôi là chủ nhiệm của phòng giám sát kiểm tra kỷ luật số năm của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, Nhiếp Chấn Bang. Làm phiền giờ này, thật sự là xin lỗi. Có thể mời bí thư Tôn nghe điện thoại được hay không?

Đầu kia, sau khi nghe Nhiếp Chấn Bang tự giới thiệu mình, cũng không chần chờ. Có thể biết số điện thoại nhà riêng của mình, vừa mở miệng đã hỏi Tôn Đạt Lượng, đây chắc chắn không phải là nhân vật bình thường. Sau một lúc, bên đầu điện thoại kia, một âm thanh to rõ truyền tới:

- Ha ha, chủ nhiệm Nhiếp, xin chào xin chào. Gọi điện thoại muộn như vậy, đây là có dặn dò gì sao?

Câu nói này, vừa nghe, dường như có chút buồn cười. Một cán bộ cùng cấp Thứ trưởng, hỏi một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, lại giống như là một cấp dưới. Một mặt, đây là bời vì thân phận của Nhiếp Chấn Bang trong Ủy ban Kỷ luật Trung ương, ngoài ra một mặt khác thì, đây cũng là lời nói khách sáo của Tôn Đạt Lượng.

Nhiếp Chấn Bang lại cưới nói:

- Bí thư Tôn, ông khách sáo quá rồi. Nói như vậy, cũng là chiết sát tôi đấy. Bí thư Tôn, muộn như vậy làm phiền ông, còn có một chuyện muốn báo cáo một chút với ông.

Tính cách của Nhiếp Chấn Bang chính là người tôn trọng ta một thước, ta tôn trọng người một trượng. Tôn Đạt Lượng hạ thấp thái độ, bản thân nếu còn lên giá thì đó sẽ gọi là ngu xuẩn. Nói như vậy, ít nhất, Tôn Đạt Lượng cũng rất hài lòng. Đầu bên kia điện thoại, Tôn Đạt Lượng cũng cười nói:

- Chủ nhiệm Nhiếp, khách sáo rồi, cái gì mà báo cáo không báo cáo chứ, có chuyện gì không?

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang sau khi không dấu diếm nói một lần toàn bộ tình hình của Hùng Trường Quý, chuyện của huyện Hạ Tương, hiện tại mình đã ở thành phố Thiên Châu, đầu kia, Tôn Đạt Lượng sau khi im lặng một hồi, lại nói chuyện, khẩu khí cũng bắt đầu trở nên nghiêm nghị:

- Chủ nhiệm Nhiếp, đây là sai sót trong công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Bắc chúng tôi. Như vậy, tôi thấy, bây giờ tôi sẽ đi tìm bí thư Ngôn Thạc và chủ tịch tỉnh Thủ Thường báo cáo chuyện này. Muộn nhất là chiều mai, tôi sẽ đến thành phố Thiên Châu. Tình hình cụ thể, đợi tôi đến, chúng ta bàn bạc tiếp. Chủ nhiệm Nhiếp, anh thấy thế nào?

Bí thư Ngôn Thạc, chính là bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc Thẩm Ngôn Thạc, đây chính là nhân vật số một nắm quyền lực ở tỉnh Giang Bắc. Tôn Đạt Lượng nói như vậy, đủ để chứng minh tỉnh Giang Bắc coi trọng chuyện này.

Bất kể có phải là xem thể diện và thân phận của mình hay không, có thái độ này thôi cũng là đủ rồi. Điều tra án, cũng không phải một ngày hay hai ngày là có thể giải quyết được. Nhiếp Chấn Bang lúc này, ngược lại không có bất kỳ vấn đề gì, ngay lập tức gật đầu nói:

- Được, bí thư Tôn, vậy chúng ta ngày mai gặp.

Vừa cúp điện thoại, Nhiếp Chấn Bang liền đứng dậy. Sau khi tắm qua trong toilet, vừa ra ngoài, bên ngoài cửa phòng đã bị gõ ầm ầm lên.

Vừa mở cửa phòng, Tần Lãng hai mắt đỏ bừng, nhìn Nhiếp Chấn Bang, trầm giọng nói:

- Thái Tử, Chưởng Quỹ, Chưởng Quỹ đã đi rồi.

- Đi rồi?

Nhiếp Chấn Bang nhắc lại một câu. Với tính cách của Hùng Trường Quý, tuyệt đối không thể nào chạy trỗn trong tình hình này. Mọi người đều đi ra từ một đơn vị bộ đội, không tính mình, có Diêu Viễn và Tần Lãng ở đây, Hùng Trường Quý sẽ không thể chạy trốn. Chạy trốn, đó chỉ là một sự sỉ nhục với cậu ta.

Giờ phút này, ý nghĩa đã đi này, chỉ có một, Hùng Trường Quý đã chết rồi.

Không chần chờ, hai người chạy đến gian phòng ở góc đối diện. Lúc này trên nền của gian phòng, Hùng Trường Quý đã nằm thẳng trên mặt đất, không có bất kỳ hơi thở của sự sống.

Diêu Viễn tràn ngập nước mắt đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng để mình đừng khóc. Ở bên cạnh, một đám cảnh sát vũ trang của thành phố Thiên Châu cùng với bí thư thành ủy thành phố Thiên Châu Từ Kỳ và tư lệnh phân khu quân đội tỉnh Giang Bắc Long Điền Cần đều đứng vào một bên.

Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đi vào, bên cạnh, Diêu Viễn liền thấp giọng nói:

- Trường Quý tự sát rồi. Đây là di thư của cậu ta viết.

Trên một tờ ghi chú của nhà khách, đã được viết ngắn ngọn vài câu:

- Tôi hổ thẹn với sự bồi dưỡng của quốc gia và quân đội. Tôi không mặt mũi nào đối mặt với thủ trưởng và đồng đội của quân khu. Tôi đi rồi!

Một người lính đặc chủng được huấn luyện có tố chất, Binh Vương tên tuổi lẫy lừng quân khu Tây Bắc, kỹ năng và tố chất quân sự một chiêu lấy mạng quân địch, rèn luyện đến mức thuần thục không chút sai lầm, muốn tự sát, ai cũng không ngăn được. Trên thực tế, Hùng Trường Quý sớm đã quyết định xong cái chết rồi. Chẳng qua, cậu ta đang chờ đợi sự có mặt của Nhiếp Chấn Bang, đang đợi gặp mặt Thái Tử một lần sau cùng, đang đợi Nhiếp Chấn Bang vì bố mẹ và em gái đã chết của cậu ta, vì bà con xóm làng của cậu ta đòi một sự công bằng.

Nhiếp Chấn Bang lúc này, lại lặng lẽ đến bên người Hùng Trường Quý, ngồi xổm xuống, bàn tay khẽ phất nhẹ trên mặt của Hùng Trường Quý, thấp giọng nói:

- Người anh em! Yên tâm ra đi.

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.