Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 66: Chương 66: Người Không Thể Đắc Tội




Ủy ban Kỷ luật thành phố? Có phải có gì nhầm lẫn hay không. Bí thư Hứa hơi ngớ ra, nhìn người của Cục công an bên cạnh đều bị Lâm Vĩnh Tăng tập trung lại, Bí thư Hứa rất muốn nói vài câu, tại sao phải rút lui chứ.

Nhưng, lúc này, Chu Dã đã đi về phía căn nhà đằng trước.

Trong căn nhà, Hứa thiếu lại một lần nữa nghe thấy tiếng còi cảnh sát bên ngoài, cười ha ha lớn lên, nhìn Nhiếp Chấn Bang, rồi nói rất đắc ý:

- Ha ha, nghe âm thanh này, lại có quân chi viện rồi, có lẽ là cảnh sát tinh nhuệ của thành phố. Nếu các anh không thả tôi ra, tôi sẽ không giữ lời trước đó nữa đâu.

Lúc này, Chu Dã nói rất cung kính bên ngoài:

- Bên trong có người không? Tôi là con trai của Phó bí thư Thành ủy thành phố Hồ Luân Chu Thái Bình, Chu Dã. Tôi nhận được chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Lương, nên đã tới đây. Có thể mở cửa ra không?

Bên cạnh, Hứa Thiên Tứ nghe được lời Chu Dã, ngay lập tức cười ha ha, vẻ mặt đắc ý càng biểu lộ rõ hơn. Là một thị xã bên dưới thành phố Hồ Luân, Hứa Thiên Tứ là con ông cháu cha của thành phố Ngạch Cổ Na, bình thường đều sống ở thành phố Ngạch Cổ Na, nhưng, gã cũng biết rất rõ về thành phố Hồ Luân. Bình thường, gã cũng có quan hệ với Chu Dã.

Ngay lập tức, Hứa Thiên Tứ lớn tiếng nói:

- Anh Chu, là tôi đây, Thiên Tứ. Tôi ở bên trong này. Anh Chu, còn làm kinh động cả đến anh, thật xấu hổ quá. Sau khi đi ra, anh Chu nhất định phải cho tôi cơ hội, để tôi được chiêu đãi đấy.

Nói đoạn, Hứa Thiên Tứ dường như rất đắc ý, tự biên tự diễn:

- Chậc chậc, thật không ngờ. Không ngờ bác có bối cảnh và mối quan hệ thâm hậu như vậy trong tỉnh. Nếu sớm biết như vậy, mình còn sợ cái quái gì.

Đại Long nhìn sang Nhiếp Chấn Bang và Lưu Côn, giờ đây, nghe những lời của Chu Dã, Lưu Côn đã biết rằng đây là người của Lương Lễ Quý. Ngay lập tức anh ta gật đầu nói:

- Đại Long, mở cửa đi, không có gì nguy hiểm nữa rồi.

Cánh cửa mở ra, Hứa Thiên Tứ cũng cố gắng đứng dậy, vẻ mặt nhìn Chu Dã đầy kỳ vọng, cười rất tươi, chuẩn bị lên tiếng.

Nhưng không ngờ, Chu Dã nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng nhìn vào Nhiếp Chấn Bang và Lưu Côn, mỉm cười rồi nói rất khách sáo:

- Xin hỏi, vị nào là Nhiếp tiên sinh?

Nhiếp Chấn Bang cũng nhìn Chu Dã, người thanh niên cao chừng 1m7 này, nếu nhìn về dáng người, thì không hề giống người phương bắc chút nào.

Còn về tính cách, cũng không vội vàng sảng khoái như người phương bắc, mà lại trông rất hòa nhã, xem ra đây là một nhân vật kiệt xuất. Nghĩ tới đây, Nhiếp Chấn Bang ngay lập tức đứng dậy, mỉm cười nói:

- Chính là tôi đây. Lần này làm phiền Chu tiên sinh rồi.

Giờ đây, Chu Dã cũng đang quan sát Nhiếp Chấn Bang, khí chất cao nhã, dù là trong tình huống này, cũng tỏ ra hết sức thản nhiên, không phải là người thường. Hơn nữa, người này lại dám công khai chống lại cơ quan chấp pháp bạo lực của nhà nước. Loại người như thế này, hoặc là kẻ điên không thiết sống, hoặc là người có bối cảnh rất hùng hậu. Trong chuyện này, dù là người như anh ta, cũng chẳng là gì với Nhiếp Chấn Bang.

Nghĩ đến bộ dạng tức tốc của Lương công tử, hơn nữa, giờ đây Lương công tử lại đang cùng Phó giám đốc sở công an tỉnh, Hình Vĩ Quốc tới đây.

Chu Dã không hề tin rằng, Lương công tử có thể điều động một cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Nếu là những cán bộ cấp cục thành phố hoặc cục tỉnh, Lương công tử có thể điều động họ. Nhưng, với cán bộ cấp Sở, Lương công tử chỉ là một công tử của Chủ tịch tỉnh, bên trên còn có Bí thư, dù là bản thân Chủ tịch tỉnh Lương, muốn điều động cũng cần qua cả một quá trình.

Nghĩ tới đây, Chu Dã càng tôn kính hơn, anh ta khom lưng xuống rồi nói:

- Nhiếp tiên sinh, thật xấu hổ quá. Để anh phải chịu ủy khuất lớn như thế này. Lương công tử đã chạy từ tỉnh thành đến đây. Hay là, anh đến thành phố Hồ Luân trước, anh thấy thế nào?

Nhiếp Chấn Bang nhìn sang Lý Lệ Tuyết ở bên cạnh, Lý Lệ Tuyết mang theo vẻ mặt đầy kỳ vọng. Nhiếp Chấn Bang đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Lý Lệ Tuyết, dù sao thì, em trai cô giờ đang bị nhôt trong tù, vì cái tội lưu manh khỉ gió gì đó.

Nhìn Chu Dã trước mắt, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy có chút thú vị, tiểu tử này cũng to gan lắm, ý trong lời nói của anh ta rất rõ ràng. Nhiếp tiên sinh anh đã chịu ủy khuất trên địa bàn của tôi thật, anh quen Lương công tử cũng là thật. Nhưng, thế thì đã sao, anh cũng phải để ý một chút đến cảm xúc của người đứng đầu địa phương như tôi. Nếu họ ở lại đây, không những ảnh hưởng không tốt, hơn nữa có một vài việc Chu Dã cũng khó kiểm soát.

- Côn tử, cậu nói xem chúng ta có nên đi không?

Nhưng, Nhiếp Chấn Bang lại cố ý muốn ở lại, em trai Lý Lệ Tuyết đang ngồi tù, đây không phải là một việc nhỏ, tội này đã được tòa án phán quyết, nếu muốn lật lại vụ án, chỉ dựa vào thân phận của Chu Dã chưa chắc đã thành công. Việc này chỉ có thể tiếp tục làm lớn lên. Làm lớn đến độ thành viên lãnh đạo thành phố Hồ Luân đều phải đến đây mới dễ ăn nói.

Lưu Côn đảo mắt, ngay lập tức cũng ngồi xuống, bắt chân chữ ngũ rồi lắc đầu nói:

- Tam ca, anh mà bỏ đi lúc này là vả vào mặt tôi đấy. Nếu vậy chúng ta chẳng còn mặt mũi nào sống ở thành Tứ Cửu nữa đâu. Hôm nay, dù thế nào tôi cũng phải đợi tiểu tử Lễ Quý đến đây để tận mắt nhìn thấy, xem anh em chúng ta bị tội thế nào.

Nhìn bộ dạng giả bộ của Lưu Côn, Nhiếp Chấn Bang cũng cười rồi nói:

- Được, Côn Tử đã nói như vậy, thì chúng ta không đi nữa.

Lúc này, sắc mặt Chu Dã cũng sầm xuống. Từ lớn đến nhỏ, chưa có ai không nể mặt anh ta đến vậy. Dù Lương công tử là con trai của Chủ tịch tỉnh, nhưng bình thường hai người cũng gọi anh xưng em. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang và Lưu Côn kẻ xướng người họa, khiến cho Chu Dã vô cùng xấu mặt.

Mặt đỏ bừng, miệng động đậy vài lần, nhưng lại nhẫn nhịn, Chu Dã mới cười mỉa nói:

- Nếu đã vậy, thì Nhiếp tiên sinh cứ đợi ở đây đi. Tôi đoán có lẽ Lương công tử sắp đến rồi.

Tốc độ của Lương Lễ Quý không hề chậm, sau khi nhận được điện thoại, Lương Lễ Quý ngay lập tức liên lạc với quân khu tỉnh Thảo Nguyên thông qua các mối quan hệ của Chủ tịch tỉnh Lương. Quân khu ngay lập tức phái trực thăng đến. Sau một giờ bay, chiếc máy bay đã đến phía trên xã Ân La.

Ngày hôm nay đã khiến cho toàn bộ người dân xã Ân La phải đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Đầu tiên là đệ nhất mỹ nữ của xã Ân La, Lý Lệ Tuyết, người đã đi khỏi nhà nhiều năm giờ đã về. Sau đó, họ đã được xem một màn kịch vây đánh cảnh sát rất là hay. Tiếp sau đó, một đám cảnh sát đến từ thành phố Hồ Luân trị đám cảnh sát của thành phố Ngạch Cổ Na. Lúc này, trên bầu trời, lại có máy bay đang bay vòng vòng nữa.

- Ôi, Evelyna này, xem ra đã quen được nhân vật lớn rồi. Nhiều người thế này, động tĩnh lớn thế này, lần này tên Hứa thiếu kia phải chịu tội rồi.

Một người đàn ông trung niên có chút kiến thức nói nhỏ.

Bên cạnh, một người phụ nữ vội vàng bịt miệng người đàn ông lại, rồi nhỏ giọng mắng:

- Nói linh tinh gì vậy. Đừng lên tiếng, cẩn thận rước họa vào thân.

Lúc này, trên đường cái, lại có một đoàn xe đi tới. Chiếc xe mang biển số 1 của thành phố Hồ Luân dẫn đầu. Những số tiếp đó, sắp xếp thành một hàng cho tới số 5, còn về xe của thành phố Ngạch Cổ Na, chỉ có thể ở phía sau rồi.

Trên bãi cỏ trước nhà Lý Lệ Tuyết, sắc mặt của Chu Dã có chút tối tăm. Lúc này, Lương Lễ Quý và Hình Vĩ Quốc cũng leo xuống từ trên thang dây máy bay.

Sau khi máy bay rời đi, Chu Dã ngay lập tức bước đến. Bên cạnh, Lâm Vĩnh Tăng cúi chào Hình Vĩ Quốc:

- Chào thủ trưởng, Lâm Vĩnh Tăng của cục Công an thành phố Hồ Luân xin báo danh.

- Lão Hình à. Có chuyện gì vậy, sao lại có thế trận lớn thế này. Làm gì đây?

Lúc này, bên ngoài đám người đã mở ra một con đường, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đi từ bên ngoài vào.

Người đàn ông trung niên kia là Ủy viên thường vụ Thành ủy Hồ Luân, Bí thư Thành ủy Tào Hậu An. Cấp bậc cũng là cấp Giám đốc sở chính thức. Hơn nữa, là thành phố cấp địa (thành phố cấp 3) lớn nhất trên toàn quốc, Tào Hậu An cũng có thể diện rất lớn ở tỉnh.

Giờ đây, tỉnh liên tục gọi điện thoại đến, nói rằng tỉnh đã phái công tử của Chủ tịch tỉnh Lương và Hình Vĩ Quốc đến đây. Tào Hậu An ngay lập tức dẫn lãnh đạo chạy tới.

Tào Hậu An không phải là người trong phe của Chủ tịch tỉnh Lương, mà thuộc về phe của Phó bí thư tỉnh ủy đương nhiệm, Phó chủ tịch thường trực trước đó. Tào Hậu An rất không hài lòng với việc Chủ tịch tỉnh Lương cướp được vị trí Chủ tịch tỉnh.

Vừa vào, ngữ khí nói đã không tốt lắm. Trong lời nói còn mang theo sự châm chọc. Nhìn qua thì như là nói với Hình Vĩ Quốc, nhưng thật ra là nhắm vào Chủ tịch tỉnh Lương.

Lương Lễ Quý cũng không phải ngốc, vừa nghe thấy câu này, anh ta ngay lập tức hừ một tiếng rồi nói:

- Bí thư Tào. Tôi là Lương Lễ Quý. Vừa rồi, tôi nghe Chu Dã nói, mấy vị khách đến bây giờ vẫn không chịu đi ra ngoài. Tôi khuyên ông, đừng phàn nàn nữa. Phải nghĩ cách làm thế nào giải quyết ổn thỏa chuyện này đi. Những người này không phải là người một Bí thư Thành ủy nhỏ như ông có thể đắc tội được đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.