Đồng chí Nam Tầm có thân phận gì chứ, đó là Thủ trưởng số một của quân
đội, là nhân vật linh hồn đã một tay bày ra công cuộc cải cách mở cửa.
Dù là thân phận hay địa vị, nó đều rất đặc thù.
Mà khi đã nói như vậy thì, người như đồng chí Nam Tầm sẽ không làm những chuyện như
thế, dù là để lôi kéo thì cũng không cần làm vậy.
Nhưng, đồng chí Nam Tầm lại làm như vậy. Đây là một sự vinh dự lớn lao đối với
Nhiếp Chấn Bang, thậm chí đối với cả Nhiếp gia. Nếu nói cho thô tục một
chút, giờ đây, Nhiếp Chấn Bang đã hoàn toàn ngồi vững chắc trên cái thân phận thái tử thứ nhất của thủ đô. Có được thân phận cháu nuôi của Thủ
trưởng Nam Tầm, cộng thêm một Nhiếp gia đứng đằng sau làm chỗ dựa, chỉ
cần Nhiếp Chấn Bang không giết người đốt nhà, vậy thì trong cả nước này, sợ là không ai có thể trị được hắn nữa.
Nhìn thấy Nhiếp lão và Nhiếp Chấn Bang đều há hốc miệng, đồng chí Nam Tầm cũng hài hước nói:
- Sao rồi? Lão Nhiếp, ông cảm thấy không muốn chia sẻ đứa cháu giỏi
giang này cho ai à? Lão Nhiếp ông sao vẫn giữ tính khí trước kia vậy.
Khi còn chiến tranh kháng Nhật, ông đã keo kiệt giấu riêng một đám quân
Nhật đánh một mình, giờ ngay cả cháu trai cũng giữ khư khư như bảo bối
vậy.
Bị Nam lão nói vậy, Nhiếp lão cũng cười, trí tuệ của
đồng chí Nam Tầm quả không phải hạng thường, dùng lời hài hước như vậy,
dù là bản thân ông có không đồng ý, thì cũng có thể hóa giải cục diện
khó xử trong lúc này.
Nhiếp lão cũng đang thầm tính toán
những điều được mất trong chuyện này. Nếu như đồng ý, thì ông sẽ hoàn
toàn bước vào phái cải cách. Hơn nữa, có thái độ này của đồng chí Nam
Tầm, địa vị của Nhiếp gia cũng sẽ được lên một tầm cao mới. Lúc này,
Nhiếp gia đã không còn sự lựa chọn nào khác. Muốn đứng vững một mình
trong thời cục này đã là điều không thể, mặc dù kế hoạch của Nhiếp Chấn
Bang rất tốt, nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc.
Ngay lập tức, Nhiếp lão cũng cười nói:
- Đúng là chỉ có ông là nói hay. Năm đó, nếu không phải tôi ém bớt cái
đám quân Nhật ấy đi, chỉ sợ ông đã nằm lại trong thời kỳ kháng chiến
chống Nhật rồi. Cháu của tôi chẳng phải cũng là cháu của ông sao? Ông
muốn làm thế nào thì làm thế ấy, tôi không có ý kiến gì hết
Đồng chí Nam Tầm nghe đến đây, ngay lập tức cũng cười ha ha nói:
- Được, quả nhiên là chiến hữu cũ, có khí phách hào sảng như vậy. Nếu
như vậy rồi, quyết định năm ngày sau, sẽ mở một cuộc gặp gỡ nhỏ ở chỗ
tôi. Coi là một nghi lễ chính thức.
Nói xong, đồng chí Nam Tầm nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang à, sau khi làm lễ xong, chúng ta sẽ nói kỹ về chuyện cháu đi Liên Xô.
Thời gian năm ngày trôi qua rất nhanh. Mấy ngày nay, trong thủ đô, các
đại gia tộc đều đã nhận được thiệp mời của đồng chí Nam Tầm. Chuyện đồng chí Nam Tầm nhận Nhiếp Chấn Bang làm cháu nuôi đã nhanh chóng đồn khắp
thủ đô.
Buổi sáng nay, trong Mai Hương Viện giăng đèn kết
hoa. Trong đại viện, khu tổ chức bữa tiệc được trang trí theo hình thức
tiệc búp phê phương tây. Không ít nhân viên công tác của Hồng Tường cũng đã bận rộn lu bù rồi.
Hồng Tường có cái tên như vậy, chủ yến là do đây là nơi cư trú và làm việc của những lãnh đạo cốt cán của quốc gia. Nơi này nguyên bản là khu đại nội, tường vây xung quanh có màu đỏ, cho nên bây giờ mới gọi là Hồng Tường.
Trong sân, những gia tộc lớn ở thủ đô đều đã có mặt.
Lúc này, ông cụ nhà Dương gia dẫn đời thứ hai và đời thứ ba của Dương
gia đi vào. Đứng ngay cạnh đó, ông cụ nhà Lê gia lập tức liền bước tới
cười nói:
- Lão Dương à, hôm nay, chúng ta được coi như là đã được mở rộng tầm mắt rồi. Đúng là hậu sinh khả úy.
Dương lão nhìn quanh, Lý gia đã đến, nhân vật trung kiên của phái bảo
thủ - Quách gia cũng đã đến. Trong phái trung lập, người của Chu gia
cũng đã tới. Có điều, sắc mặt của mấy nhà này đều không dễ nhìn cho lắm.
Vừa đến chín giờ.
Đồng chí Nam Tầm, Nhiếp lão, Lý lão, còn có Đổng lão, người đã sớm lùi
về phía sau, bước từ bên trong ra. Đồng chí Nam Tầm thì tươi cười đầy
mặt.
Một chỗ gần đó, theo tập tục truyền thống Trung Quốc, đã đặt sẵn những đồ dùng cần thiết cho nghi lễ. Cạnh đó, Đổng lão làm
người chủ trì và điều khiển chương trình. Mặc dù giờ đây Đổng lão đã 87
tuổi, nhưng vẫn rất khỏe mạnh, cụ nói sang sảng:
- Các vị
đồng chí, hôm nay, mọi người chúng ta cùng làm chứng cho nghi lễ nhận
người thân của Thủ trưởng Nam Tầm và Nhiếp gia. Sau đây, mời Thủ trưởng
Nam Tầm ngồi vào vị trí.
Dưới sự chỉ huy của Đổng lão, Thủ
trưởng Nam Tầm và Nhiếp lão cùng ngồi xuống ghế, Nhiếp Chấn Bang bước ra khỏi hàng, đầu tiên là lạy Nhiếp lão, sau đó quỳ xuống trước mặt đồng
chí Nam Tầm, lạy ba lạy long trọng, rồi Nhiếp Chấn Bang gọi một tiếng
“ông nội”.
Nghi thức này đã xem như hoàn thành. Những người ở đây đều theo thuyết vô thần. Những nghi lễ truyền thống chỉ là một hình thức mà thôi. Những gia tộc thủ đô xem trọng vào hàm ý đằng sau điều
này.
Thủ trưởng Nam Tầm cười ha ha nói:
- Tốt, tốt lắm. Lần này coi như là tôi đã kiếm món hời từ lão Nhiếp rồi. Một đứa
cháu tốt như vậy, mà bị tôi lấy đi một nửa. Chấn Bang, mau đứng dậy.
Sau khi nghi thức hoàn thành, đã đến bữa tiệc búp phê. Lúc này, các mối quan hệ đã rõ rệt. Những người của phái bảo thủ đương nhiên là vội vàng rời đi. Những người ở phái trung lập thì tụ lại với nhau, thỉnh thoảng
lại bàn luận gì đó. Nhưng, dù là phái nào, về cơ bản đều có một nhận
thức chung. Đó chính là quay về dặn con cháu của nhà mình, nếu không có
việc gì thì đừng gây sự với Nhiếp Chấn Bang.
Lúc này, Nhiếp
lão và đám người của Thủ trưởng Nam Tầm cũng tụ lại với nhau. Đổng lão
cười hà hà nhìn Nhiếp Chấn Bang. Lần trước khi Nhiếp gia nhận cháu, Đổng lão cũng đã có mặt. Nhưng chỉ là vội vàng thoáng qua mà thôi. Đổng lão
cũng không ngờ rằng, đứa cháu này của Nhiếp gia lại lợi hại như vậy.
Có một câu rằng, “Người ngoài cuộc tỉnh táo, kẻ trong cuộc u mê”. Đổng
lão là một người ngoài cuộc. Giờ đây cụ nhìn thấy rõ ràng hơn so với bất kỳ người nào. Người khác đều tưởng rằng, sự thay đổi của Nhiếp gia là
do Nhiếp lão thay đổi. Chỉ có Đổng lão hiểu rằng, với tính cách của
Nhiếp lão, ông sẽ không làm chuyện ngược lại như vậy. Nhìn chung những
sự thay đổi trước và sau, tất cả những chuyển biến này, đều bắt đầu từ
sau khi Nhiếp Chấn Bang vào Nhiếp gia. Điều này không hề đơn giản.
Nghĩ tới đây, Đổng lão cười nói:
- Đồng chí Nam Tầm, lão Nhiếp à, hôm nay được gặp Chấn Bang, quả đúng
là nhân trung long phượng, vô cùng anh tuấn. Tôi muốn làm người làm mối
cho Chấn Bang đây.
Vừa dứt lời, không những Nhiếp lão và Thủ
trưởng Nam Tầm đều ngớ người. Bên cạnh, Dương lão cũng ngớ ra. Dương lão là một người rất thông minh, ngay lập tức nói với Dương Thắng Lợi ở bên cạnh:
- Thắng Lợi, mau đi gọi An Na đến đây.
Đổng lão nhìn bộ dạng ngạc nhiên của mọi người, rồi ngay lập tức nói:
- Chấn Bang năm nay 17 tuổi rồi đúng không. Nha đầu của đứa con thứ 6
nhà tôi tên là Đổng Uyển, năm nay cũng vừa 16 tuổi. Trông xinh xắn lắm.
Nếu như lão Nhiếp không có ý kiến gì, thì nhân cơ hội này, chúng ta định chuyện mai mối cho hai đứa nhỏ, thế nào?
Cháu gái của Đổng
lão, không những vậy lại là cháu gái nhỏ nhất, người con trai thứ sáu ở
Đổng gia, ai cũng biết. Năm xưa là một nhân vật nổi tiếng ở Tứ Cửu
Thành. Điều quan trọng hơn nữa là, người con này lấy một cô gái bình
dân. Điều này có thể cho thấy rằng, người con thứ sáu được chiều chuộng
thế nào ở Đổng gia. Giờ đây, Đổng lão lục mới 43 tuổi, mà đã là Bí thư
Tỉnh ủy tỉnh Tuyết Vực. Với khả năng và kinh nghiệm như vậy, nhất định
đây sẽ là nhân vật trọng yếu trong tương lai của Đổng gia.
Con gái của Đổng lão lục, cũng là mỹ nữ nổi tiếng ở thủ đô. Dùng câu
“nghiêng nước nghiêng thành” để hình dung có lẽ hơi khoa trương, nhưng,
dùng câu “quốc sắc thiên hương” để hình dung thì không hề quá đáng.
Nhiếp Chấn Bang chau mày, Đổng Uyển? Cái tên này Nhiếp Chấn Bang cảm
thấy rất xa lạ. Bởi lẽ, tính cách của Đổng Uyển cũng như tên cô vậy,
uyển chuyển nho nhã, không bao giờ tham gia vào những việc trong giới
công tử công chúa thủ đô. Đương nhiên là không có mấy ai biết tới. Hơn
nữa, Nhiếp Chấn Bang cũng rất phản cảm với những cuộc hôn nhân chính trị theo hình thức làm thay này.
- Tam ca, lần này nhất định là anh được lời lớn rồi. Đổng Uyển là mỹ nữ lạnh lùng đệ nhất trong trường học Dục Anh đấy.
Lê Văn Cách nói nhỏ bên cạnh.
Nhìn bộ dạng ngưỡng mộ của Lê Văn Cách, Nhiếp Chấn Bang liền biết rằng
Đổng Uyển rất xinh đẹp. Nếu không, thằng nhóc này sẽ không tỏ thái độ
như vậy.
Nhưng, ngay lúc đó, không đợi Nhiếp lão nói, Dương An Na đã tức giận nhảy ra:
- Ông Đổng, ông không được làm mối linh tinh. Anh Chấn Bang là người của cháu. Không ai được cướp anh ấy đi.