Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 152: Chương 152: Quyền Chủ Tịch Huyện Nhiếp Chấn Bang




Phòng Tổ chức?

Nhiếp Chấn Bang cúp điện thoại, tim cũng không khỏi đập nhanh hơn.

Trước đó, Nhiếp Chấn Bang cũng không nhận được bất kỳ tin tức gì, cũng không có bất kỳ chỉ thị gì, đột nhiên nhận được điện thoại của Phương Cố Sơn của Phòng Tổ chức Thành ủy, hơn nữa, nghe giọng điệu và ngữ khí của Phương Cố Sơn thì lại còn là chuyện tốt. Việc của Phòng tổ chức, đến Phòng Tổ chức một chuyến, thông thường mà nói thì đây là điềm báo về sự đề bạt rồi.

- Chấn Bang đến rồi à, ha ha, tốc độ nhanh vậy sao?

Nhiếp Chấn Bang vừa bước vào phòng làm việc của Phương Cố Sơn, Phương Cố Sơn đã tự mình đứng lên đón tiếp Nhiếp Chấn Bang. Thân là Ủy viên thường vụ Thành ủy, thái độ của Phương Cố Sơn lúc này rõ ràng là thân thiết quá mức.

Tuy nhiên, đây cũng là chỗ mà Phương Cố Sơn biết làm người. Sau khi rót cho Nhiếp Chấn Bang một chén trà, Phương Cố Sơn cũng ngồi xuống, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Đồng chí Nhiếp Chấn Bang, lần này tôi nhận sự ủy thác của Thành ủy, thay mặt tổ chức nói chuyện với cậu.

Dừng một lúc, Phương Cố Sơn tiếp tục nói:

- Lần này, tình hình thay đổi của huyện Lê rất lớn, sự việc của đồng chí Mạc Chí Hải là một bài học cho chúng ta. Trong công tác của huyện Lê, thành tích của cậu tổ chức hiểu rất rõ, cũng tán thành. Đối với một đồng chí trẻ trung khỏe mạnh, năng lực có đủ, làm việc nhiệt tình như cậu, thái độ của tổ chức là muốn tăng thêm một chút trọng trách thích hợp cho cậu, cậu có ý kiến gì không?

Bình thường Phòng tổ chức nói chuyện đều là hỏi ý kiến của chính bản thân đương sự. Đây cũng chỉ là hình thức nói chuyện thông lệ. Trong tình hình này, trừ phi là tên ngốc mới có ý kiến, mặc dù vị trí này Nhiếp Chấn Bang chưa từng nghĩ qua, cũng không biết hội nghị của Thành ủy rốt cuộc là thế nào, nhưng cuối cùng nếu đã chủ động đến chỗ mình rồi thì Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không hàm hồ, thứ mà nên giơ tay nắm bắt thì Nhiếp Chấn Bang cũng tuyệt đối không nôn ra. Ngay lập tức, trong đầu sau khi nóng lên một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm giọng nói:

- Cảm ơn Trưởng ban Phương, cảm ơn sự tín nhiệm và ủng hộ của tổ chức và Ủy ban nhân dân cùng với Thành ủy dành cho tôi, suy nghĩ của tôi rất đơn giản, nỗ lực thực tế làm tốt công tác trọng trách của mình, thiết thực quán triệt thực hiện nhiệm vụ mà tổ chức giao phó. Một lần làm quan, tạo phúc một phương, tôi tuyệt đối sẽ không phụ sự tín nhiệm mà Trưởng ban Phương và tổ chức dành cho tôi.

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang rất có hào khí, rất có khí phách, hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang cũng rất chú ý khi nhắc đến tổ chức, còn đặc biệt đặt ông lên trước. Mặc dù Phương Cố Sơn hiểu rõ đây chỉ là sự khách khí. Với bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang, Bí thư Trình chỉ là thay mặt chiếu cố mà thôi, người như vậy lại coi thường việc dựa vào bản thân. Nhưng chính vì như vậy, Phương Cố Sơn mới cảm thấy sự khiêm tốn và biết điều của Nhiếp Chấn Bang.

Lập tức, Phương Cố Sơn cũng cười nói:

- Chấn Bang, trong lòng cậu phải có sự chuẩn bị tốt một chút, bây giờ bàn cờ huyện Lê nên hạ thế nào chính là trông chờ vào cậu đấy.

Hai ngày sau, quyết định bổ nhiệm của Phòng tổ chức Thành ủy lại truyền xuống, lần này cũng là khiến tất cả cán bộ huyện Lê đều kinh hãi. Mã Vân Phương ban đầu vốn dĩ đều tưởng là sẽ thuận lợi lên chức đó, giờ lại bị điều đến thành phố Bá Châu đảm nhiệm chức vụ Phó Bí thư tổ Đảng, Phó Cục trưởng thường trực Cục Xây dựng. Còn Nhiếp Chấn Bang lúc này được bổ nhiệm làm Phó Bí thư Huyện ủy, Ủy viên thường vụ, Ủy viên huyện Ủy, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện, quyền Chủ tịch huyện, và cũng được đề cử làm người ứng tuyển cho chức vụ Chủ tịch ủy ban nhân dân huyện Lê.

Trong khoảng thời gian ngắn mà toàn bộ huyện Lê đều thay đổi. Nguyên bản, vị phó Chủ tịch Nhiếp vốn bất hiển sơn bất lộ thủy lại đột nhiên nhảy vượt qua cánh cửa Phó Chủ tịch thường trực, trực tiếp trở thành người được đề cử cho vị trí Chủ tịch huyện, quyền Chủ tịch huyện chủ trì công tác toàn diện của Ủy ban nhân dân huyện. Ý tứ này đã rất rõ ràng rồi, cái gọi là quyền Chủ tịch huyện chỉ là đi theo một trình tự mà thôi, cho dù Đại biểu Hội đồng nhân dân huyện Lê có suy nghĩ thì đến lúc đó, lãnh đạo Thành ủy đích thân trấn thủ thì cũng không xảy ra nhiễu loạn.

Là Thư ký của Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân lúc này cũng có cảm giác phi thẳng lên trời. Trong thời gian ngắn, đến người trong nhà Dịch Quân nói giống vậy cũng nhiều hơn chứ không ít.

Dịch Quân vừa về đến nhà, một người phụ nữ trung niên chạy ra đón, vẻ mặt tươi cười, nhìn Dịch Quân nói:

- Quân tử, còn nhớ bác gái không? Chậc chậc, đều lớn thế này rồi, lúc nhỏ liền biết cháu có tiền đồ, bây giờ lại càng xuất sắc. Thư ký của Chủ tịch Nhiếp, đó là người tri kỷ bên cạnh lãnh đạo đấy.

Nhìn người phụ nữ trung niên này, Dịch Quân nhíu mày một cái. Người phụ này Dịch Quân có quen biết, là đồng nghiệp ở đơn vị của mẹ mình, chồng hình như là Phó Phòng gì đó ở Phòng Xây dựng. Ngày bình thường luôn bày ra một bộ không coi ai ra gì, còn cái bộ dạng này thì lại chưa từng gặp qua.

- Cái gì người tri kỷ, tôi cũng chỉ là người làm việc vặt, phục vụ Chủ tịch Nhiếp mà thôi. Bác có chuyện gì sao?

Dịch Quân sắc mặt lạnh nhạt khiến người phụ nữ trung niên vô cùng xấu hổ.

- Đứa nhỏ này, cháu nói cái gì vậy. Cô giáo Uông là khách quý, mau vào đi ngồi đi. Cô giáo Uông lần này qua đây có ý làm mối cho con đấy. Cháu gái của cô giáo Uông, Khương Lệ Lệ đó, đang dạy ở Tiểu học Trung Tâm của huyện chúng ta, đó mà mỹ nhân nổi danh, có thể coi trọng con chính là phúc phận của con đấy.

Lúc này, mẹ của Dịch Quân, Lý Nguyệt Nga cũng từ nhà bếp đi ra, nhìn bộ dạng của Dịch Quân lập tức quát lớn.

Dịch Quân vô cùng hiếu thuận với mẹ, đối với lời nói của mẹ, Dịch Quân cũng không tiện phản bác. Nhưng Khương Lệ Lệ, Dịch Quân cũng là có nghe nói, có bác ruột là Phó Phòng của Phòng Xây dựng, thím là giáo viên chủ nhiệm của Tiểu học Trung Tâm, danh tiếng của Khương Lệ Lệ cũng không tốt đẹp, tác phong cuộc sống cũng có không ít lời đồn. Người này Dịch Quân làm sao có thể để ý đến.

Bên cạnh, cô giáo Uông cũng cười nói:

- Lão Lý, cô quá khoa trương rồi, Lệ Lệ đâu có tốt như cô nói, lão Khương nhà chúng tôi khen ngợi không ngớt Quân tử, vừa có bằng cấp, lại đi theo đúng người. Cả đời này tiền đồ của Quân tử xem như vô lượng rồi. Nói đến còn là Lệ Lệ trèo cao, lão Lý à, cô sau này cứ hưởng thanh phúc rồi.

Lúc này, Dịch Quân nghe không nổi nữa, lập tức đến cơm cũng không ăn, cầm cặp công văn của mình, nói:

- Mẹ, con đột nhiên nhớ ra còn có bản thảo vẫn chưa viết xong, Chủ tịch Nhiếp ngày mai muốn dùng rồi, con trở lại văn phòng trước, mọi người ăn trước đi, không cần đợi con đâu.

- Haiz, đứa nhỏ này, lại vội vàng, Chủ tịch Nhiếp không phải sẽ không cho con ăn cơm chứ. Xem con có thể đấy.

Mẹ Dịch Quân hô một câu, mặc dù có chút oán giận nhưng giữa các câu chữ vẫn là lộ ra chút đắc ý. Bây giờ con mình bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng rồi, nghĩ đến sự an bài lúc đó của em gái, cô giáo Lý lúc này cũng có chút may mắn, cũng may lúc đầu em mình Lý Lâm kiên trì không thay đổi, nếu không, đâu có tiền đồ của Dịch Quân nữa.

Bên cạnh, cô giáo Uông cũng nhìn ra, thần sắc có chút lúng túng, thực sự với danh tiếng của Khương Lệ Lệ thì Dịch Quân coi thường, nhưng tìm khắp trong nhà họ hàng mình thì cũng chỉ có Khương Lệ Lệ thích hợp, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác.

Nhìn bóng dáng Dịch Quân rời đi, cô giáo Uông cũng đứng lên nói:

- Lão Lý à, công việc của cháu nó bận, cứ để nó đi đi, tôi cũng không ngồi nữa. Trước kia có chỗ nào đắc tội mong lượng thứ cho. Còn nữa gần đây, Tổ trưởng Tổ nghiên cứu giảng dạy ngữ văn của trường có thể phải đổi, tôi cảm thấy lão Lý cô rất thích hợp, nếu không thì thử một chút?

Mẹ Dịch Quân lúc này cũng có chút kích động, không ngờ con mình sau khi ở địa vị này nước dâng thì thuyền cao, còn đem đến cho mình đều là điều lợi, đây mới là một người đắc đạo, gà chó lên trời chứ, lập tức cũng không chối từ, nói:

- Vậy tôi đây liền thử xem.

Thấy lão Lý nhận lời, cô giáo Uông cuối cùng cũng thở phào, cười nói:

- Lão Lý, cô chính là quá khiêm tốn, trình độ của cô tôi còn không rõ sao? Thi cuối kỳ, trong toàn huyện đứng đầu không ít lần, Tổ nghiên cứu giảng dạy ngữ văn giao cho cô tôi hoàn toàn yên tâm. Lão Lý à, cô xem, bây giờ Phòng Xây dựng bên này, từ sau khi Trưởng phòng bị mất chức, vị trí Trưởng phòng vẫn trống, lão Khương nhà chúng tôi ý mà, lại không có suy nghĩ này, người này cái đầu ngớ ngẩn không rõ ràng. Luận năng lực, luận tư cách, bên này còn phải mong lão Lý giúp đỡ tôi trước mặt Quân tử nói một câu, nó bây giờ là thư lý của Chủ tịch huyện, lời của nó có tác dụng.

Mấy ngày sau, điện thoại của Dịch Quân cũng bị quấy rầy nhiều lần. Từ sau khi Nhiếp Chấn Bang trở thành quyền Chủ tịch huyện, không những khách trong nhà nhiều mà điện thoại trên bàn làm việc cũng nhiều, lúc này Dịch Quân vừa cúp điện thoại, điện thoại trên bàn liền đổ chuông.

Nhấc ống nghe lên, Dịch Quân cũng có chút bực dọc, nói:

- A lô! Ai vậy?

Đối diện, một giọng thể hiện vô cùng hòa khí truyền đến:

- Trưởng phòng Dịch sao? Haha, xin chào xin chào, tôi là lão Lưu của Phòng Tài chính huyện, còn ấn tượng không? Lần trước khi Chủ tịch Nhiếp đến Phòng Tài chính mở cuộc họp điều phối Công ty Mẫn Nông, chúng ta gặp mặt rồi.

Vừa nghe đến đây, Dịch Quân lại đau đầu, nhưng, nét mặt vẫn tươi cười nói:

- Trưởng phòng Lưu, xin chào xin chào, hôm nay có chuyện gì sao?

Người bên kia vừa nghe thấy Dịch Quân khách khí như vậy, lập tức nói:

- Trưởng phòng Dịch, khách khí vậy, gọi cái gì Trưởng phòng chứ, coi trọng tôi thì gọi một tiếng anh Lưu là được rồi. Cũng không có chuyện gì, chỉ là mấy người bạn muốn tụ tập một chút, không biết Trưởng phòng Dịch có thời gian không?

Anh Lưu? Dịch Quân dở khóc dở cười, mình mới tí tuổi, nhưng Trưởng phòng Lưu này chỉ sợ là sắp năm mươi rồi còn anh Lưu. Ngay lập tức Dịch Quân cũng khó xử nói:

- Trưởng phòng Lưu, sợ là không được rồi, hôm nay lãnh đạo bên này còn nhiều công việc chưa hoàn thành, lãnh đạo muốn nhanh chóng, chúng tôi làm người dưới không có thời gian, nếu không để hôm khác vậy.

Chuyện mà Dịch Quân gặp phải mấy ngày hôm nay, Nhiếp Chấn Bang sớm đã nhìn thấy, sở dĩ không nói gì là vì Nhiếp Chấn Bang cũng có ý khảo sát Dịch Quân một chút, dù sao thì người thiếu niên đắc chí khó tránh lông bông. Nhưng mấy hôm nay, biểu hiện của Dịch Quân lại khiến Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng, từ bên trong đi ra, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Quân tử, mấy hôm nay cảm thấy rất đau đầu à, không sao, thái độ và tác phong của mình đoan chính là được rồi. Nhớ là thứ gì không nên lấy thì đừng lấy, lời không nên nói thì đừng nói, vậy là được rồi. Còn về lời mời của mấy người cấp dưới cũng không cần phải đều cự tuyệt. Có người mà mình coi trọng thì cũng có thể đi tham gia một chút mà.

Ngay khi Nhiếp Chấn Bang và Dịch Quân nói chuyện, cửa phòng làm việc có người gõ hai cái, một âm thanh truyền vào:

- Chủ tịch Nhiếp ở đây không?

Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, một người khiến cho Nhiếp Chấn Bang vô cùng ngạc nhiên, từ bên ngoài đi vào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.