Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 238: Chương 238: Rung cây dọa khỉ




Mười phút, có thể nói cái gì, điều này khó mà nói. Có điều, Hùng Kiến Minh đã rất thỏa mãn rồi. Trong chuyện lần này mình đã phạm sai lầm, thậm chí là cái loại sai lầm không thể tha thứ, Hùng Kiến Minh lúc này hối hận cũng không kịp.

Trên quan trường, hành vi này là khiến người ta khinh bỉ nhất. Bất luận là lãnh đạo gì, đối với hành vi này của mình đều sẽ không thoải mái. Hoặc là nói, nếu Nhiếp Chấn Bang không tha thứ, Hùng Kiến Minh về cơ bản coi như đã hoàn toàn vô dụng, căn bản sẽ không có lãnh đạo khác muốn tiếp nhận anh ta. Dù sao, ai cũng không muốn dưới tay mình có một cấp dưới mà lúc nào cũng có thể phản bội lại mình được.

Khi vào phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang, Hùng Kiến Minh có cảm giác lo sợ bất an. Cúi thấp đầu, cả người gã ta đều có chút lo lắng, nhìn sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang, bình thản như nước, điều này khiến Hùng Kiến Minh trong lòng lại trầm xuống, đây không phải là hiện tượng tốt đẹp gì.

Cái gọi là yêu sâu hận chi triệt, đạo lý này dùng trên quan trường cũng giống như vậy. Nếu lúc này Nhiếp Chấn Bang vẻ mặt tức giận, mắng lớn một trận, Hùng Kiến Minh ngược lại là yên tâm, như vậy cho thấy Nhiếp Chấn Bang vẫn là để ý đến mình, sự tình còn có đường cứu vãn, thái độ thành khẩn một chút, nhận sai sâu sắc một chút, có lẽ còn có thể chấp nhận mình. Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang biểu hiện như vậy lại khiến Hùng Kiến Minh có chút thất vọng, Chủ tịch Nhiếp đã không hề bận tâm, vậy mình nói gì Chủ tịch Nhiếp sợ là chỉ cười mà qua, căn bản sẽ không để ý đến.

Lúc này Hùng Kiến Minh chỉ đứng như vậy, bời vì Nhiếp Chấn Bang chưa nói gì, cũng không ngẩng đầu, chỉ là đang xem xét số liệu kinh tế của huyện Lê năm nay.

Khoảng bảy tám phút sau, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới ngẩng đầu, nhìn Hùng Kiến Minh nói:

- Trưởng phòng Hùng đến à, có chuyện gì sao.

Đây được coi là câu nói khách sáo rất chính thức hóa trên quan trường. Nếu thân mật một chút, lão Hùng, hoặc là Trưởng phòng Kiến Minh, đây đều là một loại biểu hiện. Nhưng Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, Hùng Kiến Minh liền hiểu rõ, thái độ của Nhiếp Chấn Bang về cơ bản là cự tuyệt.

Tuy nhiên, Hùng Kiến Minh vẫn là chỉ có thể kiên trì nói:

- Chủ tịch, Phòng Xây dựng bên này, về vấn đề nhà máy tự cung cấp nước, tôi muốn báo cáo với anh về tình hình tiến độ xây dựng.

Hiện nay, trong công cuộc kiến thiết, phát triển kinh tế lớn cũng như sự khai phá mở rộng trong toàn huyện, Công ty đầu tư phát triển hạ tầng đô thị của huyện Lê mặc dù là đơn vị dưới sự quản lý của Phòng xây dựng, nhưng chỉ sợ là sẽ nhanh chóng thoát ly khỏi hệ thống của Phòng xây dựng, trở thành công ty trực thuộc sự quản lý của Ủy ban nhân dân huyện. Hiện giờ bên phía Phòng xây dựng, thứ có thể nhắc tới được, cũng chỉ có cái công trình nhà máy nước này.

Nhiếp Chấn Bang lúc này nghe thấy lời nói của Hùng Kiến Minh, trong lòng cười lạnh một cái, Hùng Kiến Minh này năng lực là có.

Trước kia khi xác định anh ta, Nhiếp Chấn Bang chính là cảm thấy con người này rất thực tế, nên mới nhìn nhận anh ta. Nhưng sau chuyện lần này, thái độ của Nhiếp Chấn Bang cũng thay đổi rồi.

Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Trưởng phòng Hùng, chuyện nhà máy nước tôi thấy hay là để sau đi. Đợi sau đầu xuân tôi sẽ đi khảo sát nhà máy nước một chuyến. Còn chuyện gì không?

Nói như vậy, đây chính là từ chối người ta từ cách xa vạn dặm rồi. Hùng Kiến Minh cho dù còn có những lý do khác muốn báo cáo, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không để ý tới. Hơn nữa, trong tình huống này, một số lời Hùng Kiến Minh cũng là không dễ nói ra được. Nói rồi Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ ngắt ngang, đây chỉnh là hiện thực. Nhiếp Chấn Bang cũng không sợ Hùng Kiến Minh trong công tác sau này kéo chân sau của mình. Bây giờ chính mình không động Hùng Kiến Minh coi như là rất công bằng, liêm chính rồi. Nếu lãnh đạo lòng dạ nhỏ mọn một chút, sợ là đã trực tiếp điều chỉnh Hùng Kiến Minh rồi. Nếu Hùng Kiến Minh dám kéo chân sau, thì nhân vật số một cũng là chấm dứt rồi.

Thấy bộ dạng trầm mặc của Hùng Kiến Minh, Nhiếp Chấn Bang lần nữa mở miệng nói:

- Trưởng phòng Hùng, nếu không còn chuyện gì thì trở về công tác đi, tôi còn có chút chuyện.

Thành phố Bá Châu

Lúc này, ở cổng Ủy ban giáo dục thành phố Bá Châu, một đám lãnh đạo của Ủy ban giáo dục thành phố đã đứng ở cổng, hơn chín giờ sáng, ba chiếc xe từ từ tiến vào.

Phía trước nhất, trên chiếc xe Mercedes- Benz dẫn đầu, thư ký Phùng Đại Dũng vội xuống xe trước, giúp Lưu Văn Thanh mở cửa. Lưu Văn Thanh nét mặt nghiêm túc bước xuống xe. Thư ký Phùng cầm chiếc cặp công văn trong tay, theo sát sau Lưu Văn Thanh. Trên chiếc xe Mercedes-Benz thứ hai, Trưởng ban thư ký văn phòng Thành ủy, ủy viên thường vụ Thành ủy Lý Khánh Đức theo phía sau. Thân là người tâm phúc của Bí thư Thành ủy, trong trường hợp như thế này, tuyệt đối không thiếu được Lý Khánh Đức.

Chiếc xe thứ ba là một chiếc Audi. Cửa xe mở ra, Chu Vượng xuống xe trước, cũng học theo bộ dạng của Phùng Đại Dũng, giúp Chu Thần mở cửa xe. Thân là lãnh đạo được phân công quản lý mặt này, Chu Thần cũng phải đi cùng.

Thấy bộ dạng này của Chu Thần, sắc mặt Lưu Văn Thanh và Lý Khánh Đức đều trầm xuống, Lý Khánh Đức còn là vẻ mặt không thể có thuốc cứu. Chủ tịch Chu này, thực sự là quá không hiểu khiêm tốn. Trước mặt Bí thư Thành ủy còn bày đặt phô trương như vậy, không phải là khoe khoang sao?

Đám lãnh đạo Ủy ban giáo dục lúc này vẻ mặt tươi cười chạy đến đón. Bí thư Thành ủy đích thân tới thị sát, đây chính là vinh dự của Ủy ban giáo dục thành phố. Trong toàn thành phố, số đơn vị, cơ quan trực thuộc thành phố nhiều như vậy, Bí thư Thành ủy có thể đến Ủy ban giáo dục thị sát, đây vốn là một sự coi trọng.

Lưu Văn Thanh lúc này có vẻ rất kiêu ngạo, không lúc nào là không biểu hiện ra khí độ và uy nghiêm của một Bí thư Thành phố, nhân vật số một thành phố. Sau khi khẽ bắt tay, Lưu Văn Thanh trầm giọng nói:

- Cùng đến phòng họp đi.

Vừa vào phòng hội nghị của Ủy ban giáo dục, Lưu Văn Thanh liền sửng sốt, lập tức đùa một câu:

- Điều kiện công tác của Ủy ban giáo dục rất tốt đó. Phòng họp này, phong cách trang trí đều sắp đuổi kịp phòng họp trong Thành ủy rồi.

Lời nói của Bí thư Thành ủy lúc này không có ai dám đáp lời. Ý tứ này, thái độ này, có chút kỳ dị. Tất cả mọi người đều sờ không thấu rốt cuộc Lưu Văn Thanh là có ý gì.

Việc nhân đức không nhường tay ai, Lưu Văn Thanh ngồi xuống vị trí chủ tọa, nhìn mọi người một lượt nói:

- Đều ngồi xuống đi. Đồng chí của Ủy ban giáo dục lên báo cáo một đi, chuyện xây dựng cơ sở hạ tầng giáo dục, mức độ xây dựng giáo dục bắt buộc và tỷ lệ xóa mù chữ mù văn hóa của thanh thiếu niên toàn thành phố.

Trình độ cơ bản của toàn thành phố Bá Châu dù sao cũng không phải là quá tốt. Hai năm nay, thành phố Bá Châu bỏ xuống được cái gánh nặng là huyện Lê này. Thậm chí, mượn dùng cũng như dựa vào sự phát triển của huyện lê, kéo sự phát triển của toàn Bá Châu lên theo, cũng nhờ vậy, tài chính của toàn thành phố cũng rểnh rảng hơn nhiều. Đương nhiên tương ứng, đầu tư cho giáo dục cũng tăng lên rất nhiều. Nhưng tóm lại, cái mức độ cơ bản thì nó trình ra đấy, mặc dù có chút hiệu quả nhưng cũng là chưa đủ.

Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục lúc này sờ sờ lên trên đỉnh đầu đã hói dần của mình, lập tức nói:

- Bí thư Lưu, Trưởng ban thư ký Lý, Chủ tịch Chu và các đồng chí lãnh đạo! Một năm nay, số tiền đầu tư vào việc cải cách giáo dục toàn thành phố, tổng thể mà nói, phổ cập giáo dục bắt buộc của thành phố chúng ta, trong toàn khu tự trị thuộc mức lạc hậu. Tỷ lệ xóa nạn mù chữ, xóa mù văn hóa cho thanh thiếu niên toàn thành phố cũng cần tăng mạnh mức độ đầu tư. Trước mắt, mô hình của huyện Lê đáng để học tập và tham khảo. Ủy ban nhân dân và Huyện ủy huyện Lê coi trọng cao độ giáo dục của huyện, tự trù tài chính, tăng mạnh mức độ thực hiện giáo dục bắt buộc. Năm nay, tỷ lệ thanh thiếu niên nhi đồng ở độ tuổi thích hợp đi học của huyện Lê cùng với tỉ lệ xóa nạn mù chữ mù văn hóa của thanh niên lần lượt đạt chín mươi ba và chín mươi lăm phảy sáu phần trăm. Thành tích này trong đơn vị cấp huyện của toàn khu vực có lẽ là lá cờ đi đầu.

Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục có chút mướt mồ hôi. Thành tích và sự phát triển giáo dục toàn thành phố thật sự không có bao nhiêu có thể nói. Hiện nay, cái lấy ra nói được cũng chỉ có huyện Lê. Không còn cách nào khác, huyện Lê bên này, nhân vật số một của Ủy ban nhân dân và Huyện ủy đều vô cùng coi trọng. Nếu không có tiền, chính quyền cung cấp học bổng hỗ trợ, trẻ em thất học đương nhiên liền giảm bớt.

Lúc này, Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục còn có một câu chưa nói ra, nếu trong thành phố ủng hộ như vậy, thành tích trong thành phố cũng có thể làm xuất sắc như vậy. Nhưng, lời như vậy cũng chỉ có thể suy nghĩ trong lòng mà thôi.

Lưu Văn Thanh trầm ngâm một lúc, lập tức nói:

- Công tác giáo dục là kế hoạch trăm năm. Lãnh đạo trung ương và khu tự trị đều nhiều lần coi trọng vấn đề này. Giáo dục, thậm chí là cả khoa học, giáo dục, văn hóa, y tế, đây đều là những vấn đề quan trọng liên quan đến phát triển tương lai của quốc gia. Tài chính trong thành phố bây giờ dần dần được giảm bớt áp lực. Tuy nhiên, rèn sắt cần chính nó cũng phải đủ cứng, không thể chỉ dựa vào tài chính trong thành phố được. Tình hình của huyện Lê dù sao cũng là trường hợp đặc biệt tồn tại. Công tác giáo dục của các thành phố địa phương anh em khác, làm được có thanh có sắc, cũng không phải là dựa vào chính mình sao? Ủy ban giáo dục bên này vẫn là phải tự mình làm, tăng mức độ tuyên truyền giáo dục bắt buộc, để cho nhân dân tự mình bắt đầu thay đổi quan niệm giáo dục, đây mới là căn bản giải quyết vấn đề.

Nói đến đây, Lưu Văn Thanh chuyển hướng câu chuyện, thản nhiên nói:

- Ngoài ra, một số đồng chí là phải đem trọng tâm công tác đặt vào công tác bản chức của bản thân. Đối với tình hình phía dưới, không cần bày tỏ thái độ loạn lên, chỉ huy mù mờ, phải làm tốt công tác toàn cục của toàn thành phố, đây mới là căn bản của phát triển.

Chu Thần vừa nghe, sắc mặt cũng lập tức chìm xuống. Lời nói của Lưu Văn Thanh rõ ràng là đang nói mình. Lãnh đạo phân công quản lý công tác giáo dục toàn thành phố lạc hậu như vậy, khoa học giáo dục văn hóa y tế sợ đều là một cái bộ dạng này. Đây là đang nói mình không làm tròn chức trách, công tác toàn cục không quản lại đi huyện Lê quấy rối.

Nhưng lúc này, Chu Thần cũng chỉ có thể nghe. Sự thực rõ ràng ngay trước mặt, cũng không có chỗ để Chu Thần phản bác. Lưu Văn Thanh chiêu này coi như là “rung cây dọa khỉ”.

Phát biểu của Lưu Văn Thanh khi thị sát Ủy ban giáo dục rất nhanh đã thông qua Bá Châu Nhật báo phát đi nguyên văn không thay đổi. Nhất thời, cán bộ toàn thành phố đều nhìn ra, Bí thư Lưu đây là đang biểu hiện bất mãn. Phó Chủ tịch thành phố Chu Thần mới đến này, vừa đến liền nhảy loạn lên, sóng gió của huyện Lê cũng là Chu Thần làm ra. Bây giờ, Bí thư Lưu là đang biểu hiện thái độ. Lúc này, tất cả cán bộ trong lòng về cơ bản đã có nhận thức. Huyện Lê, đây là vùng cấm của Bí thư Lưu.

Phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy huyện Lê, Trương Sở Bân đang xem nhật báo Bá Châu, trong lòng ông, mức độ kính ngưỡng Nhiếp Chấn Bang lại cao thêm một tầng rồi. Không những lột mặt của Phó Chủ tịch Chu mà còn khiến Bí thư Lưu ra mặt. Phần lực này Trương Sở Bân tự nhận làm không được.

Nhìn Nhiếp Chấn Bang đang ngồi trên ghế sô pha, Trương Sở Bân lập tức cũng cười nói:

- Chấn Bang à, sau lẩn này sợ là sự quấy nhiễu của huyện Lê chúng ta cũng ít đi rất nhiều rồi.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười. Lưu Văn Thanh dùng phương thức như vậy ủng hộ mình, thật sự là ngoài dự đoán. Có điều, như vậy cũng tốt. Mục đích của Chu Thần tới đây, Nhiếp Chấn Bang cũng đoán được gần hết. Chia sẻ thành tích một chút, Nhiếp Chấn Bang thật ra cũng không sao cả. Dù sao, thành quả của huyện Lê, Chu Thần lại không được chút nào. Chẳng qua cũng chỉ là ngồi trên xe đi nhờ mà thôi, chỉ cần không quấy rối, cũng sẽ tùy theo hắn thôi.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang chuyển tập tài liệu này cho Trương Sở Bân, nói:

- Bí thư Trương, xem số liệu kinh tế này trước, lần này tôi có chút khó xử rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.