Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 206: Chương 206: Tâm Y Cua Lao Chu Tich Xa Ho Ma




Mà lúc này, Chu Lạp Phong lại có hơi chút ngượng ngùng. Chính mình cũng chỉ là một tên lăn lộn nhỏ nhoi mà thôi. Đây chính là định vị mà Chu Lạp Phong vẫn luôn tự đánh giá vê chính mình, cho dù là kéo được vài công trình ở Việt Đông, kinh doanh lời lãi được ít tiền rồi, Chu Lạp Phong vẫn là cái ý nghĩ như vậy. Chính mình, chẳng qua cũng chỉ là một tên lưu manh biết giảng nghĩa khí mà thôi. Hiện giờ, về tới cố hương, không ngờ lại có thể cho chính mình một vinh dự lớn như vậy. Đây là việc mà Chu Lạp Phong chưa bao giờ nghĩ tới cả.

Đi lên sân khấu, giờ phút này, cô dẫn chương trình cũng đã bước tới chào đón, cô gái này là một sinh viên mới tốt nghiệp do đài truyền hình của huyện Lê mới được phân công tới. Dáng người cao gầy, làn da hơi trắng, một người dân tộc Duy Ngô Nhĩ điển hình. Bây giờ, có lẽ là muốn làm cho không khí sôi động hơn một chút, cho nên cô cũng cười nói:

- Chu tổng, lần quyên góp này, Chu tổng có thương lượng trước với phu nhân của ông sao? Một con số lớn như vậy, về nhà ông có thể bị mắng hay không vậy?

Chu Lạp Phong hơi sửng sốt, sau đó cũng biểu hiện ra được có chút ngại ngùng, sờ sờ đầu. Loại vẻ mặt này, có chút cực kỳ thú vị. Gã cười chê nói:

- Cái này, tôi còn chưa có bà xã, cho nên, hẳn là sẽ không tồn tại loại tình huống mà cô đã nói ra đó.

Những lời này, cũng làm cho cô dẫn chương trình có chút xấu hổ, sắc mặt có hơi chút hồng hồng. Người dân chương trình nam ở bên cạnh nhưng thật ra phản ứng cũng nhanh nhẹn, lập tức liền bước tới đón chào, nói:

- Chu tổng thật sự là tuổi trẻ tài cao. Có tiêu chuẩn gì sao? Ông cảm thấy tiểu Nhạc của chúng tôi như thế nào?

Tiểu Nhạc chính là tên của cô gái dẫn chương trình. Loại trường hợp này ngược lại cũng dần mờ ám lên. Dưới sân khấu, Trương Sở Bân nhìn thấy cũng chỉ mỉm cười. Hiện giờ, quan niệm mở ra, sự đê phòng giữa nam nữ cũng không có nghiêm trọng giống như trước đây nữa. Lập tức, ông liền quay sang cười nói với Nhiếp Chấn Bang bên cạnh:

- Hai cô cậu thanh niên này, cũng trêu đùa cả ông chủ Chu rồi đấy.

Chu Lạp Phong là ai, đây chính là người đã vào Nam ra Bắc rồi. Loại trêu đùa này, đương nhiên là không gây khó khăn được gã. Lập tức, gã liền phủ nhận rồi nói:

- Đương nhiên là không có vấn đề, một sinh viên trí thức như vậy, đây chính là phúc phận mà Chu Lạp Phong tôi đã tu luyện tám đời mới có được.

Cậu dẫn chương trình lúc này cũng cười nói:

- Ông chủ Chu, quyên góp một triệu, khoản tiền này, có thể khiến cho ngài ở huyện Lê, hoàn toàn xem như một thủ phủ. Là lý do gì thúc đẩy ông nguyện ý quyên góp số tiền một triệu đó? Ông có thể nói ra được chăng?

Lúc này, Chu Lạp Phong cũng trở nên nghiêm túc, trầm ngâm một hồi xong, gã mới nói:

- Nhờ có chính sách tốt đẹp của Đảng, nếu như nói theo kiểu thô tục thì tôi cũng coi như là một trong số cái đám người giàu lên đầu tiên kia. Nhưng, nhiều năm thế này, vào Nam ra Bắc, tôi tự mình cũng đã thể nghiệm được rất nhiều cảm xúc. Hiện giờ, không còn là cái thời đại mà chỉ dựa vào cái loại này có sự liều lĩnh, có can đảm là có thể xài được nữa rồi. Bây giờ là thời đại cần có tri thức. Thế hệ này của chúng tôi, cũng đã không còn có hy vọng gì rồi. Nhưng, tôi hy vọng quê hương của chúng ta, bọn nhỏ có thể có được một môi trường học tập sáng sủa, rộng rãi, có thể có một ngôi trường ngồi học được thoải mái mà không cần lo lắng nó sẽ bị sụp xuống. Đây chính là ước nguyện ban đầu của tôi. Một triệu cũng không nhiều lắm, coi như là tôi tận một phần sức lực nhỏ bé đi.

Tiểu Nhạc lúc này cũng bị chấn động rồi. Thật không ngờ là, một ông chủ dáng vẻ giống như là lưu manh bình thường như vậy, lại có thể có được một cảm xúc ôm ấp cao thượng như vậy. Tựa hồ thật là có chút xuân tâm nhộn nhạo. Vì che dấu một chút sự xấu hổ của chính mình, cô liền mở miệng nói:

- Buổi tiệc lần này, Chu tổng quyên góp cá nhân một triệu nhân dân tệ, dùng cho việc đào tạo, xây dựng trường học trong toàn huyện. Chúng ta hãy cùng nhiệt liệt hoan nghênh sự khẳng khái này của ông chủ Chu. Sau đây, mời các vị tiếp tục thưởng thức tiết mục Chúng ta là thế hệ tiếp nối của chủ nghĩa cộng sản, đơn vị biểu diễn, trung tâm Nhật Học của thị trấn Thành Quan, huyện Lê.

Ngay sau đó, bên phía công ty Mẫn Nông, giám đốc hợp đồng do Lưu Côn mời tới đã đại diện cho công ty Mẫn Nông quyên góp một triệu nhân dân tệ, đồng thời lại khiến cho toàn trường rung động. Công ty Mẫn Nông, từ sau lần tiến hành nghi thức động thổ rất vang dội kia xong, dường như có vẻ đã an tĩnh lại. Nhưng, ba người này, ngay lập tức cũng đã chiếm được lòng dân chúng huyện Lê.

Không ít người ngồi ở trên tường, trên cây xem đều là chạy từ thâp lý bát hương (những nơi phụ cận) mà tới, không ít đều là các nông hộ có ký kết hợp tác với công ty Mẫn Nông. Lúc này, nghe tơi chuyện công ty Mẫn Nông quyên góp một triệu, không ít người đều rất đắc ý và tự hào nói:

- Công ty Mẫn Nông, thấy không, quyên góp một triệu đấy. Người ta có thể đối với chúng ta như vậy, lần này, chúng ta cũng phải làm cho thật tốt, không thể để cho người ta thua lỗ mới được.

Tiếp theo, xí nghiệp khai thác mỏ Long Hoa đồng dạng cũng quyên góp một triệu. Liên tục vài nơi quyên góp tiền như vậy, ngồi ở dưới, Trương Sở Bân đều có chút không thể ngờ tới được. Nhiều tiền quyên góp như vậy, đây là một điều mà Trương Sở Bân chưa bao giờ nghĩ tới. Dựa theo tình hình này cứ tiếp tục đi xuống, chỉ sợ, trường học trong toàn huyện cũng đều có thể thay đổi được rồi.

Ngay sau khi một tiết mục ca múa biểu diễn xong, người dẫn chương trình Tiểu Nhạc lại đi lên trên sân khấu. Lúc này, sắc mặt của Tiểu Nhạc cũng có chút khiếp sợ, giọng nói đều có chút kích động, nhìn mọi người, nói to lên:

- Các vị khán giả phía dưới, các bà con, ngay lúc vừa rồi, tổ tiếp nhận tiền quyên góp của chúng ta đã nhận được một khoản quyên góp. Một doanh nghiệp nổi tiếng cả nước, một doanh nghiệp tư nhân nằm trong top 10, doanh nghiệp đi đầu trong lĩnh vực siêu thị bán lẻ, Chủ tịch Dương An Bang của tập đoàn Ốc Gia, sau khi biết được chuyện của huyện Lê chúng ta, đã ủy thác Tổng giám đốc công ty TNHH siêu thị Ốc Gia ở huyện Lê, cô Lý Lệ Tuyết, đại diện cho tập đoàn Ốc Gia, quyên góp bốn triệu nhân dân tệ.

Vừa nghe đến chuyện này, Nhiếp Chấn Bang liền ngây ngẩn cả người. Cái gì mà Dương An Bang, với cái tính keo kiệt của lão Nhị, chính mình còn không rõ ràng lắm sao? Có thể rộng rãi đến nỗi quyên bốn triệu tới đây, căn bản là điều không tưởng. Siêu thị Ốc Gia, đều mở ra mọi nơi trên cả nước, nếu thực sự quyên như vậy, Dương An Bang ngay cả có rất nhiều thân gia thì cũng không đủ được. Đây chẳng qua là Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển lấy cái danh nghĩa để quyên góp cá nhân mà thôi.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng cười khổ một cái. Hai cái cô nang này, xem ra là quyết tâm muốn dùng tiền bạc để lập đầy thành tích cho mình rôi đây. Tuy nhiên, lần quyên góp này, Nhiếp Chấn Bang nhưng thật ra cảm thấy quyên được rất tốt. Chẳng những tốt mà thậm chí, hắn còn cảm thấy hơi ít.

Vừa lúc đó, bên cạnh, Chánh văn phòng Huyện ủy Khúc Phong cũng từ đằng sau bươc tới, đi đên trung gian Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang, cúi người nói:

- Bí thư Trương, Chủ tịch Nhiếp, cụ Mã ở xã Mộc Lý tới đây rồi. Ông cụ đang chống quải trượng mắng người đâu. Nói là Huyện ủy với Đảng ủy không để ý gì tới cán bộ về hưu. Ngay cả chuyện lớn như vậy cũng không nói cho các ông biết.

Vừa nghe tới lời này của Khúc Phong, Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang đều cảm giác được có chút đau đầu. Làm sao mà lão nhân gia ông cũng tới đây chứ?

Nhất là Nhiếp Chấn Bang, đây là cực kỳ tran đầy cảm xúc. Hơn một ngàn người dân tộc Hồi, bị Mã lão gia tử nói một câu, nói được cũng không dám thở mạnh. Đó đủ để chứng minh uy vọng của ông cụ ở xã Mộc Lý con rất mạnh mẽ.

Ông cụ này, nếu tức giận lên, đó cũng không phải là trò đùa. Anh là Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện thì làm sao? Không có tư cách lâu được như người ta đấy. Không lâu sau khi kiến quốc, người ta liền bắt đầu đảm nhiệm cán bộ. Mặc dù chỉ là một Bí thư Đảng ủy xã đã về hưu, nhưng, đấy là do người ta cố chấp, tự nhận là không có năng lực cho nên mới từ chối thăng chức.

Lập tức, Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang liếc nhau một cái, đồng thời đứng lên. Trương Sở Bân quay đầu nói với Khúc Phong:

- Lão Khúc, cụ Mã bây giờ đang ở chỗ nào? Mau mang chúng tôi tới đó.

Đối với ông cụ này, Trương Sở Bân có thể nói là so với Nhiếp Chấn Bang lại càng thêm hiểu biết hơn. Cụ Mã cũng không phải đơn thuần là một người giúp bình ổn chuyện, ngẫu nhiên, lão nhân gia ông ta cũng là người gây ra chuyện rắc rối nữa. Bây giờ, khoảng cách từ xã Mộc Lý tới chỗ này cũng không phải rất gần, ông cụ lại từ xa chạy tới. Chỉ sợ là không có chuyện gì tốt lành được.

Đợi đến khi hai người chạy tới bên ngoài hội trường lúc, ở trong phòng thường trực của sân vận động, cụ Mã đang chống quải trượng, mày dừng đứng, vẻ mặt rất là khó chịu. Bên cạnh, Bí thư Đảng ủy xã Mộc Lý Bành Huy và Chủ tịch xã Mộc Lý Mã Tứ Hỉ lúc này đang cẩn thận nói xin lỗi.

- Bọn mi đều cảm thấy ông lão này già rồi, đã rút lui lại rồi, không còn dùng được nữa rồi, cũng không có tiền gì cho nên sẽ không quản chúng ta chứ gì. Lần này, giúp cho trẻ con trong toàn huyện xây dựng trường học. Toàn huyện, cái đám thằng nhóc trong cái phòng Cán bộ lão thành đều đã quyên góp rồi, dựa vào cái gì bỏ sót lại lão già này? Khinh thường người sao?

Lời nói phán xét của cụ Mã rất là vang dội, mạnh mẽ.

- Cụ chủ tịch Mã, đêm hôm khuya khoắt thế này, cụ làm sao cũng tới đây rồi.

Trương Sở Bân vừa đi vào phòng thường trực, lập tức vẻ mặt tươi cười nói.

Cụ Mã lúc này vừa nhìn thấy Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói rất không khách khí:

- Làm sao vậy? Mã Vinh Xương tôi cũng không phải là cán bộ về hưu của quốc gia rồi? Tiền lương của lão này không do quốc gia quản lý nữa rồi. Thế nào? Các người đều tới quyên tiền rồi, liền coi những lão già như chúng ta kém như vậy. Lão cũng không có giác ngộ vậy sao?

Lửa giận này, ngay lập tức liền đóng đinh Trương Sở Bân vào bên cạnh. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng có chút ngạc nhiên, thật bất ngờ. Lúc này cụ chủ tịch xã lại thay đổi một cái, quay đổi liền nhắm thẳng Nhiếp Chấn Bang:

- Chủ tịch huyện tiểu Nhiếp, thằng nhóc mi nhưng thật ra là một cán bộ tốt. Sự phát triên hiện giờ của huyện Lê, lão đây cũng nhìn được vào trong mắt, cũng vui ở trong lòng. Bọn mi so với chúng ta mạnh hơn nhiều. Có tri thức, có kiến giải. Nhưng, Chủ tịch huyện tiểu Nhiếp, cậu làm việc cũng không đúng với đạo lý nha.

Xem dạng này của ông cụ, hôm nay là tóm được ai liền mắng chửi người đó. Cái tính nóng nảy này, nhưng mà người ta là cán bộ lão thành đã về hưu, anh có thể làm gì được ông ấy. Mà đừng nói, anh cũng chỉ là một Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện. Ngay cả Bí thư thành ủy Lưu Văn Thanh đều bị ông cụ không tiếp ba lượt. Cụ Mã chính là một vị cực kỳ nổi danh ở trong cả cái thành phố này đấy.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng chê cười nói:

- Cụ chủ tịch, cụ hiểu lầm rồi. Lần này, chúng tôi đề xướng chuyện quyên góp, cũng chỉ là giới hạn trong các cán bộ tại chức, cán bộ lão thành đều là theo nguyên tắc tự nguyện. Cụ không có nhận được thông báo này là sai lầm của chúng tôi. Tôi xin được chân thành xin lỗi cụ, là do các đồng chí của chúng tôi làm việc không được chu đáo.

Người như thế này, Nhiếp Chấn Bang cũng là nắm được rõ tính tình rồi, chỉ có thể dỗ dành, nói nịnh mà thôi. Cụ chủ tịch Mã nghe được Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, vẻ mặt cũng liền dịu đi xuống, lập tức nói:

- Ừ, vẫn là Chủ tịch tiểu Nhiếp biết cách nói. Lần này lão tới đây, chính là tới để quyên góp. Trụ tử, cầm tiền của ông nội ra đây.

Theo tiếng nói vưa dưt, cháu nội của cụ chủ tịch yên lặng bước tới, là một người đàn ông giản dị chừng ba mươi mấy tuổi, cầm một cái túi vải đặt ở trên bàn.

Mở ra vừa nhìn, Nhiếp Chấn Bang lẫn Trương Sở Bân đều ngây ngẩn cả người. Nguyên một cục hơn 40 nghìn. Này, này chỉ sợ chính là tích góp cả một đời của cụ chủ tịch.

Nhiếp Chấn Bang vội vàng nói:

- Cụ chủ tịch, cái này, cái này không được hay lắm đâu. Cụ xem, hiện giờ có các xí nghiệp ở trong huyện chúng ta tích cực hưởng ứng, số tiền quyên góp được cũng đã có tám triệu rồi, cũng đủ tu sửa trường học trong toàn huyện rồi.

Cụ chủ tịch lúc này cũng là đè thấp giọng nói:

- Chủ tịch tiểu Nhiếp, Bí thư Trương a, số tiền này, chính là tích cóp cả đời này của lão. Toàn bộ quyên đi, coi như là khoản kinh phí hoạt động cuối cùng của lão. Lão tuổi này, nửa người cũng đã đặt ở trong mồ rồi, cũng không biết có thể sống được bao lâu nữa. Xem như lão cống hiến được một lần cuối cùng cho huyện Lê. Số tiên này, các cậu cứ nhận lấy, mặc kệ nhiều ít, có thể mua cho bọn nhỏ một quyển sách, tài trợ cho vài đứa nhỏ bị thất học coi như là được rồi, tận một phần tâm ý của lão thôi.

Đứng ở bên cạnh, cháu trai của cụ Chủ tịch Mã, Mã Quốc Trị vừa nhìn qua là thấy được đây chính là một người đàn ông chốn nông thôn. Thân là cháu nội của cụ chủ tịch, muốn có một công tác ở trong chính quyền thật đúng là một chuyện dễ dàng. Nhưng, ngược lại anh ta lại ở nông thôn trồng trọt. Sự chí công vô tư này của cụ chủ tịch, khiến cho tất cả mọi người đều xúc động. Nhìn Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang, Trụ tử cũng có vẻ có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói:

- Ông nội nói, con cháu giỏi hơn tôi, tôi để tiền làm cái gì, con cháu mà yếu hơn tôi, tôi lại càng để tiền làm cái gì. Cả nhà chúng tôi đều ủng hộ ông nội đi quyên tiền. Bí thư Trương, Chủ tịch Nhiếp, các vị cứ nhận đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.