Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 221: Chương 221: Thắng Lợi Trở Về




Việc tranh cãi, bình luận giữa các kênh truyền thông lớn đều không ảnh hưởng gì đến Nhiếp Chấn Bang. Sau khi tin tức trên chương trình “7h mỗi ngày” được chiếu phát, những tiếng nghi ngờ cũng đã bị đè lại xuống. Cục diện này đã khiến cho hầu như là tất cả mọi người đã rõ ràng rồi. Thái độ của phía trên là ủng hộ.

Mà phía Nhiếp Chấn Bang bên này, sau khi giới thiệu ở bên ngoài khu triển lãm hai ngày thì được chuyển vào bên trong. Một gian hàng triển lãm với diện tích khoảng hai trăm mét vuông, phía trên cửa vào còn cố ý treo một bảng hiệu được chế tác rất nghệ thuật: Sức hấp dẫn của huyện Lê, Đô thị mở cửa. Khẩu hiệu này lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của các nhà kinh doanh.

Lượng khách doanh nghiệp tham quan càng ngày càng đông. Sau chương trình “7h mỗi ngày”, tất cả kênh truyền hình đều học tập theo. TV liên tục phát các tin tức về phong cảnh huyện Lê, bãi cỏ xanh mướt mênh mông vô bờ nơi huyện Lê thu hút mọi người dừng chân ngắm nhìn.

- Tổng giám đốc Vương, xin được giới thiệu với ngài một chút, vị này chính là Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện Lê chúng tôi – Nhiếp Chấn Bang. Chủ tịch Nhiếp còn đồng thời kiêm nhiệm chức vụ Bí thư công ủy Khu kinh tế mới huyện Lê. Nếu ngài có gì chưa rõ thì hoàn toàn có thể hỏi Chủ tịch Nhiếp.

Tại hội chợ triển lãm, Nhiếp Chấn Bang lúc này đang nhìn tài liệu thu hút đầu tư trong mười mấy ngày vừa qua. Trong khoảng thời gian này, có không ít người đều để lại phương thức liên lạc và tài liệu chi tiết của công ty mình. Xét riêng những công ty muốn ký hợp đồng ngay tại chỗ và đồng ý xuống huyện Lê khảo sát cũng có hơn 20 trường hợp.

Nghe thấy Phạm Chấn Minh nói, Nhiếp Chấn Bang ngẩng đầu nhìn người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, dáng người thấp bé đứng trước mặt. Nhiếp Chấn Bang đứng lên, mỉm cười vươn tay chào đón:

- Chào Vương Tổng. Hoan nghênh ngài tới thăm gian hàng triển lãm của Huyện Lê.

Đây không phải lần đầu tiên diễn ra tình huống thế này, nó cũng chỉ là nhân chi thường tình mà thôi. Ông chủ lớn của các xí nghiệp này, ai mà chẳng thành tinh. Tiền của họ cũng không phải là tự nhiên từ trên trời rơi xuống, ai cũng phải cực khổ tích lũy qua bao năm tháng mới có được. Đầu tư lại càng không phải chuyện nhỏ, cần suy xét kỹ càng. Khu tự trị Tây Bắc, chính là thuộc vùng biên cương, thành phần dân tộc cũng phức tạp. Đầu tư vào khu vực này thì lo lắng, nghi ngờ là điều hoàn toàn bình thường.

Sự chào đón vui vẻ của Nhiếp Chấn Bang khiến Vương tổng có hơi bất ngờ. Những năm qua, bộ máy chính quyền đều luôn ra vẻ rất là trịch thượng. Người ôn hòa khiêm tốn như Nhiếp Chân Bang là vô cùng ít.

Dù Nhiếp Chấn Bang nhìn còn khá trẻ tuổi song, từ lời nói, cử chỉ đều toát ra khí độ uy nghiêm, trầm ổn. Vương tổng cũng cười vươn tay đáp:

- Chào chủ tịch Nhiếp. So với Chủ tịch Nhiếp, chúng tôi thật không khác nào ếch ngồi đáy giếng. Chủ tịch Nhiếp, công ty chúng tôi chuyên thuộc, sơ chế da cũng như sản xuất các sản phẩm từ da. Vừa rồi, khi nghe Trưởng phòng Phạm giới thiệu cho tôi một chút về tình hình huyện Lê, công ty Mẫn Nông tôi cũng đã nghe nói đến. Nếu đầu tư thì công ty bên ấy có thể cung ứng nguyên vật liệu cho chúng tôi được đủ sao? Ngoài ra, nếu công ty Mẫn Nông xuất khẩu trực tiếp sản phẩm tươi sống thì chẳng phải nguyên vật liệu của chúng tôi sẽ bị dừng hẳn sao?

Nghe xong thắc mắc của Vương tổng, Nhiếp Chấn Bang cũng nhíu mày. Đây là lần đầu tiên câu hỏi này được đặt ra. Dù sao, với khả năng hiện tại của công ty Mẫn Nông không thể xuất toàn bộ đều là thành phẩm, nhất là xuất vào khu vực Trung Đông, vậy nhất định phải là sản phẩm tươi sống. Bằng không với khoảng cách vận chuyển dài như thế, việc bảo quản là cả một vấn đề. Nếu đông lạnh thịt thì sẽ bị mất hương vị tươi ngon của sản phẩm rồi.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Vương Tổng, vấn đề cung ứng nguyên vật liệu, cái này ngài có thể hoàn toàn yên tâm. Không riêng gì công ty Mẫn Nông, toàn bộ địa khu Tây Bắc, không chỉ thành phố Bá Châu mới có diện tích đồng cỏ chăn nuôi rộng lớn mà gồm cả các địa thành khác, cùng với Thanh Châu và Cam Châu lân cận đều có không ít diện tích đồng cỏ chăn nuôi. Vấn đề nguyên vật liệu ngài không cần phải lo lắng. Về việc xuất khẩu tươi sống...

Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang ngừng lại một chút, nhìn Vương Tổng, cười nói:

- Vương Tổng, ngài là người làm kinh doanh, hiện nay đều chủ yếu dựa vào quy luật của thị trường kinh tế để kinh doanh. Nếu có xuất khẩu thì cũng là do đối phương cảm thấy kiếm được càng nhiều hơn. Nhưng nếu có thể khiến họ cảm thấy ở trong nước giết mổ càng lãi hơn, tôi tin là việc này không thành vấn đề.

Chuyện như vậy, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không ôm đồm, cung cấp ưu đãi cho các công ty cũng là việc huyện Lê phải làm. Đây cũng là điều căn bản của việc thu hút đầu tư. Dựa theo chính sách ưu đãi thu hút đầu tư, cái nên miễn trừ thì miễn trừ, nên giảm bớt thì giảm bớt. Trong thời kỳ kiến thiết, huyện Lê có thể làm bảo mẫu phụ trách phối hợp với các địa phương, trợ giúp các xí nghiệp xây dựng. Nhưng muốn chính quyền huyện Lê phụ trách nhận thầu vụ nguyên vật liệu này, Nhiếp Chấn Bang chắc chắn sẽ không đưa ra mấy lời hứa hẹn như vậy. Thời gian sau này, trong trí nhớ của Nhiếp Chấn Bang, không ít chính quyền địa phương vì thu hút đầu tư, lập công trạng tạo thành tích mà đã hứa hẹn đủ thứ với xí nghiệp, kết quả là cuối cùng không thực hiện được thành ra cãi cọ với nhau, thậm chí là kiện nhau ra tòa cũng có. Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối sẽ không hứa hẹn gì ngoài chính sách.

Vương Tổng sau khi nghe Nhiếp Chấn Bang nói vậy, ngược lại lại đứng lên nói:

- Chủ tịch Nhiếp, chỉ dựa vào cái sự thẳng thắn này của cậu, tôi sẽ không cần đi khảo sát thực địa nữa. Tôi thấy chúng ta có thể trực tiếp ký kết hợp đồng đầu tư. Công ty của tôi cũng không lớn, giai đoạn đầu tôi muốn mở một nhà máy thuộc da ở huyện Lê, trưng dụng 50 mẫu đất. Cậu thấy thế nào?

Lời nói của Vương Tổng làm Nhiếp Chấn Bang và Phạm Chấn Minh đều kinh hãi. Xem nhiều như vậy hỏi nhiều như vậy, những nhà đầu tư ký kết các thỏa thuận có mục đích giao hẹn xong thời gian khảo sát, thậm chí là quyết định cùng với đoàn Nhiếp Chấn Bang đi đến huyện Lê khảo sát đều có. Nhưng, người giống được như Vương Tổng vậy, trực tiếp xuống tay mua luôn 50 mẫu đất để xây nhà xưởng, thì đúng là càng hiếm hơn.

Phạm Chấn Minh bên cạnh cũng khuyên:

- Vương Tổng, hay là ngài cứ đến xem xem thế nào rồi hãng bàn tiếp nhé.

Nghe Phạm Chấn Minh nói như vậy, Vương Tổng mỉm cười xua tay nói:

- Trưởng phòng Phạm, không cần đâu. Con người tôi làm việc từ trước đến nay đều theo cảm tính. Lời nói của Chủ tịch Nhiếp vừa rồi tôi cảm thấy thật sự thành thật, như thế nào thì là thế đó, không có cũng không nói là có. Chỉ như vậy thôi là đủ để tôi tin tưởng cán bộ huyện Lê các anh, có Chủ tịch huyện như vậy, không thể nào sai được.

Nói như vậy xong, những người huyện Lê đều hiểu ra, người như Vương Tổng là người làm ăn chân chính. Thứ sợ nhất không phải chuyện nguyên vật liệu, cũng không phải kinh doanh không tốt mà sợ nhất là chính quyền địa phương hôm nay tới kiểm tra một chút ngày mai đến xem xét một vòng. Nếu như vậy chỉ lo làm hài lòng các lão gia đây là đủ mệt rồi, còn làm được cái gì kinh doanh. Mà thái độ vừa rồi của Nhiếp Chấn Bang vừa thẳng thắn vừa thành khẩn, cũng khiến Vương Tổng yên tâm.

Dưới sự sắp xếp của Phạm Chấn Minh, Nghiêm Phượng Kiều với vai trò là Chủ nhiệm Khu kinh tế mới huyện Lê, đại biểu cho phía chính quyền của huyện Lê, cùng với Vương Tổng phác thảo một bản hợp đồng đầu tư. Về phía huyện Lê, dựa theo giá đất công nghiệp được quy định bởi Nhà nước, tham chiếu đến tiêu chuẩn giá đất hiện tại của huyện Lê, bán ưu đãi 50 mẫu đất cho Vương Tổng. Đồng thời huyện Lê phụ trách giúp đỡ nhà máy thuộc da Vương Thị của Vương Tổng hoàn thành các giấy tờ thủ tục cần thiết. Còn phía Vương Tổng bên này, sau khi kí kếp hợp đồng, sau ba ngày sẽ chuyển ba trăm nghìn tiền đặt cọc giai đoạn đầu vào tài khoản tài chính của Khu kinh tế mới huyện Lê.

Mấy ngày kế tiếp, gian hàng triển lãm của huyện Lê luôn luôn náo nhiệt. Vương Tổng trong mấy ngày này cũng lại dẫn theo mấy người bạn bè tới.

Tục ngữ có câu: vật họp theo loài, người phân theo đàn. Có thể trở thành bạn bè của Vương Tổng, tự nhiên cũng đều là những người vô cùng ngay thẳng. Sau khi tìm hiểu cẩn thận chính sách thu hút đầu tư của huyện Lê, nói chuyện với các cán bộ huyện Lê, những người này đều vô cùng hào phóng mà đặt bút ký hợp đồng.

Hai mươi ngày triển lãm loáng một cái đã trôi qua. Lúc này, tất cả các số liệu đã được chỉnh lý. Nhìn kết quả này, Nghiêm Phượng Kiều và Phạm Chấn Minh nhìn nhau một cái, cũng có chút kinh ngạc.

- Chủ nhiệm Nghiêm, con số này không phải là bị sai chỗ nào chứ?

Phạm Chấn Minh có chút khiếp sợ. Kết quả thống kê lúc này chính là thành quả của hai mươi ngày qua. Thời gian trước, tất cả nhân viên công tác của huyện Lê, thậm chí cả Nhiếp Chấn Bang, Nghiêm Phượng Kiều và Phạm Chấn Minh, những người lãnh đạo chủ chốt này đều mệt đến không chịu nổi. Mỗi ngày chỉ uống nước, nói chuyện cũng đủ khiến họ mệt không muốn nhúc nhích gì nữa, vì vậy cũng không làm thống kê. Sau khi hội chợ triển lãm kết thúc mới ngồi ở trong khách sạn bắt đầu thống kê số liệu. Nhưng kết quả thống kê cuối cùng lại khiến Phạm Chấn Minh kinh ngạc.

Nghiêm Phượng Kiều hơi sửng sốt, nhận lấy bảng báo cáo, nhìn vào một cái cũng trở nên kinh ngạc, nói:

- Tiểu Lưu, cậu xác định là bên các cậu không thống kê sai chứ? Mọi người đều làm việc suốt hai mươi ngày, tinh thần lẫn thể lực đều cạn kiệt rồi, xảy ra sai sót là việc khó tránh khỏi, cũng có thể hiểu được.

Tiểu Lưu là nhân viên bên Phòng Xúc tiến đầu tư, tốt nghiệp đại học chuyên ngành kinh tế tài chính. Lúc này thấy hai vị lãnh đạo đều không tin, vẻ mặt đau khổ nói:

- Chủ tịch Nghiêm, tôi cũng sợ mình tính sai còn cố ý kiểm tra lại, còn nhờ cả lão Quách tính giúp. Kết quả chính là số liệu này. Thật sự là không sai đâu.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cùng đi tới, nhìn số liệu cũng hơi kinh ngạc. Chỉ trong hai mươi ngày ngắn ngủi đã có mười ba nhà đầu tư ký kết hợp đồng, chuyển khoản tiền đặt cọc. Trong đó, liên quan đến các lĩnh vực sơ chế, thuộc da và sản xuất hàng da, chế biến dược liệu Đông y, sản xuất dược phẩm, khác thác khoáng sản, khai thác và phát triển nông nghiệp, tổng tiền đầu tư đã lên đến hơn tám mươi triệu. Nếu tính cả đoàn khảo sát của hơn mười doanh nghiệp đi theo Nhiếp Chấn Bang xuống huyện Lê khảo sát, dự đoán Khu kinh tế mới huyện Lê lần này có thể thu hút được hai trăm triệu tiền đầu tư trở lên. Ở thời điểm này, đây tuyệt đối có thể coi là thắng lợi trở về. Quan trọng hơn là, trải qua chuyện này rồi, huyện Lê đảm bảo sẽ lừng lẫy khắp cả nước, về sau sẽ càng thu hút được nhiều đầu tư hơn.

Nhiếp Chấn Bang trầm tư một chút, ngay sau đó liền phân phó:

- Như thế này, Chủ nhiệm Nghiêm, việc đoàn khảo sát trước giờ vẫn do đồng chí chịu trách nhiệm. Tôi thấy đồng chí có thể liên hệ một chút với các vị lãnh đạo dự định tham gia khảo sát. Đoàn chúng ta đã có mười mấy người, thêm năm mươi mấy người bên Vương Tổng và các xí nghiệp đã xác định đầu tư nữa, đoàn khảo sát bên này cũng có bảy tám mươi người, chúng ta hoàn toàn có thể thuê trọn hẳn một máy bay trực tiếp bay về.

Thuê trọn máy bay, nghe thấy lời này của Nhiếp Chấn Bang, mọi người đều hai con mắt phát sáng, một đoàn khảo sát đầu tư thuê trọn một máy bay, chỉ sợ đây lại là một sự kiện chấn động Tây Bắc.

Lúc này Nhiếp Chấn Bang lại nói:

- Mặt khác, tôi bên này sẽ lập tức liên lạc với Bí thư Lưu và Chủ tịch Đinh. Lần này là cơ hội của huyện Lê chúng ta, cũng là cơ hội cho thành phố Bá Châu, nói không chừng những người này không nhìn đến huyện Lê mà lại vừa mắt thành phố Bá Châu, cũng coi như một sự thu hoạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.