Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 69: Chương 69: Tôi Không Phải Là Liễu Hạ Huệ




- Tam ca, đây là gì vậy? Đây… Đây gọi là gì ấy nhỉ. Lấy thân báo đáp à.

Lưu Côn đứng ở một bên trêu chọc.

Anh ta vừa nói vậy, nhưng cũng là đã hóa giải được sự khó xử của Nhiếp Chấn Bang. Lý Lệ Tuyết cũng đỡ em trai mình dậy, cẩn thận phủi bụi trên người em trai. Đồng thời, cô lấy ra một chiếc áo mới từ trên xe, nói với Lý Xuân Sơn:

- Xuân Sơn, mấy năm nay là chị đã làm liên lụy đến cả nhà, liên lụy cả đến em. Cha cũng mất rồi. Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi việc đã là quá khứ. Cái tên đã hại chết cha đó, tội ác chất chồng, đã phải chịu sự trừng phạt mà gã phải chịu. Xuân Sơn, từ nay về sau, chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Em thay bộ quần áo này đi. Chúng ta đã vĩnh viễn bye bye với cuộc sống khổ sở xưa kia rồi.

Nhiếp Chấn Bang cũng có thể nhận ra, dường như, từ khi Hứa Thiên Tứ phải đền tội, Lý Xuân Sơn được ra tù, tâm tính Lý Lệ Tuyết cũng trở nên phóng khoáng hơn. Cô gái thường ngày với nét mặt nghiêm túc, giờ cũng đã biết nói đùa.

Đoàn người lên xe, rời khỏi nhà giam Đại Mạc. Ba tiếng sau, chiếc xe đi vào tỉnh thành tỉnh Thảo Nguyên, trực tiếp đi tới cửa khách sạn Thảo Nguyên.

Giờ đây, Lý Xuân Sơn với một bộ đồ mới, vô cùng bắt mắt. Hai chị em họ, nữ xinh xắn, nam anh tuấn. Bước ra ngoài, họ đều là trai tài gái sắc bậc nhất.

Căn phòng ở tầng thượng khách sạn Thảo Nguyên đã được Lương Lễ Quý bao trọn. Là quý tộc mới của tỉnh Thảo Nguyên, công tử của Chủ tịch tỉnh, Lương Lễ Quý vẫn là có chút thể diện và năng lực như vậy.

Giờ đây, trên chiếc ghế sô pha trong phòng, Nhiếp Chấn Bang ngồi vào chủ vị. Hồ Tử thì đang dựa vào cửa nghỉ ngơi. Đại Long cũng đã bước về phía cửa sổ.

Nhìn tất cả những điều này, Lý Xuân Sơn có cảm giác mình như người nhà quê lên thành phố vậy. Chu Dã lúc này cũng đứng dậy, lấy ra hai tập tiền lớn từ trong túi, đặt lên bàn rồi nhìn Lý Xuân Sơn bên cạnh nói:

- Người anh em Xuân Sơn, tôi là người của thành phố Hồ Luân. Lần này sự việc của cậu đã khiến cho lãnh đạo thành phố Hồ Luân coi trọng hết mực. Họ đã điều tra rõ ràng rồi, cậu đã bị Hứa Thiên Tứ hãm hại, nên mới bị oan như vậy. Với cảnh ngộ của cậu, tôi thay mặt cho chính quyền thành phố Hồ Luân, xin lỗi cậu. Chút tiền này, mặc dù không nhiều, nhưng cũng coi như là tấm lòng của chính quyền thành phố Hồ Luân đối với cậu. Mong cậu nhận cho.

Đây cũng là một chiến thuật của Bí thư Thành ủy mới thượng nhiệm Chu Thái Bình. Ông ta không để chính quyền thành phố Hồ Luân ra mặt, mà để con trai mình, Chu Dã ra mặt, mặc dù luôn nói là thay mặt cho thành phố Hồ Luân, nhưng ai cũng biết rằng, đây chỉ là lời nói ngoài miệng mà thôi.

Hơn nữa, 20 nghìn tệ không nhiều. Đương nhiên, đối với người dân ở thời đại này, đặc biệt là người dân nội địa, đây đã là một con số khổng lồ. Trong thời đại còn hiếm những người có tiền chục nghìn, chính quyền có thể bồi thường 20 nghìn Tệ đã là rất nhiều rồi.

Nếu tình huống có gì thay đổi, thành phố Hồ Luân và Chu Thái Bình có thể phủi tay sạch trơn. Chẳng phải chỉ là 20000 Tệ thôi sao? Chu Thái Bình tìm bừa một lý do là có thể thoát sạch sẽ rồi.

Tuy Nhiếp Chấn Bang biết rõ tính toán của Chu Thái Bình, nhưng hắn không có ý định vạch trần. Làm việc gì cũng phải cho người khác một con đường lùi, về sau mới có thể nhìn mặt nhau. Lần này, hắn đã gây ra động tĩnh không nhỏ ở tỉnh Thảo Nguyên. Khiến một Bí thư Thành ủy ở một thành phố cấp địa phải điều đi, đánh ngã một Bí thư Thành ủy mới ở thành phố cấp huyện (thị xã), và kéo theo cả một tốp cán bộ có liên quan, vậy mà tỉnh Thảo Nguyên cũng không nói gì. Nếu hắn tiếp tục giằng co ở vấn đề này, thì vậy là hắn hơi quá đáng rồi.

Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Xuân Sơn, đây là tấm lòng của Bí thư Chu và chính quyền thành phố Hồ Luân, là sự bồi thường cho hai năm ngồi tù của cậu, cậu hãy nhận đi. Tam ca đã bảo cậu nhận, thì cậu cứ mạnh dạn mà nhận. Sau đó, cậu hãy lái xe về thăm người nhà trước. Sau khi sắp xếp xong việc gia đình, cậu hãy đến Mãn Châu Lý, đợi chị cậu ở khách sạn Kim Đài. Về sau cậu hãy đi theo chị cậu, bảo vệ cho chị cậu. Giờ đây chị cậu đang làm việc cho tôi. Cậu bảo vệ cho cô ấy cũng coi như là làm việc cho tôi.

Lý Xuân Sơn là người suy nghĩ rất đơn giản, nhưng cũng không phải người ngốc. Chỉ là cậu ta tính tình đơn thuần, làm người trượng nghĩa mà thôi, nghe Nhiếp Chấn Bang nói vậy, Lý Xuân Sơn cũng gật đầu, rồi đứng lên nói:

- Vâng! Tam ca nói gì thì tôi sẽ làm vậy. Vậy tôi về trước đây. Chị, chị hãy giữ sức khỏe.

Nói xong, tiểu tử này liền vội vàng đi mất. Giờ đây, Lương Lễ Quý cười nói:

- Tam thiếu, lần này đến đây anh đừng đi vội, ở lại đây chơi mấy ngày. Nhất định phải để tôi tiếp đãi anh cho tử tế.

Sau khi Lương gia dựa vào Nhiếp gia, lần này, Lương Lễ Quý nói chuyện thoải mái hơn trước đó nhiều. Mà lúc này đây, anh ta lại càng nhiệt tình giữ Nhiếp Chấn Bang ở lại.

Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Lễ Quý, anh khách sáo quá, làm tôi khó từ chối. Đã vậy thì hôm nay tôi sẽ ở lại, ngày mai về thủ đô.

Tại nhà ăn tầng hai của khách sạn Thảo Nguyên, trong một căn phòng rộng, Lương Lễ Quý gọi đầy một bàn đồ ăn. Vịt quay, ngan nướng, đồ ăn vặt, tất cả các loại đồ ăn đều rất đầy đủ.

Rượu là rượu Vodka đến từ Liên Xô. Loại rượu mạnh này chiếm thị phần không ít ở Thảo Nguyên.

Sau khi ăn xong một bữa cơm, cả đám người này, ngoài tửu lượng của Lưu Côn kém một chút, điều làm Nhiếp Chấn Bang không ngờ là, tửu lượng của Chu Dã tốt vô cùng. Bao gồm cả Đại Long và Hổ Tử, tổng cộng bảy người, uống hét 14 chai Vodka.

Về tới phòng của mình, Nhiếp Chấn Bang cũng hơi say. Đại Long và Hổ Tử đã nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh. Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Nhiếp Chấn Bang mở cửa, Lý Lệ Tuyết đã đứng ở đó, mặc một bộ quần áo ngủ lụa màu tím nhạt.

Mặt Lý Lệ Tuyết hơi đỏ, dưới ánh đèn lờ mờ, trông vô cùng quyến rũ. Dáng người với đường cong hoàn hảo, càng trở nên đầy hấp dẫn.

Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Lý Lệ Tuyết hơi thẹn thùng. Hai người nhìn nhau như vậy. Yên lặng một lúc lâu sau, Lý Lệ Tuyết mới nói:

- Chấn Bang, nếu không có anh, kiếp này chỉ sợ là tôi cũng không trả nổi thù. Em trai tôi cũng hỏng cả một đời. Chấn Bang, tôi biết rằng bối cảnh của anh rất hùng hậu, anh là một người giỏi giang. Tôi thân phận thấp kém, không xứng với anh. Nhưng, cách báo đáp duy nhất mà tôi nghĩ ra được, chỉ có cách này mà thôi.

Nói xong, Lý Lệ Tuyết chủ động ôm lấy Nhiếp Chấn Bang, cánh tay trắng ngần ôm chặt lấy cổ Nhiếp Chấn Bang, hơi thở rất gấp, mang theo cả một chút mùi thơm. Điều này đã kích thích hoàn toàn tất cả hormone nam của Nhiếp Chấn Bang.

Ở kiếp trước, cộng thêm hiện tại, tâm lý của Nhiếp Chấn Bang có thể nói là hoàn toàn trưởng thành, còn về sinh lý. Mười bảy tuổi, nơi cần trưởng thành cũng là đã trưởng thành rồi.

Giờ đây, cơ thể Nhiếp Chấn Bang cũng khó tránh có chút phản ứng. Lý Lệ Tuyết ăn mặc mỏng manh như vậy, đương nhiên đã phát hiện ra sự bất thường của Nhiếp Chấn Bang. Sắc mặt cô càng đỏ hơn. Ngay lập tức, cô bèn nói nhỏ:

- Chấn Bang, dịu dàng một chút nhé. Đây là lần đầu tiên của em.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn ngớ ra. Đợi một lúc lâu, không thấy Nhiếp Chấn Bang có hành động gì, Lý Lệ Tuyết cũng hơi ngạc nhiên, cô ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang, thấy vẻ mặt đờ đẫn của hắn, ngay lập tức, Lý Lệ Tuyết chủ động đặt một nụ hôn.

Làn môi nóng bỏng. Vừa tiếp xúc, đã giống như lửa cháy rừng rực. Hơi thở Nhiếp Chấn Bang trở nên gấp gáp hơn. Hắn lao đến, ôm chặt lấy eo Lý Lệ Tuyết. Sờ soạng. Nắm chặt lấy mông Lý Lệ Tuyết. Càng chặt hơn. Khiến cho Lý Lệ Tuyết cũng phải phát ra tiếng rên nho nhỏ. Dáng người với đường cong hoàn mỹ, làn da trắng ngần như tuyết, đường nét tinh tế của người phương đông. Có thể nói cô là một tập hợp hoàn mỹ tất cả các ưu điểm của phương đông, đây là một cô gái đầy hấp dẫn.

Chiếc lưỡi nhỏ cũng quấn lấy Nhiếp Chấn Bang. Mặc dù rất lạ, nhưng lại khiến cho Lý Lệ Tuyết cảm thấy rất kích thích.

Nhưng, lúc này Nhiếp Chấn Bang đã tỉnh ra. Ngay lập tức, hắn cố gắng đứng dậy, đẩy Lý Lệ Tuyết ra, nhìn thái độ ngơ ngác của Lý Lệ Tuyết, Nhiếp Chấn Bang lùi đến mép giường, ngồi xuống, nhìn Lý Lệ Tuyết rồi nói:

- Lệ Tuyết, không, chúng ta không thể làm như vậy được. Điều này không công bằng với cô. Cô cũng biết, tôi không thể lấy cô. Hai chúng ta không thể có kết quả. Hơn nữa, tôi không yêu cô, tôi chỉ cảm thấy cô rất tốt. Cô đối với tôi cũng chỉ có tấm lòng biết ơn mà thôi. Giờ đây hai chúng ta không thích hợp.

Lý Lệ Tuyết nước mắt rưng rưng, cô nhìn Nhiếp Chấn Bang, nhưng rồi đột nhiên thấp giọng nói:

- Không, Chấn Bang. Anh sai rồi. Thật ra, từ lần thứ hai gặp anh, em đã yêu anh rồi. Yêu vô cùng, yêu tha thiết. Em đã không thể kìm nổi tình cảm của em nữa. Em không cần biết kết quả thế nào. Em chỉ cần biết đến hiện tại.

Nhưng giờ đây Nhiếp Chấn Bang cũng đã bình tĩnh lại. Thân phận của Nhiếp Chấn Bang vốn chỉ là một đứa con riêng, bởi vậy hắn vẫn luôn luôn rất nghiêm túc về vấn đề này. Nhìn Lý Lệ Tuyết, cô gái này thật sự là một cô gái tuyệt vời, một cô gái khó gặp. Nhưng, ông trời đã định sẵn rằng cô ấy không thuộc về hắn. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang thấp giọng nói:

- Lệ Tuyết, cô nghe tôi nói. Tôi không phải là Liễu Hạ Huệ. Nhưng, tôi cũng không muốn là Trần Thế Mỹ. Trước khi tôi nghĩ xong phải sắp xếp tương lai cho cô thế nào, tôi không muốn làm chuyện đó với cô. Cô có hiểu ý của tôi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.