Bí thư Nhiếp đánh người? Đây đúng là một chuyện ly kỳ. Tất cả những người có mặt ở đây đều ngây người ra. Đại biểu đoàn khảo sát các huyện thị lân cận cũng đều ghé mắt nhìn chằm chằm.
Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố cãi nhau, nảy sinh mâu thuẫn. Bí thư Thành ủy ở trước mặt mọi người tát Chủ tịch thành phố một cái. Có vẻ chuyện này nghe ra chẳng khác nào truyện nghìn lẻ một đêm. Ở bên cạnh, bọn người Hùng Kiến Minh lại biểu hiện nét mặt vui mừng. Đây đúng là một cơ hội tốt. Chỉ cần Chủ tịch Chu hành sự thích đáng, nắm lấy cơ hội, bắt chặt cái đuôi này của Nhiếp Chấn Bang, chỉ sợ Nhiếp Chấn Bang sẽ sớm phải rời khỏi vị trí Bí thư thôi.
Nhiếp Chấn Bang giờ phút này cũng là đã định liệu từ trước. Tam ca đây không ra uy, thật đúng coi tao là mèo ốm rồi hả? Tao đánh đấy, chính là đã đánh mày rồi đấy. Chu Thần, xem mày thật sự có thể làm gì được tao nào? Chút tự tin này, Nhiếp Chấn Bang tao đây vẫn là còn có.
Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang dùng những lời lẽ đầy tính chính nghĩa nói:
- Chủ tịch thành phố ư? Quyền lực ư?
Lớn tiếng lặp lại hai từ này, Nhiếp Chấn Bang cười lạnh một cái, tiếp tục nói:
- Chu Thần, anh đã làm tổn hại đến điều lệ mà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ban bố nhưng lại coi như không có chuyện gì, phung phí một cách trắng trợn tiền công quỹ, cái này tính là gì đây? Chủ tịch thành phố à? Anh là cái loại Chủ tịch thành phố gì? Hiện tại, anh là Phó bí thư Thành ủy thành phố, Quyền Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê. Quyền lực của anh à? Anh có cái quyền lực gì, anh chỉ là công bộc của nhân dân, đừng quên quyền lực của anh là toàn bộ người dân Tân Lê trao cho anh, là hy vọng anh có thể dẫn dắt toàn thể quần chúng nhân dân Tân Lê thoát khỏi đói nghèo, nâng cao đời sống và làm giàu, chứ không phải để anh dùng quyền lực này lãng phí công quỹ cho việc ăn chơi trác táng. Tôi đánh anh là vì muốn tốt cho anh, là muốn để anh tỉnh táo mà nhận biết về bổn phận và trách nhiệm của bản thân mình.
- Hừ! Anh tự suy nghĩ đi, tỉnh táo lại một chút. Đống hóa đơn kia lần này Thành ủy Ủy ban nhân dân sẽ thanh toán cho anh, tuy nhiên tôi hy vọng sẽ không có lần sau. Nếu thực sự còn có lần sau thì anh tự bỏ tiền túi của mình ra mà trả.
Nhiếp Chấn Bang hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu đi ra ngoài.
Lúc này, người trong đoàn khảo sát cũng đều lần lượt đi ra ngoài hết. Vừa nãy, lời nói của Nhiếp Chấn Bang nói rất chân thành. Mấy ngày vừa qua, mọi người trong đoàn khảo sát dường như cũng nhận ra, nếu thực sự muốn học cái gì đó, thì phải đi tìm Bí thư Nhiếp.
Người của đoàn khảo sát vừa đi, những cán bộ trung tầng khác cũng lần lượt rời đi. Lúc này tốt nhất là sớm rời khỏi phòng hội nghị, nếu không chẳng may Chủ tịch thành phố bùng nổ lên, giận cá chém thớt, không may đánh đúng vào mình, không phải là bị chết vô cùng oan uổng sao?
Cứ như vậy, trong phòng họp chỉ còn lại Chu Thần, Chu Vượng, Hùng Kiến Minh, Cao Viễn Sơn và Hoàng Văn Bưu. Những người này vào lúc Chu Thần đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thành phố Bá Châu liền đi theo Ba Nhã Nhĩ, Triệu Côn Luân cùng nhau đầu quân dưới trướng Chu Thần. Sau khi Ba Nhã Nhĩ xảy ra chuyện, Nhiếp Chấn Bang cũng là thấy mấy người này không làm điều gì quá đáng nên mới không động đến bọn họ. Lần này, Chu Thần bất ngờ được điều nhiệm đến thành phố Tân Lê đảm nhiệm chức Phó bí thư Thành ủy kiêm Chủ tịch thành phố, việc này khiến bọn họ hưng phấn không thôi, từ nay về sau ở thành phố Tân Lê cũng coi như là đã có chỗ dựa vững chắc rồi.
Hùng Kiến Minh bên cạnh thấp giọng nói:
- Chủ tịch, Nhiếp Chấn Bang kiêu ngạo như vậy, dám công khai ngang nhiên đánh người. Chỉ bằng chuyện này, Thành ủy có thể triệu hắn đến nói chuyện. Nếu như thế, hình tượng Bí thư Thành ủy của hắn liền bị sụp đổ. Nói không chừng, nếu vận động đúng đường, hắn còn chẳng thể giữ nổi chức Bí thư Thành ủy này nữa.
Nghe ý kiến của Hùng Kiến Minh, Chu Thần chẳng thèm nghĩ gì mà thẳng thừng cự tuyệt, hơn nữa còn đanh mặt nói:
- Chuyện này các cậu đừng dính vào, tự tôi sẽ có chừng mực.
Chu Thần còn cảnh cáo thêm:
- Chuyện này, dừng lại tại đây. Nếu để tôi nghe được bất cứ lời ong tiếng ve gì, đừng trách tôi không khách khí.
Trong chuyện này, Chu Thần vẫn hiểu rõ. Nếu Nhiếp Chấn Bang dám động vào mình chính là hắn đã có chủ đích từ trước. Đều là con nhà quyền quý ở thủ đô, chiêu này Chu Thần cũng thừa biết. Mình có thể lợi dụng cơ hội này để làm mất mặt Nhiếp Chấn Bang sao? Đương nhiên là không thể nào. Làm to chuyện lên, đến cuối cùng người thua thiệt chỉ có mình mà thôi. Đây là chuyện hoàn toàn không cần thiết.
Cái tát tai này, muốn ngay lập tức lấy lại danh dự, sợ là chuyện không thể rồi. Sau khi những người khác đều đi khỏi, Chu Thần sắc mặt âm u ngồi xuống. Trên gương mặt hắn, năm dấu ngón tay đỏ tươi hiện rõ mồn một. Lúc này mà ra ngoài thì mất mặt chết. Lời nói của Nhiếp Chấn Bang vừa rồi đã nhắc nhở Chu Thần, bản thân mình hiện tại mới là Quyền Chủ tịch còn chưa chính thức là Chủ tịch thành phố. Trong tình hình này, vẫn là không thể quá mức phô trương được.
Bên cạnh, Chu Vượng cũng nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch, tôi nghĩ là tôi sẽ mở giúp anh một phòng bên cạnh, anh hôm nay tạm thời nghỉ ngơi ở chỗ này đi. Có lời này không biết tôi có nên nói hay không?
Đối với người thư ký Chu Vượng này, Chu Thần vẫn luôn rất hài lòng. Lập tức gật đầu đáp:
- Nói đi, có lời gì cứ việc nói.
Chu Vượng liền nói:
- Chủ tịch, tôi cảm thấy, vấn đề trước mắt của chúng ta là, không có được uy vọng lớn như Nhiếp Chấn Bang. Tôi nghĩ, nếu chúng ta cũng có thể thu hút được mấy dự án lớn về thì những cán bộ và người dân thành phố Tân Lê còn không kính trọng chúng ta vài phần sao? Đến lúc đó, uy tín của chúng ta cũng tăng lên, Nhiếp Chấn Bang hắn còn dám kiêu ngạo như vậy không?
Nghe lời nói của Chu Vượng, Chu Thần cũng thoáng nảy ra ý nghĩ. Có điều, Chu Thần lúc này không biểu lộ thái độ gì, lập tức đứng dậy nói:
- Tiểu Chu, mở cho tôi một phòng đi. Ngày hôm nay thật là xui xẻo quá.
Về phần Nhiếp Chấn Bang, sau khi trở lại phòng làm việc của mình liền lập tức bắt đầu chuẩn bị. Tài liệu Khu tự trị bên này đã chuẩn bị xong. Việc kế tiếp phải trông cậy vào Nhiếp Chấn Bang rồi. Vì vậy, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đến thủ đô.
Đây chính là cái gọi là “Vận động hành lang” (ở đây chỉ việc các chính quyền địa phương lợi dụng các mối quan hệ với lãnh đạo cấp Bộ cấp Trung Ương để tiếp cận các dự án, kéo các dự án về cho địa phương). Ở thời đại này thậm chí là cả về sau, đây là chuyện mà chính quyền địa phương bắt buộc phải trải qua. Các lãnh đạo đầu não trong các Bộ và Ủy ban Trung Ương, ánh mắt đều để lên tận trời. Đừng nói anh chỉ là cán bộ cấp sở phía dưới, cho dù đến cấp Thứ trưởng mà không có bối cảnh và chỗ dựa gì thì ở thủ đô vẫn bị người ta khinh thường cũng là chuyện bình thường.
Ở hậu thế, có quá nhiều văn phòng tại thủ đô chính là vì có nhu cầu vận động hành lang. Mỗi khi chính quyền địa phương có việc gì phải kết nối với Bộ ủy trung ương thì văn phòng tại thủ đô chính là cầu nối đó. Bởi vì, không phải tất cả các cán bộ địa phương đều có được năng lực của Nhiếp Chấn Bang, có thể vào Ủy ban Trung ương như vào cửa nhà mình.
Nhiếp Chấn Bang sửa soạn đồ đạc trong phòng làm việc, bỏ cả tài liệu của sân bay Khố Lê vào cặp. Bên ngoài, Phó Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Cục Tài chính Lâm Vĩ Dân đi vào, nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đang chuẩn bị đồ đạc, Lâm Vĩ Dân bèn cười nói:
- Bí thư, anh tìm tôi?
Nhìn thấy Lâm Vĩ Dân, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu, rồi lập tức liền ngồi xuống nói:
- Lão Lâm đến rồi à, ngồi xuống đi. Đợi tôi dọn dẹp xong đồ đạc đã nhé.
Sau khi bỏ mấy tập tài liệu vào trong cặp, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới nói:
- Lão Lâm à, lần này gọi anh qua đây chủ yếu có hai việc. Một là hiện giờ anh đã là Phó Chủ tịch thành phố lại kiêm thêm chức Cục trưởng Cục Tài chính, về lâu về dài khó tránh khỏi có người dèm pha chỉ trích, sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh. Tôi thấy cũng đến lúc anh nên xem xét chọn một người thích hợp tiếp nhận chức vụ Cục trưởng Cục Tài chính rồi.
Nghe được lời này của Nhiếp Chấn Bang, Lâm Vĩ Dân có chút cảm động. Làm việc với Nhiếp Chấn Bang thật sự là rất dễ chịu. Thành phố Tân Lê bên này, những người theo Nhiếp Chấn Bang, như Nghiêm Phượng Kiều thì khỏi phải nói, lên như diều gặp gió, hiện giờ đã lên đến chức Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban tuyên giáo rồi. Trần Nhạc đến nay cũng là Bí thư chính ủy, Ủy viên thường vụ Thành ủy kiêm nhiệm Cục trưởng Cục Công an. Ngụy Thành Lâm, Phạm Chấn Minh tuy không có thay đổi gì, nhưng vô cùng có triển vọng. Lãnh Quốc Hoa hiện tại cũng là Chủ nhiệm Ban quản lý. Còn mình được đề bạt làm Phó Chủ tịch thành phố. Những điều này đều là lợi ích khi đi theo Nhiếp Chấn Bang. Đáng quý hơn là Nhiếp Chấn Bang còn giao cho mình được bổ nhiệm một số chức vụ, như vậy khiến mình có thể tập hợp được những bộ hạ tâm phúc. Đây mới thực sự là tác phong làm việc phóng khoáng đấy.
Lâm Vĩ Dân lập tức gật đầu, cung kính nói:
- Bí thư, nhắc đến chuyện này tôi cũng đang định đề cử với anh một chút, đương nhiệm Phó cục trưởng Cục Tài chính - Thai Kiến Đào cũng rất được.
Đang chuẩn bị giới thiệu về Thai Kiến Đào thì Nhiếp Chấn Bang lại phất phất tay nói:
- Ừ, tình hình cụ thể anh không cần báo lại nữa. Anh làm việc tôi rất yên tâm. Anh tự sắp xếp là được rồi. Còn có một việc nữa, lần này vì việc của sân bay Khố Lê tôi phải về thủ đô một thời gian. Trong thời gian này, chi tiêu tài chính của thành phố anh nhất định phải quản thật chặt cho tôi. Tôi mới đi thành phố Ô có vài hôm đã để Chu Thần làm ra chuyện lớn như vậy. Ngày đầu tiên phát hiện ra chuyện này, anh đáng nhẽ nên đứng ra ngăn chặn. Không thể duy trì chính nghĩa, duy trì công lý, anh còn làm được cán bộ gì nữa. Lần này tôi đi chưa biết đến lúc nào mới trở về, vấn đề tài chính anh phải nắm chắc cho tôi, xảy ra chuyện gì tôi cứ anh mà hỏi tội.
Nhiếp Chấn Bang lần này cũng bị Chu Thần làm cho hoảng sợ rồi. Mới đi thành phố Ô có ba ngày đã tiêu hết cả trăm nghìn tệ của thành phố. Lần này đi thủ đô ít nhất cũng phải một tuần, có khi đến nửa tháng, chẳng lẽ còn để Chu Thần làm loạn sao? Vì vậy Nhiếp Chấn Bang mới phải đặc biệt gọi Lâm Vĩ Dân đến dặn dò.
Cuối cùng, Nhiếp Chấn Bang còn trấn an Lâm Vĩ Dân:
- Lão Lâm à, anh cũng không cần phải lo lắng, nếu thật sự không chịu đựng được nữa, bất cứ lúc nào anh cũng có thể gọi điện cho tôi, tôi sẽ trở về ngay. Bình thường có chuyện gì có thể tìm Bí thư Tạ, Trưởng ban Nghiêm hoặc đồng chí Trần Nhạc đến thảo luận bàn bạc. Tôi cũng nói qua với bọn họ rồi, chỉ cần các đồng chí đồng tâm hiệp lực, tôi tin là thành phố Tân Lê sẽ không xảy ra vấn đề gì được.
Lâm Vĩ Dân cũng gật đầu nói:
- Bí thư, anh cứ yên tâm. Ở đây tôi sẽ quản chặt tài chính, tuyệt đối không để tình huống tương tự tái diễn. Nếu xảy ra vấn đề gì, anh cứ việc cách chức tôi luôn đi.
Ở lại thành phố Tân Lê một buổi tối, sáng sớm hôm sau Nhiếp Chấn Bang để Dịch Quân và Tiểu Vương đưa mình đến thành phố Ô. Bốn rưỡi chiều, máy bay từ sân bay thành phố Ô cất cánh, bay thẳng đến thủ đô.
Lúc máy bay đến vùng trời thủ đô, đang liên lạc với đài quan sát của sân bay Thủ Đô phía dưới để sắp xếp đường băng hạ cánh, Nhiếp Chấn Bang nhìn qua cửa sổ máy bay thấy thủ đô trong đêm rực rỡ ánh đèn. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang chợt có cảm giác bồi hồi khi được trở về quê hương.
Máy bay chậm rãi hạ cánh, cuối cùng qua những cửa liên tiếp, Nhiếp Chấn Bang cũng đi thẳng đến cửa ra sân bay. Bên ngoài, bóng dáng thanh lệ của Lý Lệ Tuyết là hình ảnh đầu tiên xuất hiện trước mắt Nhiếp Chấn Bang.