Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 458: Chương 458: Trong lời nói của Chủ tịch tỉnh có ý.




Sau khi từ văn phòng của Kiều Dịch Nhân đi ra, Nhiếp Chấn Bang cũng không đi bí thư Tỉnh ủy.

Nhớ Trần Nhân Thanh bên đó, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Phúc Kiến, tổng cộng có mười ba ủy viên thường vụ. Đây thật ra là đều không có khác biệt lắm với các tỉnh khác.

Lần lượt là, Bí thư Tỉnh ủy Trần Nhân Thanh.

Phó bí thư Tỉnh ủy, chủ tịch UBND tỉnh Cổ Dân Phú.

Phó bí thư chuyên trách Kiều Dịch Nhân.

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Đinh Gia Thụ. Phó chủ tịch thường trực Lâm Hậu Vinh.

Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh Lý Vỹ Bang.

. Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Vũ Vũ Châu; Trưởng ban Tuyên giáo Hướng Thu Dung; Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Phó chủ tịch Triệu Khởi Minh; Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy Thư ký trưởng Dương Kế Nghiệp; Tư lệnh phân khu tỉnh Tưởng Kiến Đào; Bí thư Thành ủy Mân Châu Lý Thái Thạch; Phó Bí thư Tỉnh ủy , Bí thư Thành ủy Vọng Hải Thạch Nghị Vũ.

Ở đây, tình hình của tỉnh Phúc Kiến lại có những khác biệt so với các tỉnh khác. Bởi vì có tồn tại một thành phố Vọng Hải cấp phó tỉnh, cho nên trong danh sách ủy viên thường vụ, thông thường do chủ tịch mặt trận tổ quốc kiêm ủy viên thường vụ, ở Phúc Kiến lại là lược bớt đi.

Càng làm cho Nhiếp Chấn Bang buồn cười đó là Bí thư thành ủy Vọng Hải, còn kiêm cả Phó bí thư Tỉnh ủy nữa.

Chức Phó bí thư Tỉnh ủy này không “đáng tiền” lắm, nhưng đây cũng là gián tiếp chứng minh tỉnh Phúc Kiến coi trọng trình độ của đặc khu Vọng Hải.

Ủy viên thường vụ nhiều như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng không thể đi thăm hỏi từng người một. Tình hình của tỉnh Phúc Kiến, chính mình còn ở vào trạng thái quen thuộc, cho dù có chút lễ nghĩa không chu toàn, người khác cũng sẽ không nói gì. Ngược lại nếu đi thăm hỏi từng người, ngược lại có khi lại làm cho một số lãnh đạo có ấn tượng không tốt, đồng chí này làm việc thật sự quá khôn khéo rồi.

Cho nên Trần Nhân Thanh bên đó, Nhiếp Chấn Bang không định qua đó, nhưng chủ tịch tỉnh Cổ Dân Phú bên đó lại nhất định phải đi. Mặt khác ban Tổ chức và Kiều Dịch Nhân bên này cũng đều là nhất định phải đi.

Sau khi đi từ tòa nhà Tỉnh ủy đi ra, đi qua hội trường lớn, là đến trụ sở của UBND tỉnh. Nhìn xung quanh một chút, Nhiếp Chấn Bang trực tiếp đi thang máy lên thẳng tầng 15.

Trụ sở UBND tỉnh, quan trọng nhất là tầng 15, bởi đây là hhu làm việc của lãnh đạo UBND tỉnh, chủ tịch tỉnh, phó chủ tịch tỉnh thường trực cùng với văn phòng của mấy vị lãnh đạo cấp phó đều ở đây.

UBND tỉnh Phúc Kiến tổng cộng có một trưởng bảy phó, được bố trí làm 20 phòng. Diện tích văn phòng của mỗi vị lãnh đạo đều rất rộng rãi.

Ở hai bên thang máy, bên trái là phòng họp nhỏ cải tạo ở giữa văn phòng. Thường ngày được coi là nơi triệu tập hội nghị văn phòng Tỉnh ủy. Bên phải là phòng họp lớn của ba văn phòng cải tạo nối thông nhau.

Sau đó dọc theo hành lang trung gian dẫn đến rải rác văn phòng làm việc của mấy vị phó chủ tịch tỉnh, văn phòng của chủ tịch tỉnh Cổ Dân Phú, còn lại là văn phòng của phó chủ tịch thường trực Triệu Khải Minh. Bố cục sửa chữa lại, bố cục của văn phòng đều giống nhau, đều là văn phòng lớn ba gian.

Đứng ở tấm bảng của văn phòng chủ tịch tỉnh, Nhiếp Chấn Bang cũng hít một hơi thật sâu, lãnh đạo cấp tỉnh, Nhiếp Chấn Bang gặp nhiều rồi, nhà mình đã có hai vị, lại thêm bố vợ gì đó, có thể nói, trong hội bằng hữu thân thích, tìm cán bộ cấp tỉnh tùy ý đều có thể chọn ra bốn năm người.

Nhưng lúc này, nhìn tấm biển phòng làm việc chủ tich tỉnh chữ màu đen trên nền màu vàng, năm chữ nét đậm đầy hương vị của sự nghiêm túc. Nhiếp Chấn Bang vẫn là có vẻ căng thẳng, suy cho cùng lần đầu tiên gặp mặt, Cổ Dân Phú có thái độ gì cũng rất khó nói.

Chần chừ một lát, Nhiếp Chấn Bang đi lên trên, gõ cửa, một tràng hai tiếng, cách gõ cửa rất quy củ.

Lúc này, trong văn phòng truyền ra một tiếng:

- Mời vào.

Sau khi nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang văn cửa phòng.

Bình thường nơi làm việc của chính phủ trừ khi tan tầm, thời gian làm việc nếu không có tình huống gì đặc biệt, về cơ bản đều sẽ không khóa trái cửa. Mỗi vị lãnh đạo đều có đố kỵ. Khóa trái cửa rồi, có vẻ hết sức thần bí, khó tránh khỏi làm cho người khác nghi ngờ, bất kể là vị lãnh đạo nào đều là như vậy. Tại đây và trên chi tiết đều là hết sức chú ý. Vừa vào cửa chính là một gian của văn phòng nhỏ, chừng mười mét vuông, một bàn làm việc kê sát tường. Bên phải bàn làm việc, bầy một bộ giá thép sofa và một bộ bàn trà thủy tinh, trong góc phòng có một chậu cảnh màu xanh lục.

Trên bàn trà, hai gạt tàn thuốc lá, đồ trang trí cũng là phong cách rất giản lược, sàn nhà màu kem, tường màu trắng, những cái khác không trang trí gì.

Lúc này, sau bàn làm việc, một người đàn ông khoảng ba lăm ba sáu tuổi cũng đứng lên. Dáng người không phải là rất cao, khoảng một mét bảy, dáng người cân đối, đeo kính, lộ ra vẻ rất nhã nhặn nhìn Nhiếp Chấn Bang, vẻ mặt người này đầu tiên là nghi hoặc, sau đó rất nhiệt tình nói:

- Anh chính là Nhiếp Chấn Bang. Chủ tịch tỉnh nói với tôi hai lần rồi, mau ngồi đi.

Nói xong, người này đi ra pha chén trà nóng cho Nhiếp Chấn Bang, đặt ở trên bàn trà:

- Chủ tịch Nhiếp, nếm thử đi, đặc sản trà Thiết Quan Âm của Phúc Kiến chúng ta, thử xem cảm giác. Tôi tự giới thiệu một chút. Tôi là thư ký của chủ tịch tỉnh - Hạ Cát An. Về sau chủ tịch Nhiếp có việc gì cứ tìm tôi.

Sự nhiệt tình này của Hạ Cát An lại làm cho Nhiếp Chấn Bang cũng có chút kinh ngạc. Tuy nói Hạ Cát An thân là thư ký nhưng thư ký của chủ tịch tỉnh theo thường lệ, cơ bản cũng là cán bộ cấp cục, huống hồ thân phận này đi ra ngoài cho dù là lãnh đạo cấp cán bộ sở cũng sẽ khách khí gọi huynh đệ.

Cho du nghi ngờ Hạ Cát An như vậy nhưng Nhiếp Chấn Bang vẻ bề ngoài vẫn không lộ ra, cũng cười nói:

- Trưởng phòng Hạ, quá khách sáo rồi. Sau này, nhất định là còn phải làm phiền trưởng phòng Hạ nhiều. Buổi tối trưởng phòng Hạ có thời gian không, cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa có được không?

Hạ Cát An lúc này cũng hết sức khoái chí , mỉm cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp quá khách sáo rồi.

Nói xong, lấy ra một tấm danh thiếp của mình đưa cho Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chủ tịch Nhiếp, đợi khi hết giờ, chúng ta lại liên lạc nhé.

Đồng thời, sắc mặt của Hạ Cát An cũng nghiêm túc nói:

- Mời chủ tịch thành phố, anh đợi một lát, chủ tịch tỉnh bây giờ đang tiếp kiến.

Giám đốc sở Lưu của sở công an, tôi đi xem giúp anh.

Hạ Cát An liền đi ra, mỉm cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, đợi thêm một lát, khoảng hai mươi phút nữa chủ tịch tỉnh có thời gian rồi.

Hai mươi phút nữa. Loáng một cái rồi biến mất. Được coi là thư ký, về mặt thời gian Hạ Cát An vẫn là bấm đốt ngón tay rất chuẩn. Từ văn phòng của Cổ Dân Phú truyền ra một tiếng. Hạ Cát An cũng đứng lên, sau khi vào trong văn phòng ba mươi giây liền đi ra, gật đầu nói:

- Chủ tịch Nhiếp, chủ tịch tỉnh mời anh vào.

Đi vào văn phòng của Cổ Dân Phú, nhìn chủ tịch tỉnh trước mặt dáng người không cao lắm, một cặp kính mắt màu bạc. Toàn bộ con người có vẻ hết sức nghiêm túc. Cổ Dân Phú vốn dĩ là người không nói đùa. Ước chừng năm sáu năm bảy tuổi. Trong thời gian làm cán bộ lãnh đạo tỉnh xem như là một đời tươi sáng, hùng mạnh.

Toàn bộ văn phòng trang trí rất đơn giản, văn phòng khoảng sáu mươi mét vuông. Bức tường ở sau bàn làm việc được chắn bởi một giá sách lớn. Bên trong các tác phẩm vĩ đại được này ở đó, không một hạt bụi. Trong khoảng không bên trong của khe sách còn có thể nhìn thấy chữ ký sách. Điều đó chứng tỏ những quyển sách này không chỉ đơn giản là làm dáng, chủ tịch tỉnh Cổ đây là đang học tập và vui vẻ xem thật sự.

- Chủ tịch Cổ, xin chào.

Đây là lần gặp mặt đầu tiên của Nhiếp Chấn Bang và Cổ Dân Phú.

Nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang, sắc mặt của Cổ Dân Phú nở một nụ cười, vẫy tay chào biểu thị một chút:

- Đồng chí Chấn Bang, tôi biết đồng chí rồi, nhà kinh tế học trẻ tuổi nổi tiếng trong nước, hậu sinh khả úy. Lần trước, khi họp trung ương, tôi vẫn còn nói chuyện với bố cậu về cậu. Thật không ngờ, cậu đột nhiên lại đến Phúc Kiến.

Những lời nói của Cổ Dân Phú, làm Nhiếp Chấn Bang thở phào nhẹ nhõm, ít nhất từ lời nói này có thể thấy ấn tượng của Cổ Dân Phú với mình không xấu. Nếu không thì mặt mũi sẽ không hiền lành như vậy, cũng sẽ không nhắc tới bố mình.

Trầm ngâm một chút, sắp xếp lại những lời nói của mình, Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng hạ thấp giọng nói:

- Chủ tịch tỉnh, ngài quá khen rồi, chỗ cần phải học hỏi còn rất nhiều, trong quá trình vận dụng những lý luận trên sách vở vào thực tiến vẫn còn con đường dài phải đi. Sau này, trong cuộc sống và công việc, kính mong chủ tịch hướng dẫn và phê bình nhiều.

Đây được xem như là câu trả lời đúng quy củ, mặc dù Cổ Dân Phú đã chỉ ra mối quan hệ với cha mình không tệ, hẳn là rất tốt. Nếu là quan hệ bình thường không nên nói với hậu bối. Như vậy, trên chức vị của Cổ Dân Phú ngoại trừ thủ trưởng lãnh đạo ra, còn có một “chức” khác, đó là trưởng bối.

Thân là bề trên, hướng dẫn hậu bối một chút, đây cũng là việc phải làm.

Ban đầu, đây cũng là lời nói khách sáo. Mục đích chỉ là muốn kéo gần quan hệ hai bên. Nhưng Nhiếp Chấn Bang thật không ngờ là lúc này Cổ Dân Phú sắc mặt trở lên nghiêm túc nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chấn Bang, sau khi đi Vọng Hải công tác, phải chăm chỉ làm việc, thành phố Vọng Hải là thành phố cấp phó tỉnh. Đồng chí Thạch Nghị Vũ cũng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, có việc gì phải suy xét nhiều, suy nghĩ chu toàn, không nên xúc động làm việc, đoàn kết và ổn định bộ máy vẫn là rất quan trọng.

Nghe được những lời nói này của Cổ Dân phú, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm tư suy nghĩ. Theo trường hợp bình thường, nếu quan hệ của Cổ Dân Phú và cha mình rất tốt. Tự mình không thể không biết việc này cho dù cha mình không nói. Như vậy, quan hệ hai bên rất có thể chỉ là quan hệ thông thường, chỉ có điều, hai bên không có xung đột lợi ích mấy, nói tương đối hợp ý mà thôi.

Nếu là như vậy, thế thì thái độ của Cổ Dân Phú lúc này lại có chút ý tứ thân thiết, là Cổ Dân Phú không hiểu những điều này, rất rõ ràng là không thể nào. Bây giờ xem ra chủ tịch tỉnh Cổ nói như vậy, rất rõ ràng có một chút ý tứ. Trong lời nói cũng hiện rõ có hàm ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.