Trùng Sinh Thiên Tài Thần Côn

Chương 10: Chương 10: Chương 10: Thử






Edit by Hà Đoàn

Trong sân chính cảnh sắc so với sân trước lại càng thêm lịch sự tao nhã, Hạ Thược lại không có thời gian để mà ngắm phong cảnh, chỉ thấy ở căn nhà giữa có một ông lão tóc hoa râm ngồi trên xe lăn bị đổ nghiêng trên mặt đất, hình như bị ngã không nhẹ!

Hạ Thược vội vàng chạy đến.

Ông lão quỳ rạp trên mặt đất, xe lăn rơi trên người ông, Hạ Thược thấy vậy vội chạy nhanh tới đỡ lấy xe lăn. Tuy cô tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không đến mức không nhấc được xe lăn ra, nhưng mà không biết vì sao, chiếc xe lăn này nặng một cách lạ thường! Đẩy vài lần Hạ Thược liền phát hiện, một bên của chiếc xe lăn này bị ông lão ấy đè dưới người, dù có đẩy thế nào cũng bất động.

Rơi vào đường cùng, Hạ Thược đành phải chạy tới trước người ông lão ấy, nâng ông lão dậy tránh khỏi chiếc xe lăn, gian nan nói: “Nhanh chút đi ra!”

Cô vừa nói vừa đẩy chiếc xe lăn, sợ không kiên trì nổi nữa, xe lăn rơi xuống đập vào ông lão.

Bởi vì cô quá mức chuyên tâm, nên không thấy ông lão quỳ rạp trên mặt đất kia quay đầu lại nhìn cô một cái, thấy cô vì khẩn trương mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mày nhăn lại, vẻ mặt kiên nghị, xem ra nếu không cứu được ông lão này ra, cô sẽ không buông tay dễ dàng như vậy.

Ông lão khẽ gật đầu, đôi mắt sáng ngời mà hữu thần đột nhiên quay tròn, đao xót kêu lên: “Ai ô ô u! Cô bé này! Không thấy là lão phải ngồi xe lăn sao? Vậy thì làm sao mà đứng lên được cơ chứ… Ai u!”

Hạ Thược nhất thời buồn bực, thầm nghĩ: đi đứng không động đậy được, tiếng la lại trung khí mười phần như vậy! Không thấy cô lúc này chân ngắn tay ngắn sao? Cô có thể đỡ lâu như vậy, đã thực là không dễ dàng rồi !

Buồn bực thì buồn bực, nhưng Hạ Thược cũng chưa đến mức buông tay mặc kệ, dù sao đối phương cũng là một ông lão, đi đứng không tiện ngã trên mặt đất cũng là sự thật, cô còn không đến mức so đo với một ông lão đang gặp khó khăn. Vì thế, Hạ Thược đành phải dịch người sang bên cạnh, để toàn bộ sức nặng của chiếc xe lăn đặt lên vai của mình, cùng sử dụng một bàn tay nâng lên, tay kia thì đỡ lấy lưng của ông lão, dùng toàn bộ sức lực bú sữa mà đẩy mạnh ra.

Nhưng ông lão này cùng với chiếc xe lăn cũng phải hơn trăm cân, cũng không phải dùng một tay đẩy dễ như vậy mà được, huống chi là Hạ Thược hiện tại?

Đầu mùa xuân tiết trời vẫn còn chút rét lạnh, dần dần, trên trán Hạ Thược phủ một tầng mồ hôi, trên vai cô bị xe lăn đè lên cũng đau, mắt thấy sắp không kiên trì được nữa .

Đúng lúc này, cả người ông lão hình như hơi hơi giật.

Hạ Thược vui vẻ, trên tay lại dùng sức thêm một chút. Mà lúc này hình như ông lão sau một hồi nghỉ ngơi, tuy rằngcòn không có đứng được, nhưng chống tay lên, chậm rãi dịch người ra bên ngoài.

Ông lão vừa dịch người ra bên ngoài, Hạ Thược liền nhẹ nhàng thở ra, nháy mắt toàn bộ sức lực đều như biến mất, chiếc xe lăn trên vai cũng lắc lư, dường như sắp đổ xuống đè lên trên người cô.

Đột nhiên bàn tay Hạ Thược bị kéo ra! Khớp xương tay ông lão thật rõ ràng, cứng rắn như một chiếc kìm sắt, Hạ Thược sửng sốt, trong lòng còn đang nghi hoặc, bất ngờ trời đất ngả nghiêng, sau đó liền nghe thấy trong sân liên tiếp vang lên thanh âm.

“Loảng xoảng loảng xoảng!”

“Phanh!”

“A!”

Hạ Thược bị ông lão kéo mạnh ra ngoài, ngã trên mặt đất, gáy bị đụng vào mấy hòn đá trên sân, đau đến mức thiếu chút nữa thì chảy nước mắt, trước mắt lại biến thành màu đen, xuất hiện đầy sao.

Hạ Thược đột nhiên bắt đầu hoài nghi có phải là trực giác của cô không có chuẩn như cô nghĩ hay không! Hôm nay căn bản chính là ngày xui xẻo của cô mà, ông lão này quả là khắc tinh của cô!

Hơn nữa, trong nháy mắt vừa rồi, cô không thể không nghi ngờ.

Bàn tay của ông lão kia, rõ ràng chính là của người luyện võ ! Hạ Thược biết điểm này, là vì Hạ Quốc Hỉ là quân nhân xuất ngũ, cũng biết đánh vài bộ quyền pháp, bàn tay của ông chính là có khớp xương rõ ràng như vậy, giống như là kìm sắt! Cô dám cam đoan, ông lão này là người luyện võ!

Suy đoán như vậy, chuyện vừa rồi ông lão bị ngã xuống không khỏi khiếnHạ Thược khả nghi . Một người tập võ, xe lăn sao lại có thể bị lật nghiêng như vậy, còn đến mức kêu la như vậy? Hơn nữa, tiếng kêu vừa rồi của ông lão này quả thực là trung khí mười phần!

… Đây là đang đùa giỡn mình sao? Nhưng mà, dụng ý là gì đây?

Đang lúc Hạ Thược còn hoài nghi, liền thấy ông Vương từ trong phòng chạy ra.

“Đường lão tiên sinh! Ai u, Đường lão tiên sinh! Ngài không làm sao chứ?” Ông Vương vừa nói vừa nâng xe lăn dậy, sau đó lại nâng ông lão ngồi lên xe.

Hạ Thược trong lòng lại càng thêm hoài nghi, bởi vì ông Vương chạy ra từ căn phòng ở phía tây kia. Vốn dĩ ông ấy đến tìm ông lão họ Đường này, rõ ràng ông lão này là ở trong sân, sao mà ông ấy lại vào tận trong phòng tìm chứ? Hơn nữa nếu vừa rồi ông Vương vẫn luôn ở trong phòng đó, mà ông lão này bị ngã như vậy sao lại có thể không nghe thấy được chứ?

Hạ Thược nhíu mày, trong trí nhớ của cô khi dùng Thiên Nhãn xem qua không có thấy cảnh này, có hình ảnh ông Vương cùng ông lão họ Đường này ở trong phòng nói cái gì đó, nhưng mà chuyện hiện tại này cũng không có xảy ra a…

Chẳng lẽ, ông Vương vừa vào trong sân, liền tìm được ông lão này, hai người bọn họ ở trong phòng thương lượng một lúc, sau đó liền diễn ra một màn như vậy?

Hạ Thược đoán cũng không sai, lúc này ông Vương cũng vô cùng buồn bực. Lúc ông vừa vào trong sân, liền tìm thấy Đường lão ở trong phòng, chẳng những ông ta không làm sao, còn bảo ông ở trong phòng ngồi đợi một lát, trong chốc lát bất luận trong sân xảy ra chuyện gì, ông cũng không cần phải ra khỏi phòng. Tiếp theo, ông liền thấy Đường lão tiên sinh bị ngã trên mặt đất, Hạ Thược từ xa chạy tới, mất sức chín trâu hai hổ mới cứu được Đường lão từ dưới xe lăn ra.

Nhưng khi thấy Hạ Thược ngã đụng đầu vào đá, cuối cùng ông Vương cũng không thể nào mà ở trong phòng đợi được nữa . Hạ Quốc Hỉ kia tính tình vừa khó chịu lại cứng rắn có tiếng trong thôn! Vốn dĩ hôm nay ông ấy cũng không muốn để cháu gái nhà mình lên núi gặp Đường lão, hiện tại Đường lão lại còn làm cho cháu gái nhà người ta bị đụng đầu, nếu đứa nhỏ này về nhà nói với ông nội nó, thôn trưởng như ông còn đâu mặt mũi ra ngoài gặp ai nữa?

Ông Vương nâng Đường lão dậy, sau đó lại đỡ Hạ Thược, nhưng khiến cho ông thực bất ngờ là, cô lại tự mình vỗ vỗ bụi trên người sau đó đứng lên, thoạt nhìn cũng không có gì đáng ngại, cũng không có giống với mấy đứa nhỏ bình thường khóc oa oa lên, rồi chạy đi cáo trạng, ngược lại vẻ mặt thực lạnh nhạt, chỉ không ngừng dùng tay xoa xoa sau gáy.

Loại lạnh nhạt này, khiến ông Vương thấy cực kỳ bất ngờ. Đứa nhỏ này, chẳng lẽ bị ngã đến đần độn?

“Tiểu Thược tử! Cái đứa nhỏ này ngã thế có đau hay không ? Cháu nói một lời xem nào!” Ông Vương ngồi xổm người xuống, bắt lấy bả vai Hạ Thược lay động. Đứa nhỏ này là ông đưa nó lên núi, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, thì làm sao mà ăn nói với lão Hạ được đây?

“… Ông Vương, cháu không sao!” Hạ Thược không nói gì, cũng bởi vì lúc vừa ngã xuống đầu có điểm đau, hiện tại cũng đã khá hơn rồi, kỳ quái là, vừa rồi ngã mạnh như vậy, sau gáy cô lại cũng không có sưng lên. Nhưng nếu cứ để ông Vương lay người như vậy, cô sớm muộn gì cô cũng chóng mặt mà chết mất!

“Không có việc gì? Thực sự không sao chứ?” Ông Vương không xác định sờ sờ sau gáy Hạ Thược, phát hiện quả là không có bị sưng lên, lúc này mới thở phào, yên lòng.

Mãi đến khi Hạ Thược thoát khỏi bàn tay đang lay mình của ông Vương, cô mới nhìn về phía ông lão ngồi xe lăn ở bên cạnh.

Lúc này vừa nhìn, không khỏi cả kinh.

Chỉ thấy ông lão một đầu tóc hoa râm, sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt sáng bóng, không giận mà uy, trên cằm có một chòm râu hoa râm, cả người thoạt nhìn thực có tiên phong đạo cốt, cũng có chút hơi thở của thế ngoại cao nhân.

Ánh mắt Hạ Thược hơi hơi nheo lại, người này sắc mặt hồng nhuận đâu có giống bệnh nhân? Thoạt nhìn lại sinh lục mười phần! Cô lại càng thêm xác định, vừa rồi mình bị đùa giỡn !

“Ha ha”.

Đúng lúc này, ông lão nở nụ cười, vừa mở miệng quả nhiên là tiếng cười hùng hồn đầy sức sống, “Ông trưởng thôn à, cảm ơn ông hôm nay đã dẫn đứa nhỏ này tới. Ở phòng phía tây có trà, mời ông đến đó ngồi đợi một lát. Tôi có chuyện muốn nói với đứa nhỏ này một chút”.

Hả?

Hạ Thược cùng ông Vương đều sửng sốt.

Ông lão cũng đã tự mình chuyển bánh xe lăn, tiến vào trong phòng khách, tiếng nói xuyên thấu qua bóng dáng truyền tới.

“Cháu gái, cháu theo ta vào trong phòng một chút”.

~ Hết chương 10 ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.