Trùng Sinh Thiên Tài Thần Côn

Chương 3: Chương 3: Chương 3: Trọng nam khinh nữ






Edit by Hà Đoàn

Beta: Minnamin

Trong suy nghĩ của Hạ Thược, câumà ôngvừa nói,không nói đến cái gì khác, câu “cháu đích tôn” là có ý gì đây. Cha mình chính là con trưởng trong nhà, Hạ Thược là cháu gái trưởng, không nói đến sau này thím út cũng chỉ sinh ra con gái, cho dù thím ấy có thực sự sinh được con trai, thì cũng chỉ là tiểu tôn tử! Ông nội nói như vậy, chẳng phải là quăng mình ra ngoài luôn sao?

Ông nội Hạ Thược – Hạ Quốc Hỉ là quân nhân xuất ngũ, vốn dĩ với quân nhân giống như ông có thể được sắp xếp vào trong thị trấn ở, cũng có thể có một công việc thanh nhàn không tệ, được mọi người tôn kính, dù sao cũng là một cán bộ xuất ngũ kỳ cựu. Nhưng mà vì tính tình ông không tốt, mặt mũi ai cũng không nể, kết quả đắc tội không ít người, cho nên mới sắp xếp cho ông trở về nông thôn, cho vài mẫu đất. Điều này khiến cho Hạ Quốc Hỉ vô cùng bất bình trong lòng, ngày thường cũng chẳng làm gì, tất cả đều giao cho bà nội, còn mình thì mang theo cái giá người đứng đầu một nhà, cả ngày đều chỉ ở nhà buồn bực uống rượu. Mà ông lại có cái tư tưởng vô cùng cổ hủ đó là trọng nam khinh nữ, Hạ Thược từng nghe mẹ cô nói, khi mà cô vừa được sinh ra, ông nội nghe nói là đứa cháu gái, vậy mà suốt một tháng, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.

Nay thím út Tưởng Thu Lâm mang thai, ông nội lại đem hy vọng gửi gắm trên người con dâu út, hy vọng thím có thể nối dõi tông đường. Nhưng châm chọc là, kỳ vọng của ông nhất định thất bại rồi.

Thật ra, người con mà Hạ Quốc Hỉ cùng vợ trước sinh ra – Hạ Chí Vĩ sau khi kết hôn, sinh con trai, nhưng đứa con này lại chịu ảnh hưởng của ba mình cả ngày lăn lộn trong giới hắc đạo, cả ngày dáng vẻ lưu manh, thực không phù hợp với yêu cầu về cháu trai của Hạ Quốc Hỉ, vì thế ông kỳ vọng vào hai con trai còn lại, nhưng kết quả đều khiến ông vô cùng thất vọng.

Thời thơ ấu của Hạ Thược tuy rằng không hiểu được thế giới phức tạp của người lớn, nhưng đối với những lời nói lạnh nhạt và thờ ơ của ông nội, cô vẫn có thể cảm nhận được. Cô cảm thấy mình không được thích, không thể nghi ngờ là điều này đã khiến tâm hồn nhỏ bé của cô bị tổn thương, khiến cô vẫn luôn cảm thấy là do mình không tốt, có chút tâm lý tự ti, bắt đầu từ đó tính cách cũng trở nên có chút hướng nội. Ở trong thôn, cô cũng chỉ chơi cùng với Thúy Thúy nhà thím Thẩm, sau khi đi học, bạn bè của cô tính ra cũng chỉ có vài người.

Nhưng mà giờ đã khác rồi. Hạ Thược có được tư tưởng của một người trưởng thành, tâm lý thành thục, đã từng trải và có kinh nghiệm, cô hiểu được trong xã hội này có rất nhiều quy tắc và đạo lý.

Tự ti hay nhát gan đối với bản thân mình không có chút ích lợi nào, như vậy chỉ khiến cho sự tồn tại của mình càng ngày càng giảm, để cho người khác càng thêm coi nhẹ chính mình. Trên thế giới này, không ai sẽ vô duyên vô cớ bố thí cho bạn, muốn, nhất định phải tự bản thân mình đi tranh đoạt lấy!

Tuy hiện tại còn nhỏ, nhưng Hạ Thược sẽ không chờ đến khi mình lớn lên mới thay đổi, nếu như cô đã trùng sinh quay trở lại năm này, vậy thì cô muốn bắt đầu thay đổi từ hiện tại!

Cho nên, trong thời khắc không khí giữa người lớn trong phòng có chút gợn sóng, cô làm ra một hành động khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Cô cười đi tới chỗ Hạ Quốc Hỉ, nắm lấy bàn tay chai sạn qua năm tháng của ông, ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào nói: “Ông nội, nhất định thím sẽ sinh ra một em trai ! Chờ khi nào Thược nhi lớn lên, sẽ cùng với em trai hiếu thuận với ông nội bà nội!”.

Một cô bé mới chín tuổi, giọng nói có vẻ còn chút non nớt, tươi cười ngọt ngào, ánh mắt ngây thơ, lại khiến cho mọi người trong phòng sửng sốt

Khiếp sợ nhất chính là Hạ Quốc Hỉ, đứa cháu gái này vẫn luôn sợ mình, bình thường cũng chỉ quấn quýt với bà nội, ngay cả giương mắt nhìn mình cũng không có gan, hôm nay bị làm sao vậy?

Hạ Quốc Hỉ khiếp sợ nhìn Hạ Thược, đứa nhỏ rất giống với con trai mình, làn da trắng nõn, ánh mắt to, hai má tròn tròn, mái tóc đen bóng, vừa nhìn liền thấy chính là tiểu mỹ nhân. Giờ phút này ông có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay nhỏ bé của cháu gái trong lòng bàn tay mình, có cảm giác như chỉ cần hơi nắm chặt một chút là có thể bóp ra nước.

Tuy rằng ông trọng nam khinh nữ, cảm thấy cháu trai quan trọng hơn cháu gái, nhưng mà đã qua nhiều năm như vậy, không muốn nhận thì cũng đã nhận rồi, chỉ là trong lòng luôn có một ý niệm muốn có cháu trai, cho nên mới lạnh nhạt với đứa cháu gái này một chút. Nhưng mà nói cho cùng, đều là huyết mạch nhà mình, lúc này lại bị ánh mắt ngây thơ của đứa nhỏ nhìn chằm chằm, nếu nói trong lòng một chút xúc động đều không có, vậy thì đúng là tự lừa dối lương tâm.

Trong lúc Hạ Quốc Hỉ còn đang khiếp sợ chưa hết thẫn thờ, bà nội Hạ Thược nở nụ cười.

“Ai nha, ông nó, ông mau nhìn xem, cháu gái chúng ta thực là hiểu chuyện! Nhỏ như vậy đã biết trưởng thành hiếu kính trưởng bối, thật đúng là con cái nhà mình, không uổng công yêu thương!”

Chú út và thím út cũng nở nụ cười, lời nói của trẻ con là may mắn nhất, lúc này gần sang năm mới, được đứa bé nói trong bụng có thể là con trai không thể nghi ngờ chính là lời chúc phúc lớn nhất, tất nhiên là bọn họ vui vẻ rồi.

Mà vui mừng nhất là cha mẹ Hạ Thược, mẹ cũng sửa lại tâm tình đau thương, ánh mắt nhìn con gái tràn đầy khen ngợi và đau lòng. Đứa nhỏ này cũng không biết sao lại tự dưng biết lấy lòng ông nội, chỉ một câu nói này, khiến mọi người trong nhà đều thấy vui vẻ .

Hạ Quốc Hỉ nhất thời không biết phản ứng ra sao, cuối cùng “ừm” một tiếng, lần đầu tiên không có phát biểu gì, liền chắp tay sau lưng quay về phòng.

Không ai phát hiện, một phút trước còn là một đứa nhỏ ngây thơ hồn nhiên, chậm rãi buông mắt xuống, nơi đáy mắt xuất hiện ý cười ý vị thâm trường lướt qua.

Đây là cách mà một người trưởng thành như Hạ Thược xử lý mọi việc. Cho dù cô có tức giận về cách hành xử của ông nội cùng chút út thím út, nhưng mà cũng không thể tức giận lung tung được. Dù sao lúc này có qua năm mới cô cũng chỉ mới có mười tuổi thôi, trong nhà căn bản lời nói không có giá trị, chứ đừng nói tới địa vị. Náo loạn ầm ĩ cuối cùng chỉ có cha mẹ mình sẽ lại bị chỉ trích, bị chỉ trích vì không biết dạy con, mất nhiều hơn được.

Trên thế giới này không phải tất cả chỉ dựa vào cứng rắn mới có thể tranh thủ được lợi ích cho mình, nhất là đối mặt với người thân , cho dù có mâu thuẫn, nhưng cũng không phải thâm thù đại hận, cần gì phải làm ầm ĩ lên.

Cho dù là với người xa lạ, đưa tay ra đánh cũng không đánh vào khuôn mặt tươi cười đâu! Huống chi là đối mặt với người thân trong nhà, đối phương cũng chỉ là một cô gái nhỏ?

Hiểu được đạo lý này, hai ngày nay Hạ Thược biểu hiện ra vô cùng chịu khó, giúp đỡ làm này làm kia, một đứa nhỏ như cô, kỳ thật cũng không giúp gì nhiều được, nhưng đều khiến cho các trưởng bối cảm thấy cô vô cùng hiểu chuyện. Tối ba mươi tết, Hạ Thược bưng trà đưa nước cho ông bà nội, cái miệng nhỏ nhắn đặc biệt ngọt ngào, nói chuyện cũng may mắn, dỗ cho ông bà vui tươi hớn hở.

Đây còn là lần đầu tiên mẹ Lý Quyên sau khi gả đến Hạ gia, khi qua năm mới cũng không có bị ba chồng Hạ Quốc Hỉ mặt lạnh răn dạy, tâm tình phức tạp khiến trong mắt cô đều ngập nước.

Tất nhiên cô nhìn ra được tất cả này đều là nhờ vào công con gái hiểu chuyện, đối với sự thay đổi bất ngờ của con gái, thật ra cô cũng không quá để ý. Dù sao tính tình trẻ con thay đổi thất thường, cô chỉ âm thầm vui mừng.

Giao thừa năm nay, cả nhà hòa thuận vui vẻ, người lớn vô cùng hưởng thụ khoảng thời gian khó mà có được này. Không ai phát hiện, người thúc đẩy mọi chuyện – Hạ Thược lại âm thầm thở dài.

Việc này đối với cô mà nói, thật sự là rất đơn giản. Cô không khỏi có chút nóng vội, qua năm mới cô sẽ mười tuổi, lên năm thứ tư tiểu học. Nhưng mà xem cô lúc này, chương trình học tiểu học quả thực chính là trẻ con, căn bản là không đáng lãng phí thời gian. Chẳng lẽ cô cần phải nhảy lên lớp trung học sao? Nói thật, chương trình học trung học với cô mà nói cũng có thể nhảy qua. Nhưng cô cũng không thể trực tiếp nhảy lên lớp cao trung. Đó không phải là thần đồng nữa mà là yêu nghiệt!

Hạ Thược nghĩ một hồi, nếu cô lựa chọn nhảy lớp, vậy thì hào quang thần đồng sẽ mang lại cái gì cho cô đây. Đơn giản chỉ là hâm mộ, khen ngợi, hơn nữa thì là trường học miễn giảm chút chi phí phụ, đặc biệt thưởng cho cùng một chút tuyên dương thôi. Chi phí phụ của giáo dục phổ cập, không có bao nhiêu tiền, phần thưởng đặc biệt cũng phải dựa theo tình hình kinh tế năm nay, phỏng chừng cũng không bao nhiêu tiền.

Với Hạ Thược mà nói, kiếp trước tiếc nuối lớn nhất của cô ngoại trừ không thể nhìn bà nội lần cuối, còn có một nỗi khúc mắc không thể nào giải được đó là năm ấy khi cô tốt nghiệp trung học, nhà máy cha làm đóng cửa, cha vì muốn cung cấp cho cô một cuộc sống tốt hơn, lựa chọn một mình đến thành phố phía nam dốc sức làm, vừa đi chính là cùng với mẹ cách xa nhau đến mười năm!

Lần này lại được sống lại lần nữa, cô ắt phải ngăn cản chuyện này xảy ra! Nói trắng ra một chút, cách duy nhất có thể thay đổi được chính là tiền! Chỉ có năng lực kinh tế, mới có thểđể cho cha mẹ không bị tách ra nữa.

Thật ra trong lòng Hạ Thược hiểu rõ, chuyện mà cô cần nhất bây giờ vẫn là kinh doanh! Nhưng với tuổi hiện tại của cô…

Xem ra, cần phải suy nghĩ thật kỹ và có kế hoạch.

Khoảnh khắc tiếng chuông mừng năm mới gõ vang, trong sân phóng lên pháo hoa, trong không khí vui sướng này, Hạ Thược bắt đầu trầm tư.

Lúc này cô cũng không biết, hai ngày sau với cô là bước ngoặt vô cùng lớn, cũng chính là ngày thứ hai trong năm mới.

Ngày đó có phát hiện kinh nươời, thay đổi cả cuộc đời cô. Hơn nữa làm cho cô trong tương lai ở thương giới, chính giới thậm chí là hắc đạo, mở ra một thời đại huy hoàng như thần thoại…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.