Trùng Sinh Thiên Tài Thần Côn

Chương 24: Chương 24: Xem tướng




Edit: Hà Đoàn

Kể từ lúc Chu giáo sư xuất hiện, Hạ Thược liền cảm thấy không thể giấu diếm được nữa. Dù sao cô đối với sự dạy dỗ mấy năm nay của Chu giáo sư cũng vô cùng cảm kích, đã giấu ông lâu như vậy, cô cũng có chút băn khoăn, một người trọng hứa hẹn như ông, nếu nói cho ông biết hẳn là ông cũng sẽ không nói với người ngoài. Vì thế, lúc này mới nói: “Giáo sư, mọi chuyện là như vậy…”

Tiếp theo, Hạ Thược đem chuyện mấy năm nay nói sơ lược cho ông nghe.

Chu giáo sư càng nghe mắt trừng càng lớn, nghe xong liền bật người khỏi ghế đứng lên, “Cái gì? Cháu nói người đàn ông ở trong căn nhà này là một đại sư huyền học, lại còn là nhất phái truyền thừa, cháu còn sớm bái ông ấy làm thầy rồi ? !”

Chu giáo sư kích động đi lại trong phòng, đi tiếp nữa sẽ đi ra ngoài, “Ông nói với cháu này, cháu biết rõ là ông nghiên cứu về thứ này, vậy mà lại giấu diếm ông lâu như vậy ! Không được không được, ông phải bái kiến vị lão tiên sinh này mới được! Có truyền thừa nha! Người như thế ở trong nước ông chưa từng gặp!”

“Giáo sư, sư phụ cháu với Lý lão tiên sinh là bạn cũ, bọn họ đang ở trong phòng ôn lại chuyện cũ, lát nữa bọn họ sẽ ra thôi, ông ngồi xuống trước rồi uống trà đợi một lát đi”. Hạ Thược cười đem Chu giáo sư kéo trở về, thầm nghĩ người này càng già thâm tính lại càng nhỏ, thật giống như là trẻ con vậy.

“Sư phụ cháu cùng Lý Bá Nguyên lão tiên sinh là bạn cũ?” Chu giáo sư sửng sốt.

Trần Mãn Quán cũng sững sờ nhìn về phía Hạ Thược. Từ lúc vào phòng hắn sốt ruột đến chảy mồ hôi, trong lòng tất cả đều suy nghĩ về cái đĩa Thanh Hoa kia, càng không ngừng cân nhắc nếu lát nữa xác định được chiếc đĩa này là thật, thì làm thế nào mới có thể lừa được nó từ tay Hạ Thược đây.

Trần Mãn Quán thấy, Hạ Thược nhặt được chiếc đĩa Thanh Hoa này, hoàn toàn là nhờ vận cứt chó (nguyên văn ^^!). Hơn nữa cô cũng chỉ mới là một học sinh, hắn đúng thật là không thèm để trong mắt, lừa cô cũng chỉ dễ như chơi vậy?

Nhưng không ngờ là, người được hắn coi là phao cứu mạng – Lý Bá Nguyên lão tiên sinh, lại là bạn cũ với sư phụ của đứa bé gái này? Này này này… thật là không dễ làm rồi .

Chẳng lẽ, ông trời muốn diệt hắn sao?

Nghĩ đến đây, Trần Mãn Quán sắc mặt xám lại, ủ rũ.

Lúc này, lại nghe Chu giáo sư nói: “Ai? Không đúng. Vừa rồi lúc chúng ta vào sư phụ cháu cũng đâu có đi ra đâu, sao mà ông ấy biết người đến là ai, lại làm sao mà biết người đến là bạn cũ của mình chứ?”

Trần Mãn Quán nghe vậy cũng cảm thấy kỳ quái, nhìn về phía Hạ Thược, trong lòng lại dâng lên hy vọng, chỉ mong là không phải là bạn cũ gì, như vậy mọi chuyện xử lý tốt rồi.

Hạ Thược uống trà, ngồi vững như Thái Sơn, cụp mắt cười, “Ngày hôm qua đã khởi một quẻ, đã sớm tính được mọi người sẽ tới”.

“Khởi quẻ?” Chu giáo sư ánh mắt sáng ngời, “Sư phụ cháu khởi quẻ?”

“Quẻ không tính mình. Chuyện của sư phụ, tất nhiên người sẽ không tự mình tính được, quẻ này là cháu dựng”.

“Cháu?” Chu giáo sư cùng Trần Mãn Quán đều sửng sốt. Chu giáo sư mặt lại đầy hồng quang, “Cháu thật sự có bản lĩnh vậy sao?”

Đối với câu hỏi này, Hạ Thược chỉ cười nhẹ, uống trà không nói.

Dáng vẻ cô như vậy khiến hai người nhìn đều sửng sốt, Trần Mãn Quán lại cẩn thận đánh giá Hạ Thược thêm một lần, lúc này vừa thấy không khỏi kinh hãi, đứa bé gái này cũng chỉ mới mười lăm tuổi đi? Nhưng khí chất lại vô cùng trầm ổn, ít nhất loại khí chất này của cô, hắn cũng chưa bao giờ thấy được trên một đứa nhỏ như vậy!

Chu giáo sư thấy dáng vẻ bí hiểm này của cô, cũng không thu lại tươi cười, “Được, được lắm, cháu đã có bản lĩnh như vậy, vậy thì không ngại xem giúp ông một chút đi, vừa vặn gần đây có chuyện cần lấy ý kiến, cháu thử xem giúp ông xem nên làm như thế nào cho tốt”.

Thì ra, đoạn thời gian trước, nhà Chu giáo sư ở Bắc Kinh đánh cuộc điện thoại tới đây, nói là ông ở trong thôn cũng mấy năm rồi, cho nên muốn đón ông về nhà. Vốn dĩ Chu giáo sư vẫn muốn ở lại trong thôn dạy học, bởi đây cũng là nguyện vọng của cha mẹ ông lúc trước. Nhưng ở Bắc Kinh mấy đứa con ông đều đã thành gia, ông cũng đã có cháu trai, vài năm rồi không gặp chúng cũng vô cùng nhớ, vả lại bọn trẻ bận công việc, ông trở về có thể giúp chúng trông nom cháu trai, an dưỡng tuổi già.

Một mặt, Chu giáo sư lại không nỡ bỏ việc dạy học trong thôn, mặt khác, lại muốn quay về Bắc Kinh hưởng thụ vài năm thiên luân chi nhạc1, hai quyết định này đều do dự.

“Cháu xem giúp ông xem, rốt cuộc ông nên quyết định như thế nào mới tốt?” Chu giáo sư nhìn Hạ Thược.

Hạ Thược lại nhìn nhìn Chu giáo sư, bên môi gợi lên một nụ cười, “Giáo sư, kỳ thật trong lòng ông cũng đã sớm có quyết định, sao lại còn hỏi cháu chứ. Kỳ thật, ông đã quyết định là sẽ quay lại Bắc Kinh, cháu nói đúng chứ?”

Hạ Thược nói không nhanh không chậm, Chu giáo sư nghe vậy trừng lớn mắt, “Làm sao mà cháu biết được?”

Hạ Thược cười, nhìn khuôn mặt Chu giáo sư, “Bên môi của ông quy luật có biến đổi, chứng tỏ gần đây có việc cần di dời, căn bản là ông đã quyết tâm sẽ quay trở lại Bắc Kinh rồi, nói không chừng mấy hôm nay đang suy nghĩ đến việc thu dọn đồ đạc rồi, phải không?”

Chu giáo sư chụp mạnh một cái xuống đùi, “Thật đúng là thần kỳ! Việc này ông cũng chưa nói cho ai biết, ngay cả hai vợ chồng nhà Chu Vượng cũng không biết. Ông tính khi nào thu thập xong mọi thứ, sẽ công bố với già trẻ trong thôn chuyện này, miễn cho mọi người lại đều tới cửa thăm ông, lúc ấy ông lại không đành lòng, đến lúc đó mà lại nói thay đổi chủ ý với bọn nhỏ ở Bắc Kinh, lại khiến chúng thất vọng mất”.

Kỳ thật, mặc dù ông đã sớm có quyết định, nhưng lúc nãy lại cố ý không nói, lấy đến thử Hạ Thược. Không ngờ rằng, cô chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn ra? Cái này thực đúng là thần kỳ…

Hạ Thược tất nhiên biết Chu giáo sư đang thử mình, hơn hết, lúc này trong lòng cô cũng nổi lên không nỡ, cô cũng thực luyến tiếc khi ông lão hiền lành này rời khỏi thôn.

Chẳng qua, Hạ Thược cuối cùng lại cười cười, “Giáo sư yên tâm trở về đi, dựa theo tướng mạo ngài, trước lúc tuổi già trên phương diện học thuật ông vẫn có được thành tựu, vẫn là kinh đô thích hợp với ông hơn. Chẳng qua, cháu thấy huyệt thái dương của ông có xuất hiện gân xanh, điều này chứng tỏ việc di chuyển có vấn đề. Trên đường ông quay về Bắc Kinh, nhất định phải bảo quản tốt tiền tài. Còn nữa, ông cứ làm tốt phận sự của mình là được rồi, chớ đừng xen vào việc của người khác”.

Chu giáo sư nghe vậy vô cùng sửng sốt, liên tục gật đầu, vẻ mặt than thở, “Tùy tiện nhìn một cái, lại có thể nhìn ra được nhiều chuyện như vậy, ông đã nói văn hóa nước ta bác đại tinh thâm, nhưng có vài người lại cứ nói đó là mê tín. Theo ông thấy, cũng chỉ là có điểm huyễn hoặc khó nắm bắt mà thôi! Có học giả Tây phương chứng minh, đây là một môn thống kê tinh thâm, nhưng thật ra ông lại có điểm đồng ý với quan điểm đó”.

Hạ Thược cười cười, “Có rất nhiều người thay đổi giữa chừng, làm hỏng thanh danh của ngành này. Trong giới này truyền thừa quá ít, cũng khó trách người khác hiểu lầm”.

“Ai! Nói cũng đúng”.

“Đúng rồi, giáo sư. Việc này mong ông giữ bí mật giúp cháu, tạm thời đừng để cho người nhà của cháu biết”.

Chu giáo sư sửng sốt, sau đó liền thở dài, “Ông biết rồi, môn phái này của cháu có truyền thừa, ông cũng không mong chặt đứt truyền thừa như cháu. Chờ sau này cháu đã trưởng thành, có thể làm chủ chính mình, lúc ấy hãy nói với bọn họ đi”.

Hạ Thược cười gật đầu, lúc này mới yên tâm được.

Hai người ngươi một lời ta một câu, lại khiến Trần Mãn Quán ngồi bên nghe mà nôn nóng. Lúc này, hắn đã thu hồi toàn bộ tư tưởng khinh thường cô bé trước mặt đây, ngay từ đầu hắn nghe nói Hạ Thược học thứ này, trong lòng cũng có chút xem thường, thậm chí còn cảm thấy tuổi nhỏ không chịu học cái gì cho tốt, lại đi học mấy cái thủ đoạn thần côn này, tương lai cũng không phải là người lương thiện gì.

Nhưng mà, hắn nào ngờ rằng khi Chu giáo sư hỏi chuyện tiếp theo liền ứng nghiệm rồi! Nay hắn đang dính phải vận đen, tuy rằng nói là không tin những điều này lắm, nhưng con người đã đi đến bước đường cùng, cũng không ngại thử một lần cách này, vì thế liền nhìn về phía Hạ Thược, ấp úng mở miệng.

“Vị này… Ách…”

Trần Mãn Quán ấp úng, vừa mở miệng nhưng lại không biết xưng hô với Hạ Thược thế nào cho phải.

Cũng may Hạ Thược cười nhìn hắn một cái, “Bác Trần có chuyện gì, liền hỏi đi”.

Trần Mãn Quán sửng sốt, “Cháu biết bác?”

Hạ Thược gật đầu, cô cũng vừa mới đưa ra quyết định, người này trong giới đồ cổ ở Đông thị thậm chí là toàn giới đồ cổ trước đây vô cùng nổi tiếng, chỉ tiếc công việc làm ăn thất bại, từ đó về sau không thể nào gượng dậy nổi. Ít nhất ở kiếp trước chính là như vậy.

“Bác Trần, nếu như bác muốn hỏi về chuyện sự nghiệp, cháu chỉ có thể nói, sắc mặt bác xám xịt, trên mũi có gân xanh, cái này không chỉ ở mệnh lý mà còn ở cả vận thế chính là tướng bị ngăn trở, dựa trên cách nói của trung y, cái này gọi là huyết mạch không thông, thân thể bác không được tốt lắm, có rảnh bác nên đến chỗ bác sĩ đi”.

Ngữ khí của Hạ Thược mặc dù lạnh nhạt, khi nói chuyện từ ngữ rõ ràng, Trần Mãn Quán nghe vậy trừng lớn mắt, cô còn biết cả trung y? Nhưng tiếp theo lại là vẻ mặt đau khổ.

Từ khi việc làm ăn của hắn thất bại, trong ba năm nay luôn đi sớm về tối, tâm tư cùng sức lực đều mệt mỏi, nếu nói thân thể hắn không tốt, hắn đều tin. Nhưng hiện tại hắn nào còn tâm tư mà đi gặp bác sĩ, cho dù có khám được ra bệnh đi nữa, cũng không có tiền mà chữa.

“Vậy, vậy cháu nhìn giúp bác Trần xem, với tướng mạo này của bác, còn có thể Đông Sơn tái khởi hay không?” Trần Mãn Quán sốt ruột hỏi.

Hắn lại không phát hiện, Hạ Thược cụp mắt xuống uống ly trà nơi khóe môi lướt qua một nụ cười nhợt nhạt khó phát hiện.

Lúc này, nếu Đường Tôn Bá ở trong này, nhất định sẽ nổi giận với Hạ Thược, mắng cô đem Huyền Môn ra làm những việc như vậy. Suốt ngày ông đều lải nhải, Huyền Môn là môn phái có truyền thừa, ở trên giang hồ rất có thân phận, thông thường giao tình không nặng, là sẽ không chủ động xem tướng giúp người khác.

Ví dụ như Chu giáo sư, Hạ Thược có lòng cảm kích với ông, mà hai người lại có tình nghĩa thầy trò, bởi vậy vừa rồi có chỉ điểm cho ông vài câu cũng không sao cả. Nhưng Trần Mãn Quán cùng Hạ Thược nửa điểm giao tình cũng không có, mà cô còn không đợi Trần Mãn Quán mở miệng, liền chỉ điểm cho hắn trước rồi.

Kỳ thật, Hạ Thược làm như vậy, tất nhiên là có mục đích của mình.

Trần Mãn Quán cũng được coi là người khôn khéo trong giới đồ cổ, nay việc làm ăn của hắn thất bại không nói làm gì, nhưng nhãn lực của hắn vẫn là có. Từ lúc nhận ra hắn là ai, Hạ Thược liền bắt đầu tính toán trong lòng.

Trong lòng cô đang tính sẽ mở một tiệm đồ cổ ở trên mặt đường chợ đồ cổ, năm nay chính là năm mà kinh tế của Đông thị bắt đầu sống lại, hiện tại mở một cửa hàng, vừa vặn ngồi trên ngọn gió kinh tế phát triển này, rất nhanh sẽ kiếm được tiền. Nhưng cô còn phải đi học, khẳng định không thể tự mình xử lý được, tìm người giúp cô quản lí trở thành vấn đề lớn.

Với tuổi này của Hạ Thược, đừng nói là tìm người có tiếng ở chợ đồ cổ để quản lý, cho dù là người làm ăn thất bại như Trần Mãn Quán, đối với cô cũng là xem thường.

Công nhân lại xem thường ông chủ, vậy thì việc làm ăn này cũng đừng có làm nữa. Cho nên, khi Hạ Thược cảm thấy Trần Mãn Quán chính là người mà cô cần tìm kia, trước tiên chế trụ hắn, khiến cho hắn phải kính sợ mình từ đáy lòng, đây chính là chuyện đầu tiên phải làm.

Hạ Thược bắt đầu tính toán trong lòng, trên mặt lại không biểu hiện gì, khiến Trần Mãn Quán vô cùng nóng nảy.

“Ai nha, bác bảo tiểu Hạ này, cháu mau xem giúp bác xem! Rốt cuộc là bác có thể Đông Sơn tái khởi hay không đây?”

Mãi đến khi Trần Mãn Quán hỏi lại một lần, Hạ Thược mới giương mắt nhìn về phía hắn, nhưng vẻ mặt cũng chầm chậm nghiêm túc hẳn lên.

“Bác Trần, trán bác vừa tròn vừa đầy đặn, khuôn mặt lại không có nốt ruồi, tuy rằng vẻ mặt của bác hiện tại thoạt nhìn xám xịt, nhưng lúc trước cũng cực vẻ vang. Loại tướng mạo như của bác trong tướng học được gọi là ‘Tiền’, cũng gọi là ‘Thiên tài’ ! Có thể thấy được năm đó khi sự nghiệp của bác còn đang trên đường rộng mở, nhưng lại dính phải việc làm ăn bất chính. Cửa làm ăn này tuy là có thể kiếm được, nhưng lại là bất chính, hơn nữa rủi ro cũng cao. Bác là người trong giới đồ cổ, chắc hẳn bác biết cái gì gọi là luồn lách, tuy có thể nói là kiếm ra tiền, nhưng đó lại là gian lận, buôn lậu nó có hai mặt. Có điều nhìn kiếp nạn của bác nghiêm trọng như vậy chắc hẳn không phải là vế trước. Cháu nói có đúng hay không, trong lòng bác rõ ràng nhất”.

Lời này lọt vào lỗ tai Trần Mãn Quán, thật giống như một quả mìn ném xuống, nổ khiến đầu hắn ông ông, ngay lập tức đứng bật dậy. Chuyện hắn buôn lậu, ngay cả cục công an cũng chưa điều tra ra được, mà một cô bé như cô chỉ nhìn thôi đã biết? Hơn nữa ăn nói còn vô cùng thuyết phục, thậm chí ngay cả chuyện mình buôn lậu, cô đều đã nhìn ra… Này, này này…

Chu giáo sư vừa thấy biểu tình của Trần Mãn Quán, liền biết Hạ Thược nói chuẩn. Ông lại không khỏi bắt đầu nhìn kỹ cô học trò này của mình, những năm gần đây ông luôn cảm thấy cô rất thông minh, ngộ tính cao, cũng nhìn ra đứa nhỏ này tương lai sẽ không đơn giản, nhưng mà không ngờ rằng, cô đã vượt qua hẳn khỏi dự đoán của ông. Với độ tuổi nhỏ như bây giờ, trong huyền học đã có được trình độ như vậy, cô thật sự là càng ngày càng khiến người ta không hiểu được. Ông đã dạy học hơn ba mươi năm, duy chỉ có cô học trò này ông nhìn không thấu. Dựa vào lúc này mà nói, ngay cả ông cũng không dám xem cô chỉ là một học sinh mới 15 tuổi.

Lúc này, Trần Mãn Quán cũng bất chấp tuổi tác của Hạ Thược, trong lòng hắn tràn đầy mơ hồ, lại có chút kinh sợ, cũng bất chấp mặt mũi hay tuổi tác, nói: “Đại sư! Đại sư, tôi biết tôi sai rồi, tôi cũng đã nhận được trừng phạt rồi, xin ngài hãy chỉ cho tôi con đường sáng để đi! Xin nhờ ngài !”

Hạ Thược đang uống trà nhuận giọng, vừa nghe thấy cách xưng hô này, thiếu chút nữa thì phun hết trà trong miệng. Tuy rằng cô sớm biết sau này phải quen với cách xưng hô như vậy, nhưng cô vẫn là cảm thấy thực 囧, chủ yếu là vì quan niệm trước kia đã thâm căn cố đế, cô vẫn luôn cảm thấy cách gọi này giống như là thần côn vậy!

Cố gắng nuốt ngụm trà xuống, Hạ Thược nói: “Cháu thấy ngũ quan của bác mạnh mẽ mà có nghị lực, nhưng ánh mắt không tập trung, rõ ràng không chịu nổi, có thể nói thời cơ đổi vận còn chưa tới. Hơn nữa bởi bác làm ăn bất chính, nên mới có một kiếp như hôm nay. Mà kiếp này cũng không phải nhỏ, nhìn sắc mặt của bác, sợ là không dễ dàng qua. Nếu không qua được, cả đời này bác chỉ có thể như vậy”.

Hạ Thược lời này cũng không phải là nói dối, dựa theo tướng mạo của Trần Mãn Quán mà xem, nếu có thể qua được một kiếp này, hắn vẫn sẽ có hậu vận. Nhưng thực hiển nhiên, ở kiếp trước hắn không thể qua được kiếp này.

Đương nhiên, nếu Hạ Thược muốn để Trần Mãn Quán giúp cô quản lý cửa hàng đồ cổ, nói cách khác, kiếp này hắn nhất định có thể vượt qua kiếp nạn này, nhưng cô cũng sẽ không dễ dàng mà nói ra được. Dù sao người như thế, nếu không cho hắn thêm liều thuốc mạnh nữa, làm cho hắn nhớ kỹ bài học này, thay đổi một cách hoàn toàn triệt để, ngày sau nếu lại tái phạm, loại người như vậy cô có dùng cũng phải lo lắng.

Quả nhiên, Trần Mãn Quán nghe được câu “cả đời này cứ như vậy”, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, ánh mắt đăm đăm, chịu đả kích không nhỏ. Cả người đứng lặng trong phòng, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ qua cũng sẽ bị đổ.

Lúc này, tiếng nói Đường Tôn Bá từ thư phòng truyền tới.

“Tiểu Thược tử, con vào trong thư phòng vi sư có chuyện”.

Hạ Thược sửng sốt, sau đó liền đứng dậy trả lời, khi đi tới cửa quay đầu lại, liếc mắt nhìn Trần Mãn Quán vẫn còn ngây ngốc đứng đó, nói: “Nói thực ra, cháu thấy bác khi trẻ quả thực là người trọng tình trọng nghĩa, mà quả thật lại có cả đầu óc kinh thương, giỏi về quản lý tài sản mà lại có tướng cơm áo không lo. Nhưng bác lại quá để ý tiền tài, từng bước đi sai, nên hôm nay nhận họa này. Câu cửa miệng nói: nhất mệnh nhị vận tam phong thuỷ. Con người từ nhỏ đều có mệnh, nhưng sau này cũng lại có vận, chính bác lại suy nghĩ lệch lạc, cho dù tướng mạo có thế nào cũng không thể cứu được bác nữa, cái này gọi là báo. Có rất nhiều người tin vào ‘mệnh ta là từ ta chứ không phải do trời’, cháu lý giải những lời này, mặc dù là ‘Từ ta’, nhưng cũng phải từ việc thiện, mới có thể thiện quả. Kết quả ngày hôm nay, hoàn toàn là bác tự làm tự chịu. Rốt cuộc vì sao bác lại từng bước đi cho tới ngày hôm nay, bác tự mình suy nghĩ cẩn thận đi”.

Nói thật, nếu không phải nhìn ra tính tình Trần Mãn Quán còn có một mặt trọng tình trọng nghĩa, cô cũng sẽ không muốn để cho một người như vậy quản lý cửa hàng đồ cổ của mình.

Để cho hắn suy nghĩ thật kỹ đi, hy vọng khi cô quay trở về, biểu hiện của người này có thể khiến cô vừa lòng.

Hạ Thược nhìn thoáng qua vẻ mặt ngơ ngác của Trần Mãn Quán, liền lắc đầu đi ra khỏi phòng

~ Hết chương 24 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.