Trùng Sinh Thiên Tuyết

Chương 1: Chương 1




Buổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành.

Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?"

Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa.

"Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!"

Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy.

Sau khi nhìn quanh một vòng, miệng cô từ từ há ra thật to, tất cả mọi thứ xung quanh đều khiến cô cảm thấy không thể nào tin được! Đây là một phòng ngủ tuyệt đẹp và vô cùng rộng rãi, được thiết kế theo phong cách phương Tây, tường cao trang trí tinh xảo. Còn chiếc giường cô đang nằm lại thanh nhã, rộng rãi, mềm mại thoải mái đến mức không thể tin.

Vân Phi Tuyết xốc chăn lên, chân trần nhảy xuống giường, vừa cúi đầu đã sợ đến hồn vía lên mây: "Trời ạ!" Vân Phi Tuyết thét lên một tiếng đầy kinh hãi rồi vọt vào phòng tắm. Đứng trước tấm gương ở bồn rửa tay, sự kích động lẫn ngạc nhiên sau khi tỉnh dậy đã lên đến đỉnh điểm. Trong gương là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, làn da trắng nõn với gương mặt có đường nét tinh xảo, mái tóc dài suông mượt, dáng người thon thả, đoán chừng có lẽ mười chín, hai mươi tuổi.

Vân Phi Tuyết nuốt nước miếng một cái sau đó mới khẳng định: "Cái này là linh hồn bị hoán đổi, mình đã chết và được sống lại dưới thân xác của của cô gái xinh đẹp này...."

Ơn trời bây giờ đâu đâu cũng có mấy truyện xuyên không, rồi truyện chết đi được sống lại nên Vân Phi Tuyết mới có thể xác định được tình huống hy hữu này đã xảy ra với mình, hơn nữa còn rất dũng cảm đối mặt với hiện thực, không có vì sợ quá mà thét lên rồi lăn đùng ra ngất xỉu.

Vân Phi Tuyết bình tĩnh quay trở lại trong phòng bắt đầu lục lội đủ thứ. Này cũng phải cho cô biết cô xuyên qua làm ai chứ? Chính là nhìn thấy một quyển sách nằm trong tủ được khóa kĩ cô liền cảm thấy có hi vọng.

Sau khi xem xong Phi Tuyết có hơi choáng. Cô là xuyên qua trong một cuốn tiểu thuyết hôm qua cô mới đọc xong nha. Trờ thành nữ phụ Thiên Tuyết vừa độc ác vừa ngu ngốc. Nhưng mà chủ yếu là gia thế của cô ta. Nguyên cuốn nhật kí dày như vậy thế nhưng lại chỉ viết về Hoàng Phong? Người thân thì có đúng một trang ở cuối cùng. Cô gái này cũng thật…đáng phục!

Để xem đã! Thiên Tuyết hiện giờ đang ở cùng với ba ruột và mẹ kế. Ba mẹ cô ta li hôn khi cô ta mới sáu tuổi. Ba cô ta sở hữu tập đoàn “Thiên thị”, việc làm ăn cũng khá tốt. Phi Tuyết mới nghe được tập đoàn Thiên thị liền toát mồ hôi. Tập đoàn này sau này sẽ phá sản bởi vì Thiên Tuyết.

Ba và mẹ kế có một cặp long phượng thai. Nam tên Thiên Thụy, nữ tên Thiên Điềm. Cả hai đều nhỏ hơn cô ta hai tuổi. Điều này chứng tỏ ba Thiên Tuyết đã ngoại tình từ lâu khi sống với mẹ cô ta rồi. Tuy cuộc sống thoải mái nhưng cũng có đôi lúc bị chèn ép. Nhất là khi sau này lúc Thiên Tuyết bị Hoàng Phong ban lệnh truy sát thì càng thê thảm. Như vậy có thể nói không thể tin anh em nhà này được nha. Nếu không cô sẽ chết không có chỗ chôn.

Ngoài ra cô ta còn có một người em trai, năm nay bốn tuổi. Đang đi học mẫu giáo. Là em cùng mẹ khác cha với cô ta. Tên gọi là Hoàng Phủ Vệ. Ở cùng với mẹ, cuộc sống hết sức khó khăn, thiếu thốn đủ thứ.

Mẹ cô ta đang ở bệnh viên, có một khối u ác tính ở não. Cần tiền gấp nhưng cha Thiên Tuyết đã sớm không còn tình cảm với bà cho nên bỏ mặc. Thiên Tuyết cũng không quan tâm cho lắm chuyện này nên cũng mắt điếc tai ngơ.

Còn cha dượng cô ta thì đã sớm lừa gạt tiền mẹ cô ta cao chạy xa bay bỏ lại đứa nhỏ là Hoàng Phủ Vệ ở nhà cho bà.

Vân Phi Tuyết đọc xong liền nhíu mày rất không vui nhẹ nhàng tự nói với mình: “"Vậy thì, kể từ bây giờ, trên đời này không còn Vân Phi Tuyết nữa! Mà mình, chính là Thiên Tuyết;Thiên Tuyết, chính là mình. Mình nhất định cố gắng hết sức thay đổi tất cả ác mộng đó"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.