Trùng Sinh Thiên Tuyết

Chương 7: Chương 7




“Không cần? Con nói thật sao? Chỉ trong vòng thời gian ngắn như vậy mà con thay đổi rồi? Hay là do mẹ đã lâu không quan tâm con nên mới có cảm giác như vậy? Tiểu Tuyết, nghe lời mẹ, cái gì không phải của con thì đừng cố gắng mong đợi, nhất là Hoàng Phong. Con đừng chấp mê bất ngộ như vậy. Nếu không về sau nhất định rất khó sống.” Hoàng Vãn Tình thở dài khuyên nhủ. Bà biết đứa bé Thiên Tuyết này và Hoàng Phong vốn là không hợp nhau. Không thể nào sống cùng nhau được. Thế nhưng nếu cứ cố chấp lừa gạt hắn như vậy hậu quả sẽ rất khó lường.

“Vâng, con hiểu. Con hiện giờ một chút cũng không còn cảm giác gì với Hoàng Phong. Đó chỉ là một phút nông nổi mà thôi! Cảm ơn mẹ đã quan tâm!” Thiên Tuyết tươi cười đáp lại. Người có cảm giác thần thánh đó với Hoàng tổng giám đốc đâu phải là cô a! Quên hắn thì có cái gì là khó?

Hoàng Vãn Tình bị dọa cho giật mình. Nụ cười này không phải ngụy trang. Con gái của bà thật sự buông tay. Dễ như vậy? Nó nói yêu là yêu, không yêu là không yêu sao? Xem ra không hẳn là nó giống bà.

Trái với Vãn Tình, Thiên Tuyết một chút ngạc nhiên cũng không có, bình tĩnh gật gù rất có cảm tình với bà. Dù sao thì người mẹ này rất quan tâm cô mà.

“Được rồi, Thiên Tuyết mẹ muốn nói với con một chuyện.” Giọng Hoàng Vãn Tình trở nên nghiêm túc.

Thiên Tuyết: “Được, mẹ nói đi”

“Công ty Thiên thị của ba con thật ra mẹ có 10% cổ phần. Hiện giờ mẹ muốn chuyển nhượng 8% cho con. Còn lại 2% mẹ sẽ bán đi, để lại tiền cho Tiểu Vệ. Còn có về sau khi Tiểu Vệ lớn lên mẹ hi vọng con cho nó 5% cổ phần của mình. Đây là tâm nguyện của mẹ, con giúp mẹ chứ?”

Vãn Tình nói ra dự tính của mình. Đây là con gái của bà, trước khi chết bà cũng phải để lại chút ít cho nó. Nhưng mà Tiểu Vệ cần số cổ phần này hơn nó. Theo bà biết Tiểu Tuyết đã nắm trong tay 10% khác, hiện giờ bà lại cho nó, hi vọng nó không phụ lòng bà. Nếu không mười năm sau nó nhất định bị buộc phải trả lại cho Tiểu Vệ. Bởi vì bà đã viết lại di chúc. Nếu nó không chịu hoàn trả theo như đã kí kết, luật sư của bà sẽ kiện nó ra tòa. Lúc đó bà không chừng cũng đã nhắm mắt rồi. Nhưng mà có rất nhiều thứ bà phải chuẩn bị trước cho Tiểu Tuyết và Tiểu Vệ. Bà thừa nhận là bà thiên vị, nhưng mà Tiểu Vệ còn nhỏ tuổi như vậy, nếu không có số tiền này thì nó làm sao sống? Cho nên mẹ đành xin lỗi con, Tiểu Tuyết! Con phải hiểu cho mẹ!

Thiên Tuyết nghiêm túc suy nghĩ lời đề nghị này. Bà thật sự lo rất xa. Cho cô 8%, nhưng mà sau này phải trả lại 5%, hơn nữa còn trích ra 2% bán ra ngoài. Cô hiện tại nắm trong tay 10%, nếu thêm của Hoàng Vãn Tình sẽ là 18%. Con số này tạm chấp nhận được. Tốt, cô không có lí do gì không đồng ý cả. Đây là nhờ cô bảo quản tài sản giúp Hoàng Phủ Vệ, cô nhất định sẽ trả lại. Nhưng nếu như cô đến lúc đó lật lọng có lẽ Hoàng Vãn Tình nhất định bắt cô trả giá. Bởi vì tác phong làm việc của bà rất giống Hoàng Phong. Điều này khiến Thiên Tuyết hơi đau lòng. Đây là biểu hiện bà ta thiên vị. Hoàng Phủ Vệ có là 7%. Còn cô nói trắng ra chỉ được 3% mà thôi. Như vậy còn muốn sự dụng biện pháp mạnh với cô? Đủ đáng buồn rồi!

“Được thôi, con sẽ!” thiên Tuyết nặng nề gật đầu.

“Tốt, luật sư của mẹ sẽ đến ngay bây giờ.” Hoàng Vãn Tình kích động, bà cảm thấy giống như con gái nhìn thấu bà khiến bà cảm giác rất tội lỗi.

Hai tiếng sau tất cả thủ tục đều được hoàn tất. Thiên Tuyết sở hữu 20% cổ phần Thiên thị. Đáng ra chỉ có 18% nhưng là cô đề nghị mua thêm 2% cuối kia với giá khá cao nên Hoàng Vãn Tình đành gật đầu. Dù sao cho người nhà vẫn tốt hơn mà!

Thiên Tuyết trả tiền cho luật sư giúp bà, sẵn tiện chuyển viện. Để bà đến phòng VIP của bệnh viện nhà họ Âu Dương. Đây là một trong những nơi khá tốt, có thể chăm sóc bà chu đáo.

Tất cả chi phí đều do một tay cô thu xếp khiến Hoàng Vãn Tình kích động không thôi. Con gái bà đối xử với bà như vậy khiến bà thấy vô cùng xấu hổ.

“Mẹ, hiện giờ Tiểu Vệ ở nơi nào?” Thiên Tuyết sau khi làm xong mọi chuyện mới hỏi. Cô muốn biết bà bị bệnh nặng như vậy thì Hoàng Phủ Vệ sẽ sống thế nào?

“Nó trước đây ở bệnh viện với mẹ, con có thể mang nó ở cùng với con được không?” Vãn Tình nín thở đề nghị. Bà cảm thấy Tiểu Tuyết nhất định đồng ý. Vậy thì sau này Hoàng Phủ Vệ có nơi nương tựa rồi. Bà cũng an tâm. Dù sao bà cũng sắp làm hóa trị, hiện giờ khỏe mạnh như vậy đã là tốt lắm. Nhưng mà sau này thì làm sao mà biết được?

“Được thôi, vậy hiện giờ con ra ngoài, hai ngày sau sẽ đến đón Tiểu Vệ. Mẹ giữ gìn sức khỏe.” thiên Tuyết nói tạm biệt xong thì ra ngoài. Cô nhìn thấy sắc mặt bà ngày càng kém rồi, phải nghỉ ngơi. Đã tiếp chuyện với cô hơn hai giờ còn gì? Nhưng không thể đuổi cô đi nên đành cố gượng. Vậy thì cô nên đi trước, tránh làm bà khó xử!

Mục tiêu tiếp theo của cô chính là Thiên thị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.