Trùng Sinh Thực Quá Thảnh Thơi

Chương 13: Chương 13: Ngả bài




Dịch: Lục Dương

Biên: Thanh Hoan

Buổi chiều, từng tia nắng vàng rực rỡ chạy nhảy trên mặt nước. Thời này, con đê chống lũ bên dòng Lễ Hà còn chưa hoàn thiện, đường đi ra bãi ngoài vẫn nối liền với lũng sông. Cạnh đó có một đồng cỏ mênh mông bát ngát, là nơi chăn thả gia súc, nơi đây mọc khá nhiều cỏ dại, rất thích hợp để đạp thanh.(1)

Ti Tiếu đi trước, ánh mặt trời kéo bóng cô đổ dài trên mặt đường, Dương Thanh Vân lẽo đẽo theo sau, cả hai đều không nói một lời.

“Thật sự là cậu không muốn nói gì à?” Ti Tiếu bỗng nhìn về phía Dương Thanh Vân rồi nói.

Dương Thanh Vân cười khẽ, hắn đáp: “Trước mặt là một đại mỹ nữ, trong lòng vô cùng hồi hộp, tim đập thình thịch, sợ không tự chủ được sẽ nói lung tung.”

Khóe miệng Ti Tiêu cong lên, cô nói: “Bình thường có lẽ mình sẽ rất vui khi nghe câu này, nhưng hôm nay tâm trạng không được tốt.”

“Tâm trạng không tốt thì khỏi cần nói, cứ chậm rãi bước đi, ngắm nhìn mọi thứ. Nhìn trời xanh nước biếc cát vàng, nhìn hoa đỏ rực nắng chang chang, cảnh vật đẹp đến vậy mà, rồi lại nhìn tuổi xuân của chính mình, thanh xuân tươi đẹp như thế, có chuyện buồn nào không thể vượt qua cơ chứ?” Dương Thanh Vân nói.

Ti Tiếu nhìn chằm chằm Dương Thanh Vân, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì nghe cậu, ngắm cảnh một lát xem sao!”

Ti Tiếu dừng bước, tìm một tảng đá sạch sẽ rồi ngồi xuống, nhìn dòng Lễ Hà chảy cuồn cuộn về hướng Đông, một lúc lâu sau mới nói: “Hôm nay Văn Vinh làm rất nhiều chuyện khiến mình chóng cả mặt, nghe nói cậu bày cho anh ta mấy thứ đó hả?”

Dương Thanh Vân hơi cau mày, thầm than khổ giùm Văn Vinh, xem ra cái “bí kíp tán gái” mình dạy cho Văn Vinh thất bại thảm hại rồi, mấy cái “skills” kia chắc là chỉ có thể áp dụng cho những cô gái bình thường, gặp Ti Tiếu thì xác định bị “phản damage“.

Dương Thanh Vân cười hờ hững, không trả lời.

Ti Tiếu lại nói: “Văn Vinh nói mấy thứ này là cậu bày cho cậu ta, tưởng mình dễ bị lừa thế à? Nhưng giờ mình không nghĩ vậy nữa rồi, Văn Vinh chưa chắc đã nói lão, có lẽ cậu đúng là cái tên quân sư trong ngoài bất nhất kia.”

Dường như Dương Thanh Vân vẫn không nghe thấy, tiếp tục tỏ ra gợi đòn.

Ti Tiếu nhặt một cục đá, ném về phía hắn: “Cậu bị câm à?”

“Tâm trạng cậu không tốt, nói sao cũng được, mình sẽ không phản bác.” Dương Thanh Vân nói.

Ti Tiếu cười lạnh lùng, nhưng mắt dần đỏ hoe: “Văn Vinh là tên khốn kiếp, cặn bã của xã hội, chuyện gì không làm lại đi chơi gái. Cậu ta có còn là người sao? Đúng là không bằng cả heo chó!”

Ti Tiếu vừa nói xong, nước mắt ào ào tuôn rơi, cảm xúc suy sụp, khóc ầm lên. Dương Thanh Vân thầm nghĩ, thôi xong, lịch sử lặp lại rồi, e rằng ngày mai trường trung học số I sẽ lâm vào cảnh hỗn loạn, gà bay chó sủa...

Sau một phen khóc lóc kể lể, Ti Tiếu dần bình tĩnh lại: “Dương Thanh Vân, cậu nói mình phải làm sao? Bây giờ lập tức nhảy xuống sông thì tâm trạng sẽ tốt hơn đúng không?”

Dương Thanh vân giật mình, hắn bỗng nhận ra rằng tuy cô bé này thông minh sắc sảo hơn những bạn đồng trang lứa, nhưng dù sao cũng vẫn chỉ là một cô bé, tâm trí vẫn chưa trưởng thành.

Đây chẳng phải là cái tuổi chập chững biết yêu, vì tình yêu mà có thể không màng sống chết đó sao? Mỗi người đều phải trải qua khoảng thời gian này, Ti Tiếu cũng đâu ngoại lệ?

Nghĩ đến đây, Dương Thanh Vân nói: “Vài năm sau khi nghĩ lại, cậu sẽ thấy chuyện hôm nay chẳng có gì to tát cả, giống như hồi nhỏ cậu làm vỡ một cái bát chẳng hạn, khi đó cảm thấy như trời sắp sập vậy, giờ nghĩ lại có thấy đó là chuyện lớn không?”

Ti Tiếu nhìn chằm chằm Dương Thanh Vân, nói: “Không! Dù cậu có nói gì đi chăng nữa thì mình cũng quyết không bỏ qua cho Văn Vinh! Cậu ta sẽ phải hối hận, phải hối hận cả đời!”

Dương Thanh Vân lại mặc niệm cho Văn Vinh lần nữa, hiển nhiên là Ti Tiếu đã rõ mọi chuyện, có khi còn bắt đầu hành động rồi ấy chứ, mọi thứ đang diễn ra theo đúng những gì Dương Thanh Vân từng biết, xem ra trận phong ba sắp tới là không thể tránh khỏi rồi.

“Cậu có biết mình quen Văn Vinh như thế nào không?” Ti Tiếu nói.

Dương Thanh Vân lắc đầu, Ti Tiếu thở dài rồi nói: “Mình và cậu ấy đều chỉ có mẹ mà không có cha. Khi còn học ở trường cấp hai Thành Quan, nhà trường tổ chức cho học sinh đi lao động(2) ở mỏ than Ngọc Tuyền. Những người khác đều được cha phụ giúp, chỉ có mình và cậu ta là không, bởi vì bọn mình không đành lòng để mẹ đến nơi bẩn thỉu như vậy nhặt than. Do không có người giúp nên bọn mình hoàn thành công việc chậm hơn người khác hai ngày. Lúc đó cậu ấy... cậu ấy chủ động giúp mình rất nhiều...”

Ti Tiếu trở nên buồn bã, giọng nói cũng nhỏ hơn. Giờ Dương Thanh Vân mới biết rằng cha mẹ cô đã ly hôn từ lâu, cô ở với mẹ từ khi tám tuổi, sống trong một gia đình thiếu thốn tình thương, trải qua biết bao đau đớn xót xa như vậy, không phải người bạn đồng trang lứa nào cũng gặp và chịu được đến giờ.

Ti Tiếu kể thao thao bất tuyệt, vừa kể vừa khóc, như muốn giải toả hết những ấm ức bấy lâu nay cô phải chịu. Dương Thanh Vân hơi cau mày, nghĩ đến hoàn cảnh của mình. Dù cha gặp khó khăn trong công việc, dẫn đến gia đình mình từ bậc trung lưu trở thành nghèo rớt mồng tơi, nhưng mẹ vẫn không vì thế mà oán hận nửa lời, tình cảm của cha mẹ vẫn luôn luôn tốt đẹp, so với Ti Tiếu thì mình còn may mắn hơn rất nhiều.

Một cô bé vẫn chỉ là một cô bé, dù lời lẽ có hơi quá khích, tâm tư kín đáo, nhưng cũng có thể hiểu được. Nghĩ đến đây, Dương Thanh Vân tính nói gì đó, hắn đang định mở miệng thì Ti Tiếu cướp lời: “Cậu cũng đến tiệm Mộng Vũ đúng không?”

Dương Thanh Vân lắc đầu: “Không có!”

“Vậy lần trước cậu nói gặp thầy giáo là sao?”

“Lần đó không tính! Chẳng phải chính cậu bảo mình đến đó à?” Dương Thanh Vân nói.

Ti Tiếu hét lên: “Đi là đi! Ai biết cậu làm gì ở đó chứ?” Cô ngừng một chút rồi lại nói: “Chỉ cần là kẻ đã từng đến đó, mình sẽ tính sổ với từng tên một, đừng hòng trốn thoát!”

Ti Tiếu dùng từ rất sắc bén, nhìn chằm chằm Dương Thanh Vân, dường như muốn doạ hắn một trận, hoặc ít nhất cũng phải khiến hắn nhận lỗi.

Dương Thanh Vân mỉm cười: “Đi thì cũng đi rồi, cậu muốn sao cũng được.”

“Cậu...” Ti Tiếu bỗng đứng dậy, thẹn quá hoá giận, hiển nhiên là phản ứng của Dương Thanh Vân không giống trong suy nghĩ của cô, chỉ tay về phía hắn: “Dương Thanh Vân! Cậu có phải con người không hả? Cậu không cảm thấy gì sao? Không hổ thẹn à? Không thấy như vậy là rất xấu à? Không sợ nhà trường gọi phụ huynh đến, rồi không giải thích được với cha mẹ à?”

“Sợ chứ, nhưng còn cách nào khác sao? Mình không đến đó, nhưng cậu lại luôn miệng nói là có, mình còn nói được gì nữa. Vậy cứ coi là mình đã đến đó đi, hiện giờ cậu vui vẻ là được rồi...”

Ti Tiếu không biết phải nói gì, cô cân nhắc một lát rồi chớp mắt: “Chẳng phải cậu thích Đinh Tư à? Nếu chuyện này lộ ra thì làm sao cậu theo đuổi cô ấy được nữa?”

Dương Thanh Vân cười ha ha: “Không có chuyện này thì dường như mình cũng không có cơ hội theo đuổi cô ấy nha! Còn nữa, chuyện này là thật hay giả thì trong lòng mình tự hiểu, không thẹn với lương tâm là được rồi, vậy nên cứ thoải mái mà theo đuổi chứ sao phải xoắn?”

Ti Tiếu đứng đực mặt ra, cả buổi không nói nên lời, hiển nhiên là Dương Thanh Vân khiến cô vô cùng bất ngờ, cô chợt cảm thấy tên hai lúa này không hề “lúa” chút nào, hắn có một vẻ tự tin thoải mái hơn xa những bạn học khác, kể cả Văn Vinh.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt cô vẫn thản nhiên, cười một tiếng rồi nói: “Đúng là lợn chết không sợ nước sôi, thật đáng ghét. Đi thôi, đến muộn coi chừng thầy Thái lại mắng cho!

Nụ cười này khiến Ti Tiếu như biến thành một người khác, dường như những cảm xúc tiêu cực ban nãy đã tan thành mây khói. Nhưng Dương Thanh Vân biết rằng, cô chính là nguồn gốc của trận phong ba to lớn ở trường trung học số I. Cô gái này suy tính rất kỹ rồi mới hành động, âm thầm bố trí mọi việc, khi hành động là lôi đình nhất kích, khiến người khác không kịp trở tay. Cô còn trẻ mà đã có bản lĩnh không tầm thường như vậy, tâm tư lại khó nắm bắt, một thời gian nữa không biết sẽ trở nên đáng sợ đến nhường nào.

- ---------

(1) Dẫm lên cỏ xanh, chỉ cuộc đi chơi ngoài trời trong tiết Thanh minh.

(2) Nguyên văn: 勤工俭学 (vừa học vừa làm) là một hoạt động lao động có trả công do nhà trường hoặc cá nhân học sinh tổ chức để giúp đỡ học sinh. Học sinh sử dụng thu nhập cá nhân để bù đắp và giải quyết một phần chi phí học tập, sinh hoạt; nhà trường sử dụng thu nhập để cải thiện điều kiện học tập, nâng cao phúc lợi cho giáo viên và học sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.