Trùng Sinh Tiến Hành Quân Hôn

Chương 22: Chương 22




Thành phố Y hướng về phía bắc, tới gần tháng mừoi hai, thời tiết càng ngày càng lạnh.

Lúc khai giảng là mùa hè, Thẩm Ngôn cũng không mang nhiều quần áo, cộng thêm đời trước cô là người phương nam, càng không chịu nổi mùa đông lạnh. Nếu là ở nhà thì tốt rồi, có hơi ấm, chỉ khi nào ra khỏi cửa mới là bộ dáng sống không bẳng chết, cả người run rẩy.

Thứ bảy đến rất nhanh. Thời tiết âm u, gió vù vù như muốn quét hết tất cả mọi thứ, Thẩm Ngôn lạnh đến răng cũng đã run lên rồi,

Thẩm Ngôn đã sớm xin phép nghỉ với phụ đạo viên, cũng bất chấp Tằng Tĩnh Ngữ cười nhạo, sau giờ học liền trực tiếp chạy tới cổng trường học. Theo cách nói của cô là “ Vận động để nóng người, như vậy sẽ không sợ lạnh.” Trên thực tế, mỗi lần cô chạy nhanh như vậy chẳng qua là muốn sớm một chút về kí túc xá chui vào chăn thôi. thậm chí ăn cơm cũng đều là Trịnh Ninh và Tằng Tĩnh Ngữ mang về cho cô.

Tô Nhĩ rất ít khi đến trường học, nhưng mà cô vẫn quyết tâm phải làm phụ đạo viên tốt, số lần đi đến lớp học không nhiều lắm, nhưng mỗi người cô đều biết. Nhìn Thẩm Ngôn đang chạy vội đi, cô nhịn không được vui lên, xem ra Tằng Tĩnh Ngữ cũng không có lừa cô, đương nhiên cô cũng không phải người nhàm chán như vậy,cũng không phải cố ý tới xem, thật sự là trùng hợp thôi.

Thẩm Ngôn đang chạy thì thấy phụ đạo viên, trong lòng ngạc nhiên, khẩn trương dừng lại. Nghĩ thầm, lần này nguy rồi, trong trường có vẻ như có quy định, không được ở trong trường chạy lung tung.

Nhưng mà, cô thật sự là.... ...... ...... ..... lạnh a.... ...... ...... ...... ...... ...

Nhìn Tô Nhĩ tới gần, Thẩm Ngôn lễ phép chào hỏi nói: “ chào phụ đạo viên”

chỉ thấy cô gái này cúi đầu, hai tay khẩn trương mà túm lấy gấu áo, giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì vậy.

Trong lòng Tô Nhĩ buồn cười, cô từ trước tới nay mang tiếng là người tốt dễ sống chung, như thế nào mà đến chỗ cô gái này lại thành cọp mẹ rồi, sợ đến đầu cũng không dám ngẩng lên. Cảm thấy thật vui, nói đùa: “ Sao vậy, còn sợ tôi ăn em hay sao?”

“... ...... .......” Thẩm Ngôn mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn Tô Nhĩ, vẻ mặt không thể tin, chẳng lẽ vừa rồi cô xuất hiện ảo giác sao.

Mãi đến khi xác định đây không phải ảo giác, Thẩm Ngôn mới phục hồi tinh thần lại, lắc đầu giống như đánh trống vậy, vội vàng nói: “ Không có, không có.”

Sau đó thật cẩn thận mà đánh giá phụ đạo viên trước mặt, mái tóc ngắn thật đẹp người cao khoảng 1m65, toàn thân mặc bộ đồ thể thao màu xanh lam, cả ngừoi tràn đầy tinh thần, một chút cũng không giống bác sĩ đã tốt nghiệp.

“ Chạy nhanh như vậy? Bạn trai ở bên ngoài đợi sao?” Tô Nhĩ đột nhiên bước tới, nói nhỏ vào tai Thẩm Ngôn. Đừng trách cô tò mò, năng lực bát quái của Tằng Tĩnh Ngữ rất mạnh, đã sớm nói cho Tô Nhĩ chuyện Thẩm Ngôn có bạn trai rồi. Quan trọng hơn là hai người tính tình bát quái đều giống nhau. Quả thực so với chị em ruột còn thân hơn.

Tô Nhĩ vừa dứt lời, Thẩm Ngôn liền nghĩ đến Tằng Tĩnh Ngữ mấy hôm trước đã nói “ phụ đạo viên quả thực là chị em của mình thất lạc từ lâu.” Nghĩ đến người có tính cách không khác lắm với Tằng Tĩnh Ngữ, nên hẳng là không nghiêm khắc đi. Thẩm Ngôn ở trong lòng tự an ủi bản thân.

bất quá dù nói thế nào, dù sao là trường quân đội, yêu đương là bị cấm. Cũng không hiểu được Tô Nhĩ nói lời này là có ý gì, trong lòng Thẩm Ngôn óc phần sợ hãi, nhịn không được bắt đầu nói dối: “ Không có, không có, em muốn ra ngoài mua quần áo.” Không có thói quen nói dối còn chưa nói xong thì mặt Thẩm Ngôn đã đỏ lên rồi.

Tô Nhĩ nhìn tiểu cô nương bị doạ sợ, ái muội nhìn Thẩm Ngôn đang nhíu mày, đùa giỡn nói: “ Tranh thủ đi, nhớ phải nhiệt tình đó, nếu không bạn trai sẽ bị người khác đoạt mất đấy.”

Thẩm Ngôn toát mồ hôi, phụ đạo viên, người quả thật là chị em đã thất lạc nhiều năm của Tằng Tĩnh Ngữ a. trên thực tế cô cũng không có trả lời, nhanh chân bỏ chạy.

Tô Nhĩ đứng tại chỗ, ánh mắt vẫn nhìn theo Thẩm Ngôn, trong lòng không nhịn được cười ầm lên.

Lần trước lúc thống kê số phiếu thuận tiện gọi Tằng Tĩnh Ngữ lên, theo thứ tụ giới thiệu cô đã nhìn thấy, Tằng Tĩnh Ngữ là người tình tình ngay thẳng phóng thoáng con người lại tốt, còn bộ dạng kiêu ngạo, quả thực giống chính mình khi mới bước vào đại học, trong lòng không khỏi đối với Tằng Tĩnh Ngữ có nhiều ấn tượng tốt.

Mà sự thật chứng mình rồi, hai người nói chuyện cực kỳ hoà hợp, mới có hơn một giờ, các cô đã nói rất nhiều chuyện, mặc kệ nói đông tây gì, luôn luôn có cùng quan điểm. Chỉ cần có chuyện gì cô sẽ tìm đến Tằng Tĩnh Ngữ, đương nhiên Tằng Tĩnh Ngữ đôi khi cũng chủ động đi tìm cô.

Ví dụ như chuyện Thẩm Ngôn xin phép nghỉ. Trong đại học phụ đạo viên một tuần cũng khó có một lần tới lớp học, cho nên muốn xin phép nghỉ trước hết phải nói trước thật lâu, sau đó lớp trưởng lại báo cáo cho phụ đạo viênsau đó mới quyết định cho người nào nghỉ. Mà Thẩm Ngôn với Tằng Tĩnh Ngữ có quan hệ tốt, tự nhiên Tằng Tĩnh Ngữ sẽ nói tốt cho Thẩm Ngôn vài câu.

“ Phụ đạo viên, đây là danh sách những người xin nghỉ cuối tuần.” buổi tối thứ sáu, Tằng Tĩnh Ngữ hấp tấp chạy đến văn phòng Tô Nhĩ báo cáo về danh sách xin nghỉ.

Lúc này Tô Nhĩ đang rảnh, bảo Tằng Tĩnh Ngữ ngồi xuống bên cạnh mình, “ Tôi biết em cùng các bạn đều đã rất quen thuộc, trước nói với tôi một chút tình huống của mọi người đi.”

Nghe vậy Tằng Tĩnh Ngữ cảm thấy vui vẻ, còn tưởng phải nói thêm vài câu, lần này thì tốt rồi, những người này cô đều biết, kỳ thật sự cũng không có việc gì, bên trong ngoài Thẩm Ngôn muốn đi hẹn hò, những người khác đều muốn ra ngoài chơi.

“ Ehèm.... .....” Tằng Tĩnh Ngữ hắng giọng một cái, rất không khách khí mà ngồi bên cạnh Tô Nhĩ. Một tay cầm danh sách, một tay chỉ vào người đầu tiên trong danh sách, lần lượt báo cáo nói: “ Người này tên Hứa Huy nhà ở thành phố B, xin ra ngoài là vì muốn cùng bạn trên mạng chơi CS, người này tên Kim Linh, phòng cạnh phòng em, người địa phương, gia cảnh rất tốt, nghe nói lần trước đồ ăn vặt đã hết, còn nói đồ ăn trong trường học không thể ăn gì đó, quyết định ra ngoài ăn một bữa ngon ngon gì đó, còn người này là Thẩm Ngôn, thời điểm đến trường mang quá ít quần áo, mỗi ngày run run giống như bị kinh phong vậy, bảo là muốn ra ngoài mua vài bộ quần áo khác.... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....” Kỳ thật cũng không có nói dối, những người này cũng không có đại sự gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.