Cuối cùng một tháng quân huấn cũng kết thúc, bây giờ chỉ còn quân diễn. Đám người phòng 408 của ký túc xá đều vui mừng hận không thể nâng cao cốc mà hát to, đặc biệt là Tằng Tĩnh Ngữ, buổi tối hôm trước còn vui vẻ tưởng tượng sau khi quân huấn xong sẽ đi dạo khắp nơi, ăn cái này cái kia.
“Đúng rồi, Mạc Nham vẫn còn thiếu chúng ta một nồi lẩu cay đấy? Thẩm Ngôn cậu nhớ nói với Mạc Nham nha.” Tằng Tĩnh Ngữ ôm gối, tựa vào giường, ngồi đối diện với Thẩm Ngôn nhắc nhở.
Thẩm Ngôn xoay người nằm nghiêng, quay lưng về phía Tằng Tĩnh Ngữ, không quan tâm đến cô.
Từ lần đưa Thẩm Ngôn đến phòng y tế, Mạc Nham cứ vài ngày lại đến sân huấn luyện xem Thẩm Ngôn, đôi lúc còn mang chút đồ ăn vặt gì gì đó cho bọn cô. Nói cũng không nhiều, đơn giản chỉ giống như bạn bè thăm hỏi nhau.
Thẩm Ngôn từ trước đến giờ không phải là người thích nói nhiều, nếu Mạc Nham không nói gì, cô cũng sẽ không chủ động hỏi anh “ Anh thích em à?” Những câu tự kỷ kiểu như vậy cô sẽ không bao giờ nói.
Nhưng mà Tằng Tĩnh Ngữ một bên lại luôn luôn nói không biết mệt, lấy hai người ra làm trò đùa.
--- ------ ------ --- Mạc Nham anh đến xem Thẩm Ngôn kìa.
--- ------ ------ --- Mạc Nham anh có coi trọng Ngôn Ngôn nhà bọn em hay không?
--- ------ ------ --- Mạc Nham anh lúc nào thì đưa bọn em đi ăn lẩu cay.
Mọi việc cứ như thế, mỗi lần nhìn thấy Mạc Nham, Tằng Tĩnh Ngữ đều hỏi không sót một chữ. Mà Mạc Nham cũng chỉ cười nhạt một cái, không hề trả lời một chữ nào.
Ngày 26 tháng 9, tiết trời ấm áp, bầu trời trong xanh thêm vào mấy bông hoa Bạch Vân còn lại trông có vẻ càng trống trải. Đại học X, hết hạn huấn luyện, các học sinh mới đang biểu diễn quân huấn trên sân phía đông - sân huấn luyện lớn nhất của trường học.
Bên cạnh sân huấn luyện, các khung sắt treo đầy các băng rôn khẩu hiệu.
“ Chào mừng các thủ trưởng quân khu đến thăm và chỉ đạo.”
“ Chúc quân diễn của các sinh viên mới thành công tốt đẹp.”
Từng quân trưởng đứng ở đoàn chủ tịch, lưng thẳng tắp, uy nghiêm sẵn có. Giọng nói to, đanh thép thông qua loa vang vọng khắp không khí của đại học X, thật lâu sau mới ngừng.
“ Các đồng chí khoẻ.”
“ Thủ trưởng khoẻ.”
“ Vì nhân dân phục vụ.”
Kết thúc khẩu hiệu, các vị lãnh đạo ngồi xuống. Sau đó những người lãnh đạo tranh nhau lên tiếng.
Mục Tử Dương ngồi ở phía bên trái quân trưởng, mắt sắc bén lướt qua các học sinh mới với ý định tìm kiếm bóng dáng Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn cao 1m68 đối với con gái thì xem như là rất cao rồi. Cô được sắp xếp ở vị trí phía sau. Mục Tử Dương nhìn qua một lần cũng không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Ngôn.
Bắt đầu quân diễn, những học sinh mới dẫn đầu bước đi chỉnh tề, nhanh chóng bắt đầu. Giọng nói của người dẫn chương trình ngọt ngào dễ nghe truyền tới, giới thiệu một đội bắt đầu vào sân.
Lúc người dẫn chương trình nói đến ba chữ: “ Bộ y học” bắt đầu. Mục Tử Dương liền mở to mắt nhìn xuống dưới sân. Từ lúc Thẩm Ngôn cùng đội bước ra sân, hắn nhìn theo đám người phía dưới sau đó liền nhận ra Thẩm Ngôn.
Sau một tháng quân huấn, Thẩm Ngôn cũng không bị đen đi nhiều. Trên khuôn mặt trẵng nõn của cô, từng giọt mồ hôi rơi xuống, hai má vì phơi nắng nên hơi hồng, vẻ mặt kiên định cho dù có khó khăn của cô vẫn rất hút mắt người xem. Có lẽ Mục Tử Dương không nhận ra, khoé môi mình đang cong lên.
Mục Tử Dương nhìn Thẩm Ngôn bên dưới có chút không an phận. Chỉ thấy cô không ngừng nói gì đó với người bên cạnh, lúc thì mắt lộ ra ý cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền, lúc thì nhíu mày, giống như đang gặp khó khăn.
Đúng giờ phút này, cô như thế nào lại hoạt bát vậy, vui vẻ mỉm cười. Lúc này mới biết được, cô cũng không phải trời sinh đã ít nói, mà là đối với hắn mới ít nói. Trong lòng Mục Tử Dương đột nhiên có một tia khó chịu, có phải cô đối với Mạc Nham cô cũng như vậy?
Huấn luyện viên lúc đầu muốn để cho Trịnh Ninh là người dẫn đầu, nhưng mà khi biết quân trưởng- bố Tằng Tĩnh Ngữ sẽ tới, nên quyết định để Tằng Tĩnh Ngữ lên làm người dẫn đầu. Vì thế Trịnh Ninh liền thay thế Tằng Tĩnh Ngữ, đứng bên cạnh Thẩm Ngôn.
Sau đó thật lâu, Trịnh Ninh có phần hơi buồn, kéo tay áo Thẩm Ngôn, hai người bắt đầu thì thầm nói nhỏ.
Trịnh Ninh: “ Nghe nói sau khi diễn tập xong sẽ có thời gian nghỉ ngơi, cũng không biết có phải thật không?”
Thẩm Ngôn vui mừng: “ Thật hay giả thế, cậu nghe ai nói vây?” Đến đại học X hơn một tháng, ngoại trừ lần trước tẻ xỉu được nghỉ ngơi một buổi chiều ra, thì cũng không có thời gian để ngủ nướng, có thể thấy các cô rất hy vọng được nghỉ.
“ Tằng Tĩnh Ngữ nói. Cậu ấy còn nói Mạc Nham đã đồng ý, khi nào nghỉ sẽ dẫn chúng ta đi ăn lẩu cay.”
Thẩm Ngôn lập tức thu hồi ý cười, chân mày hơi nhíu lại. Ngày hôm qua gặp Mạc Nham ở căng tin, anh nói có chuyện muốn nói cùng cô, cố ý dặn dò cô chiều nay không được chạy lung tung, anh sẽ đến tìm cô. Cũng không biết có chuyện quan trọng gì không, sao phải nghiêm túc thế, còn chọn thời gian mà nói, thật phiền phức.
Thấy Thẩm Ngôn không trả lời, Trịnh Ninh lại bắt đầu nói đến vấn đề tiếp theo.
“ Thẩm Ngôn, cậu đối với Mạc Nham có cảm giác như thế nào? Tớ dám khẳng định không bao lâu nữa anh ấy sẽ nói rõ với cậu.” Trịnh Ninh lời thề son sắt.
“... ...... ...... ...... ...” Thẩm Ngôn không có trả lời.
Nói rõ sao? Nói gì cũng được, như vậy cô cũng có thể trực tiếp từ chối rồi. Tuy nói cô đối với Mục Tử Dương cũng không có tình cảm gì, nhưng dù thế nào đi nữa thì chính mồm cô đã đồng ý cuộc hôn nhân này.
Buổi quân diễn diễn ra gần ba giờ đồng hồ. Sau khi giải tán Tằng Tĩnh Ngữ chạy đến gọi quân trưởng, rồi đi luôn. Trịnh Ninh kéo Thẩm Ngôn cùng Lý Ngọc trở về kí túc xá nằm cứng đơ.
Mới nằm xuống không lâu, sau đó điện thoại của Thẩm Ngôn vang lên. Tin nhắn mới, một dãy số xa lạ nhắn đến. Nhưng mà bên dưới tin nhắn lại là một cái tên không xa lạ --- ------ Mạc Nham. Hẹn Thẩm Ngôn sau một giờ gặp nhau ở sân huấn luyện.
Không xác định được là Mạc Nham có phải sẽ nói rõ với cô hay không, nhưng Mạc Nham đối với cô có cảm tình, cô đều biết. Trường học lớn như vậy, làm sao có thể cứ thường xuyên đúng lúc, ba ngày hai bữa tình cờ gặp nhau. Chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động, trong lòng Thẩm Ngôn bắt đầu do dự.
Có nên đi hay không, đây là cả một vấn đề.
Nếu Mạc Nham trực tiếp cùng cô thẳng thắn nói chuyện, rất tốt, còn nếu không thì sao? Cô không hề muốn đi một mình đến gặp Mạc Nham. Cứ như vậy gặp mặt, sẽ làm cho lời đồn đại càng ngày càng nhiều.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Ngôn quyết định giả vờ như cái gì cũng không biết. Xoay người tiếp tục ngủ.
Khi Mục Tử Dương gọi điện thoại tới, Thẩm Ngôn đã ngủ rất say rồi. Lấy ra chiếc điện thoại từ dưới gối, mơ mơ màng màng nhấn nút nghe mà than thở: “ A lô.... ...... ..... ai vậy.... ........” Cô đem mỗi chữ kéo thật dài, vừa nghe có thể đoán được cô gái này còn chưa tỉnh ngủ.
Nghe câu này giống như cô đang làm nũng với hắn vậy, Mục Tử Dương từ trưa tớigiờ khuôn mặt u ám nhất thời chuyển thành nhiều mây quang đãng. Cười khẽ một tiếng, “ Chưa tỉnh ngủ sao? Nhanh dậy đi, anh đưa em đi ăn cơm.” Giọng nói lộ ra một tia cưng chiều mà chính hắn cũng không nhận ra.
Thẩm Ngôn ngay từ đầu đã không chú ý nghe đối phương nói gì, qua loa đáp một câu. “ Được.”Ngắt điện thoại rồi tiếp tục đi ngủ.
Khi quân diễn kết thúc Mục Tử Dương muốn đi tìm Thẩm Ngôn, nhưng lại bị nhân viên nhà trường gọi lại, đưa hắn ra nhà hàng liên hoan. Mục Tử Dương cũng tốt nghiệp trường đại học X, ở trong này gặp vài người quen, tự nhiên nói rất nhiều. Trên bàn cơm mọi người cũng nâng ly cạn chén, anh một câu tôi một câu nói đi nói lại rất vui, hắn thấy không tốt nếu mình muốn đi trước.
Mục Tử Dương mất hơn nửa giờ đồng hồ mới tìm được ký túc xá của Thẩm Ngôn, không thể đi lên nên hắn đứng ở cửa chờ cô. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, bên trong đến một người cũng không có xuống. Trong lòng ngầm buồn cười, cô gái này, nói không chừng lại ngủ thiếp đi rồi. Nếu cô gái kia chưa tỉnh ngủ thì hắn sẽ đi thăm quan một chút. Hắn đã rất lâu không tới đại học X, đi dạo một lát cũng không sao.
Lúc Mạc Nham tới là lúc Mục Tử Dương đang định đi. Mạc Nham ở sân huấn luyện đợi khoảng một giờ đồng hồ, cũng không gặp Thẩm Ngôn tới. Sau đó gọi điện thoại cho Tằng Tĩnh Ngữ mới biết được cô gái này đang ở trên giường ngủ ngon.
Mục Tử Dương không hề biết Mạc Nham, đang tính sẽ đi vài nơi gần đây. Mạc Nham vừa nhìn một cái liền nhận ra đây chính là Mục đội trưởng vừa rồi ngồi ở bàn chủ tịch.
Anh đối với Mục Tử Dương đã sớm nghe kể. Là nhân vật truyền thuyết của đại học X. Kỹ năng quân sự xuất sắc, anh ta chỉ cần 20 giây là có thể lắp ráp súng ngắm. Đó là một người toàn năng, lợi hại nhất chính là phương pháp của anh ta, bất luận là bia ngắm đứng yên hay là di chuyển, hoàn toàn là Bách Phát Bách Trúng. Nghe nói khi anh ta học đại học đã trúng tuyển bộ đội đặc chủng, về sau bởi vì một lần nhiệm vụ bị trọng thương mới tới quân khu.
“ Thủ trưởng khoẻ.” MẠC NHAM chủ động đi đến trước mặt Mục Tử Dương, đoan đoan chính chính chào anh theo nghi thức quân đội.
Mục Tử Dương sửng sốt vài giây, đáp lại Mạc Nham.
“ Tôi là Mạc Nham năm 3 đại học X, tôi đã nghe về thủ trưởng, anh chính là tấm gương của tôi.” Vẻ mặt Mạc Nham rất chân thành, trong lòng thậm chí còn có chút kích động. Lý tưởng lớn nhất của anh chính là vào bộ đội đặc chủng. Đối với Mục Tử Dương là bộ đội đặc chủng vẫn duy trì thái độ tôn kính và ngưỡng mộ.
Khi nghe được hai chữ Mạc Nham, Mục Tử Dương không tự giác nhíu mày. Vừa mới đầu còn không có chú ý, bây giờ cũng nên cẩn thận đánh giá Mạc Nham.
Mạc Nham ở trước mặt hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn qua chắc mới hai mươi tuổi, trên trán lộ ra một dòng tình cảm mãnh liệt. Màu da lúa mạch nhìn rất khoẻ mạnh, mày rậm mắt to, mũi thẳng môi mọng, bộ dáng quả thật không tồi.