Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc

Chương 5: Chương 5




Năm trăm lượng ngân phiếu, một năm bổng lộc của Mạc Nho cũng chỉ có mấy chục lượng bạc. Nếu thật tính trong nhà Mạc Nho , kỳ thật lấy không ra.

Nhưng mà ngần ấy năm Tô Linh dựa vào danh hiệu “Tri huyện phu nhân”, đến cùng lặng lẽ tích cóp gia tài bao lớn, Mạc Như Nghiên đã từng thấy qua danh sách đồ cưới của Mạc Như Họa, tất nhiên trong lòng biết rõ ràng.

Thấy Mạc Như Nghiên không nói một lời ngồi ở chỗ kia, Tô Linh trong lòng đánh lên hồi trống.

Mạc Như Họa cũng thật thấp thỏm, thật vất vả mong tới một ngày này Mạc Như Nghiên đồng ý gả đi Liên Hoa thôn, nàng ta tất nhiên sẽ không để chuyện tốt ngâm nước nóng(hỏng chuyện tốt). Nghĩ Mạc Như Nghiên chắc hẳn không hài lòng với năm trăm lượng của hồi môn, vội vàng ngầm đẩy đẩy Tô Linh.

Mạc Như Họa không ngừng đưa mắt ra hiệu, Tô Linh khẽ cắn môi, tâm hung ác, tăng thêm lợi thế: “Một ngàn lượng. Là tất cả Nhị nương ta có thể cho đại tiểu thư làm của hồi môn. Cho dù lão gia nơi đó hỏi, một văn tiền ta cũng không có khả năng thêm được.”

Sợ rằng Mạc Như Nghiên vẫn không hài lòng, Tô Linh xoa nước mắt khóc nghèo kể khổ: “Đại tiểu thư không quan tâm sổ sách, không biết buôn bán khó khăn.

Bổng lộc mỗi tháng lão gia vốn không nhiều lắm, cộng thêm ở bên ngoài chúng ta đặt mua sản nghiệp, một năm cũng chỉ thu vào hơn trăm lượng bạc. Vì để đại tiểu thư lần này xuất giá vẻ vang, tri huyện phủ nha chúng ta tiêu cạn tiền bạc . Nếu Đại tiểu thư còn không hài lòng, Nhị nương thật sự không cách nào rồi......”

Lúc nói đồng thời Tô Linh , cố tình nhấn mạnh xưng hô“Nhị nương” , mơ hồ nhắc nhở Mạc Như Nghiên không cần quá làm bộ làm tịch. Bà ta cũng không phải mẹ ruột, không có khả năng tùy ý Mạc Như Nghiên một mực đòi hỏi.

Mạc Như Nghiên cũng không tính toán tiếp tục trêu chọc điểm mấu chốt của Tô Linh. Dựa vào sự keo kiệt bủn xỉn của Tô Linh , nếu không phải bị nàng bắt được nhược điểm, không có khả năng hào phóng đến như vậy.

Một tòa Cẩm Tú Phường, một ngàn lượng ngân phiếu, hơn nữa Tô Linh còn vì nàng đặt mua danh mục đồ cưới...... Ngay cả kiếp trước nàng gả đi Nhạc gia, Tô Linh cũng không có hào phóng như vậy.

Khi đó nàng chỉ nghĩ gả đến Nhạc gia mọi việc đều không lo, hoàn toàn không hiểu được của hồi môn phong phú và không phong phú, rất quan trọng đối với một nữ tử .

Nhờ phúc Tô Linh, tuy rằng kiếp trước nàng thuận lợi gả cho Nhạc Hành Tri, lại bởi vì trứng chọi đá trở thành Nhạc gia lớn nhất chê cười. Ngay cả đuổi hạ nhân đi, cũng phải lấy bạc từ trong tay Nhạc Hành Tri……

Mạc Như Nghiên rất rõ ràng, trước khi Mạc Như Họa xuất giá , phóng mắt toàn bộ huyện Thanh Sơn, đồ cưới của nàng tuyệt đối là độc nhất.

Thấy tốt liền thu, cuối cùng tầm mắt Mạc Như Nghiên dừng ở trên mặt Tô Linh. Đứng lên, chậm rãi hướng tới Tô Linh hành lễ: “Như Nghiên tại đây đa tạ Nhị nương nhiều năm như vậy quan tâm.”

“Điều phải làm.” Xác định Mạc Như Nghiên không ý hủy hôn, Tô Linh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tuy rằng bỏ ra một ngàn lượng ngân phiếu thật làm bà ta đau đớn, nhưng là, giữ được rừng xanh thì sợ gì không củi đốt. Càng không cần nói, chờ Như Họa gả đi Nhạc gia, vàng bạc tài vật đều xem như mây khói, quyền thế mới chân chính quan trọng nhất.

“Như Họa chúc mừng tỷ tỷ gả được như ý lang quân.” Mạc Như Họa cũng không ghen tị Mạc Như Nghiên lấy đi một ngàn lượng của hồi môn. Dù sao trong lòng nàng ta rất rõ ràng, chờ đến thời điểm nàng gả chồng, nương nàng chuẩn bị của hồi môn cho nàng chắc chắn còn phong phú hơn vài lần Mạc Như Nghiên .

Chân chính làm Mạc Như Họa vui vẻ sung sướng, là từ trước đến nay mắt cao hơn đỉnh Mạc Như Nghiên cư nhiên cứ như vậy gả đi nơi nghèo nàn Liên Hoa thôn kia.

Mặc dù Liên Hoa thôn là quê cha đất tổ của cha nàng ta, Mạc Như Họa cũng kiên quyết, cho dù dùng kiệu tám người khiêng tới nâng nàng ta, nàng ta cũng không có khả năng đặt chân tới.

Chỉ cần tưởng tượng đến những ngày tháng sau của Mạc Như Nghiên , đều phải dầm mưa dãi nắng, không phân biệt gió tuyết rét lạnh, ngày ngày xuống đất lao động, vất vả cần cù trồng trọt…… Mạc Như Họa liền không thể kiềm chế lộ ra tươi cười, lời chúc phúc phát ra từ tận đáy lòng gửi tới Mạc Như Nghiên.

“Đa tạ muội muội.” Ánh mắt bình tĩnh dừng ở trên khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Như Họa , Mạc Như Nghiên không nhúc nhích nhìn chằm chằm Mạc Như Họa, nhìn đến khi Mạc Như Họ chột dạ không được tự nhiên.

“Tỷ tỷ......” Không rõ nguyên do nhìn Mạc Như Nghiên, Mạc Như Họa luôn cảm thấy, ánh mắt lúc này của Mạc Như Nghiên nhìn nàng ta không thích hợp, nhịn không được nhẹ giọng lẩm bẩm nói.

Việc gả đến Liên Hoa thôn, là Mạc Như Nghiên chính mình mở miệng, không quan hệ đến nàng ta. Mạc Như Nghiên nhìn chằm chằm nàng ta làm chi? Thật giống như...... Là nàng ta hại Mạc Như Nghiên phải gả đi Hạ gia.

Trong lòng bỗng nhiên hiện lên ý nghĩ như vậy, lại bị Mạc Như Họa đánh tan. Bút tích này nàng ta không thể nhận, không phải nàng ta làm, Mạc Như Nghiên đừng mơ tưởng đổ lên đầu nàng ta.

Ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Như Nghiên nhìn chằm chằm Mạc Như Họa cuối cùng cũng dời đi, lạnh nhạt nói: “Tỷ tỷ ở chỗ này cũng mong muội muội sớm ngày như nguyện, thuận lợi gả vào Hoài Thủy Nhạc gia.”

Giọng điệu của Mạc Như Nghiên rất thờ ơ, nói lấy lệ cho qua không có một chút thành ý. Nếu thật truy cứu tỷ mỉ, Mạc Như Họa hoàn toàn có thể chỉ trích Mạc Như Nghiên là đang nguyền rủa nàng ta ngày sau không gả được cho Nhạc Hành Tri, không vào được cửa Nhạc gia !

Tâm tình đang vui vẻ xem trò cười nháy mắt bị phá hư, Mạc Như Họa không cao hứng dậm dậm chân, không muốn tiếp tục đứng ở chỗ này để Mạc Như Nghiên chế nhạo, xoay người chạy đi.

Tâm tình của Mạc Như Họa, Tô Linh sâu sắc cảm nhận được. Không xác định được Mạc Như Nghiên rốt cuộc là cố ý hay là vô tình,trong lúc nhất thời bà ta không tốt trách cứ Mạc Như Nghiên.

Vạn nhất chọc giận Mạc Như Nghiên, Mạc Như Nghiên đổi ý không chịu gả đi Liên Hoa thôn làm sao bây giờ? Chỉ cần kiệu hoa còn chưa nâng Mạc Như Nghiên ra khỏi tri huyện phủ nha, tâm của Tô Linh không có cách nào trấn tĩnh.

“ Vậy cái gì, ta đây đi chuẩn bị một ngàn lượng ngân phiếu áp đáy hòm cho đại tiểu thư . Đại tiểu thư cũng sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai đã phải xuất giá.” Bỏ lại hai câu như vậy, Tô Linh không nói nhiều thêm nữa, vội vàng rời đi.

Trong lòng biết Tô Linh đây là nóng vội đuổi theo dỗ dành Mạc Như Họa, Mạc Như Nghiên không để bụng,khóe miệng cong lên . Một mình ngồi trong phòng, cầm lấy danh sách của hồi môn, tinh tế quan sát.

Nghe nói Hạ gia rất là nghèo, cũng không biết mấy thứ này có thể mang đến chỗ tốt thực tế cho Hạ Trăn ? Nếu như không thể, thì dứt khoát toàn bộ cầm đi đổi lấy tiền bạc, đỡ chiếm chỗ tốn công. Tô Linh sĩ diện như vậy, nói vậy sai người đặt mua của hồi môn cũng không đến mức quá kém. Điểm này, Mạc Như Nghiên yên tâm.

Mùng mười tháng tư, trời trong nắng ấm, nên chuyển dời, nên gả cưới.

Một cái kiệu nhỏ, một đội ngũ đón dâu, Mạc Như Nghiên cứ như vậy cùng với tiếng kèn tiếng trống, gả tới Liên Hoa thôn.

Không có như kiếp trước đón dâu long trọng, cũng không có như kiếp trước chứa đầy đắc ý và mộng tưởng , lúc này Mạc Như Nghiên chỉ có một cảm giác: Tâm an.

“Nương, trên lưng ngựa người nọ chính là Hạ Trăn?” Hai năm trước Mạc Như Họa đứng xa, không có nhìn kỹ dung mạo Hạ Trăn. Chỉ nhớ rõ Hạ Trăn thân hình cao lớn rắn chắc, nhìn mạnh mẽ oai phong, khí thế rất dọa người.

Mà nay nhìn gần diện mạo Hạ Trăn, Mạc Như Họa lại cảm thấy, thật sự tiện nghi Mạc Như Nghiên.

Làm sao đã Tô Linh gặp qua Hạ Trăn? Hai năm trước Hạ Trăn đến quý phủ, đã trực tiếp bị Mạc Như Nghiên dăm ba câu đuổi đi rồi. Đợi cho nàng biết được tin tức chạy tới, thì bóng dáng Hạ Trăn cũng không nhìn thấy. Nếu không cũng không đến mức đem hôn sự này cứ vậy kéo dài tới hiện nay, hai năm trước bà ta đã gả Mạc Như Nghiên ra ngoài rồi.

“ Chắc là đúng !” Cuối cùng, Tô Linh cũng chỉ có thể gật gật đầu, suy đoán nói. Đeo hoa đỏ thẫm ngồi trên lưng ngựa tiến vào tri huyện phủ nha đón dâu, không phải Hạ Trăn, còn có thể có người khác?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.