Sáng sớm hôm sau, Lúc Mạc Như Nghiên mở to mắt, trong phòng đã không còn bóng dáng Hạ Trăn. Trên mặt đất đệm chăn cũng đã thu dọn, thật giống như đêm qua nàng thấy chỉ là ảo giác.
Nằm yên trong chốc lát, Mạc Như Nghiên đột nhiên thanh tỉnh. Vội vàng rời giường mặc quần áo, rửa mặt chải đầu xong còn phải đi thỉnh an cha mẹ Hạ gia mới đúng.
Nhưng mà Mạc Như Nghiên đã quên, nàng đây mới là ngày thứ nhất đến Hạ gia, hoàn toàn không biết nên đi đâu rửa mặt chải đầu, lại nên đi đâu tìm cha mẹ Hạ Trăn.
Vội vàng mặc quần áo tử tế, Mạc Như Nghiên cũng không tỉ mỉ trang điểm mặt mày, chỉ chải tóc qua loa,đã dự định đi ra cửa tìm Hạ Trăn.
Không có biện pháp, toàn bộ Hạ gia, nàng cũng chỉ có thể tìm Hạ Trăn.
Ngay lúc Mạc Như Nghiên dự định đẩy cửa , cửa từ bên ngoài mở ra.
Mạc Như Nghiên giật mình, phản xạ có điều kiện lùi lại sau vài bước.
Đợi cho phát hiện người đến là Hạ Trăn, không khỏi lại có chút vì hành động của chính mình mới vừa rồi giống như gặp phải hồng thủy mãnh thú cảm thấy mặt đỏ.
Quá thất lễ! Trong lòng nghĩ như thế, Mạc Như Nghiên thành tâm muốn xin lỗi:
“Ta......”
Sắc mặt Hạ Trăn lại không có bất cứ biến hóa gì, chỉ đặt giá gỗ và nước rửa mặt trong tay vào trong phòng. Ngay sau đó, xoay người đi ra ngoài.
Mạc Như Nghiên cứng đờ, miệng đã mở ra cứ như vậy khép lại, lời nói xin lỗi cũng đột nhiên im bặt. Yên lặng đứng ở đó, nhìn bóng lưng của Hạ Trăn đi ra ngoài có chút tổn thương không hiểu.
Đúng lúc này, trong viện truyền đến một giọng nữ bén nhọn: “Nhị tẩu, nhìn thấy không? Quan tiểu thư chính là cùng chúng ta không giống nhau, đến rửa mặt cũng phải ở trong phòng rửa mặt chải đầu, sợ bị người nhìn đi.”
“Xuân Hương, ngươi bớt nói hai câu.” Nhìn thoáng qua Tưởng Xuân Hương quở trách, giọng điệu Chu Vân rất ôn hòa, khuyên răn nói.
Trước khi Mạc Như Nghiên gả tới Hạ gia, con dâu thứ hai của Hạ gia Chu Vân, cũng giống như trưởng tức (con dâu trưởng)của nhà này. Năm năm lại đây, trong nhà công việc trong ngoài lớn nhỏ, nàng đều trông nom có dáng có vẻ. Mà ngay cả Tam đệ muội Tưởng Xuân Hương, cũng khắp nơi lấy nàng làm gương sai đâu đánh đó, quan hệ chị em dâu vô cùng hòa hợp.
“Vì cái gì không cho nói? Là bởi vì nàng là tiểu thư nhà tri huyện, chúng ta không phải? Thật nghĩ chính mình quý giá như vậy, cũng đừng gả tới Liên Hoa thôn chúng ta! Đều là làm tức phụ người ta , dựa vào cái gì nàng và hai ta không giống nhau?” Tưởng Xuân Hương nhìn không quen Mạc Như Nghiên, không đơn giản là bởi vì hai năm trước Mạc Như Nghiên từ hôn Hạ Trăn, càng là bởi vì Hạ gia vì cưới Mạc Như Nghiên qua cửa, trong nhà tiêu tốn không ít tiền bạc.
Hiện nay Hạ gia còn chưa có phân gia( ở riêng), ba huynh đệ đều ở cùng một chỗ với cha mẹ . Hạ Trăn tiêu tốn tiền bạc đón dâu, rõ ràng chính là chiếm dụng thêm của hai phòng bọn họ. Thế nên, Tưởng Xuân Hương đặc biệt tính toán chi li, cũng mong chờ vị quan tiểu thư Mạc Như Nghiên này có thể thức thời đem tiền bạc bù trở lại.
Chỉ vài câu đối thoại, Mạc Như Nghiên đã có thể hiểu rõ thân phận hai người ngoài phòng. Nghe giọng nói, cũng không phải vị ngày hôm qua tới hỉ phòng(phòng cưới) đưa màn thầu cho nàng. Như vậy, hai vị xa lạ này chính là chị em dâu hiện giờ của nàng?
Lúc ở Nhạc gia, Nhạc Hành Tri cũng không phải là trưởng tử, Mạc Như Nghiên cần ứng phó ngoại trừ tính tình kiêu căng của đệ muội, cũng còn có trưởng tẩu xuất thân tôn quý. Mặc dù lúc ấy, Mạc Như Nghiên cũng không phải nhiều lần đều ở thế hạ phong, cũng có thể bất động thanh sắc đánh trở về.
Mà nay Hạ Trăn là trưởng tử, thân là trưởng tẩu, Mạc Như Nghiên cũng sẽ không dễ dàng bị hai vị đệ muội chèn ép.
Nhưng mà, thì ra Hạ Trăn đưa tới nước rửa mặt là vì chuẩn bị cho nàng......
Nguyên nhân Hạ Trăn lạnh nhạt mà cảm thấy tổn thương nhanh chóng biến mất hầu như không còn, trong mắt Mạc Như Nghiên hiện lên ý cười, đi đến giá gỗ.
Nhẹ nhàng thử nước, Mạc Như Nghiên kinh ngạc phát hiện, thế nhưng là ấm áp.
Mạc Như Nghiên vốn còn tưởng rằng, Hạ Trăn sẽ trực tiếp múc chậu nước lạnh đưa vào phòng cho nàng. Trong trí nhớ,Trương bà bà nói với nàng như vậy mỗi khi kể đến cuộc sống của thân thích nghèo ở quê nhà. Khiến cho một đoạn thời gian rất dài, Mạc Như Nghiên đều rất khó tiếp nhận bản thân có vị hôn phu xuất thân nhà nông ở thôn Liên Hoa.
Nhưng mà lúc này, hành động của Hạ Trăn, đánh vỡ nhận biết của Mạc Như Nghiên.
Không xác định được Hạ Trăn có phải bởi vì nghe được động tĩnh nàng rời giường hay không, mới cố ý chuẩn bị nước ấm cho nàng. Trong thâm tâm, Mạc Như Nghiên càng nguyện ý nghĩ như vậy.
Suy nghĩ dần dần bay xa, bất tri bất giác, tốc độ rửa mặt của Mạc Như Nghiên lại chậm lại. Liên quan đến lời nói không hay của Tưởng Xuân Hương, cũng quẳng sau đầu.
Mạc Như Nghiên nghe thấy đối thoại của Tưởng Xuân Hương và Chu Vân, Những người khác của Hạ gia đương nhiên cũng nghe thấy. Sở dĩ không có lên tiếng, không ngoài là muốn chờ xem Mạc Như Nghiên sẽ phản ứng như thế nào.
Nhưng mà rất rõ ràng, Hạ Trăn không có ở trong đám người đang đợi phản ứng đó.
Bên này Mạc Như Nghiên vẫn còn chạm rãi rửa mặt, Hạ Trăn đã lại lần nữa đi vào.
Nhìn thấy Hạ Trăn vào nhà, Mạc Như Nghiên bỗng nhiên nhớ tới chuyện thỉnh an cha mẹ Hạ gia. Trên mặt hiện lên ảo não, buông khăn lau mặt xuống, gấp giọng dò hỏi: “Cha nương ngươi...... Không đúng, cha nương chúng ta đâu? Ta có cần đi thỉnh an nhị lão hay không? Thực xin lỗi ta đã dậy muộn chút......”
Hạ Trăn thật rõ ràng dừng một chút, ngay sau đó mới xoay người, chỉ chỉ bên ngoài.
“Vậy ngươi theo ta cùng đi thỉnh an cha nương.” Lời nói của Mạc Như Nghiên rơi xuống , lập tức bắt lấy tay Hạ Trăn . Sau đó, không nói hai lời túm Hạ Trăn đi ra bên ngoài.
Hạ Trăn có thể tránh đi. Chỉ cần hắn không muốn, Mạc Như Nghiên không có khả năng đến gần người hắn. Nhưng mà lúc bàn tay Mạc Như Nghiên vươn đến, ma xui quỷ khiến, hắn không có né tránh.
Lôi kéo Hạ Trăn đi ra cửa, Mạc Như Nghiên mới vừa dâng lên dũng khí, khi nhìn thấy sân viện hoàn toàn xa lạ, lại tan biến đi.
Vô ý thức nắm chặt tay Hạ Trăn, Mạc Như Nghiên quay đầu lại, thấp giọng nói:
“Ta không biết đường.”
Mặc dù Mạc Như Nghiên rất muốn cố gắng thân mật với Hạ Trăn, vẫn là không che dấu được khí chất trong trẻo lạnh lùng của bản thân nàng. Vô hình trung, rất dễ hiện lên vẻ xa cách, kéo xa khoảng cách với người xung quanh mình.
Đối mặt với lời nói cử chỉ ỷ lại của Mạc Như Nghiên không chút nào che dấu, trong mắt Hạ Trăn thoáng qua tìm tòi nghiên cứu, nhưng cũng không nhiều lời, dẫn theo Mạc Như Nghiên đi đến nhà chính.
Nhìn bàn tay nắm ngược lại tay nàng của Hạ Trăn đang đi phía trước, Mạc Như Nghiên khóe miệng khẽ nhếch từ tối hôm qua đến bây giờ , trái tim đều treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Nhà chính, Hạ lão cha đang cầm một cây tẩu thuốc, hút xoàch xoạch. Còn Lưu thị lại ngồi ở một bên, động tác may vá thành thạo.
Chợt thấy Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên đi vào, Hạ lão cha và Lưu thị đều tràn đầy kinh ngạc, trong lòng lại mang theo nói không nên lời khẩn trương cùng không được tự nhiên.
So với cô dâu mới Mạc Như Nghiên, nhị lão bọn họ mới là càng lo lắng. Lo lắng Mạc Như Nghiên ở không quen nông thôn nông gia, lo lắng Mạc Như Nghiên chướng mắt nhà bọn họ, lo lắng Mạc Như Nghiên sẽ không an phận sống cùng Hạ Trăn......
Đối với Hạ Trăn, Hạ lão cha và Lưu thị lòng tràn đầy áy náy.
Năm đó lúc Hạ gia gia định hôn sự này cho Hạ Trăn, Hạ lão cha và Lưu thị rất vui mừng. Lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, đã đồng ý.
Đợi đến Mạc Nho trở thành quan phụ mẫu huyện Thanh Sơn, nhận được bạc Mạc Nho sai người trả lại, Hạ lão cha và Lưu thị nhiệt tình tan biến, lại dần dần lo lắng cho tương lai.
Hiện nay Mạc Như Nghiên, chính là quan gia tiểu thư! Làm sao dân chúng nông thôn bọn họ như này với tới được ? Càng đừng nói, Hạ Trăn lớn hơn Mạc Như Nghiên chừng sáu tuổi. Đợi cho Mạc Như Nghiên đầy mười sáu tuổi, Hạ Trăn đã hai mươi hai.
Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, Hạ lão cha và Lưu thị cũng đã từng đề nghị với Hạ gia gia, có cần đi Mạc gia thẳng thắn giải trừ hôn ước của hai đứa nhỏ hay không. Vốn là lời hứa hẹn trên miệng, hai bên nói rõ ràng ra, vậy là xong. Sau này ai nấy cưới gả, không can thiệp chuyện của nhau.
Nhưng mà, Hạ gia gia rất là kiên trì, không cho phép lui hôn sự này. Ngay cả trước khi mất , cũng lôi kéo tay Hạ Trăn, để lại di nguyện cho Hạ Trăn nhất định phải cưới Mạc Như Nghiên vào cửa Hạ gia.
Từ nhỏ Hạ Trăn thân thiết nhất với Hạ gia gia. Năm đó Hạ gia gia qua đời , hắn mới vừa mười ba. Sau khi đồng ý di nguyện của Hạ gia gia, năm sau một mình rời khỏi thôn Liên Hoa.