Không chỉ mang thức ăn lên cho Hạ Đồng, Cố Thiên Kỳ còn tận tay đút cháo cho cô. Chỉ là, ăn được mấy muỗng, cô lại đột ngột yên lặng không nói gì, chỉ nhìn hắn một cách chăm chú, khiến hắn không khỏi nghi ngờ ngẩng đầu.
“Sao đột nhiên lại nhìn anh như vậy? Trên mặt anh có dính gì sao?”.
“Không có, trên mặt anh không dính gì cả, chỉ là…” Lắc đầu, bỏ qua sự nghi hoặc hiện rõ trên mặt hắn, Hạ Đồng liền đặt ra một câu hỏi tương đối khó hiểu:“Anh cả, nếu như…”
“Em chỉ nói là nếu như thôi, một ngày nào đó anh phát hiện ra, em kỳ thật không giống như những gì anh đã nghĩ, anh vẫn sẽ thích em chứ?”
“Mấy ngày gần đây ở trong bệnh viện xem phim nhiều quá, nên bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi sao?” Tựa hồ không phát giác ra thần sắc khẩn trương, tràn ngập mong đợi của Hạ Đồng, đặt chén cháo xuống, Cố Thiên Kỳ cũng liền đã đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc suôn dài của cô.
“Thế nào? Em đang định nói với anh, thật ra em không phải bạch tuyết, mà chỉ là mụ phù thủy độc ác hóa trang thành à?”
Rõ ràng cũng không cho rằng Hạ Đồng là đang nghiêm túc, Cố Thiên Kỳ cũng liền đã mở miệng, trêu chọc cô, đồng thời nhẹ nhàng đặt lên khóe mắt cô một nụ hôn, tràn ngập quyến luyến và an ủi:“Đừng sợ, cho dù em có là mụ phù thủy đi chăng nữa, ở trong lòng anh, em vẫn mãi là Hạ Đồng trong sáng, sạch sẽ nhất.”
Khó khăn gượng cười, đứng trước sự tin tưởng tuyệt đối và tình cảm chân thành của Cố Thiên Kỳ, cảm giác tội lỗi của Hạ Đồng cũng chỉ ngày càng trở nên sâu sắc.
Mãi cho đến khi Cố Thiên Kỳ đã cầm theo chén cháo, chuẩn bị xuống lầu, cảm xúc bị dồn nén quá lâu, Hạ Đồng rốt cuộc mới không kiềm hãm được mà nói ra lời tưởng chừng sẽ vĩnh viễn giấu kín trong tâm khảm của mình.
“Anh cả, em thích anh.”
Cảm thấy bản thân không xứng để nói ra chữ ‘yêu’, nên Hạ Đồng cũng chỉ có thể thay thế bằng từ ‘thích’.
“Không phải loại thích của em gái đối với anh trai, mà là kiểu thích của người yêu dành cho nhau.”
Những lời Cố Thiên Kỳ đã từng nói ngày hôm đó, lúc này cũng đã được Hạ Đồng lặp lại giống y như vậy.
Mà việc này cũng khiến hắn có thể đích thân trải nghiệm cảm giác của cô lúc đó…
Tim đập rộn lên như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mỗi một sợi dây lý trí trong đầu đều hoàn toàn chìm đắm trong sự rung động cùng thứ cảm xúc mang tên ‘ngọt ngào’ kia.
“Đồng Đồng, anh không nghe lầm sao? Em nói…em thích anh?” Có lẽ ngay cả bản thân Cố Thiên Kỳ cũng không nhận ra, thời khắc này, giọng nói của hắn đã run lên như thế nào.
Thời khắc này, đứng trước sự chờ đợi trong hy vọng của hắn, Hạ Đồng rốt cuộc cũng đã thuận theo tâm ý của mình mà gật đầu, lại trao cho hắn một nụ cười dịu dàng, tỏa nắng.
Nhìn Hạ Đồng cười đến rạng rỡ như vậy, khóe môi Cố Thiên Kỳ bất giác cũng đã có hơi nhếch lên.<code>Cảm giác khi biết người mình yêu cũng yêu mình, trên đời này, e là đã không có chuyện gì có thể hạnh phúc hơn. </code>Mấy ngày kế tiếp, tâm trạng của Cố Thiên Kỳ luôn trong trạng thái rất tốt, thường xuyên ngồi cười ngẩn ngơ, khiến nhân viên làm việc dưới trướng đều không khỏi cảm thấy quái dị.
Chẳng lẽ làm việc quá sức khiến đầu óc của gia chủ nhà bọn họ xảy ra vấn đề luôn rồi à?
Chỉ có Vương Chính là hiểu rõ hơn ai hết, có thể khiến gia chủ lộ ra biểu tình như thiếu niên vừa biết yêu này, ngoại trừ Hạ tiểu thư ra, đã không ai có được loại năng lực đó nữa cả.
- -----------------------------
Sau khi vết thương hoàn toàn khỏi hẳn, Hạ Đồng cũng đã lần nữa quay trở về cuộc sống bình thường. Mỗi ngày đều đúng giờ đến phim trường, lại trải qua hai tháng, rốt cuộc cũng hoàn thành tất cả cảnh quay của bộ phim.
Lúc này, bụng của Hạ Đồng cũng đã hơi nhô ra, nên cô đã không thể tiếp tục nhận kịch bản hay quảng cáo, thương vụ mới được nữa. Mỗi ngày đều ở nhà học đàn giết thời gian, hoặc là trồng thêm vài đóa hoa trên ban công, cuộc sống cũng tương đối bình đạm.
Một ngày này, tựa như thường ngày, tự mình lái xe rời khỏi biệt thự, sau khi đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, Hạ Đồng đã không lập tức trở về nhà, mà là tiếp tục chạy đến bệnh viện tâm thần.
Bộ dạng thê thảm, tức giận mà không thể làm gì của Cố Thiên Thừa, Hạ Đồng đã tự mình chứng kiến. Nhưng hình ảnh Tô Sở Sở mặc áo của bệnh nhân tâm thần, bị người ta nhốt lại, xem thành kẻ điên, cô đúng là chưa từng thấy được, làm sao có thể cam lòng bỏ qua kia chứ?
Nói thật, so với Cố Thiên Thừa, Hạ Đồng lại càng hận Tô Sở Sở hơn.
Bởi vì từ việc Cố Thiên Thừa ăn trộm cơ mật của công ty cha cô, gián tiếp hại cha mẹ cô qua đời, cho đến việc tự tay giết chết cô, nguyên nhân ở đằng sau chẳng phải đều là do Tô Sở Sở hay sao?
Nếu không có cô ta, những chuyện đó căn bản cũng sẽ không xảy ra.
Có thể nói, cô ta chính là căn nguyên của tất cả bất hạnh mà cô phải gánh chịu.
Xe rất nhanh liền lái vào bãi đỗ xe dưới đất của bệnh viện tâm thần. Sau khi hỏi thăm và làm xong thủ tục, Hạ Đồng cũng đã được y tá dẫn đến phòng của Tô Sở Sở.
Đến ngày hôm nay, Hạ Đồng mới biết được, thì ra, trong số những sản nghiệp dưới danh nghĩa của Cố Thiên Kỳ, còn có một bệnh viện tâm thần như thế này.
Nghe nói, bệnh viện này là do hắn và một vị bác sĩ nổi tiếng của khoa thần kinh hợp tác thành lập, mục đích là để điều trị và chăm sóc miễn phí cho những bệnh nhân tâm thần không có điều kiện.
Chẳng trách ngày hôm đó chỉ bằng vào một cú điện thoại của Tề Vũ, đối phương cũng đã lập tức để bác sĩ chạy tới, hơn nữa còn vô cùng phối hợp, không nói không rằng liền trực tiếp bắt Tô Sở Sở đi như vậy.
**Truyện mới đang trong quá trình chuẩn bị, không lâu nữa sẽ chính thức công bố nha mọi người.