Trùng Sinh: Tôi Là Bạch Liên Hoa

Chương 30: Chương 30: Đi dạo




“Chú Hạ nói đúng, dù cho xảy ra chuyện gì đi nữa, con người vẫn phải nhìn về phía trước...” Lời an ủi này, Cố Thiên Kỳ cũng không biết là đang nói cho Hạ Đồng nghe, hay là tự nhủ với chính mình.

Im lặng không nói, Hạ Đồng liền tựa đầu vào trên cửa sổ, khung cảnh nên thơ tựa như một bức tranh, mông lung mờ ảo, phảng phất có thể tan biến bất cứ lúc nào.

“Anh cả, con đường này, hình như không phải đường quay về khách sạn...” Ban nãy không để ý, hiện tại, sau khi chú tâm quan sát, Hạ Đồng rốt cuộc cũng đã nhận ra được điều khác thường.

“Em chẳng phải nói muốn đi chơi hay sao?” Cũng không nói nhiều, Cố Thiên Kỳ vẫn cố giữ vững cảm giác thần bí đến giây phút cuối cùng, nhằm mang đến bất ngờ cho Hạ Đồng:“Đợi một lát nữa tới nơi, em sẽ biết ngay thôi.”

Không thể không nói, Cố Thiên Kỳ quả thật đã thành công làm cảm giác tò mò trong lòng Hạ Đồng ngo ngoe rụt rịt. Trong lúc vô thức, cô cũng đã tự mình đưa ra rất nhiều suy đoán.

Mãi cho đến khi đứng trước một con phố đầy rẫy ánh đèn, đông vui náo nhiệt, bốn phía đều là âm thanh huyên náo cùng hình ảnh người người chen chúc, đông như trẩy hội, Hạ Đồng rốt cuộc mới không nhịn được mà kinh nghi.

“Đây là chợ đêm sao? Trước kia em cũng chỉ được nhìn thấy trong TV, căn bản là chưa từng đến qua bao giờ.”

Từ nhỏ đã là thiên kim tiểu thư được dạy bảo vô cùng nghiêm khắc, sau khi lấy chồng, ngày ngày đều chìm trong bi thương, Hạ Đồng hiển nhiên cũng sẽ không có khả năng đến những nơi như thế này.

Đương nhiên, vị thiếu gia ngậm thìa vàng lớn lên nào đó, đồng dạng cũng sẽ không ngoại lệ:“Đây cũng là lần đầu tiên anh tới nơi này.”

“.....................”

Kinh ngạc nâng mắt nhìn Cố Thiên Kỳ, khóe môi có hơi run rẩy, cô liền buộc miệng truy hỏi:“Nếu trước kia chưa từng tới, vậy tại sao anh lại đưa em đến đây?”

“Chuyện này sao...” Bị Hạ Đồng nhìn đến mất tự nhiên, song, Cố Thiên Kỳ vẫn là lựa chọn nói đúng sự thật:“Trước kia anh đã từng tới Thượng Kinh này vài lần, nhưng bởi vì là tới vì công việc, nên chỉ cần xử lý xong hết mọi chuyện, anh liền sẽ lập tức rời đi.”

“Mà cũng bởi vì thế, đối với việc ở trong thành phố này có chỗ nào chơi vui, anh cũng không rõ cho lắm. Thời gian lại khá là cấp bách, nên anh cũng chỉ có thể lên mạng tra cứu thông tin...”

“Kết quả là có người nói, khu chợ đêm này rất náo nhiệt, cũng có rất nhiều thứ thú vị, nên anh liền lái xe đưa em tới, có đúng không?” Cố Thiên Kỳ còn chưa nói xong, Hạ Đồng cũng đã có thể đoán được hết chân tướng ở phía sau.

Chỉ có điều, cũng không ghét bỏ, lần đầu tiên đến nơi nhộn nhịp như thế này, Hạ Đồng vẫn có cảm giác rất mới lạ. Vì vậy, cô liền mỉm cười, giơ ngón cái lên, tỏ ý khen ngợi:“Nếu đã tới rồi, vậy thì chúng ta liền đi vào dạo một vòng đi.”

Nhìn thấy Hạ Đồng tràn ngập chờ mong như vậy, vốn còn đang lo lắng cô sẽ không vui, Cố Thiên Kỳ xem như cũng đã có thể yên tâm mà xoa đầu cô:“Ở đây đợi anh, anh đi tìm chỗ đỗ xe.”

Năm phút sau, sau khi lái xe vào một bãi đỗ xe gần đó, Cố Thiên Kỳ liền đi bộ quay về bên cạnh Hạ Đồng, không chút do dự đưa tay, bắt lấy cổ tay cô:“Ở đây nhiều người như vậy, cẩn thận một chút, đừng để bị lạc.”

Nhìn xem cổ tay nhỏ nhắn của mình đang nằm gọn trong lòng bàn tay đối phương, Hạ Đồng liền gật đầu thật mạnh, ngoan ngoãn đứng sát vào người hắn.

Chậm rãi đi xuyên qua đám người đông đúc ở xung quanh, Cố Thiên Kỳ luôn theo bản năng chắn ở trước người Hạ Đồng, tránh cho cô bị người khác đụng trúng.

Càng đi sâu vào trong, đường phố cũng đã càng thêm rộng mở, người đến người đi đều không cần chen lấn như trước nữa.

Cố Thiên Kỳ vẫn nắm chặt cổ tay Hạ Đồng không buông, dù không phải cố ý, nhưng với ngoại hình cùng khí chất, hai người vẫn tựa như dương quang giữa đêm đen, cùng bối cảnh xung quanh lộ ra không hợp nhau, vô cùng thu hút ánh nhìn của người qua đường.

“Quay phim cả ngày, có cảm thấy đói bụng chưa?” Một bên chú ý hoàn cảnh xung quanh, một bên, Cố Thiên Kỳ cũng không quên quan tâm Hạ Đồng.

Nhớ đến cảm giác nhẹ bẫng khi ôm lấy cô vừa rồi, quyết tâm muốn vỗ béo cô của hắn cũng đã trở nên kiên định hơn bao giờ hết.

Sờ cái bụng đã xẹp lép, đều sắp dán vào lưng của mình, cũng không già mồm, Hạ Đồng liền vô cùng thành thật gật đầu.

Rất nhanh, sau khi quan sát một lượt, cuối cùng cũng tìm được một quán ăn trang trí không tệ, xem như sạch sẽ, ngăn nắp, Cố Thiên Kỳ cùng Hạ Đồng liền ngừng bước, lựa chọn đi vào trong.

Đây là một tiệm thịt nướng tương đối đông khách, hai người sau khi tiến vào cũng chỉ có thể ngồi ở một vị trí hẻo lánh. Đương nhiên, đây vừa vặn cũng cùng ý nghĩ của hai người không mưu mà hợp.

Dù sao, những bàn khác, thật sự là quá ồn ào.

Sau khi hai người gọi món xong, nhân viên phục vụ rất nhanh cũng đã bưng thức ăn lên.

Lần đầu tiên ăn ở nơi bình dân như thế này, hai người liền giống như bảo bối hiếu kỳ, trái nhìn phải nhìn, nghiên cứu phương pháp sử dụng của loại bếp này.

Cũng không lâu lắm, dưới sự cố gắng của Hạ Đồng, miếng thịt bò đầu tiên cũng đã được nướng xong, được cô gấp lên, thổi một chút liền đưa đến bên miệng Cố Thiên Kỳ:“Anh cả, a...”

Vốn muốn để Hạ Đồng ăn trước, nhưng nhìn xem chân mày sắp chau đến dính chặt của cô, hắn vẫn là há miệng, ngoan ngoãn ăn thịt.

“Anh cả, ăn ngon sao?”

“Ừ, ăn ngon.” Lời này của Cố Thiên Kỳ là thật lòng, cũng không phải là tùy tiện ứng phó cho qua. Bởi vì mùi vị của thịt nướng trong tiệm này, thực sự đã nằm ngoài dự đoán của hắn. . Truyện Linh Dị

Nhìn xem Cố Thiên Kỳ ăn, Hạ Đồng liền chống cằm, chăm chú quan sát hắn, cũng không biết là nghĩ đến chuyện vui vẻ gì, thế mà lại trực tiếp bật cười.

Mà đối với việc này, trên mặt là một chuỗi dấu chấm hỏi, Cố Thiên Kỳ chỉ có thể nghi hoặc nhìn Hạ Đồng, căn bản không hiểu được, vì sao cô lại cười.

Chẳng lẽ là trên mặt hắn dính gì hay sao?

**Tô Sở Sở sau khi xem xong cảnh này: ┻━┻ ︵ヽ(`Д´)ノ︵ ┻━┻

**Hôm qua về trễ không đăng chương kịp, hôm nay sẽ đăng bù nha mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.