Trùng Sinh: Tôi Là Bạch Liên Hoa

Chương 60: Chương 60: Hạ Đồng Có Thai




Giây phút mũi dao sắp đâm về phía Hạ Đồng, lúc này, đã sớm chờ sẵn ở bên ngoài, Tề Vũ cũng đã lập tức xông tới, không chút lưu thủ, trực tiếp đạp mạnh vào trên hông của Cố Thiên Thừa, khiến gã bị đạp bay ra xa.

Chưa dừng lại ở đó, Tề Vũ vừa đi tới liền đã là một đấm đấm thẳng vào trên mặt gã.

Thân là tuyển thủ quyền anh, một đấm này của Tề Vũ không cần nói cũng biết là mạnh đến mức độ nào. Gần như trong nháy mắt liền khiến Cố Thiên Thừa không gượng dậy nổi, trực tiếp hôn mê.

Mà gần như cùng lúc, tiếng còi của xe cảnh sát cũng liền đã truyền đến từ bên ngoài.

- --------------------------

Vốn đang đàm phán hợp đồng với công ty đối tác, giây phút nhận được điện thoại của Tề Vũ, nghe tin Hạ Đồng bị Cố Thiên Thừa đâm bị thương, đang nằm trong phòng cấp cứu, Cố Thiên Kỳ chỉ có cảm giác giống như trời đất sụp đổ, thế giới trước mắt biến thành màu xám trắng, không còn sắc thái.

Không chút do dự dừng lại cuộc đàm phán, chỉ kịp nói với đối phương một tiếng xin lỗi, Cố Thiên Kỳ cũng đã lập tức lái xe đến sân bay.

Bởi vì đang ở nước ngoài, nên khi Cố Thiên Kỳ đến được bệnh viện cũng đã là chuyện của sáng hôm sau.

Một dao kia Hạ Đồng đâm rất tàn nhẫn, không chỉ mất máu nhiều mà còn trực tiếp gây tổn thương đến phổi. Sau mấy tiếng điều trị trong phòng phẫu thuật, lúc này, Hạ Đồng đã được chuyển đến phòng quan sát, tình hình cũng tương đối ổn định, chỉ là vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Đứng trước cửa phòng điều dưỡng, sau khi xem xong bệnh án cũng như được bác sĩ chính miệng xác nhận, Cố Thiên Kỳ liền vô thức siết chặt nắm tay.

Ánh mắt hắn có hơi đỏ lên, một phần là vì suốt cả đêm không tài nào chợp mắt, còn lại, tất cả cũng đều là do quá mức xúc động.

Hạ Đồng mang thai.

Hơn nữa, đứa bé này còn là con của hắn.

Cách khung cửa kính, nhìn xem cô gái thần sắc tiều tụy đang nằm trên giường bệnh, nếu không phải bác sĩ kịch liệt can ngăn, Cố Thiên Kỳ lúc này có lẽ cũng đã không nhịn được mà xông vào, nắm chặt lấy tay cô, nói cho cô biết, bản thân đang hạnh phúc đến mức nào.

Chỉ là, song song với niềm vui bất ngờ ập tới, lửa giận cùng sự sợ hãi trong lòng Cố Thiên Kỳ mới lại càng cường thịnh hơn bao giờ hết.

Hắn thật sự không dám tưởng tượng, nếu Tề Vũ đến trễ một phút thì chuyện gì sẽ xảy ra...

Nếu Hạ Đồng và đứa trẻ trong bụng có mệnh hệ gì, cả đời này của hắn tuyệt đối sẽ sống trong ác mộng, không thể tha thứ cho mình.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Đồng Đồng bỗng dưng lại chạy đi tìm Cố Thiên Thừa?” Hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại, ngồi ở hàng ghế bên ngoài hành lang, Cố Thiên Kỳ lúc này mới có thể hỏi thăm đầu đuôi ngọn nguồn.

“Chuyện này...” So sánh với Cố Thiên Kỳ, sắc mặt của Tề Vũ cũng không hề tốt hơn là bao. Chỉ là, dù cho lo lắng không thôi, cậu vẫn phải dựa theo kế hoạch của Hạ Đồng, dệt ra một lời nói dối vẹn toàn, không một kẽ hở.

“Hôm qua, trên đường đến trường quay, chị Hạ Đồng có nói với tôi, chị ấy cảm thấy bản thân là nguyên nhân khiến tình cảm anh em của anh và Cố Thiên Thừa bị rạn nứt...”

“Nhìn xem anh em hai người trở mặt thành thù, trong lòng chị ấy thật sự rất khổ sở. Cho nên, chị ấy cảm thấy, chính mình cần phải làm gì đó, dù cho chỉ là vô vọng, cũng phải cố hàn gắn quan hệ của hai người...”

“Đó là lý do cô ấy chủ động đi tìm Cố Thiên Thừa?” Lẳng lặng lắng nghe, Cố Thiên Kỳ liền mím chặt môi, không ngờ được rằng, cô gái nhỏ đó lại có suy nghĩ ngốc nghếch đến vậy.

Tại sao lại cứ phải ôm hết mọi tội lỗi lên người mình, trong khi giữa bọn họ, cô mới chính là người đáng thương, vô tội nhất?

Hắn và Cố Thiên Thừa trở mặt, căn bản cũng không phải là lỗi của cô.

Chỉ là do lòng tham không đáy của kẻ đó, mới dẫn đến mọi chuyện biến thành không thể vãn hồi như bây giờ.

“Vậy tại sao cậu lại không ngăn cản cô ấy?”

“Tôi thật sự không biết chị Hạ Đồng sẽ đi thuyết phục Cố Thiên Thừa, nếu không, cho dù có đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không để chị ấy làm chuyện mạo hiểm như vậy.” Nắm lấy tay vịn của ghế ngồi, khóe mắt Tề Vũ cũng đã hơi đỏ lên, rơi vào trong tự trách.

“Lúc tôi gọi cho cảnh sát, lần theo tín hiệu trên điện thoại của chị ấy mà tìm tới nơi, cả người chị ấy cũng đã toàn là máu. Tên Cố Thiên Thừa kia bởi vì thẹn quá hóa giận, không chỉ không nghe lời khuyên của chị ấy, đi làm hòa với anh, mà còn cảm thấy là chị ấy hại bản thân mất hết tất cả, cho nên mới muốn giết chị ấy để báo thù...”

Dựa vào lời kể của Tề Vũ, Cố Thiên Kỳ lúc này cũng đã chầm chậm mô phỏng ra tràng cảnh lúc đó. Nhưng chỉ tưởng tượng một chút như vậy, nhãn thần của hắn cũng liền đã lạnh xuống:“Bên phía cảnh sát nói thế nào?”

“Cố Thiên Thừa sống chết không chịu nhận, còn ngậm máu phun người, hất nước bẩn lên người chị Hạ Đồng, kiên quyết khẳng định là chị ấy hãm hại gã.”

“Bây giờ chị Hạ Đồng vẫn chưa tỉnh lại, không thể đối chất với gã, căn phòng đó lại là phòng riêng, không có camera, nên hiện tại, chứng cứ không đủ, phía cảnh sát vẫn chưa thể kết tội gã được...”

Đã không thể bảo vệ cô thật tốt, khiến cô bị tổn thương đến mức bây giờ chỉ có thể nằm im trong phòng điều dưỡng, Cố Thiên Kỳ sẽ cho phép hung thủ đã hại cô nhởn nhơ ở bên ngoài sao?

Tuyệt đối không thể!

Không có chứng cứ cũng không sao, vậy liền 'tìm' chứng cứ là được.

Cũng không biết, tội cố ý gây thương tích, buôn lậu chất cấm và vũ khí đã đủ để gã vĩnh viễn ngồi trong ngục giam, không thể nhìn thấy ánh mặt trời chưa...

Muốn tẩy trắng cho một kẻ tội ác chồng chất đã rất dễ, mà để một người biến thành tội phạm cùng hung cực ác, tựa như con chuột chạy qua đường, bị người người kêu đánh, thì lại càng đơn giản hơn.

“Alo, cục trưởng Trương có đúng không? Tôi là Cố Thiên Kỳ, tôi có chuyện này muốn làm phiền ông...”

*Cố Thiên Thừa chính thức quay vào ô mất lượt. ✔

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.