Trùng Sinh: Tôi Là Bạch Liên Hoa

Chương 20: Chương 20: Mất điện




“Nói cho cùng, anh vẫn là không nỡ giết cô ta chứ gì?” Bị Cố Thiên Thừa rống giận như vậy, tính khí của Tô Sở Sở cũng đã bắt đầu không đè ép được:“Có phải là anh thích cô ta rồi không?!!”

“Tô Sở Sở, em nói bậy bạ gì vậy? Em thừa biết, anh căn bản là không có chút hứng thú nào với cô ta cả.”

“Vả lại, đáng lẽ ra, câu này phải để anh hỏi em mới đúng. Em có phải là đã thích tên Cố Thiên Kỳ kia rồi không? Nếu không tại sao lại ghen tuông với Hạ Đồng, sợ cô ta đến gần hắn ta vậy chứ?”

“Em...” Bị Cố Thiên Thừa nói trúng tim đen, Tô Sở Sở cũng không khỏi có chút chột dạ mà né tránh ánh mắt đối phương.

Đúng vậy, dù cho có tình cảm hay không, nhưng trong suy nghĩ của Tô Sở Sở, chỉ cần một ngày cô không từ bỏ, thì bất kể là Cố Thiên Kỳ hay Cố Thiên Thừa, đều là vật sở hữu của cô, tuyệt đối không cho phép người phụ nữ khác nhúng chàm.

Nhìn thấy Cố Thiên Kỳ đối xử với Hạ Đồng tốt như vậy, Tô Sở Sở nếu nói không ghen, thì đó chính là nói dối.

Mà nhìn thấy vẻ mặt này của cô, không biết đã suy nghĩ điều gì, sắc mặt chậm rãi tái đi, bàn tay hơi hơi nhấc cao, nhưng chung quy là vẫn không giáng xuống được mà chỉ có thể thu lại, đem sự giận dữ hòa vào trong một tiếng quát lớn:“Xuống xe.”

“Thiên Thừa...”

“Anh bảo xuống xe, không nghe thấy sao?” Ngừng xe bên lề đường, cảm thấy đỉnh đầu xanh mơn mởn, thời khắc này, Cố Thiên Thừa đã có chút không muốn nghe người bên cạnh nói thêm gì nữa.

“Em rốt cuộc có xuống xe hay không?!!”

'Lạch cạch' một tiếng, đem dây an toàn mở ra, Tô Sở Sở cũng liền không tiếp tục mặt dày mày dạn nữa, trực tiếp mở cửa ra khỏi xe. Nhưng làm cô không ngờ được chính là, ngay khi bản thân chỉ vừa mới đóng cửa xe lại, Cố Thiên Thừa liền đã lập tức đạp ga.

Chiếc xe thể thao cứ vậy liền 'vù' một tiếng lướt qua người cô tựa như một làn gió, kéo theo một mảng lớn khói bụi.

Ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn xem đuôi xe đã sắp sửa biến mất trong tầm mắt kia, lại ngẩng đầu xem xét hoàn cảnh u ám ở bốn phía quanh mình, Tô Sở Sở rốt cuộc vẫn là không kiềm được mà gào lên:“Cố Thiên Thừa! Anh là tên khốn!”

“Anh nhất định sẽ hối hận!”

- --------------------------

Cùng lúc đó, nằm trên giường, thông qua máy nghe lén, biết được toàn bộ sự việc, Hạ Đồng liền không khỏi cười khẽ một tiếng, tâm tình rất tốt mà bắt đầu hừ nhẹ, ngâm nga một giai điệu vui sướng, êm tai.

Chỉ có điều, cũng đúng vào lúc này, ngay khi Hạ Đồng còn chưa kịp phản ứng, thì bỗng dưng, ánh đèn tan biến, bốn phía xung quanh cô liền đã trở nên tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón.

Vốn dĩ, Hạ Đồng là muốn đưa tay cầm lấy điện thoại, chỉ có điều, được nửa đường, bàn tay của cô liền đã ngừng ở giữa không trung, đột ngột cải biến suy nghĩ.

Một chút linh quang vừa lóe lên, nghĩ là làm, Hạ Đồng liền nhanh chóng chạy vào trong nhà vệ sinh, bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người mình, lại mở vòi sen ra, để nước ấm đem thân thể mình bao khỏa.

Mà ở bên cạnh, vốn còn đang xem văn kiện, phát hiện biệt thự đột ngột cúp điện, động tác của Cố Thiên Kỳ cũng đã ngừng lại một chút.

Nhưng rất nhanh, hắn cũng liền nảy sinh suy nghĩ giống Hạ Đồng, mở đèn pin điện thoại, khẽ thở dài một tiếng, liền chuẩn bị xuống lầu, đem nguồn điện dự phòng mở ra.

Bước chân của Cố Thiên Kỳ đi trong đêm rất bình ổn, dù sao, hắn cũng không hề sợ bóng tối một chút nào.

Song, giây phút đi ngang qua cửa phòng Hạ Đồng, hắn mới chợt nhớ đến sự tồn tại của một người nào đó. Đồng thời phát giác ra điều không đúng...

Tại sao lại yên tĩnh đến vậy?

Chẳng lẽ là ngủ rồi sao?

Không biết vì sao, thời khắc này, đáy lòng Cố Thiên Kỳ lại chợt cảm thấy vô cùng bất an. Một bên tự thôi miên chính mình rằng bên trong không có chuyện gì, một bên lại lo lắng không yên.

Rốt cuộc, tình cảm vượt qua lý trí, Cố Thiên Kỳ vẫn là lựa chọn gõ cửa:“Đồng Đồng! Đồng Đồng!”

Không ai trả lời.

Sau khi gọi thêm vài lần, Cố Thiên Kỳ rốt cuộc cũng không giữ vững được bình tĩnh nữa. Dù sao, cho dù là ngủ say đi chăng nữa, cũng không có khả năng không nghe được tiếng đập cửa của hắn.

Trong lúc gấp rút, Cố Thiên Kỳ liền vô thức đưa tay vặn chốt cửa. Nhưng làm hắn không ngờ được chính là, thế mà lại thật sự có thể mở được. Thì ra, cửa phòng của cô, căn bản là không hề khóa trái.

Cửa đã mở, cũng không chần chừ thêm nữa, Cố Thiên Kỳ liền thuận thế bước vào. Quả nhiên, trong phòng là một mảnh tối tăm, không có bất kì nguồn sáng nào.

Đi nhanh về phía giường lớn, đem đèn soi vào bên trên, làm Cố Thiên Kỳ tâm sinh hoảng loạn chính là, trên giường lại không có bất kì người nào!

“Đồng Đồng! Đồng Đồng!” Lần này, thật sự cảm nhận được sợ hãi, nhưng ngay khi Cố Thiên Kỳ chuẩn bị quay lưng, thì bỗng dưng, ở phía sau, một người nào đó cũng đã đột ngột đánh tới, trực tiếp bổ nhào vào trên lưng hắn.

“Anh cả...”

Âm thanh này có chút phát run, trong tiếng nức nở mang theo giọng mũi, tựa như là phải gắng sức mới có thể nghẹn ngào ra được, khiến người vừa nghe liền cảm thấy đau lòng.

Thân thể cứng đờ, giây phút này, Cố Thiên Kỳ có thể nói là động cũng không dám động, ngay cả thở mạnh đều không dám, triệt để hóa thân thành một tảng đá.

Đương nhiên, phản ứng này cũng không phải là vì âm thanh ủy khuất của đối phương. Mà là vì...

Xuyên thấu qua áo ngủ trên người, hắn có thể cảm nhận được, có một cơ thể trần trụi, mềm mại đang mang theo hơi nước, cùng thân thể hắn dán chặt vào nhau, không một kẽ hở.

Giây phút đó, Cố Thiên Kỳ tựa như đã nghe thấy được, trong đầu mình, tựa như đã có thứ gì đó vừa đứt gãy.

**Mọi người thông cảm nhé, mấy hôm nay ta bị bệnh nên không bão chương được. (╥╯^╰╥)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.