“Anh cả, anh có thể đừng đi hay không? Em sợ...” Nhìn thấy Cố Thiên Kỳ cầm lấy áo khoác muốn đứng dậy rời đi, cũng không đoái hoài nhiều nữa, Hạ Đồng liền đã vươn tay, níu lấy vạt áo của hắn.
Cố Thiên Kỳ hơi hơi ngừng bước, cũng không suy nghĩ quá nhiều mà chỉ cho rằng Hạ Đồng là thật sự sợ hãi.
Vì thế, trước ánh mắt đáng thương của cô, hắn liền hòa nhã xoa đầu cô thêm một lần nữa rồi ôn thanh nói:“Đừng sợ, có cho Thiên Thừa mười lá gan đi nữa, thì nó cũng không dám quay về đâu, cứ yên tâm mà ngủ đi.”
“Phòng của anh ở sát bên cạnh, có chuyện gì thì cứ gọi anh, anh sẽ lập tức chạy qua.”
Mặc dù không có người nhìn thấy, nhưng nội tâm Cố Thiên Kỳ vẫn cảm thấy, lưu lại trong phòng Hạ Đồng cả đêm, thật sự là một chuyện rất không ổn.
Đương nhiên, cũng không phải là vì thanh danh hay cái nhìn của người khác, mà là bởi vì, hắn sợ cô gái nhỏ này sẽ còn trong lúc ngây ngốc làm ra loại chuyện gì đó không hợp lẽ thường, khiến hắn không khắc chế được chính mình...
Mặc dù không muốn, nhưng nhìn ra được đối phương tâm ý đã quyết, Hạ Đồng cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, mười phần không bỏ nhìn theo bóng lưng rời đi của đối phương.
Đương nhiên, trước khi đi, Cố Thiên Kỳ cũng không quên đổi một chiếc đèn bàn mới từ phòng khách ở bên cạnh sang cho Hạ Đồng, có thể nói là suy tính vô cùng chu toàn.
Nhưng càng vì vậy, nằm trên giường, nhìn xem gian phòng rỗng tuếch, hiu quạnh ở trước mặt, Hạ Đồng mới càng không hiểu nổi, đầu óc của Tô Sở Sở rốt cuộc là mắc phải bệnh gì, có phải là bị cửa kẹp rồi không.
Một người chồng vừa tài giỏi, vửa chu đáo như vậy lại không thích, thế mà lại thích một tên cặn bã vô tích sự như Cố Thiên Thừa.
Đây quả thật không phải là mắt mù đơn giản như vậy, mà khả năng rất cao là não bị úng nước mất rồi.
Cùng lúc đó, trở về phòng, việc đầu tiên Cố Thiên Kỳ làm chính là đi tắm. Hơn nữa còn không dùng nước nóng, một gáo nước lạnh băng cứ như vậy liền dội thẳng lên người mình.
Mãi cho đến khi không còn suy nghĩ lung tung nữa, hắn mới mặc vào áo ngủ, mở máy tính lên, bắt đầu cuộc họp.
Đúng vậy, mặc dù vừa rồi cũng có yếu tố không đúng sự thật, nhưng Cố Thiên Kỳ cũng không phải là hoàn toàn lừa gạt Hạ Đồng.
Hắn quả thật là còn có một cuộc họp, nhưng cũng không phải là cuộc họp quan trọng gì, chỉ cần mười lăm phút liền đã có thể kết thúc.
Nhưng làm Cố Thiên Kỳ không ngờ được chính là, đêm hôm nay, Cố gia lại xôm tụ đến như vậy. May mắn là hắn bình thường bình dị gần gũi, buổi tối đều cho phép người làm về nhà, nếu không, những chuyện xấu này e rằng cũng sẽ truyền ra xa mười vạn tám ngàn dặm.
Cả Ma Đô, người người nhà nhà, không ai không biết không người không hay.
“Cố Thiên Kỳ, tại sao anh lại đối xử với em như vậy!!?”
Vốn là dự định chợp mắt, lại bị một tiếng la to này làm kinh động, Cố Thiên Kỳ cũng chỉ có thể mở mắt, nhìn về phía người phụ nữ đang ngập tràn phẫn nộ đứng ở bên cạnh.
Thế nhưng, không biết có phải vừa rồi cảm xúc đã dao động quá nhiều hay không, thời khắc này, Cố Thiên Kỳ lại phá lệ bình tĩnh, chỉ không nói một lời, yên lặng nhìn Tô Sở Sở 'biểu diễn'.
“Em thừa nhận, bản thân quả thật đã có hơi bốc đồng, khiến anh không vui. Nhưng đó cũng không phải lý do để anh làm em bẽ mặt như vậy! Đại ngôn đó là của em, tại sao anh lại đưa cho cô ta chứ?”
“Còn có, tại sao anh lại không để đoàn đội giúp em dìm tin tức xấu xuống, giải quyết vấn đề truyền thông?”
“Sao anh không nói gì đi chứ?!!”
“Em muốn anh nói sao?” Ngữ điệu lẫn ánh mắt đều vô cùng thản nhiên, nhưng vào giây phút này, Cố Thiên Kỳ lại mang đến cho Tô Sở Sở một cảm giác áp bách vô hình:“Vậy được, anh sẽ nói.”
“Em lặp lại một lần nữa xem, đại ngôn là của ai?”
“Đương nhiên là của em rồi! Em đã hỏi Vương Chính, cậu ta cũng nói, đại ngôn này vốn dĩ là anh chuẩn bị cho em!” Không cảm thấy chính mình làm sai, ngữ khí của Tô Sở Sở có thể nói là cương liệt mười phần.
Chỉ có điều, một câu nói của Cố Thiên Kỳ, cũng đã khiến cô giống như quả bóng bị xì hơi, tại chỗ liền không nói nên lời:“Đúng vậy, em cũng biết, đại ngôn đó là anh chuẩn bị cho em. Nhưng anh chưa cho mà, có đúng không?”
“Nếu đã chưa cho, thì đó vẫn là của anh, từ khi nào lại biến thành của em rồi?”
“Mà đã là của anh, thì anh có quyền lựa chọn thu hồi nó, hay là là đưa nó cho người khác.”
“Vậy bây giờ em nói tiếp đi, đoàn đội là của ai?” Vắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, Cố Thiên Kỳ lúc này chỉ lãnh đạm nhìn xem Tô Sở Sở.
“...........................”
“Của Cố gia...” Mặc dù không muốn, nhưng Tô Sở Sở cũng chỉ có thể nói ra ba chữ này.
Chỉ chờ câu này của cô, Cố Thiên Kỳ liền gật đầu, hỏi lại:“Nếu đã là của Cố gia, vậy thì em nói đi, tại sao anh lại phải để bọn họ giúp em xóa bỏ tin đồn xấu?”
“Bởi vì em là vợ anh!”
“Thì ra, em còn biết mình là vợ anh...” Nụ cười lạnh dần, Cố Thiên Kỳ liền từ từ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tô Sở Sở, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên rét lạnh.
“Sở Sở, anh nuông chiều em, đó cũng không có nghĩa là em có thể năm lần bảy lượt thách thức giới hạn chịu đựng của anh, nghĩ rằng bản thân có thể đè đầu cưỡi cổ anh, rồi xem anh thành một tên ngốc nghếch lắm tiền, lúc cần tiền thì đi tới, dỗ dành vài câu, lúc không cần thì biến mất, không chút hồi âm...”
“Thiên Kỳ, không phải như vậy đâu...” Lần đầu tiên trông thấy Cố Thiên Kỳ như vậy, Tô Sở Sở cũng đã bắt đầu có chút phát hoảng.
“Không sao, em không cần giải thích gì cả. Anh nói những lời này, không phải là vì ép em phải thay đổi suy nghĩ của bản thân mình.”
“Anh chỉ là muốn nhắc nhở em rằng, trên đời này, bất kể là thứ gì đi chăng nữa, thì đều vẫn sẽ có thời hạn sử dụng, mà tình cảm cũng không ngoại lệ.”
“Em là người thông minh, anh nghĩ, em hiểu được những gì anh nói là có ý gì.”
**Nói thẳng ra là: cô là vợ, ell phải bà nội, OK? (▼ へ ▼メ)