Cơ thể lăn tròn vài vòng, bụng cũng đập mạnh vào trên góc nhọn của bậc thang, Tô Sở Sở liền thống khổ kêu rên thành tiếng, theo bản năng ôm chặt lấy bụng mình.
Mà đứng ở bên trên, nhìn xem Tô Sở Sở té ngã trên nền đất, hạ thân bắt đầu chảy ra máu tươi, Tôn Mạn cũng không khỏi có chút sợ hãi mà lui về sau, không chút do dự xoay người bỏ chạy.
“Đừng...đừng mà...cứu tôi với...hãy cứu con của tôi...” Sắc mặt trắng bệch, thời khắc này, nước mắt của Tô Sở Sở cũng đã chảy đầy mặt. Đau đớn gần như khiến cô không thể thốt lên được thành lời.
Nằm trên mặt đất lạnh lẽo, Tô Sở Sở chỉ có cảm giác vô cùng mờ mịt, đầu óc cũng không khống chế được, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Tô Sở Sở yêu Cố Thiên Thừa sao? Cô cũng không rõ nữa.
Bởi vì tuổi tác ngang bằng, lại chơi chung từ nhỏ, nên so với một Cố Thiên Kỳ nghiêm túc, cứng nhắc, một cô gái mới lớn như Tô Sở Sở hiển nhiên sẽ càng yêu thích một Cố Thiên Thừa miệng lưỡi ngon ngọt.
Chỉ có điều, theo thời gian trôi qua, cảm giác rung động thời niên thiếu cũng dần dần phai mờ, Tô Sở Sở đôi khi cũng sẽ không nhịn được mà cảm thấy hối hận vì sự xúc động khi đó của mình.
Nếu cô không lén lút qua lại với Cố Thiên Thừa mà chỉ toàn tâm toàn ý ở cạnh Cố Thiên Kỳ thì mọi chuyện có phải đã hoàn toàn khác đi hay không?
Chỉ tiếc, bây giờ dù cho Tô Sở Sở có hối hận thế nào đi nữa, thì mọi thứ cũng đã muộn rồi.
Bốn giờ sáng, như thường lệ, bảo vệ liền cầm theo đèn pin, bắt đầu tuần tra xung quanh khu nhà bỏ hoang này, xua đuổi đám người vô gia cư đến đây trú ngụ.
Lần lượt vòng qua sân lớn cùng hai tòa nhà, bảo vệ liền có chút chán chường mà che miệng ngáp một cái, tùy ý đảo qua khu nhà cuối cùng ở ngay trước mặt liền chuẩn bị quay người rời khỏi.
Nào ngờ được, một cái liếc mắt này, lại để ông vô tình thấy được một bóng người đang ngã trong vũng máu, khiến ông hoảng sợ đến mức đèn pin đều không cầm chắc, theo bản năng lấy ra bộ đàm, run rẩy hô lên.
“Người chết! Có người chết!”
- ------------------------
Khi Cố Thiên Kỳ biết chuyện Tô Sở Sở nhập viện, cũng đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Lúc này hắn đang sắp xếp công văn, sau khi nghe Vương Chính tường thuật lại mọi chuyện, liền không chút để tâm nói:“Mặc kệ cô ta đi, tôi và cô ta đã chẳng còn liên quan gì nữa.”
“Chuyện này không cần nhúng tay vào, nên xử lý thế nào, cứ để bọn họ tự giải quyết đi.”
“Gia chủ, ngài thật sự có thể buông bỏ, không còn lưu luyến gì với Tô Sở Sở nữa rồi sao?” Nhìn xem vẻ mặt bình thản của Cố Thiên Kỳ, Vương Chính vẫn không quá yên tâm hỏi.
Chỉ có điều, lần này, cũng không trả lời thẳng câu hỏi của cậu, Cố Thiên Kỳ lại chỉ đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve chậu hoa tử đằng vừa mới nảy mầm mà Hạ Đồng đưa tới.
“Vương Chính, cậu có biết, ý nghĩa của hoa tử đằng là gì không?”
Không có chuyên môn trong lĩnh vực này, nên khi nghe Cố Thiên Kỳ hỏi, Vương Chính liền theo bản năng lắc đầu.
“Trầm mê, cố chấp, triền miên, ưa thích lâu dài, thời khắc hạnh phúc nhất.”
- --------------------------
Sau khi bị Cố Thiên Kỳ đuổi khỏi nhà, Cố Thiên Thừa liền bắt đầu lang thang khắp nơi, tựa như cái xác không hồn.
Mãi cho đến khi nhìn thấy tin tức Tô Sở Sở nhập viện trên màn hình cao ốc, hắn mới có thể khôi phục được một chút tinh thần, lập tức gọi taxi, chạy đến bệnh viện mà cô đang ở.
Vừa mở điện thoại, Cố Thiên Thừa liền lập tức thấy được hai mươi cuộc gọi nhỡ của Tô Sở Sở. Mà thời khắc mở mạng lên, ánh vào mắt hắn cũng đã là đoạn video Tô Sở Sở bị đám côn đồ kia làm nhục, cùng với thông báo Tôn Mạn bị bắt giữ.
“Sở Sở! Sở Sở!” Tóc tai lộn xộn, quần áo trên người cũng lôi thôi khôn cùng, Cố Thiên Thừa liền xông vào phòng bệnh của Tô Sở Sở dưới sự ngăn cản của bác sĩ.
Thời khắc này, nằm trên giường bệnh, trên người lại mặc quần áo bệnh nhân, Tô Sở Sở đang thẩn thờ nhìn trần nhà, tựa như một con rối không có linh hồn.
Sắc mặt cô trắng đến đáng sợ, tay phải vẫn còn đang truyền dịch, cả người suy yếu đến mức một ngọn gió cũng có thể thổi bay.
Khi nghe thấy tiếng gọi của Cố Thiên Thừa, Tô Sở Sở cuối cùng mới giống như có lại được linh hồn, đờ đẫn nghiêng đầu nhìn hắn, trong khoảnh khắc đó, nước mắt cũng đã không khống chế được mà tuôn trào:“Con của chúng ta, không còn nữa rồi.”
“Cái gì?!!” Tin tức này đối với Cố Thiên Thừa mà nói, quả thật là chẳng khác gì sét đánh ngang tai, khiến tim của hắn đều đập lỡ nửa nhịp.
Dù sao, so với Tô Sở Sở, hắn mới là người quan tâm đứa trẻ này nhất.
Nào ngờ được, chỉ mới một ngày, đứa con mà hắn chờ mong suốt bấy lâu, cứ thế liền đã lìa xa cõi đời này.
Cắn chặt răng, khóe mắt cũng bắt đầu đỏ lên, Cố Thiên Thừa chỉ có thể cố gắng khống để chính mình rơi nước mắt. Thế nhưng, ngay khi hắn sắp sửa tiến tới, thì lúc này, Tô Sở Sở đã bỗng dưng rít lên:“Tại sao?!!”
“Tại sao anh lại không nghe điện thoại của tôi?!!”
“Lúc tôi đang bị bọn chúng làm nhục, anh đang ở đâu?”
“Có phải anh cũng giống bọn họ, cảm thấy tôi dơ bẩn, ghê tởm, có đúng không? Trước kia tôi thật sự là mắt mù rồi nên mới thích anh!”
Vốn đã đau lòng không thôi, cộng thêm cú sốc đã phải chịu vào tối qua, nay lại bị Tô Sở Sở quát mắng như vậy, rốt cuộc cũng không nhẫn nhịn được nữa, Cố Thiên Thừa liền trực tiếp bộc phát:“Tô Sở Sở, cô đang trách tôi đấy à?”
“Hôm nay...cô rốt cuộc cũng chịu nói lời thật lòng rồi. Chẳng trách trước kia mỗi khi tôi nhắc tới việc giết Cố Thiên Kỳ, cô đều cực lực phản đối. Thì ra, cô đã sớm không nỡ rời bỏ hắn ta rồi, có đúng không?”
“Quả nhiên, Cố Thiên Kỳ yêu Hạ Đồng là đúng. Loại phụ nữ đứng núi này trông núi nọ, trơ trẽn hạ tiện như cô, căn bản là không xứng có được tình yêu!”