Cố Trạch Thần nghe mấy lời này của Vân Chi Lâm lại càng thêm xót xa, nếu anh có thể đi tìm cô sớm hơn một chút, vậy thì cô đã không phải sống cực khổ như vậy. Nghĩ đến anh lại càng thêm hận Vân gia, những kẻ đã để cô phải sống khổ sở.
Anh thở mạnh một hơi, rồi lại xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô. “Sau này em không cần phải sống cực khổ, càng không phải lo bụng lúc nào cũng rỗng, anh sẽ lo lắng cho em đầy đủ!”
Vân Chi Lâm khẽ chớp chớp mắt, cô mím chặt môi không nói gì, liền vồ đến ôm anh một cái. “Giá như em có thể gặp anh sớm hơn, thật may vì em đã có cơ hội để làm lại!”
Có thể ban đầu Vân Chi Lâm chỉ có ý định muốn lợi dụng Cố Trạch Thần, nhưng ngay phút này cô không còn nghĩ đến điều đó nữa, cô chỉ muốn làm gì đó để đáp lại tình cảm của anh.
Cố Trạch Thần khuôn mặt hơi ửng đỏ, đây là Vân Chi Lâm chủ động ôm anh kia mà, trái tim anh làm sao có thể chịu nổi. “Thật mong là em mau mau trưởng thành!” Anh thì thầm vào tai cô.
Bây giờ lại đến lượt Vân Chi Lâm cảm thấy xấu hổ. “Anh đang nói cái gì vậy chứ? Em phải nấu cháo rồi, anh về phòng đi!” Cô đẩy anh ra, rồi lại ngại ngùng nhìn vào nồi cháo đang sôi ùng ục trên bếp.
Cố phu nhân không biết từ lúc nào đã thức dậy, nãy giờ bà ấy im lặng quan sát đôi trẻ đang thân mật.
“Khụ, sao hai đứa hôm nay dậy sớm vậy?” Bà ấy lên tiếng hỏi hai người.
“Mẹ, giờ đang lạnh lắm, mẹ ra ngoài sớm làm gì?” Vân Chi Lâm giật mình, cô vội đứng lên đỡ lấy bà ấy.
“Mẹ nghe tiếng bên ngoài ồn ào nên không ngủ được, ra xem mọi người chuẩn bị thế nào!” Cố phu nhân dịu dàng cười hiền.
“Dạ, chờ cháo chín là có thể phân phát rồi!” Vân Chi Lâm gật đầu trả lời.
“Vậy giờ con sẽ cho người mang thực phẩm ra ngoài trước, khi nào cháo nấu xong nữa thì có thể phát rồi!” Cố Trạch Thần gãi gãi đầu, sau đó anh liền đi ra ngoài gọi người.
“...”
Một quầy phát thức ăn từ thiện được bày gọn gàng trước quân doanh, ngoài cháo nóng hổi còn có cả gạo và lương thực khác. Vì đã thông báo từ trước mà người đến nhận đã có mặt rất đông, trên khuôn mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ háo hức.
Vân Chi Lâm tất bật lấy cháo cho người đến nhận, trên khuôn mặt cô dù lấm tấm mồ hôi nhưng lúc nào cũng có một nụ cười nhẹ nhàng.
Mất nửa ngày trời, lương thực và cháo đã được phân phát hết, Vân Chi Lâm lúc này mới mệt mỏi mà ngả người ra ghế ngồi nghỉ ngơi. Hôm nay vừa làm được một việc tốt, cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
“Lâm Lâm, uống nước mát đi con, cả ngày hôm nay con vất vả rồi!” Cố phu nhân đi đến đưa cho cô một cốc nước mát.
“Dạ, con cảm ơn mẹ!” Cô gật đầu mỉm cười nhận lấy, rồi uống cạn một hơi.
“Như vậy là xong, ngày mai hai mẹ con mình có thể về Thành Đông rồi!” Cố phu nhân nói.
Vân Chi Lâm lúc này mới chợt nhớ ra, cô còn phải tiếp tục xây dựng thương hiệu riêng của mình, kế hoạch trả thù của cô bây giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi.
“Vâng, chúng ta có thể về nhà rồi!” Cô mỉm cười đáp.
Nhưng Vân Chi Lâm vẫn còn chuyện phải xác nhận, cô muốn biết là đám người cô thuê đã làm việc hay chưa, liệu Vân Du Nhã và Doãn Kiên có bị đánh đến bầm dập.
Trong đầu vừa nảy số suy nghĩ, thì Vân Chi Lâm nhìn thấy từ phía xa có một người đang thất tha thất thểu đi trên đường, nhìn kỹ một chút thì cô mới nhận ra đó là Doãn Kiên.
Mặt mũi của hắn bị đánh đến bầm dập, khuôn mặt tím tái loang lổ vài vết máu nhỏ, trông cực kỳ thảm hại. Có lẽ chân hắn cũng bị thương, đi đứng không được vững cho lắm.
Trông thấy cảnh tượng hay thế này, khoé môi Vân Chi Lâm nhịn không được mà cong lên, nếu không phải Cố phu nhân đang ở đây thì cô đã bật cười thành tiếng rồi.
Mà nếu Doãn Kiên trông đã thảm hại thế này, thì Vân Du Nhã hẳn cũng không kém cạnh là bao đi. Số tiền cô bỏ ra thật không uổng phí mà, đây cũng chỉ là khởi đầu thôi, chuyện sau này còn thú vị hơn nữa.
Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi việc, Vân Chi Lâm cùng Cố phu nhân chuẩn bị quay về nhà lớn Cố gia, dù trong lòng cô cũng có chút luyến tiếc Cố Trạch Thần.
Tình cảm vốn là thứ không thể nói trước, nó giống như một hạt giống nhỏ không ngừng mọc rễ và phát triển mạnh mẽ, cho đến khi trưởng thành ra hoa và kết trái ngọt.
Cũng vì có nhiệm vụ khẩn cấp, cho nên ngày hai người về Cố Trạch Thần không có ở quân doanh để tiễn họ được.
Ngồi trên xe, Vân Chi Lâm từ từ mở tay ra, bên trong lòng bàn tay là một chiếc cúc áo nhỏ ở trên quân phục của Cố Trạch Thần. Là anh đã đưa nó cho cô trước khi đi, cúc áo thứ hai ở gần vị trí trái tim nhất, ý nghĩ thì không cần phải nói nhiều rồi.
Cô mỉm cười không nói gì, khoé môi mỏng khẽ cong lên một cách ngọt ngào. Trong lòng cô không khỏi lo lắng, vì không biết sau này lỡ thích anh rồi làm sao nỡ rời đi đây.
...
Thành Đông.
Mới đó mà đã hơn một tuần Vân Chi Lâm trở về từ Giang Tây, công xưởng may mặc mà Cố đại tướng chuẩn bị cho cô cũng đã đi vào hoạt động.
Quần áo của xưởng đều do một tay cô thiết kế, vì là hàng mới ra mắt cho nên chỉ thu hút được môt số người, so với sản nghiệp của Vân gia vẫn còn kém xa.
Có điều hiện tại Cố gia không còn cung cấp vải vóc cho Vân gia nữa, bọn họ đang ở tình trạng thiếu thốn vật liệu, cho nên việc kinh doanh bị đình trệ không ít.
Phải nói ở thời kỳ này để tìm được một nhà cung cấp vải tốt như Cố gia là chuyện khó hơn lên trời, lại còn là số lượng lớn thì Vân gia cũng đang ở trong tình thế khó khăn.
Vân Chi Lâm hiện tại phải tận dụng thời cơ tốt này, ít nhất cô cũng phải giành được một ít khách hàng, cũng như tạo tiếng vang cho thương hiệu may mặc của mình.
Thời điểm này nếu cô có thể đến những buổi tiệc xa hoa của giới thượng lưu thì tốt, như vậy cô có thể tiếp cận và quảng bá cho sản phẩm của mình. Đáng tiếc bây giờ cô chỉ là vị hôn thê trên danh nghĩa của Cố Trạch Thần, địa vị vẫn chưa có cho nên không có cơ hội đến những nơi như thế.
Ngồi trên ghế nhìn thiết kế bản thảo, Vân Chi Lâm không khỏi vò đầu bứt tóc suy nghĩ.
Kiếp trước Vân Du Nhã có được bản vẽ này, lại còn có thêm mối quan hệ, lợi dụng điều đó cô ta đã quảng bá thương hiệu của Vân gia khắp nơi, tạo được tiếng vang vô cùng lớn. Đời này Vân Chi Lâm có thể giữ thiết kế cho mình, có điều cô tạm thời chưa có quan hệ lớn.
_____